Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 590: Đường về (4)



Cái quang giáp này về cơ bản được bảo tồn hoàn hảo, trừ một số vết thương ra, chỗ khác đều hoàn hảo không bị hư hại, không hề vì nguyên nhân thời gian mà lão hóa. Trong quang giáp của ba đại thế gia, Diệp Trùng quen thuộc với quang giáp của nhà họ Diệp nhất. Hắn đã từng điều khiển rất nhiều quang giáp của nhà họ Diệp, trừ quang giáp của Diệp Nhân ra, quang giáp cấp bậc quy tắc như là Nguyệt Phục Vương, hắn đều từng điều khiển. Loại quen thuộc này, rất nhiều con cháu nhà họ Diệp cũng không sánh bằng.

Nhưng kiểu dáng của cái quang giáp này hắn lại chưa từng gặp qua. Với ánh mắt của Diệp Trùng, tự nhiên có thể nhìn ra chỗ không bình thường của cái quang giáp này. Chỉ từ tầng tầng bụi đất tích tụ trên mặt cái quang giáp này thì có thể nhìn ra, cái quang giáp này đã ở chỗ này trong thời gian khá dài. Cứ vậy mà tính ra, cái quang giáp này cực có khả năng là quang giáp kiểu cũ rất nhiều năm trước của nhà họ Diệp, như vậy hắn không biết cũng rất bình thường.

Buồng lái do hư hỏng nghiêm trọng, tiến vào cực kỳ dễ dàng. Đương nhiên, điều này cũng giới hạn trong cái cần cẩu sức người là Diệp Trùng này thì mới có thể dưới trạng thái tay không, nhẹ nhàng nhấc nắp ngoài buồng lái bị hư hỏng nghiêm trọng lên.

Diệp Trùng và Nhuế Băng chui vào trong, Sa Á lại thủ ở bên ngoài, trong buồng lái chứa hai người đã chật cứng rồi.

Bố cục trong buồng lái cái quang giáp này và bố cục lưu hành hiện giờ có sự khác biệt vô cùng lớn, điều này cũng đã từ khía cạnh mà chứng minh tuổi đời của cái quang giáp này. Trong ghế ngồi trong buồng lái, có một đống xương khô, chắc là xác của người điều khiển cái quang giáp này. Diệp Trùng và Nhuế Băng cẩn thận tránh đống xương này, nhưng Diệp Trùng vẫn chú ý thấy, trong đống xương này, xương gãy cực kỳ nhiều. Vị sư sĩ này trước khi chết, chắc là đã bị thương cực nặng.

Ánh mắt Diệp Trùng cuối cùng rơi trên bàn điều khiển chính được giữ vẫn coi như là hoàn hảo. Thông thường mà nói, con chip bên trong bàn điều khiển chính sẽ tự động lưu trữ tất cả tin tức của quang giáp, trong đó cũng bao hàm ghi chép hình nổi. Cho nên, chỉ cần có thể lấy con chip bên trong, vậy thì nhất định biết lai lịch của cái quang giáp này.

Quang giáp của ba thế gia lớn, đều có phương thức bảo mật đặc biệt của bọn họ, chỉ có người có dòng máu của nhà họ Diệp mới có thể khởi động, một điểm này, hắn đã thử qua trên Nguyệt Phục Vương. Tuy hắn không biết mình tại sao có dòng huyết thống của nhà họ Diệp, nhưng từ trắc nghiệm của Diệp La mà xét, đây dường như là sự thật.

Diệp Trùng lần này làm cũng là xe nhẹ đường quen, rút ra trủy thủ, nhẹ nhàng rạch đầu ngón tay, giọt máu rơi trên bàn điều khiển chính. Nhuế Băng ở bên cạnh không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Trùng mang theo vài phần đau lòng.

– Xác minh thân phận thông qua. Phù hợp yêu cầu. Tiếng điện tử đột nhiên vang lên ở vùng đất tịch mịch này, có vài phần dọa người.

Diệp Trùng cũng hết hồn, hắn không hề cảm thấy có kinh ngạc gì với việc xác minh thông qua thành công, mà lại có chút kinh ngạc đối với tấm năng lượng của cái quang giáp này. Lâu như vậy, cái quang giáp này lại vẫn còn năng lượng! Lúc nào, kỹ thuật của tấm năng lượng lợi hại thế này? Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng hắn đè nén sự kinh ngạc trong lòng, bắt đầu lật nội dung trong con chip.

Xì nhẹ một tiếng, màn hình bỗng sáng lên.

– Thương, chuẩn bị chiến đấu! Câu nói đầu tiên vọt ra từ trong màn hình là điều Diệp Trùng vạn vạn lần không ngờ tới. Hắn ngớ ra, Thương, hắn không biết Thương này có phải là người bạn Thương của hắn không. Có lẽ là cùng tên thôi, Diệp Trùng ngẫm nghĩ như vậy. Giọng nói người đàn ông này nghe ra có mang theo vài phần dè dặt.

