Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong trố mắt nhìn nhau. “Chẳng lẽ thiếu gia thật sự là tuyệt thế cao thủ?”
Cẩu Phú Quý run rẩy nói.
Vật Tương Vong gật đầu đáp: “Thiếu gia rơi xuống vách núi, ngoại trừ nhặt được sách y học thượng cổ, nói không chừng còn nhặt được một bộ tâm pháp thần công vô thượng!”. truyện đam mỹ
“Bịch!”
Cẩu Phú Quý tặng cho gã một quả hạt dẻ, tức giận nói: “Cậu còn đang nằm mơ đúng không!”
Hắn cũng không tin mấy chuyện vớ vẩn mà Vật Tương Vong nói, rất có thể là do vừa rồi tán gẫu mất tập trung nên không phát hiện ra Lý Trạch Vũ đến gần.
Ừ, nhất định là như vậy!
Bên trong phòng bệnh.
Nhìn thấy Lý Trạch Vũ trở lại, Trần Thanh Tuyết có hơi lúng túng, không có cả dũng cảm để nhìn hắn.
Trân Khánh An vững chắc mỉm cười, hòa ái nói: “Cậu trai trẻ, cảm ơn cậu đã ra tay cứu ông già này một mạng!”
“Ông nội Trần quá lời rồi.” Lý Trạch Vũ cười ha ha nói.
Trần Khánh An là cấp dưới cũ của Lý Viên Sơn, tòng quân cả đời, bảo vệ quốc gia.
Về công về tư, ông cụ này đáng để hắn ra tay cứu chữal “Gọi tôi là ông nội Trần, không biết cậu là…”
Trần Khánh An không biết thân phận của hắn.
“Con tên là Lý Trạch Vũ, Lý Viễn Sơn là ông cố của conl” Lý Trạch Vũ tự tiết lộ thân phận của mình.
Chà!
Trần Khánh An nghe nói như vậy thì kích động đến nỗi đứng bật dậy, đáng tiếc là bây giờ ông không có sức.
“Ông nội, ông đừng đứng dậy.”
Trần Thanh Tuyết tò mò đánh giá Lý Trạch Vũ.
Cô cũng không biết ba chữ Lý Viễn Sơn đại diện cho điều gì, thế nên cũng muốn biết tại sao ông nội mình lại kích động đến vậy.
“Được được được!”
Trần Khánh An nói ba chữ được liên tiếp, vô cùng kích động nói: “Không hổ là hậu nhân của cựu chỉ huy, quả nhiên là rông giữa loài người!”
Nghe thấy ba chữ “cựu chỉ huy”, Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao nhìn nhau.
Hai chị em các cô biết ông nội từng nhập ngũ khi còn trẻ, chẳng qua là sau khi giải ngũ trở về, ông chưa bao giờ nhắc tới chuyện cũ trong quân đội với bất kỳ người nào!
“Ông nội Trần khách khí rồi.”
Trân Khánh An càng nhìn càng hài lòng.
Trước đó vài ngày, ông cảm thấy sức khỏe của mình không ổn, muốn gặp lại cựu chỉ huy một lần trước khi đi, thế
nên ông đã một mình đến Hoàng Thành một chuyến.
Nào ngờ sau khi Lý Viên Sơn biết được ông có cháu gái thì nói gì mà phải kết thành sui gia với ông.
Lòng Trần Khánh An như gương sáng, dựa vào quyền thế hôm nay của nhà họ Lý, cháu trai của cựu chỉ huy muốn cưới kiểu phụ nữ gì mà không được?
Sở dĩ nhất định phải cưới nhà ông là vì sợ hai người cháu gái của ông không nơi nương tựa sau khi ông đi.
Tâm niệm nơi này, nước mắt của Trần Khánh An chực tuôn trào, ông chỉ Trần Thanh Tuyết rồi giới thiệu: “Đây là cháu gái lớn của ông, chắc hẳn là con đã biết.”
Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu, khóe miệng nâng lên một nụ cười đau khổ.
“Thanh Tuyết.”
Trần Khánh An lại chỉ Lý Trạch Vũ giới thiệu: “Sau này cậu ấy chính là chồng của con, chờ sau khi ông xuất viện sẽ tìm ngày lành tháng tốt để lo liệu hôn sự cho hai đứa!”
“Hả!”
Trân Thanh Tuyết ngây người như phỗng.
Lúc trước nghe thấy Lý Trạch Vũ tự xưng là chồng sắp cưới của mình, cô còn tưởng rằng đối phương vì muốn theo đuổi cô nên mới tính kế.
Người ta đâu có nói láo về tình cảm đâu!
“Ông nội, con… Con không muốn lấy chồng!”
Trần Thanh Tuyết có hơi chống cự.
Nghe vậy, Trần Khánh An lập tức nghiêm mặt khiển trách: “Từ xưa tới nay cha mẹ là người mai mối, cha mẹ con không còn ở đây, chẳng lẽ con cũng không nghe lời ông nội nói hay sao?”
“Ông nội, con…”
Trần Thanh Tuyết không muốn làm ông nội nổi giận nhưng trong lúc nhất thời, cô không tiếp nhận nổi kết quả này.
“Không thể gả, muôn ngàn lần không thể gả!”
Lý Trạch Vũ cũng kích động khuyên nhủ: “Ông nội Trần, chúng con là người trẻ tuổi, yêu đương là phải tự do, ép duyên đã cổ hủ lắm rồi, hơn nữa… Con là một tên vô học, con nhà giàu chỉ biết ăn rồi chờ chết, đứng đầu bảng xếp hạng công tử bột quần là áo lụa của nước Hạ không ai qua mặt được con. Cháu gái của một nhân tài như vậy, một cây củ cải trắng không thể bị con làm hại đâu!”
Lý Trạch Vũ tự chê trách mình không những không hề cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn có chút đắc ý.
Trần Khánh An nhìn lại hắn, nói một câu chắc chắn: “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con cháu của cựu chỉ huy sao lại có thể là một đống bùn nát!”
Vừa nói, ông vừa nhìn về phía Trần Thanh Tuyết, giọng nói vang vang có lực: “Con gả cũng phải gả, không gả cũng phải gả, trừ khi con không nhận người ông này là ông nữa!”
Má nó! Ông đây đã không tiếc tự hạ thấp bản thân mình mà ngài còn không chịu thay đổi quyết định là sao?
Lý Trạch Vũ có cảm giác khóc không ra nước mắt…