Sư Sĩ Truyền Thuyết

Chương 118: Được cứu



Lão Mãnh chỉ cảm giác dưới sườn đau đớn, một điểm đau đớn đột nhiên lan ra toàn thân, trong lúc ngạc nhiên thì mất đi điều khiển đối với thân thể, ngã ngay lên người tên ăn mày, hắn lúc này mới phát hiện tên ăn mày xem ra sắp chết đến nơi trên mặt đất, lại đang mở mắt ra!

Ánh mắt lạnh băng làm hắn không khỏi run rẩy trong lòng.

Kỹ xảo cận chiến Diệp Trùng học được khi ở Hắc giác tuy rằng thô thiển, nhưng có không ít là một chiêu chế địch, đột nhiên tấn công khu tập trung đầu cuối thần kinh của con người, từ đó làm hắn mất đi sức khống chế đối với thânt thể, ở trong Hắc giác, đây chẳng qua chỉ là kỹ xảo thô thiển nhất, nghe nói Hắc giác còn có rất nhiều kỹ xảo cận chiến thần kỳ, làm người ta không thể tưởng tượng được!

Diệp Trùng vừa rồi trong tình huống đối phương không có chút cảnh giác gì, đột nhiên ra ta, 1 chiêu chế địch!

Trong lòng Diệp Trùng không khỏi cười khổ không thôi, động tác đơn giản vừa rồi, thể lực mà Diệp Trùng không dễ dàng tích lũy được bị tiêu hao hơn 1 nửa, hô hấp lập tức trở nên dồn dập.

Nếu như lúc bình thường, loại người này, Diệp Trùng căn bản sẽ không lưu lại bất cứ ai sống sót, một kích vừa rồi, tráng hán xem ra khá uy mãnh trước mặt này tuyệt đối là tiêu tùng! Chỉ đáng tiếc, mình bây giờ căn bản là không có sức giết chết tên này!

Loại phương pháp này tuy rằng tiết kiệm sức, hiệu quả, nhưng lại có hiệu lực trong thời gian nhất định, chỉ cần qua 1 khoảng thời gian, không hề quá lâu, kẻ địch sẽ khôi phục điều khiển đối với thân thể, hơn nữa không có chút tổn thương nào. Tới lúc đó, xui xẻo chính là bản thân!

Hiện giờ chỉ hy vọng trước khi đối phương khôi phục mình có thể khôi phục 1 ít thể lực, giết chết đối phương, để tuyệt hậu hoạn!

Nghĩ tới đây, sát khí trong mắt Diệp Trùng lộ ra rõ ràng!

Ánh mắt của Diệp Trùng vừa may bị Lão Mãnh trên người Diệp Trùng nhìn thấy. Khiếp sợ kinh hoàng, hắn không khỏi mở miệng hét rống lên: “Ai da, tại sao ta không thể động đậy được? Mẹ ơi! Lão Bình, Lão Bì, mau tới cứu ta! Mẹ nó, ta bị ám toán rồi! Mau tới đây!…” Giọng nói ồm ồm của Lão Mãnh bây giờ lại thê thảm vô cùng.

Diệp Trùng lại kinh hoảng, đối phương còn có đồng bọn? Lập tức không lo tiết kiệm thể lực nữa, đẩy tráng hán đang đè trên người mình này sang bên cạnh, ái chà, tên này cũng thật là nặng a! Diệp Trùng tứ chi vô lực, gắng gượng đứng dậy. Nếu như đối phương vẫn còn đồng bọn, vậy mình nằm trên mặt đất là thua chắc rồi. Liếc nhìn Niếp Niếp bị dọa đến run lẩy bẩy, bịt kín 2 mắt quỳ ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng Diệp Trùng thoáng qua một tia cảm giác ấm áp!

Mình cố hết sức là được rồi. Diệp Trùng thầm nói với mình như vậy. Nhưng tình hình trước mắt không lạc quan chút nào!

Tuy rằng tới nghịch cảnh thế này, biết rõ tỉ lệ thắng của mình cực nhỏ, Diệp Trùng vẫn không hề có ý than trời trách đất!

