Sư Phụ Theo Ta Có Được Không

Chương 14



Thật ra hành tẩu giang hồ hay cái gì đó, v.v.. là điều không thú vị
nhất. Nếu ngươi không đi phá người khác, người khác cũng không dám đến
phá ngươi, gọi cho hay là lưu lạc giang hồ thế thôi, chứ cũng chẳng khác gì du sơn ngoạn thủy.

Nhưng là người có mục tiêu, có kế hoạch, có lý tưởng,nàng và Tô Mộ Bạch một tay tạo nên Hàn Yên lâu, dùng để bồi dưỡng một vài sát thủ, buôn bán tin tức tình báo, kiếm vài món tiền nho nhỏ …

Dựa trên nguyên tắc làm người phải mềm mỏng, làm việc phải chính trực, phần lớn người trong giang hồ không biết được lai lịch của Hàn Yên lâu, càng không ngờ tới nơi này lại do hai con người mới bước chân vào giang hồ
tạo nên. Mặc dù Tô Oản Oản và Tô Mộ Bạch đã hành tẩu giang hồ cũng trên
dưới tám năm, nhưng xét về tuổi tác, cũng chỉ là những người trẻ tuổi
mới trải sự đời.

Sản nghiệp Tô gia lại thêm thu nhập từ Hàn Yên Lâu,
hiện giờ nếu kể đến ai là người có tiền nhất ngoại trừ hoàng đế sợ rằng
người đó chính là Tô Mộ Bạch.

Nghĩ đến như vậy, Tô Oản Oản càng thêm
ưỡn ngực ngẩng cao đầu , bắt chéo chân, phấn chấn mãnh liệt, nụ cười
trên khuôn mặt lại càng thêm rực rỡ.

Hoàng đế có tam cung lục viện
bảy mươi hai phi tần, mặc dù có tiền lại có quyền, nhưng làm nữ nhân của hắn thật là vô cùng vất vả, còn phải lục đục với nhau cả ngày, lại còn
đem mạng nhỏ của mình ra đùa bỡn, thật là chẳng đáng một chút nào.

Nhưng nàng sẽ không giống như vậy, tuy rằng bị bêu rếu ô danh là cam luyen,
nhưng cứ kệ bọn họ mắng chửi, dù sao cuộc sống của nàng muốn có bao
nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái rồi. Hắn chỉ là của một mình
nàng , không cần chia sẻ với ai, lại càng không phải trông đợi mòn mỏi
mỗi ngày, ra sức dùng thủ đoạn chỉ đổi lấy một ánh nhìn của hắn. Cố gắng có được một cái ngoái đầu nhìn lại, nhưng vẫn chỉ là sự chán ghét mà
thôi……

Lòng vui rạo rực vừa cắn hạt dưa vừa nghĩ, đến khi phục hồi lại tinh thần, vẫn thấy Hồng tỷ vẻ mặt căng thẳng quỳ trên mặt đất.

Nàng ta quỳ đã khoảng một canh giờ rồi, mà Tô Mộ Bạch từ lúc cùng nàng bước
vào phòng đều rất bận rộn, ngay cả đuôi mắt cũng không buồn đảo qua liếc nàng ta lấy một cái. Hồng tỷ chỉ nói một câu “Thuộc hạ đáng chết” Liền
quỳ trước mặt hắn, ngón tay cũng không dám nhúc nhích lấy một cái, thậm
chí đôi mắt từ đầu tới cuối chỉ rũ xuống nhìn sàn nhà.

Rốt cục cũng đợi được đến lúc Tô Mộ Bạch không nhanh không chậm buông chiếc bút lông trong tay xuống, nói:

“Ỷ túy lâu gần đây buôn bán có được không?”

“Lợi nhuận mỗi ngày đều tăng hơn trước.”

Đưa chén trà hảo hạng tới bên môi, khẽ nhấp một ngụm, lúc này hắn mới cười nhạt một cái, hai hàng lông mày khẽ chau lại :

“À, trả trách , Hồng tỷ đúng là người bận rộn, rất nhiều việc lo không nổi .”

