Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 57: Cảnh sát A Phi



Diệp Trùng mới sáng sớm đã thức dậy, ông Tiền tuổi tác đã cao, thân thể lại không khỏe mạnh gì, Diệp Trùng tự nhiên phải chịu khó chút.

Đi mở cửa tiệm, do vẫn còn rất sớm, người đi trên đường rất ít. Diệp Trùng tiện tay ấn công tắc máy thanh lọc không khí trên tường, máy thanh lọc không khí khẽ kêu tu tu làm việc, bụi nước cực nhỏ và ion âm làm cho người ta phấn chấn tinh thần liên tục không ngừng tuôn ra từ máy thanh lọc không khí. Chẳng bao lâu, không khí trong quán liền làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Loại máy thanh lọc không khí này giá không rẻ, nhưng cái máy này là một phần phúc lợi cuối năm chính phủ cho ông Tiền, ông Tiền liền dùng nó cho quán.

Tuy rằng dùng nền nhà tránh bụi nano, nhưng việc làm vệ sinh mỗi ngày vẫn phải làm.

Trong quán đặt 8 cái bàn kim loại giống như nụ hoa, chỉ cần ấn nhẹ lên đỉnh nụ hoa, nó sẽ giống như hoa tươi nở ra, hạ xuống 4 cái ghế, phần cuối dưới đáy ghế thông qua giàn khung bằng kim loại nối liền với phía dưới cái bàn kim loại. Chính giữa bàn kim loại là một cái bệ tròn có thể phóng to, thu nhỏ, bệ tròn màu xám bạc bóng loáng có thể soi gương, chính giữa bệ tròn là máy tính tiền, thông qua quang não nối với quầy thu ngân, khách có thể không cần đứng dậy mà tính tiền ở đây là được.

Trong một góc của cửa tiệm còn có một cái máy chế mì tự động, nhưng rất ít khi xài tới, dù sao cái quán nhỏ này nổi tiếng là nhờ mì làm bằng tay, loại mì sợi hoàn toàn làm bằng tay này, mùi vị so với mì của máy chế mì ngon hơn nhiều!

Vốn theo cách nghĩ của ông Tiền, là làm theo xu hướng phục hưng cơ, nhưng giá đồ gỗ quả thật là cao tới kinh người, ông Tiền chỉ có thể đập tan cách nghĩ này.

Chẳng bao lâu, ông Tiền cũng dậy, liền cùng hỗ trợ dọn dẹp.

Vừa dọn dẹp xong, có một người đàn ông trung niên ngậm xì gà đi vào. Ông Tiền ngây người, nói: “A Phi a, hôm nay tại sao lại sớm vậy?” Người đàn ông tên gọi A Phi nói: “Bác Tiền, chào buổi sáng, hết cách rồi, hôm nay có việc!” A Phi quen thuộc chọn một chỗ dựa tường. Ông Tiền nhìn A Phi ngậm xì gà, không khỏi quở trách nói: “A Phi, nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, sáng sớm mà hút cái này không tốt cho sức khỏe, người tại sao không sửa được vậy?”

A Phi không khỏi xấu hổ, vội vàng lấy điếu xì gà trên miệng xuống, cười ha hả nói: “Ài, nhất thời không cẩn thận quên mất!”

– Hôm nay muốn ăn cái gì? Ông Tiền hỏi.

– Mì Dương Xuân đi, bác Tiền, mì làm bằng tay của bác chính là tuyệt vời nhất xung quanh đây, một khoảng thời gian không tới, ta thật sự có chút thèm đó nha! A Phi cười nói.

Ông Tiền vui vẻ cười ha hả: “Ài, già rồi, bây giờ không được rồi, nhưng may mà có Diệp tử, mì nó làm bây giờ so với ta làm còn tuyệt hơn!” Ông Tiền vẻ mặt kiêu ngạo. Sau đó gọi vào trong: “Diệp tử, làm bát mì Dương Xuân!”

– Ừm. Diệp Trùng bình thường trả lời.

A Phi tò mò hỏi: “Bác Tiền, người thuê người rồi à?”

– Đâu có. Ông Tiền cười nói: “Diệp tử là họ hàng xa của ta, ta ở một mình buồn, nên kêu hắn tới.”

A Phi không khỏi tò mò hỏi: “Vậy hắn vốn ở đâu?”

Ông Tiền sắc mặt khẽ thay đổi, úp mở nói: “Ừm, một nơi rất xa!”

A Phi vội cười ha hả: “Úi, bệnh nghề nghiệp tái phát rồi, bác Tiền đừng để ý nha!”

Giọng nói của Diệp Trùng từ trong truyền ra: “Tiền gia gia, rau thơm đã dùng hết rồi.” Ông Tiền úi một tiếng, vỗ đầu: “Ta tại sao lại quên chuyện này chứ, ái chà, thứ này không thể thiếu được.” Nói xong lại lớn giọng nói: “Diệp tử, ta đi mua rau thơm, đừng quên tiếp đãi khách nha!” Diệp Trùng ừ một tiếng, ông Tiền liền vội vàng đi ra cửa.