Nếu như muốn giết mình, vậy phải trả một cái giá không nhỏ! Một tia tàn nhẫn thoáng qua trong đôi mắt ảm đạm của Diệp Trùng, điều này làm cho Lão Mãnh vẫn luôn chú ý tới Diệp Trùng giật bắn cả mình, không khỏi cuống quít: “Lão Bình, Lão Bì, các ngươi cẩn thận, tên này không thường đâu!”

Lão Bình, Lão Bì sắc mặt ngưng trọng từ từ tới gần Diệp Trùng.

Lão Mãnh đột nhiên ngã xuống làm 2 người ngẩn ngơ, mãi đến khi Lão Mãnh kêu cứu, 2 người mới phản ứng lại, biết là Lão Mãnh bị ám toán!

Nhưng nhìn thấy tên ăn mày lảo đảo đứng dậy, giống như một trận gió cũng có thể thổi ngã, 2 người mới yên tâm. Nhưng sau khi nghe Lão Mãnh nhắc nhở, 2 người vẫn lộ ra dáng vẻ ngưng trọng, 2 người biết, đừng thấy Lão Mãnh dáng vẻ thô lỗ, trong lòng hắn lại vô cùng tỉ mỉ.

Đến khi thấy tên ăn mày này trong hoàn cảnh nguy khốn mà sắc mặt vẫn như thường, không có chút hoảng sợ nào, 2 người mới phát hiện ra người trước mặt không tầm thường.

Lão Bình sắc mặt hòa hoãn, từ từ mở miệng nói: “Anh bạn, đây đều là hiểu lầm, người bạn này của chúng ta thấy tiểu cô nương vô cùng dễ thương, nhất thời nổi hứng, muốn đùa giỡn cùng với cô bé…” Còn Lão Bì lại lẳng lặng lẻn ra sau Diệp Trùng, lén lút tới gần Diệp Trùng. Ba người lăn lộn ở Quỹ hình khuyên nhiều năm, phối hợp rất ăn ý. Lão Bình ý đồ dùng lời nói xoa dịu đối phương, sau đó Lão Bì đánh lén. Một chiêu này lần nào cũng được, cho dù đối phương không trúng chiêu, nhưng đại đa số đều nghe hết lời của mình.

Bọn hắn không ngờ là, lần này bọn hắn gặp phải một kẻ trước giờ luôn phản đối khi chiến đấu mà nói nhảm như Diệp Trùng!

Diệp Trùng căn bản không nghe hắn nói hết, đột nhiên xoay người đá Lão Bì đáng ở gần mình nhất, cái này lại làm cho Lão Bì bị dọa nhảy dựng lên. Vừa vào là đánh ngay thế này thật là ít thấy! Chẳng qua thấy 1 cước này của đối phương có sức không lực, Lão Bì lập tức yên tâm hơn!

Lão Bình vừa thấy tình hình này, cũng ngừng phí lời đánh lén sau lưng Diệp Trùng, nhấc chân muốn đạp.

Lão Bì thấy một cước này đối phương mềm yếu vô lực, liền cười hì hì, cũng không ngăn cản, tránh người muốn tới gần Diệp Trùng.

Bỗng, một cước vốn yếu ớt vô lực này của Diệp Trùng lại đột nhiên bắn ra, giống 1 con rắn độc đột nhiên ngẩng đầu thè cái lưỡi đỏ hỏn, khí thế lăng lệ! Mục tiêu bất ngờ là cổ họng của hắn, một cước này nếu như trúng đích, chỉ e cổ họng vỡ nát, mạng nhỏ của bản thân xong luôn! Lão Bì kinh hoảng, không kịp né tránh, chỉ có thể 2 tay giao nhau, che chắn trước mặt, phần mặt và cổ họng được bảo vệ dưới 2 tay!

Bộp, chân Diệp Trùng đạp trúng 2 tay Lão Bì, ngay lúc Lão Bì kinh ngạc sức mạnh một cước này so với khí thế, độ lớn trong dự liệu nhẹ hơn nhiều, Diệp Trùng lại đột nhiên phát lực, Lão Bì cảm thấy 2 tay nặng nề, rồi ép tới gần phần mặt vài phần, không khỏi hoảng kinh, tốn hết sức lực toàn thân đẩy 2 tay! Trong lúc khẩn cấp, sức mạnh Lão Bì phát huy ra cũng rất khá! Lão Bì chỉ cảm thấy tay nhẹ hẫng, không khỏi thở phào!