“Thuộc hạ biết tội, thỉnh lâu chủ trách phạt.”

“Lạc thành ôn hòa như nước, nên khiến cho tính tình ngươi cũng bình lặng, đã quên thân phận của bản thân mình rồi sao?”

Hồng tỷ hơn ba mươi tuổi, nhưng làn da vẫn còn nõn nà như trước, bàn tay mềm mại, khuôn mặt lại khá ưa nhìn. Thân là ma ma Ỷ Thúy lâu, nàng có phần
quyến rũ hơn, mà lúc này bộ dáng không một chút thay lộ ra một vẻ lãnh
diễm.

Một tiểu mỹ nhân như vậy lại bị Tô Mộ Bạch dọa sợ tới mức trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Mà Tô Oản Oản vẫn như trước ung dung ngồi
nhìn, giống như xem kịch vậy, lại còn cắn hạt dưa, thật là khiến cho bầu không khí nghiêm túc xuất hiện một vết rạn……

“Ngay cả lúc có ta ở đó còn phát sinh những chuyện như vậy, thậm chí còn dám xuống tay phạm
thượng, nếu ta không ở đó, chẳng phải là coi trời bằng vung sao?” giọng
nói của hắn có phần cao lên, lại tràn ngập khí thế áp bách mãnh liệt.

Hồng tỷ cúi đầu càng thấp hơn, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, cực lực làm cho thanh âm của mình không run rẩy

“Lâu chủ thứ tội, Yên Lạc ngày thường vẫn luôn tuân thủ quy củ, đêm hôm qua
không biết sao lại như quỷ ám , cuối cùng lại làm ra chuyện như vậy. Do
là, do là……”

“Cái gì?” Hắn nhíu mày.

Tô Oản Oản hướng hắn liếc một cái xem thường, là do lão nhân gia ngài anh tuấn tiêu sái, phong lưu
phóng khoáng, mị lực không ai có thể kháng cự, hoa khôi đứng đầu bảng Ỷ
Thúy đối với người nhất kiến khuynh tâm tái kiến chung tình ( vừa gặp đã thương gặp lại chung tình), yêu người yêu đến mức không thể tự kềm chế, cho nên mới liều chết làm ra hành động như vậy.

“Hay là Ỷ Thúy lâu này để cho ta quản lý đi , được không sư phụ?” Vẻ mặt nàng lấy lòng hướng hắn tươi cười.

Hắn liếc mắt một cái, không buồn quan tâm đến nàng, nói với Hồng tỷ :

“Ỷ túy lâu có phải đã đến nông nỗi cần sự ra mặt phó lâu chủ hay không hả?”

“Không dám làm phiền phó lâu chủ, cầu hai vị lâu chủ cấp cho thuộc hạ một cơ
hội, nhất định thuộc hạ sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.”

Tô Oản
Oản bất mãn bĩu môi, Ỷ Thúy lâu nơi này chơi rất vui nha, sư phụ chàng
quá nhỏ nhen mà. Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa dân chúng không được
đốt đèn, tốt xấu gì nàng cũng là phó lâu chủ đấy.

“Nếu để tái phạm sai lầm, ngươi biết kết cục chứ.” Hắn hơi hơi nheo mí mắt.

“Dạ.”

“A này, Hồng tỷ, về phần Yên Lạc ngươi định xử phạt như thế nào đây?” Tô Oản Oản gác chân bắt chéo, cười tủm tỉm nói.

“Thỉnh phó lâu chủ chỉ bảo.”

“Chậc chậc, chút việc nhỏ như vậy cũng cần ta chỉ giáo hay sao, vậy cần ngươi làm cái gì đây ?”

