Sư Phụ (Hệ Liệt)

Quyển 2 - Chương 8



Lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ có tiếng chim hót vui tai, ta lại quay về tiểu viện của Mộc Tuyên trên núi Thương Lam. Bên cạnh không có bóng người, Mộc Tuyên đâu? Không đi với hắc y nhân chứ? Tim ta thắt lại, ta vội ngồi dậy, lưng đau đớn như bị xé toạc.

Ta xuýt xoa một hồi, cựa quậy bước ra sân, trong sân cũng không có ai, không biết Mộc Tuyên vứt ta đang trọng thương ở đây rồi chạy đi đâu nữa.

Ta đang nghi hoặc, Mộc Ngọc bỗng đẩy cửa sân, nhìn thấy ta, hắn khẽ ngây ra, sau đó vội nói: “Sao ngươi lại ngồi dậy? Ngươi bị thương không nhẹ đâu, mau về nằm đi, sư huynh dặn dò ta phải trông nom ngươi đó.”

“Sư phụ?”

“Đúng vậy, dù sao cũng là đồ đệ bảo bối của mình mà, ta chưa bao giờ thấy sư huynh quan tâm đến ai vậy đâu.” Mộc Ngọc vẫy tay với ta, “Chúng ta vào phòng trước đi.”

Ta ngoan ngoãn cùng hắn vào phòng rồi hỏi: “Sư phụ đâu rồi?”

“Sư huynh bị kêu đi hỏi chuyện rồi.” Mộc Ngọc vừa điều chế thuốc cao cho ta vừa nói, “Ta thấy các sư phụ cũng không đúng. Chuyến đi Tĩnh sơn lần này đâu ai ngờ có Ma tộc mai phục chứ, nếu lúc đó không có sư huynh, trong số đám sư huynh đệ bọn ta, những người còn sống chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi, vậy mà các sư phụ còn trách phạt sư huynh làm việc kém cỏi, thật bất bình thay cho sư huynh.”

Ta im lặng, bỗng nhiên nhớ đến vẻ mặt đại ma đầu lúc kêu ta cản Mộc Tuyên lại.

Ta đoán năm đó chắc hắn đã đi theo hắc y nhân kia.

Mộc Tuyên bỏ đi trong tình huống như vậy, đệ tử phái Thương Lam nhất định tổn thất nặng nề… chắc trong lòng hắn cực kỳ hối hận về chuyện này nên mới dặn dò ta kêu ta cản hắn lại. Nhưng rốt cuộc tại sao hắn phải đi theo hắc y nhân trong tình huống đó chứ…

Đâu thể nào là vì… có bệnh?

“Sư thúc có biết lúc nào sư phụ con mới về không?”

Mộc Ngọc bĩu môi nói: “Thường thì các cụ phải dạy dỗ hết một ngày, sau đó thường thì phạt giam, ta nghĩ chắc sư huynh sẽ bị giam vài ba tháng, ba tháng sau là ngươi có thể gặp được sư phụ ngươi rồi.”

Mộc Tuyên mà cũng bị phạt giam…

Ta im lặng, rồi đột nhiên đảo mắt: “Lúc bị phạt giam con có thể đem thức ăn cho sư phụ không?”

“Theo lý thì không được.” Mộc Ngọc điều chế thuốc cao xong, nhếch môi cười với ta: “Nhưng mà lần này trên dưới trong phái đều sùng bái sư huynh hết, các cụ phạt huynh ấy là một chuyện, bọn ta lén lút nới tay lại là chuyện khác.” Mộc Ngọc nhướng mày với ta, “Sư thúc sẽ đi lo liệu cho ngươi.”

Ta cảm động đến rơi nước mắt nhìn Mộc Ngọc: “Sư thúc đúng là người tốt!”

Mộc Ngọc lại cười vui vẻ như có đuôi cũng vẫy đứt.