Diệp Trùng tiếp tục nhìn xuống dưới.

– Woa, đây là quái vật gì, xấu quá!

Câu nói này giống như một tia sét đánh trúng Diệp Trùng, thân thể hắn cứng đờ, ngây ngốc nhìn màn hình.

Thương! Đây tuyệt đối là giọng nói của Thương! Diệp Trùng tin tai mình tuyệt không nghe sai, nhưng, làm sao lại có quan hệ với Thương chứ? Bỗng nhiên, hắn nhớ tới lai lịch thần bí của Mục Thương, còn có kho ký ức mất đi của nó, tới giờ vẫn không làm rõ. Theo cách nói của Thương, Mục là hình thành sau này, mà trước khi Mục hình thành, người chủ thật sự của cái quang giáp đó chính là Thương.

Chẳng lẽ… lần này có thể biết lai lịch của Thương, trái tim Diệp Trùng bỗng đập lên điên cuồng.

– Ha ha! Giọng nói của người đàn ông đó đầy cởi mở: “Thương, quy củ cũ, ta tiên phong, ngươi áp trận! Việc khổ lao ta đều làm rồi, cái tên Thương ngươi phải chiếu cố tốt bà xã và con ta đó.”

– Thật lắm chuyện! Tiểu Lạc Lạc, ngươi không thể chỉnh tề chút sao? Trong giọng nói của Thương mang theo vài phần lười biếng và càn rỡ.

– Bà xã, cứ xem ông xã làm sao lấy cái mạng nhỏ của con quái vật này? Con trai, không được đái trong lòng mẹ con đó. Giọng nói người đàn ông đó đầy hào tình.

Trên màn hình, truyền tới giọng cười nhẹ của một người phụ nữ.

Thương lười biếng nói: “Đàn ông, không dễ dàng a!”

Trên màn hình bỗng xuất hiện một con quái vật, Xích vĩ thú! Ánh mắt Diệp Trùng bỗng chăm chú, hắn ấn nút dừng, hình ảnh trên màn hình lập tức dừng lại.

Một hai ba… Diệp Trùng thầm đếm trong lòng… tám ngón chân! Diệp Trùng không kìm được lại một lần nữa nhảy mạnh lên. Tám ngón chân. Hắn từng thấy một con Xích vĩ thú tám ngón, cũng là Xích vĩ thú lợi hại nhất hắn từng thấy. Con Xích vĩ thú tám ngón này và con Xích vĩ thú hắn từng thấy đó có phải là cùng một con không?

Diệp Trùng cũng không cách nào khẳng định.

Kế tiếp đó, hình ảnh bắt đầu rung động dữ dội. Mà hình ảnh con Xích vĩ thú cũng bỗng lớn bỗng nhỏ, bỗng xa bỗng gần. Diệp Trùng thậm chí có thể suy đoán được thứ mà vị sư sĩ này làm là động tác chiến thuật gì.

Chỉ qua một lúc, hắn liền phán đoán trình độ vị sư sĩ này cực cao! Bỏ đi ưu thế của quang giáp, Diệp Trùng tin rằng, cho dù là Diệp Nhân được gọi là cao thủ số một của nhà họ Diệp, và trình độ của vị sư sĩ này cũng không phân hơn thua. Không, có lẽ vị sư sĩ này vẫn hơi thắng một chút, rất rõ ràng, kinh nghiệm chiến đấu của hắn so với Diệp Nhân thì phong phú hơn không ít.

Cho dù là mình, muốn chiến thắng vị sư sĩ này, thắng bại chẳng qua cũng chỉ trong khoảng năm năm. Nhưng nếu như điều khiển Thần, Diệp Trùng có đủ nắm chắc chiến thắng. Ở phương diện tính năng, Thần so với cái quang giáp này thì xuất sắc hơn nhiều, với lại, sau khi đã trải qua thăng cấp, Thần trở nên càng thêm cường đại. Nếu như là điều khiển quang giáp giống nhau, Diệp Trùng tin rằng, vị sư sĩ này và mình tuyệt đối không khác bao nhiêu.

Liếc nhìn thời gian phía dưới hình ảnh nổi, hơi tính toán một chút, Diệp Trùng liền ngớ ra, hai mươi sáu năm trước! Ở hai mươi sáu năm trước, có thể có trình độ này, quả thật quá mạnh rồi! Hai mươi sáu năm, đối với sư sĩ phát triển cực nhanh mà nói, đủ để đổi mới mấy lần rồi.

Cường giả! Trong lòng Diệp Trùng đầy sự tôn kính, đối với cường giả, hắn trước giờ không thiếu sự tôn kính.

Ba đại thế gia, mấy năm này quả nhiên đã lớn không như trước rồi. Nhìn thấy vị sư sĩ hai mươi sáu năm trước này, loại suy nghĩ này trong lòng Diệp Trùng càng thêm mạnh mẽ.