Diệp Trùng mượn lực đẩy toàn thân của Lão Bì, giống như mũi tên rời cung bắn về phía Lão Bình!

Lão Bình đã đạp một cước ra, căn bản không kịp có bất cứ phản ứng nào! Chỉ thấy 2 tay Diệp Trùng đánh lên chân phải đang đạp ra của Lão Bình, rồi thuận thế chui vào lòng của Lão Bình, Diệp Trùng giống như một con rắn độc men theo chân phải Lão Bình nhanh chóng bò lên, đột nhiên bắn mạnh thân trên!

Chân phải Lão Bình đột nhiên chịu lực, thân thể mất đi cân bằng, làm gì còn có thể chống đỡ gì được!

Diệp Trùng nhắm mắt, cảm giác đau đớn từ đỉnh đầu truyền tới, không khỏi khó chịu kêu một tiếng!

Một tiếng vỡ vụn của xương cốt giòn rụm vang lên! Lão Bình ngửa mặt, ngẩn ngơ ngã ra đất, cả hồi lâu cũng không thấy đứng lên.

Khoảnh khắc vừa rồi, đầu của Diệp Trùng chuẩn xác tông trúng cằm của Lão Bình, cú va chạm này lực va chạm rất lớn, lúc đó làm cho xương cằm của Lão Bình vỡ nát ra, cằm vốn là nơi vô cùng mẫn cảm của thân thể con người, bị thương mạnh như vậy, Lão Bình lập tức hôn mê!

Diệp Trùng và Lão Bình cuộn thành 1 đống, một loạt tính toán vừa rồi, đã tiêu hao toàn bộ lực khí toàn thân của hắn, hắn hiện giờ ngay cả sức cử động một ngón tay cũng không có, với lại vừa rồi dùng đầu tông trúng cằm của đối phương, bây giờ đầu của hắn cũng cực kỳ choáng váng!

Trước mặt toàn là sao, cảnh tượng trước mặt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ!

Trong lúc mơ hồ, nhìn thấy người còn lại cuối cùng rụt rè tới gần mình, mà ở sau lưng hắn, hình như có 1 điểm đen không ngừng phóng lớn!

Điểm đen này là cái gì?

Tất cả trước mắt Diệp Trùng càng lúc càng mơ hồ, âm thanh mọi thứ xung quanh giống như thủy triều càng lúc càng cách xa mình.

Niếp Niếp, ta cố hết sức rồi!

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Diệp Trùng, sau đó trước mắt lập tức là một mảng tối đen, bất tỉnh nhân sự!

Diệp Trùng mở bừng mắt, thứ chui vào mắt là hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ. “Mục, Thương, các ngươi ở đâu?” Khoảnh khắc đầu tiên, Diệp Trùng liền liên hệ với Mục Thương, muốn biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng Mục Thương bình thường hễ hỏi là có trả lời lúc này đây lại không có chút tiếng động nào, Diệp Trùng lúc này mới nhớ việc Thương lần trước đã tiêu hao toàn bộ năng lượng.

Còn có chiến đấu sau đó, Diệp Trùng một lúc sau hoàn toàn nhớ lại hết, không biết Niếp Niếp thế nào rồi, nhưng chắc là được cứu rồi, nếu không mình chỉ e đã sớm chết rồi, hắn không cho rằng 3 tên đó sẽ bỏ qua cho mình 1 mạng!

Cẩn thận kiểm tra thân thể một lát, hoạt động tay chân, đã hồi phục như bình thường rồi, vết thương trên người đã hoàn toàn khỏi rồi, loại cảm giác tràn đầy sức mạnh đã lâu không có này làm Diệp Trùng vô cùng vừa ý, bây giờ nếu như 3 tên đó ở trước mặt Diệp Trùng, Diệp Trùng có thể tin chắc rằng mình tuyệt đối có thể trong vòng 5 giây giết chết 3 người đó!