Mộc Ngọc gọi một nữ đệ tử phái Thương Lam đến thay thuốc cho ta, nữ đệ tử còn nhiều chuyện hơn Mộc Ngọc, chỉ trong lúc thay thuốc thôi đã kể hết cho ta một lượt những lời đồn về Mộc Tuyên trong khắp phái Thương Lam, nào là Mộc Tuyên lúc lâm nguy không hoảng loạn, khí khái anh hùng chấn động lòng người, nào là toàn bộ đám đồ đệ kiêu ngạo của Nam sư thúc bị người của Ma tộc dọa đến tè ra quần, cuối cùng được Mộc Tuyên cứu giúp, nào là Mộc Tuyên rất thương yêu đồ đệ mình, chém tên yêu ma làm đồ đệ mình bị thương ra thành từng mảnh…

Nghe thấy trong những lời đồn này có tên mình, ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc, theo ta thấy, Mộc Tuyên cõng ta về coi như đã tận hết nhân nghĩa rồi, nhưng hắn lại còn tức giận vì chuyện ta bị thương nữa… Vậy ta to gan suy đoán, chắc trong lòng hắn cũng hơi hơi để tâm đến ta rồi nhỉ…

Có hi vọng lấy kính rồi.

Ta thầm khen ngợi mình, cảm thấy hành động phi thân nhào đến liều mạng cứu sư phụ của mình đúng là đơn giản mà đẹp.

Hôm sau, buổi sáng lúc ta thức dậy, Mộc Ngọc đã vui vẻ chạy đến cho ta biết, quả nhiên Mộc Tuyên bị phạt giam. Hắn kêu ta chờ năm sáu ngày, đến khi các sư phụ không còn để ý đến chuyện Mộc Tuyên nữa sẽ giúp ta lo lót quan hệ.

Ta cũng không vội trong lúc này, nhưng mấy ngày nay nữ đệ tử đến thay thuốc cho ta vô tình nhắc đến một tin tức khiến ta hơi chú ý.

Cô ấy nói Ma tộc đánh lén đệ tử phái Thương Lam lần này là Ma tộc Phù sơn ở ngoài Tĩnh sơn trăm dặm, nhưng mấy hôm trước tộc này đã bị một người thần bí tắm máu rồi, không phải do phái Thương Lam ra tay, cũng không phải các môn phái tu tiên khác làm, có người nói người tắm máu Ma tộc Phù sơn dùng pháp thuật của Ma tộc, chắc là đấu đá trong nội bộ Ma tộc. Nữ đệ tử kia trông rất hả dạ, nói đây là thiên đạo luân rồi, không tha cho ai cả.

Nhưng nghe thấy tin này ta lại chẳng vui chút nào, thử tính thời gian, ta đoán chuyện này đa phần là do đại ma đầu làm… Một mình đơn độc chiến đấu với cả đám Ma tộc, cho dù là người có pháp lực đạt đến trình độ của đại ma đầu, làm chuyện này chắc cũng vất vả lắm, bất kể là thành công hay thất bại, chắc hắn cũng phải trả cái giá không nhỏ.

Ta không nén nổi lo lắng trong lòng, vậy là nhân lúc đêm khuya vắng người, ta chạy tới hậu sơn thả mấy con chim thi pháp thuật, để chúng đi tìm tung tích đại ma đầu.

Chờ hết mấy ngày cũng không thấy chim mang tin tức về, nhưng Mộc Ngọc lại chạy tới cho ta biết có thể lén đem cơm cho Mộc Tuyên rồi.

Ta chỉ đành thu lại cảm xúc, xách giỏ cơm chạy lên đỉnh Thương Khung băng phong tuyết phủ thăm Mộc Tuyên.

Lúc ta tới không có đệ tử nào canh gác, xem ra Mộc Ngọc sắp xếp cũng ổn thỏa lắm.

Vào động băng trên đỉnh Thương Khung, hàn khí thấu xương, ta không dám dùng pháp lực chống đỡ hàn khí, chỉ đành ôm cánh tay run rẩy đi vào động, đi mãi đến hết nửa nén hương mới thấy nhìn thấy một phòng hàn băng trong động.

Trong phòng hàn khí càng nặng, Mộc Tuyên một mình ngồi dựa vào tường băng, hắn nhắm mắt, hệt như dáng vẻ lần đầu tiên ta thấy hắn trong huyền băng, nhưng khác với lần đầu, lúc này ta cảm thấy khí tức toàn thân hắn lạnh lẽo tiêu điều một cách kỳ lạ, rõ ràng hiện giờ hắn vẫn chưa bị phong ấn ba trăm năm, nhưng ta cảm giác một cách lạ lùng rằng trên người hắn tựa như tích lũy trăm năm cô độc, so với thời gian trước, cả người hắn gầy ốm hơn nhiều.

“Sư phụ.” Ta gọi hắn, lúc này hắn mới mở mắt.