Khuôn mặt nàng vẫn mang ý cười như trước, thấy Hồng tỷ sắc mặt khẽ biến, lại
cứng đờ mới không đùa nàng ta nữa. Lấy ra từ trong tay áo một chiếc bình sứ men xanh nhỏ, nàng cũng không thèm nhìn tùy tiện ném về phía nàng
ta, thấy nàng ta dễ dàng đón được, nói thêm

“Nếu tiểu mỹ nhân Yên Lạc thích dược của ta đến như vậy, thế thì đưa cho nàng ấy thêm một lọ,
Hồng tỷ cần phải cẩn thận đừng làm rớt đó.”

“Dạ, vậy thuộc hạ xin cáo lui.”

Tô Oản Oản cười đắc ý, đây là quyền cao chức trọng lại có bản lĩnh thật là tốt. Muốn bắt nạt người khác sao, cao tay hơn người ta là được. Chiếc
bình nhỏ nàng đưa cho Hồng tỷ kia là dược gì vậy, là độc dược chứ sao,
là độc dược gì vậy, là độc dược hủy dung. ( @@)

Đúng, nàng hủy dung
một đại mỹ nữ, hủy hơn nửa tháng mười ngày là ít . Quan trọng là nàng
xác định sẽ không bao giờ có cơ hội tốt như thế này nữa, trong lòng dày
vò, thống khổ a. Tô Oản Oản muốn nhìn một chút biểu cảm của Yên Lạc sau
nửa tháng khi khuôn mặt khôi phục nguyên trạng .

“Ôi.” Cái trán bị
một hạt dưa bay tới bắn vào, nhưng chỉ là một hạt dưa nho nhỏ đương
nhiên không cảm thấy đau, hơn nữa là nội lực cũng không mạnh .

Nàng vừa xoa trán vừa ai oán nhìn tên đầu sỏ gây ra chuyện,“Sư phụ, vì sao chàng lại đánh ta.”

“Đừng nghĩ đến việc dạo chơi ở Ỷ Thúy lâu.”

Nàng bĩu môi,“Tại sao? Tốt xấu gì ta cũng đường đường là phó lâu chủ của Hàn Yên Lâu mà, nếu chàng không cho ta đi, ta sẽ tới Cúc Tiên Viện ở phía
đối diện đó!”

Trong Cúc tiên viện có rất nhiều mỹ nam tử đáng yêu đó nha.

Thấy sắc mặt hắn đen xì, nàng giả vờ ủy khuất,“Sư phụ, chàng xem tối hôm qua người ta mệt mỏi quá mà……”

Sắc mặt hắn lại càng đen thêm, này, lại còn hơi ửng đỏ nữa chứ.

Tô Oản Oản biết hắn sẽ không ngăn cản, lộ ra nét cười giảo hoạt đắc ý, như là con mèo nhỏ ăn vụng thành công. Sau đó nhún người một cái nhảy ra
ngoài cửa sổ, bước nhanh tới Ỷ Thúy lâu, nhìn xem vẻ mặt của Yên Lạc sau khi uống độc dược.

Ai, nàng thật lạnh lùng nha.

Còn chưa tới Ỷ
Thúy lâu, trên đường lại gặp phải Ôn Nam Thế. Nghĩ đến tình hình tối hôm qua Tô Oản Oản nhịn không được bắt đầu tươi cười, sau đó chạy đến phía
sau, vỗ vỗ vào vai hắn, cười tủm tỉm nói:

“Ôn đại nhân, tối hôm qua ở Ỷ Thúy lâu tốt chứ?”

“Tô Oản Oản!”

“Thảo dân ở đây, đại nhân ngài có điều gì sai bảo ạ, nếu cần cô nương Ỷ Thúy lâu ngài cứ nói, bạc do ta chi .”

Nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận ra vẻ muốn tiến lên đá cho nàng mấy đá của Ôn Nam Thế, nàng nhanh chóng chạy thật xa, mặt mày còn hớn hở hướng hắn
vẫy vẫy tay mấy cái.