Nhưng, ba đại thế gia và mình lại có quan hệ gì chứ? Nghĩ tới chỗ này, Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy suy nghĩ này của mình dường như có chút khó mà nói rõ. Cho dù hắn có dòng máu của nhà họ Diệp, hắn đối với nhà họ Diệp trước giờ không có cảm giác đặc biệt gì.

Tiểu Lạc Lạc… Diệp Trùng bỗng nhớ tới cao thủ số một của nhà họ Diệp hai mươi năm trước trong truyền thuyết chính là có tên Diệp Lạc, chẳng lẽ người đàn ông này chính là Diệp Lạc? Diệp Trùng cho rằng khả năng của suy đoán này của mình vẫn là khá cao. Có lẽ chỉ có cao thủ số một của nhà họ Diệp mới có thực lực này. Diệp Trùng hoàn toàn không nghĩ tới, hắn trong lúc bất tri bất giác, cái gọi là cao thủ số một của nhà họ Diệp mà hắn vốn dĩ cảm thấy kinh diễm, cao cao tại thượng, trong mắt hắn hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là một đối thủ có thực lực mạnh mẽ.

Thực lực mạnh mẽ, mới có tự tin mạnh mẽ, loại tự tin này, không cần dùng ngôn ngữ nói rõ, cách nghĩ vô ý thức này liền lộ ra rõ ràng.

Diệp Trùng tiếp tục cuộn xem hình ảnh nổi trong con chip. Chiến đấu tiến hành cực kỳ kịch liệt, con Xích vĩ thú này cường đại dị thường. Đã mấy lần Diệp Trùng đều cho rằng vị sư sĩ này đả thương được nó, nhưng kết quả đều bị nó né tránh dễ dàng. Diệp Trùng không ngừng mô phỏng trận chiến này trong đầu óc, hắn thay mình vào nhân vật của vị sư sĩ này. Hắn đang nghĩ, nếu như mình đối mặt con Xích vĩ thú tám ngón này, có thể thắng không?

Diệp Trùng tập trung nhìn chằm chằm màn hình, hoàn toàn không chú ý thấy trên trán đã thấm ra một lớp mồ hôi nhỏ mịn. Nhuế Băng có chút lo lắng nhìn Diệp Trùng, nhưng lại cắn môi không nói gì.

Mồ hôi trên trán Diệp Trùng càng lúc càng nhiều, ngoằn ngoèo ràn rụa, chảy xuống dọc theo cổ hắn.

Đột nhiên, hô hấp của Diệp Trùng trở nên gấp rút, trong mắt hắn lóe lên một tia sắc bén. Thân thể bỗng chấn động, hắn hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ. Trong buồng lái vang lên một hơi thở nặng nề, Diệp Trùng mở to miệng thở dốc, ánh mắt của hắn lại một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh và lãnh đạm ngày thường.

Nhuế Băng ở bên cạnh cuối cùng đã thở phào.

– Con Xích vĩ thú này rất lợi hại. Diệp Trùng lạnh nhạt nói, ánh mắt của hắn lại một lần nữa chúi vào màn hình. Quả nhiên, con Xích vĩ thú này đã chiếm thượng phong hoàn toàn. Giả dụ nó không phải là một con Xích vĩ thú, Diệp Trùng nhất định sẽ cho rằng nó có thần niệm. Phương thức chiến đấu của nó cực giống mấy thuật thừa sĩ của bộ lạc Hy Phượng đó, nó phảng phất như có thể dự đoán công kích bước tiếp theo của đối thủ, rất nhiều công kích căn bản không né tránh được lại bị nó né tránh khó mà tin được. Nhưng so với mấy thuật thừa sĩ, nó quả thật mạnh hơn nhiều.

Công kích của vị sư sĩ này, không cần nói mấy thuật thừa sĩ đó, chính Hoàng Cực Minh của bộ lạc Hy Phượng, cao thủ được coi là số một của bộ lạc Hy Phượng, đấu lại cũng tuyệt đối chật vật.

Tình hình cuộc chiến mau chóng trở nên khẩn trương.

Thương cũng không có hứng thú lười biếng vừa rồi, mà thay vào đó là sự ngưng trọng không gì sánh được. Nó từ sau lưng Diệp Trùng tiến hành chi viện hỏa lực, điều này cuối cùng cũng vãn hồi xu thế suy sụp, đôi bên dường như lại tiến vào trạng thái giằng co.

Xạ kích của Thương, nó đều tránh được, thần tình Diệp Trùng ngưng trọng vô cùng. Trong lòng Diệp Trùng, sức chiến đấu của Thương tuy so với Mục hơi thua kém một chút, nhưng thua kém không bao nhiêu. Diệp Trùng cũng không gặp được sư sĩ có thể đối kháng với Thương.

Nhưng cảnh tượng trước mắt, lại nói rõ ràng cho Diệp Trùng biết, tập hợp sức lực của Diệp Trùng và Thương mới vất vả địch lại con Xích vĩ thú tám ngón này.

Quá đáng sợ rồi! Một luồng hơi lạnh dâng lên từ xương cụt của Diệp Trùng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.