Cẩn thận kiểm tra đồ đạc trên người, ừ, cái đồ trang sức trên cổ vẫn còn, thông qua cái này có thể gọi Mục Thương ra! Đây là thứ quan trọng nhất của Diệp Trùng! Ừ, công tắc không gian của Ngư đeo trên ngón tay cũng còn, tiếp theo là túi ở eo, mỗi thứ đều còn, không có mất bất cứ thứ gì! Trủy thủ ở eo cũng còn, điều này làm Diệp Trùng hơi cảm thấy an tâm.

Diệp Trùng lúc này mới bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh!

Mình đang ở trên 1 cái giường, cái giường vô cùng mềm mại. Căn phòng này vô cùng nhỏ hẹp, so với căn phòng mà lúc trước Diệp Trùng ở, có thể chứa được quang giáp mà nói, thật sự là nhỏ tới đáng thương. Trên tường màu xanh nhạt có treo rất nhiều đồ trang sức nhỏ, làm cả căn phòng sinh động lên rất nhiều. Ở trong 1 góc có đặt một cái máy lọc nước xinh xắn, ở một góc khác lại chất rất nhiều tác phẩm dệt với đủ loại hình dạng động vật. Cái này dùng làm gì vậy? Diệp Trùng vô cùng nghi hoặc, làm bia ngắm ư? Với lại có rất nhiều loại động vật hình dạng không hề có thật, có một số nơi quá khoa trương, khác rất xa so với hình dạng thật sự!

Những thứ cổ quái! Diệp Trùng thầm nghĩ!

Chính ngay lúc này, Diệp Trùng nghe thấy có 2 loại bước chân đang đi về phía bên này, Diệp Trùng ngầm cảnh giác, lập tức xuống giường, để bản thân ở vào trạng thái có thể phản kích bất cứ lúc nào!

Binh, cửa bị đẩy ra!

Thì ra là Niếp Niếp! Khi cánh cửa lộ ra một khe nhỏ, Diệp Trùng tinh mắt nhìn rõ người sau cửa là ai!

Niếp Niếp vừa vào phòng, nhìn thấy Diệp Trùng đứng ở chính giữa phòng, lập tức hoan hô lên: “Đại ca ca, anh tỉnh rồi! Quá tốt, quá tốt rồi!” Lời nói và biểu hiện tràn đầy sự vui sướng!

Nhưng ánh mắt của Diệp Trùng lại ở đại hán mặt đen ở sau lưng Niếp Niếp! Đại hán này khoảng 30 tuổi, làn da cực đen, cởi trần nửa thân trên, cơ bắp cuồn cuộn xem ra vô cùng dọa người! Ngược lại, gương mặt tươi cười lại xem ra vô cùng thành thực, hắn vẫn luôn cẩn thận theo sau Niếp Niếp, sợ tiểu Niếp Niếp té ngã.

Vừa nhìn thể hình của đối phương, Diệp Trùng liền phán đoán sức mạnh của đối phương nhất định là không nhỏ!

Đại hán da đen thấy Diệp Trùng chú ý hắn, khóe miệng cười thân thiện với Diệp Trùng, hàm răng chỉnh tề trắng sáng chói mắt!

Tiểu Niếp Niếp cực kỳ thông minh, thấy tình thế liền vội vàng nắm lấy mép quần của Diệp Trùng nũng nà nũng nịu nói: “Đại ca ca, đây chính là Hắc tử ca ca của em, anh ấy thương Niếp Niếp nhất đó, hôm đó cũng may Hắc tử ca ca ra ngoài tìm Niếp Niếp, nếu không em và đại ca ca chắc sẽ bị người ta ăn hiếp rồi!”

Dưới sự tường thuật loạn xà ngầu của tiểu Niếp Niếp, Diệp Trùng cuối cùng cũng rõ ràng việc xảy ra sau đó ngày hôm đó. Chấm đen càng lúc càng to sau lưng tên cuối cùng mà Diệp Trùng nhìn thấy chính là quang giáp của Hắc tử này, là hắn lúc quan trọng nhất cứu mình 1 mạng.

Diệp Trùng cảm tạ nói: “Cám ơn anh đã cứu ta.”

Hắc tử chất phác nói: “À, phải làm thôi, phải làm thôi, người phải nói cám ơn phải là ta mới đúng, nếu không phải có anh, chỉ e Niếp Niếp…” Lời tiếp theo Hắc tử không dám nói, rõ ràng đối với loại tình huống này cực kỳ sợ hãi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.