Tô Oản Oản nhất thời lại thay đổi chủ ý, cảm
thấy dù sao tới Ỷ Thúy vào ban ngày cũng không thú vị bằng ban đêm, mỹ
nhân biến dạng khuôn mặt nàng cũng không phải thấy lần một lần hai. Mặt
trời lên cao, nàng quyết định đi bộ trở về Tô phủ, người qua đường thích phỉ nhổ thì phỉ nhổ đi, nàng cũng không thể trốn cả đời được.

Kì lạ
là mọi người trên đường không mấy ai lưu ý đến nàng , có lẽ là số người
đã từng gặp nàng cũng không nhiều lắm, vậy nên tâm tình nàng cực tốt đi
một mạch về tới Tô phủ, theo thói quen thẳng đến thư phòng của Tô Mộ
Bạch, vừa rồi đống hạt dưa nàng còn chưa kịp cắn hết nha.

Lúc đi
ngang qua hoa viên, ban đầu nàng vốn cũng không chú ý, một lòng một dạ
muốn nói với sư phụ nàng không cần ngày nào cũng làm tổ trong Tô phủ đến mức sắp mọc nấm lên rồi. Mà thính lực nàng lại rất tốt, chợt nghe thấy
giọng nói của Lâm Nhược Sơ lập tức nghĩ đến chuyện nàng ấy đêm qua bị
mộng du, liền muốn đi tìm nàng ấy hỏi xem trước kia đã từng xảy ra
chuyện như vậy chưa ?

Thường ngày rất nhàm chán, nàng đặc biệt muốn
nhìn xem bộ dáng của người mộng du có phải giống như phim truyền hình
nàng xem ở kiếp trước hay không.

Mà lúc vừa quay đầu, lại nhìn thấy Lâm Nhược Sơ nằm trong lòng Tô Mộ Bạch, ngượng ngùng tươi cười hết sức xinh đẹp.

Nàng bỗng giật mình bất động.

Hoa quế nở trong hậu hoa viên, từng đám từng đám hoa nhỏ màu vàng tỏa ra hương thơm mát tự nhiên. Khiến cho nàng nhớ tới mùi vị của rượu hoa
quế, bỗng nhiên rất muốn uống một ngụm.

Mùa thu tới, mặt trong của
con cua cũng có thể ăn, nàng là một người khá đặc biệt, ăn cua chưa bao
giờ thích ăn gạch cua, chỉ thích ăn thịt cua, cho dù bị người ta dụ dỗ
thuyết phục cũng sẽ không ăn.

Còn ba ngày nữa là tới tết Trung thu
mười lăm tháng tám, đến lúc đó đường phố nhất định sẽ rất ồn ào náo
nhiệt, lại còn được ăn bánh trung thu nữa, tuy rằng nàng chẳng có chút
hứng thú với bánh chái gì cả.

Tô Oản Oản ra sức nhìn chằm chằm mũi
chân mình, giống như chỉ cần nhìn xuống như vậy là có thể nở ra mấy bông hoa nho nhỏ. Nàng cố gắng duy trì khoảng cách , nhưng tiếng bọn họ đối
thoại vẫn cứ đập vào tai nàng không sót một chữ.

“Ta đỡ nàng qua đằng kia ngồi xuống.”

“Được, đa tạ tam thiếu gia. Tối hôm qua thật sự là có lỗi, trước kia ta chưa
bao giờ phát sinh những việc như vậy. Có lẽ là gần đây đã xảy ra quá
nhiều chuyện. Trong chốc lát có lẽ không thể ngay chấp nhận được.” Lâm
Nhược Sơ chớp chớp đôi mắt, giọng nói lộ ra một chút ưu thương.

“Sao vậy?”

Nàng ta chỉ cười bất đắc dĩ, nhìn xa xa rồi chậm rãi nói: “Trong nhà ép ta
phải thành thân với Trần lão gia, muội muội Nhược Tích lại ở trước mặt
cha bàn lộng thị phi (nói lời đơm đặt) , nói rằng chẳng những ta trốn
nhà đi, mà còn cùng với một cô nương không rõ lai lịch không biết xấu hổ ở lại trong Tô phủ.”