Diệp Trùng bê một tô mì Dương Xuân đi ra, để lên bệ tròn trước mặt A Phi, thờ ơ nói một câu mời từ từ thưởng thức rồi định xoay người rời đi.

A Phi kêu Diệp Trùng lại: “À, tiểu huynh đệ, ngươi tên Diệp tử?”

Diệp Trùng không biết tại sao, người trước mặt này làm cho hắn có chút cảm giác không thoải mái, lại có một chút quen mặt, hắn chỉ lạnh nhạt trả lời: “Ừm!” rồi lại tính xoay người bỏ đi.

– Mấy người hôm đó là người giết phải không! Xì gà của A Phi không biết từ lúc nào đã đốt lên, thong thả nói.

Cặp mắt Diệp Trùng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, câu nói này làm Diệp Trùng cảm thấy mùi vị nguy hiểm, hắn cuối cùng cũng nhớ ra người này chính là một cảnh sát đã gặp ngày hôm đó, chẳng trách mình cảm thấy nguy hiểm. Diệp Trùng đối với nguy hiểm không có nhiều biện pháp, bóp chết là cách hắn quen nhất và thường dùng nhất. Dường như bản năng, không có trải qua chút suy xét nào, Diệp Trùng đã lựa chọn cách quen thuộc nhất đối với hắn này.

Thân hình Diệp Trùng loáng một cái, tay phải như điện vươn ra, nhắm tới cổ họng của A Phi. Luồng khí nổi lên mạnh mẽ trong nháy mắt thổi sạch trơn khói thuốc trước mặt A Phi.

A Phi thấy vẻ mặt Diệp Trùng thay đổi liền biết mình lần này đoán đúng rồi, trong lòng đã sớm chuẩn bị tốt biện pháp ứng phó. Nhưng không ngờ tới tốc độ của Diệp Trùng lại nhanh vượt xa dự liệu của hắn, tuy hắn có chuẩn bị đầy đủ, nhưng trong lúc gấp rút cũng chỉ kịp dùng cánh tay chặn lại.

Diệp Trùng hừ lạnh một tiếng, tay phải biến thành quyền, mạnh mẽ đánh lên cánh tay của A Phi.

Chỉ nghe thấy tiếng giòn tan vang lên, sau đó là một tiếng rên rỉ, sắc mặt A Phi trắng bệch. Quyền này của Diệp Trùng thật sự đã đánh gẫy tay của A Phi, xương gẫy trắng hếu xé rách da thịt, lộ ra ngoài. A Phi đau tới mồ hôi lạnh tuôn ra, tay phải mềm oặt không thể nhấc lên nổi. Thấy tay của Diệp Trùng lại vươn ra, bản thân đã không còn lực chống đỡ, trong lúc quẫn bách liền nhanh trí, hét lớn: “Bác Tiền!”

Diệp Trùng quả nhiên ngây người, A Phi nhân lúc ngây người này của Diệp Trùng, mau chóng kéo dài khoảng cách với Diệp Trùng, dựa vào tường, hổn hển thở.

Diệp Trùng quay đầu, liền phát hiện căn bản Tiền gia gia không có trở về, quay đầu lại, hàn ý trên mặt càng đậm.

A Phi vừa hổn hển thở, vừa nói: “Ngươi nếu giết ta chính là hại bác Tiền!” Thấy trong mắt Diệp Trùng lóe lên một tia do dự, trong lòng A Phi vui mừng, nói tiếp: “Ngươi nếu giết ta, cảnh sát nhất định sẽ tìm tới cửa, ngươi đương nhiên có thể chạy, ta nghĩ bọn họ cũng không bắt được ngươi, nhưng ngươi đừng quên, bác Tiền chạy không được, ngươi phải nghĩ thật kỹ đó!”

Lần đầu tiên phát hiện cách của mình không có hiệu quả, trong lòng Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy bức rức, hàn ý trong mắt cũng càng lúc cành thịnh. Nhưng lý trí nói cho hắn biết, đối phương nói có đạo lý, bản thân dường như thật sự không thể giết hắn.

Mục lúc này đột nhiên xuất hiện trong lòng Diệp Trùng: “Diệp tử, đây là uy hiếp, nhưng cách này nói ra vẫn thường hữu dụng lắm!”

Trong lòng Diệp Trùng buồn bực vô cùng, đối phương cho hắn một cảm giác nguy hiểm rất mạnh, nhưng mình lại không thể giết hắn, cảm giác bất lực trong lòng làm ngực hắn khó chịu, buồn bực luống cuống.

Mục rõ ràng cảm giác được tâm tình của Diệp Trùng, an ủi nói: “Diệp tử, đừng gấp, không phải là không có cách!”

Diệp Trùng không kiềm được vội hỏi: “Mục, ngươi có cách nào?”

Mục hì hì cười, trong giọng nói có chút tà khí: “Diệp tử, trước tiên đánh hắn một cái, nhưng đừng đánh chết!”

Diệp Trùng mừng rỡ, biết Mục nhất định có cách, không chút do dự xông lên đá một cái.

