Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 42: Chương thứ bốn mưới hai



– Hắc giác? Diệp Trùng thấp giọng lẩm bẩm, cái tên thật là đặc biệt!

Bách Lý Nam hưng phấn nói: “Đúng vậy, chính là Hắc giác, đại nhân, cái áo lưới này của ta chính là từ đó mà ra, ở đó không ai dám ra tay, chỉ cần chúng ta vào Hắc giác, vậy thì an toàn rồi! Ở trong đó…”

Sắc mặt Diệp Trùng không thay đổi gì nói: “Việc này người xem mà làm đi!” rồi xoay người rời đi, để lại Bách Lý Nam đang chuẩn bị “phun nước bọt”, vẻ mặt ngạc nhiên, đứng ngây tại chỗ, hai tay đang vung lên dừng tại trên không.

Diệp Trùng ngồi ở một góc trầm tư, thực hiện việc tổng kết, kiểm điểm hành vi mấy ngày này. Đây đã trở thành bản năng của hắn từ lâu, khi ở trên hành tinh rác, sau mỗi trận chiến, hắn đều suy nghĩ cẩn thận, tổng kết lại, bản thân có chỗ nào sai lầm, sơ hở, thói quen sinh hoạt của sinh vật biến dị, đặc điểm của động tác, đây đều là những điều hắn phải suy nghĩ, đây cũng là nguyên nhân quan trọng làm cho hắn lần nào cũng khá dễ dàng săn bắt được những sinh vật biến dị mạnh mẽ đó. Mà sau khi Mục Thương tới, vô cùng ủng hộ cách làm này của hắn, về sau liền trở thành bài học phải làm mỗi ngày của Diệp Trùng.

Khi đánh lén Độc nhãn long, bản thân vẫn quá vội vàng a, không đủ bình tĩnh, nếu có thể bình tĩnh thêm một chút, nhất định có thể trong khi bọn hải tặc vẫn chưa phản ứng lại mà bỏ đi, về sau cũng sẽ không bị động như thế này. Đối với bên ngoài vô cùng xa lạ, đó chính là khuyết điểm chí mệnh của mình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, mình không cách nào khắc phục được.

Vành đai toái thạch thật sự là nơi huấn luyện tự nhiên tốt nhất để luyện tập kỹ xảo điều khiển quang giáp a, à, vừa vặn cũng có thể nhân tiện tập luyện kỹ xảo xạ kích một chút, xem ra tương lai có thể xem xét một chút.

Đột nhiên, Diệp Trùng nghĩ tới Mục, trong lòng kêu gọi vài tiếng, Mục vẫn như cũ không có tí trả lời nào. Tâm trạng Diệp Trùng có chút giảm sút, không khỏi nhớ lại cuộc sống trên hành tinh rác, tuy rằng nơi đó cái gì cũng không có, nhưng bản thân có thể cùng với Mục không kiêng dè gì mà đùa giỡn, cuộc sống mỗi ngày tuy rằng rất khô khan nhưng cũng rất phong phú. Diệp Trùng từ sau khi rời khỏi hành tinh rác, số lần cười vẫn không bằng số lần hắn cười trong một ngày trên hành tinh rác. Đối với sự vật xa lạ, Diệp Trùng vẫn thường cảm thấy một loại nguy hiểm tiềm ẩn, cái này làm hắn không khỏi thận trọng, cẩn thận đối đãi với từng việc một, cho dù đó có lẽ chẳng qua chỉ là việc bình thường trong mắt người khác.

Ở đây hoàn cảnh phức tạp, biến số thì nhiều, vượt xa so với hành tinh rác!

Tuy rằng vô cùng khát khao rời khỏi hành tinh rác, nhưng bây giờ đã thật sự rời khỏi rồi, lại thiếu Mục bầu bạn, Diệp Trùng cứ cảm giác thiếu đi cái gì đó.

Renault, cảng dừng chân của tàu vũ trụ, tất cả nhân viên đang làm việc đều trợn mắt, há hốc mồm nhìn con tàu vũ trụ hư hỏng đến mức có thể tan vỡ bất cứ lúc nào tiến vào cảng, nếu như nó vẫn có thể gọi là tàu vũ trụ. Ngay cả một nhân viên kinh nghiệm phong phú nhất trong đó nhìn thấy cũng không khỏi lắc đầu không thôi, nói với một thanh niên bên cạnh: “Ta làm ở đây hơn 50 năm rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy con tàu thảm như vậy, chậc chậc, con tàu này e rằng bán phế liệu cũng không ai muốn mua, thật may là bọn họ vậy mà có thể đi tới đây! Nói với bọn họ, con tàu này chúng ta không thể sửa!”