Hắn nhíu nhíu mày, không trả lời.

“Đáng tiếc là nương đã mất sớm, ta cũng không phải do cha sinh ra. Lâm gia tất
nhiên sẽ không dung nạp một người như ta.” Nàng nhếch khóe miệng tự giễu vẻ mặt hiện lên nét cô đơn.

“Thực xin lỗi, ta cũng không biết vì sao lại nói nhiều với tam thiếu gia như vậy. Mấy ngày nay Nhược Sơ đã quấy
rầy người, ngày mai ta sẽ trở về. Đa tạ tam thiếu gia đã chiếu cố.”

“Không được!” Tô Oản Oản nhịn không nổi bèn chen vào, vọt tới trước mặt bọn họ sốt ruột nói:

“Trần lão gia vừa béo vừa xấu lại vừa già, Lâm tiểu thư cô sao có thể gả cho lão đầu heo đó được!”

Lâm Nhược Sơ giật mình, còn Tô Mộ Bạch khóe miệng chỉ nhếch lên một cái rồi nói:

“Vì sao lại không tiếp tục nghe lén ?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, oán giận trừng mắt với hắn:

“Ai bảo hai người nhìn qua ái muội như vậy.”

Thấy thế, Lâm Nhược Sơ nhanh chóng giải thích :

“Thực xin lỗi Tô tiểu thư, đã khiến cho cô hiểu lầm. Là ta không cẩn thận bị
trẹo chân, vừa hay tam thiếu gia nhìn thấy nên tới đỡ ta.”

Tô Oản Oản khoát tay nói:

“Ưm, ta biết, không có việc gì. Đúng rồi, trăm ngàn lần cô đừng gả cho cái
tên Trần lão gia kia nha, chẳng khác nào là một đóa hoa nhài cắm ở trên
bãi phân trâu, ta thấy muội muội của cô gả cho hắn thì mới đúng!”

Lâm Nhược Sơ cúi đầu cười khổ,“Không lấy hắn thì biết làm như thế nào đây?
Là nữ tử dù sao cũng phải lập gia đình, Lâm gia đã không muốn dung nạp
ta, tuy rằng ngoài miệng phụ thân không nói gì, nhưng vừa nhìn thấy ta
thì người cũng không lấy gì làm vui vẻ.”

Tô Oản Oản bỗng nhiên nhớ
tới kiếp trước của mình, được kẻ có tiền nuôi dưỡng, ngỡ tưởng rằng nàng sẽ có một cuộc đời mới nhưng những hi vọng khát khao đó phút chốc lại
bị những đau khổ mà bọn họ gây ra nhanh chóng dập tắt, nàng cũng không
ngờ rằng những đau khổ đó mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Bọn họ nhận nuôi
nàng, chẳng qua là vì một ngày kia có thể lợi dụng nàng để đạt được lợi
ích riêng cái gọi là hôn nhân chính trị.

“Ta tuyệt đối sẽ không để cô phải gả cho người mình không thích!” Nàng tức giận thốt ra, tay nhỏ bé
nắm thành quyền, trên mặt hiếm khi được xuất hiện thần sắc nghiêm túc.

“Tô tiểu thư, đa tạ hảo ý của cô. Nhưng là đây là do cha mẹ an bài, sao ta có thể tự ý làm chủ được.”

“Ta mặc kệ, ta nhất định không để cô gả cho cái lão béo ấy. Lâm tiểu thư, chắc là cô có người trong lòng rồi chứ?”

“Có, nhưng chẳng qua chỉ một mình ta tình nguyện mà thôi. Nếu hai bên đều
tâm đầu ý hợp, chàng có thể dẫn ta thoát khỏi khốn cảnh bây giờ.” nàng
nhìn về phía xa, ánh mắt giống như làn thu thủy, hai hàng lông mày lộ ra nét ưu sầu, trong đôi mắt lại có một tia quật cường . Khóe miệng hơi
hơi nhếch lên có nét cô độc bất đắc dĩ, khẽ cúi đầu một cách quyến rũ.