A Phi thế nào cũng không nghĩ tới đối phương vậy mà vẫn ra tay, trong lòng nghĩ, lẽ nào tên Diệp tử này là một tên lãnh khốc vô tình? Không hề nghĩ tới sống chết của Tiền lão đầu? Chẳng lẽ tin tức của mình sai?

Cước này của Diệp Trùng không có chút lo lắng đá trúng bụng của A Phi, hơn nữa Diệp Trùng dùng mũi chân, tuy rằng nghe lời Mục không được đánh chết, cước này của Diệp Trùng chỉ dùng 3 phần sức, nhưng A Phi vẫn đau tới gập cong người như con tôm. Diệp Trùng căn bản không để ý tới dáng vẻ đau đớn của đối phương, vung tay vung chân, từng quyền đánh vào da thịt, tha hồ phát tiết nỗi bực bội tên này vừa mang đến cho mình.

A Phi đáng thương gần như bị đánh tới không còn dáng người, nhưng nơi Diệp Trùng chọn đều không phải là nơi yếu hại, hơn nữa sức mạnh nắm bắt cực tốt, tuy rằng A Phi đau đớn vô cùng, nhưng vẫn cứ ở trong trạng thái tỉnh táo, cho dù ý chí của hắn cứng rắn, cũng không tránh khỏi trong lòng cực kỳ hối hận lần thăm dò này của mình.

– Nắm cổ hắn, nhưng đừng làm hắn chết ngạt! Mục vô cùng khoái chí nói, giống như một quỷ nhỏ với đôi cánh dài màu đen vui vẻ vung vẩy cái chĩa ba nhỏ trong tay.

Diệp Trùng cẩn thận hoàn thành đề nghị của Mục.

– Nói với hắn, trong sở cảnh sát của bọn chúng có tổng cộng 52 người! Ừm, giọng nói phải hung ác chút! Đôi cánh của con quỷ nhỏ đập phành phạch.

Hung ác chút? Diệp Trùng cẩn thận nghĩ xem thế nào mới có thể coi là hung ác? Nhưng may mà Diệp Trùng ở phương diện này có thiên phú đặc biệt, căn bản không cần có chút thay đổi gì, lời Diệp Trùng vừa thốt ra, liền giống như gió lạnh thấu xương thổi qua, nhiệt độ trong quán đột ngột giảm xuống, mà thân là người trong cuộc, A Phi chỉ cảm thấy giống như một con dao sắc bén vô cùng kề trên cổ, hàn khí trong lòng không ngừng tỏa ra.

– Trong sở cảnh sát của các ngươi có tổng cộng 52 người! Diệp Trùng lãnh đạm nói, sát khí trong lời nói tỏa ra xung quanh.

Thần sắc trong mắt A Phi cuối cùng cũng thay đổi!

– Ngươi có một vợ, một con gái, nhà ở khu Quang Hoa số N-14-328-24, vợ ngươi tên Hà Yến, con gái ngươi tên Mạnh Nhụy Nhi, năm nay 7 tuổi! Giọng nói lãnh đạm của Diệp Trùng giống như kể lại một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể gì.

A Phi như bị sét đánh, sắc mặt lập tức xám xịt, cũng không cách nào giữ được bình tĩnh, vô cùng kích động nói: “Ngươi, người rốt cuộc là ai? Ta cho ngươi biết… Ngươi nếu dám đụng tới họ… ta, ta thí mạng với ngươi!”

– Hi hi, lần này dọa được hắn rồi! Cảnh cáo hắn một chút, rồi có thể thả hắn đi! Con quỷ nhỏ vung vẩy tay ra vẻ hào phóng.

– Ngươi tốt nhất đừng có suy nghĩ không đứng đắn gì, nếu không, hắc hắc… Đối với cảnh cáo của Diệp Trùng, A Phi chỉ cười khổ không thôi, hắn biết lần này mình thật sự không thể trở mình được rồi!

A Phi tuyệt không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, thấy Diệp Trùng thả hắn đi, liền cố gắng rời đi. Diệp Trùng đột nhiên nói: “Chậm đã!” Trong lòng A Phi khẩn trương, Diệp Trùng chỉ mì trên bàn lạnh nhạt nói: “Trả tiền trước đã!”

Nhìn A Phi gần như không còn dáng con người bước chân loạng choạng rời đi, Diệp Trùng hỏi Mục: “Cách này ngươi làm sao biết được?”

Mục cười hì hì: “Mấy ngày nay vừa hay coi vài bộ phim, hình như trong đó có cảnh giống như vậy!”

– Vậy người làm sao biết sở cảnh sát có bao nhiêu người, nhà hắn ở đâu?

– Đây không phải đơn giản sao? Ta trực tiếp lấy hồ sơ tin tức của hắn từ cảnh cục của chúng ra, tất cả đều ở trên đó!

– Đây chính là uy hiếp sao? Tại sao so với giết hắn còn hữu dụng hơn? Thiết Mãng Tích dường như chưa từng dùng cái này… Diệp Trùng tổng kết lại, nhưng vẫn còn vô cùng nghi hoặc.

– Bởi vì hắn là người! Mục dường như có chút nhắc nhở nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.