Nhưng kỳ quái là đối phương vậy mà lại không đưa ra yêu cầu sửa chữa, chỉ yêu cầu bổ sung năng lượng!

Diệp Trùng và Bách Lý Nam xuống tàu, người xung quanh đều dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn 2 người, 2 người sắc mặt cũng không đổi, Diệp Trùng vốn không coi mấy người này ra gì, mấy người này có quan hệ với mình sao? Khi phát hiện bọn họ không có nhiều nguy hiểm, đám người này liền bị hắn loại ra khỏi phạm vi để ý. Còn Bách Lý Nam dù sao cũng từng là nhân vật số 2 của Hồng Kỳ Ưng, làm gì để đám người này vào trong mắt, càng không để mắt tới mấy ánh mắt này.

Tiền thân của Renault là một hành tinh nhỏ, sau nhiều năm cải tạo mới biến thành hình dạng như ngày nay. Do nó nằm trên lộ trình bắt buộc phải đi qua để tới Hắc giác, cùng với số người tới Hắc giác ngày càng tăng, Renault vì thế mà ngày càng phồn vinh.

Bách Lý Nam vô cùng sành sỏi tự nhiên trở thành hướng dẫn viên, bắt đầu giới thiệu với Diệp Trùng: “Renault thật ra là một trạm bổ sung, cũng là trạm bổ sung cuối cùng trước khi đi vào Hắc giác, cho nên người tới Hắc giác, đại đa số đều phải tiến hành bổ sung ở đây. Ừm, có thể là bởi vì rất gần với Hắc giác, cho nên ở đây có rất nhiều đặc sản của Hắc giác, cho nên cũng có không ít thương lái không muốn mạo hiểm vào Hắc giác tới đây để mua hàng, nhưng giá cả so với bên trong Hắc giác cao hơn nhiều.”

Tòa nhà lớn cao đến đụng mây, các loại máy bay lượn vù vù trong không trung, người đi đường với đủ loại trang sức trên người.Trên đường phố rộng rãi chỉ có lác đác vài hàng người kéo nhau đi. Trước cửa không ít cửa hàng bên đường chiếu ra các màn hình quảng cáo, lần đầu tiên Diệp Trùng thấy được màn hình quảng cáo, không khỏi để ý kỹ càng, trên máy phát trôi nổi một người đẹp tuyệt thế nửa trong suốt, gương mặt hoàn mỹ vô cùng, thân thể nóng bỏng đầy mê hoặc, giọng nói đầy sức dụ dỗ, cùng tập hợp trên một con người, xinh đẹp vô cùng. Một cái nhấc tay, một cái vung chân, không khỏi làm người rung động, mà đôi môi ẩm ướt, mềm mại, đỏ thẫm khẽ mở, giọng nói như nhạc trên trời gần như làm cho mọi người kích động muốn lập tức mua loại hàng hóa này.

Đương nhiên, đây là đối với người thường mà nói, thí dụ Bách Lý Nam! Bách Lý Nam si ngốc nhìn người đẹp trong màn hình quảng cáo, nước miếng đều sắp chảy ra luôn.

Mà muốn làm cho một kẻ chưa từng giao tế với phái nữ như Diệp Trùng xây dựng được một tiêu chuẩn đẹp xấu, không nghi ngờ gì là một công trình vô cùng vĩ đại.

Diệp Trùng hoàn toàn xuất phát từ góc độ thực chiến, hai chân thật quá mảnh mai đi, không cách chi có đủ lực bạo phát, da dẻ hai tay quá mịn màng, khả năng chịu lực nhất định là vô cùng tệ hại, cơ ngực quá bự lại không bền chắc, không chỉ lực lượng vô cùng yếu ớt, hơn nữa, không nghi ngờ gì sẽ gây ra phiền toái khi di động. Mái tóc quá dài rất khi chiến đấu rất dễ bị vướng vào đồ vật, vô cùng có khả năng chí mạng, vô cùng nguy hiểm! Diệp Trùng không khỏi lắc lắc đầu, điều duy nhất làm người ta vừa ý là cái eo thon nhỏ của nàng ta, Diệp Trùng không hề nghi ngờ nó có một sự dẻo dai kinh người!