“Tiếc rằng trong lòng chàng đã sớm có người yêu thương, tình cảm giữa bọn họ rất tốt, ta sao có thể chen ngang vào.”

Dứt lời đôi mắt liền chuyển, vội vàng quét qua người Tô Mộ Bạch, rồi lại nhìn về phía xa xa.

Tô Oản Oản cảm thấy rất phiền muộn, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Tô Mộ Bạch, nói:

“Sư phụ, sư phụ làm sao bây giờ, ta nhất định phải giúp nàng ấy, chàng hãy
giúp ta nghĩ ra biện pháp gì đi. Bất luận như thế nào cũng không thể gả
nàng ấy cho cái tên Trần lão gia ấy được, nhất định phải tìm một người
xứng đôi với Lâm tiểu thư !”

“Vậy nàng nói nàng ấy gả cho ai thì thích hợp?”

Tô Mộ Bạch lại nói “Ví dụ như tuổi tác không thể chênh lệch quá lớn?”

“Ừ.”

“Lâm tiểu thư tài mạo song toàn, tính tình ôn nhu thanh nhã, nam tử xứng đôi với nàng cho dù thế nào thì phong thái hay bộ dạng cũng không thể thua
nàng được?”

“Ừ.”

“Gia thế không cần quá tốt, nhưng cũng không thể quá thấp kém. Nàng không muốn để Lâm tiểu thư phải chịu khổ chứ?”

“Ừ.”

“ Người Lâm gia khinh người quá đáng, tốt nhất là có thể đem đến sự hãnh
diện cho Lâm tiểu thư, thế nên người này nhất định phải có chút bản
lĩnh. Ví dụ như chức vị ?”

“Ừ.” Đôi mắt nàng tỏa ra sự sùng bái, sau đó lại suy ngẫm.

“Chàng nói người này, vì sao nghe thấy có chút giống với Ôn Nam Thế nhỉ ?”

Hắn xoa đầu nàng, nở nụ cười.

Nàng rất hồn nhiên, còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi:

“Chính là Ôn Nam Thế, hắn là người thích hợp nhất. Lâm tiểu thư bộ dạng xinh
đẹp như vậy, hai người bọn họ đứng chung một chỗ thật là cảnh đẹp ý vui
nha. Nếu Ôn Nam Thế thay trang phục của nữ nhân, thì phải nói là một đôi tỷ muội xinh đẹp như hoa!”

Tô Oản Oản càng nghĩ càng vui vẻ, hưng phấn mà kéo tay Lâm Nhược Sơ nói:

“Lâm tiểu thư, bộ dạng Ôn Nam Thế tuyệt đối so với Trần lão nhân đẹp mắt hơn nhiều, vũ văn lộng mặc cái gì nghe chừng cũng không kém, người ta tốt
xấu gì cũng là Trạng Nguyên đó. Hôm nào ta sắp xếp để cho hai người gặp
mặt được không?”

( vũ văn lộng mặc: múa bút hành văn)

Nghe khẩu
khí của nàng, có vẻ như nàng quen biết với Ôn đại nhân. Lâm Nhược Sơ
trong lòng trào lên một nỗi niềm chua sót, vì sao cùng là nữ tử mà số
mệnh người này lại tốt đến như vậy, nhưng trên mặt nàng ta đành phải ra
vẻ ngượng ngùng gật đầu.

Tô Oản Oản nghĩ là làm, ngày hôm sau liền
hẹn Ôn Nam Thế đến Xuân Phong Đắc lâu gặp mặt, còn nói là hắn nhất định
phải đến, nếu không sau này đừng mong có những ngày tháng an lành, nhất
định mỗi ngày nàng sẽ tới nhà hắn hạ độc.