Đánh giá tổng thể: Tệ hại vô cùng!

Bách Lý Nam vẫn mê đắm nhìn người đẹp trên màn hình quảng cáo, miệng không tự chủ được lẩm bẩm: “Không hổ là người tình trong mộng của ta, nữ nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới, a, Phượng Túc, tình yêu của ta, nàng lúc nào làm đại sứ cho loại sản phẩm này? Cái gì? Ta vậy mà vẫn chưa mua? Không được, đây… đây thật không phù hợp với thân phận người hâm mộ cuồng nhiệt của ta, ta nhất định phải cố gắng tới cùng!”

Bách Lý Nam đầu phát nóng, như một làn khói chạy vào trong cửa hàng, hồi lâu mới ôm một đống đồ đi ra. Ông chủ cửa hàng cười tít mắt đưa hắn ra tận cửa.

Diệp Trùng chỉ đồ đạc trên tay Bách Lý Nam: “Đống này là cái gì?”

Bách Lý Nam đang hàm hồ lúc này mới nhìn kỹ lại, lập tức sắc mặt tái mét, lại… lại là đồ dùng phụ nữ?

Hai người đều không chú ý tới một cặp mắt láo liên đang nhìn theo trong góc đường.

– Ngươi thật sự nhìn thấy rõ? Một tráng hán trung niên dáng vẻ uy vũ trầm giọng hỏi.

– Lão đại, anh vẫn không tin đôi mắt này của em sao? Tên Bách Lý Nam đó, em đã từng gặp nhiều lần rồi, chắc chắn không nhận lầm!” Trả lời là một tên dáng hình ngũ đoản, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại một cách gian xảo, thoạt nhìn chính là một tên cực kỳ lanh lợi.

– Thiết Tam của Hồng Kỳ Ưng không phải nói là Bách Lý Nam đã chết sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Tráng hán trung niên suy nghĩ mãi vẫn không hiểu.

– Em cũng đang buồn bực, hắn không phải chết rồi sao? Thiết Tam, loại lời này có cho hắn cũng không dám nói bậy, nhưng em rõ ràng nhìn thấy Bách Lý Nam a! Ừ, đúng rồi, bên cạnh hắn còn có 1 người!” Tên nhỏ con nhớ lại.

– Cái gì? Thân thể cường tráng của tráng hán trung niên rung động, vội vàng hỏi: “Ngươi nói là bên cạnh hắn còn có 1 người?”

– Đúng vậy, tên đó còn rất trẻ, dáng người bình thường, chỉ là bộ dáng giống như có ai thiếu tiền hắn, Bách Lý Nam đối với người này hình như vô cùng cung kính!”

– A! Tráng hán trung niên thất thanh la lên, rất nhanh liền bừng tỉnh ngộ: “Ta biết hắn là ai, nhất định là hắn!”

– Lão đại, ai vậy? Người anh nói đó là ai vậy? Tên nhỏ con thấy lão đại thất thái như vậy, không khỏi tò mò hỏi.

Tráng hán trung niên từ từ nói: “Hắn nhất định là thích khách đã ám sát Độc nhãn long đang được loan truyền ầm ĩ đó.”

– Cái gì? Tên nhỏ con thất kinh: “Hắn không phải đi bãi Xích tinh sao?”

– Nếu như ta không đoán sai, hắn nhất định là xuyên qua vành đai toái thạch mà tới đây. Cao minh a, hì hì, không ngờ là hầu như mọi người đều bị hắn chơi cho quay vòng vòng! Lợi hại, lợi hại! Nếu như loại cao thủ này có thể có thể làm việc cho ta…” Tráng hán trung niên đi vòng vòng trong phòng, trong lòng như bị chọc ghẹo, ngứa ngáy vô cùng!

– Lão đại, anh nói chúng ta phải làm gì?

Tráng hán trung niên trầm ngâm một hồi mới dứt khoát nói: “Nhất định phải dán mắt vào hắn cho ta, nhưng nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được kinh động hắn, chậc chậc, cơ hội tốt thế này, chúng ta nhất định phải mưu tính cho thật tốt!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.