Vì thế miệng hắn nhếch lên
rõ lâu, ngay cả nhìn phạm nhân cũng thấy đáng yêu hơn rất nhiều. Hắn
nghĩ rốt cục là nàng đã thông suốt, trong mắt không chỉ có mỗi mình sư
phụ nàng đã có thể dung nạp được người thứ hai. Một thân hồng y giống
như những lần trước, hắn rất muốn nàng thấy dù trong một đám người chỉ
cần liếc mắt một cái liền nhận ra, nếu nàng không nhìn thấy hắn, thì hắn đành phải khiến cho nàng không thể không nhìn tới.

Ôn Nam Thế tâm
tình sung sướng đi vào gian phòng của Xuân Phong Đắc lâu, lại nhìn thấy
một vị nữ tử khác ngồi bên cạnh Tô Oản Oản, nụ cười trên mặt nháy mắt
đông cứng lại.

Tô Oản Oản nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình của hắn khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng hưng phấn đến mức đỏ bừng lên “Ngươi đến sớm hơn
so với thời gian ước định, có phải rất khẩn trương hay không vậy?”

Mặt hắn lập tức biến thành than.

“À, vị này. Vị này là Lâm Nhược Sơ.” Nói xong quay đầu lại nói với Lâm
Nhược Sơ “Vị này chính là Tri phủ đại nhân của chúng ta, Ôn đại nhân.”

“Ôn đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu.” Lâm Nhược Sơ gật đầu.

Nàng nhìn thấy Ôn Nam Thế khi cũng là ngẩn ra, từ lâu đã nghe thấy Ôn đại
nhân một thân hồng y phiêu dật, một bộ theo đuổi không kềm chế được bộ
dáng, cũng nghe đám nha hoàn trong nhà líu ríu thảo luận về diện mạo của hắn, nhưng không nghĩ tới bộ dạng của hắn lại kinh diễm đến như vậy,
ngay cả thân là nữ tử như nàng, ở trước mặt hắn cũng sẽ cảm thấy xấu hổ
vô cùng.

Ôn Nam Thế tùy ý gật đầu một cái xem như là đáp lễ, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Tô Oản Oản nói:

“Hôm nay sao lại mặc màu tím như vậy có lẽ nàng nên mặc một thân y phục hồng mẫu đơn đại phú đại quý mới phải, trên đầu cài thêm một chiếc trâm bằng ngọc, trên cằm có thêm một cái nốt ruồi nữa thì sẽ tốt hơn.”

Tô Oản
Oản một bên nghe hắn nói, một bên nghĩ ngợi xem mặc như vậy sẽ biến
thành bộ dáng gì, chờ nàng ngẫm xong mới giật mình sực tỉnh đây là hắn
đang nói móc nàng sao. Nhưng lại ngại có Lâm Nhược Sơ ở đó, hôm nay nhân vật chính là nàng ấy, vì thế đành phải mắt to trừng mắt nhỏ với Ôn Nam
Thế.

Ngươi mới là bà mối, cả nhà ngươi đều là bà mối.

Mà hắn lại cảm thấy bộ dáng của nàng thật là buồn cười, hai tròng mắt mang nét cười như sóng gợn nước hồ thu.

Vì thế vụ xem mắt lần này, cuối cùng lại biến thành đại hội đấu võ mồm của Ôn Nam Thế và Tô Oản Oản. Ý cười trên mặt Lâm Nhược Sơ dần tắt, nhìn Tô Oản Oản ánh mắt càng ngày càng thâm trầm.

Trên đường trở về Tô Oản
Oản sờ sờ cái mũi, vô cùng tự giác kiểm điểm lại bản thân. Nàng đã sai
rồi sao…… Đều là tại cái tên Ôn Nam Thế không tốt, hại nàng đã quên mất
chuyện chính sự. Nhưng mà, nàng giống như hoa như ngọc, tao nhã, là tiểu thư khuê các hiền lương thục đức sẽ không làm cái chuyện mai mối bình
thường đúng không.

Nếu không hôm nào để sư phụ nàng ra tay thử xem sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.