Một đôi mắt sâu thẳm nhìn vào tận đáy mắt ta, hắn nhìn ta một hồi mới khàn giọng hỏi ta: “Sao ngươi lại đến đây nữa?”

Chữ “nữa” này khiến ta rất khó hiểu, ta nghe không hiểu liền lờ đi không hề do dự. Ta xách giỏ chạy đến bên cạnh hắn, đặt giỏ xuống: “Con mang thức ăn cho người.”

Hắn liếc giỏ thức ăn, rồi lại nhắm mắt: “Đem đi đi, ta không cần.”

Ta lấy làm lạ. Lúc đó rõ ràng ta đã cản hắn, rõ ràng hắn cũng đã cứu đệ tử phái Thương Lam, hiện giờ các đệ tử phái Thương Lam không ai không sùng bái hắn, theo lý thì hiện giờ tuy hắn bị phạt, nhưng trong lòng cũng thấy vui mới đúng chứ, dáng vẻ ủ ê như gà chọi thất bại này rốt cuộc là thế nào…

“Sư phụ, người không ăn thì con sẽ ở đây trò chuyện với người nhé…”

“Không cần.”

“Vậy người trò chuyện với con đi.”

“…”

Ta không khách sáo ngồi xuống bên cạnh hắn, vì lạnh nên ta dựa sát vào cánh tay hắn, cuối cùng Mộc Tuyên cũng nhìn ta, lúc này vì động tác ngồi nên thuốc trên vai ta hơi rớt ra, vậy là ta lấy tay vỗ vỗ vai.

Mộc Tuyên thấy vậy bèn quay đầu đi, im lặng một hồi mới hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”

Câu này ta nghe ra được là hắn muốn quan tâm ta nhưng lại ngại. Vậy là ta vui vẻ đáp lời: “Mộc Ngọc sư thúc nói con không bị thương chỗ yếu hại, chẳng bao lâu nữa sẽ khỏi thôi. Thúc ấy tìm sư muội mình thay thuốc cho con, sư muội thúc ấy mỗi ngày đều kể với con biểu hiện của sư phụ lúc ở Tĩnh sơn anh dũng dường nào, thật sự trở thành đại anh hùng của mọi người, ngay cả Nam sư thúc trước nay không phục cũng không lên tiếng.”

Mộc Tuyên nghe vậy, đôi mày càng u ám: “Anh hùng…” Hắn bỗng nhiên cười lạnh.

Ta không hiểu nguyên do nên lại phớt lờ biểu hiện của hắn, tiếp tục kể tình hình phái Thương Lam, sư huynh đệ của hắn mỗi ngày cười đùa ầm ĩ thế nào, Mộc Tuyên không hề đáp lời ta, ta kể đến khi đầu óc hơi mơ màng, đầu bắt đầu gục lên gục xuống trên vai hắn, lúc này hắn mới vỗ đầu ta, đánh thức ta dậy.

“Đỉnh Thương Khung lạnh giá vô cùng, vết thương của ngươi chưa khỏi, dễ bị hàn khí nhập thân. Sau này…”

“Sau này con sẽ mặc ấm một chút.” Ta láy bánh bao đã đóng băng trong giỏ đưa cho Mộc Tuyên, “Sư phụ giữ đó để có đói còn lấp bụng được.”

Hắn ngây ra, nhưng không từ chối nữa.

Ta vừa ngáp vừa xách giỏ đi. Lúc rời khỏi động băng, ta quay đầu nhìn lại, Mộc Tuyên bỏ bánh bao vào miệng, sau đó bị chiếc bánh bao đã cứng như đá đập vào răng. Ta không nhịn được cười thầm, hắn lại ngẩng đầu nhìn ta.

Lúc ánh mắt xoay chuyển, tim ta bỗng nhiên đập nhanh một cách kỳ lạ.

Ta quay đầu rời khỏi động băng như trốn chạy.

Ta biết có lẽ ta đã nảy sinh chút tâm sư không nên có đối với Mộc Tuyên, dù gì… ai kêu hắn đẹp vậy chứ.

Nhưng ta không thể có tâm tư này với hắn, vì ta chắc chắn phải trở về ba trăm năm sau, muốn động tâm tư cũng nên động với đại ma đầu…

Lúc trời tối, mấy con chim ta thả đi tìm đại ma đầu quay về.

Có một con lông dính máu, ta lấy thuốc Mộc Ngọc cho mình cột lên người nó, tìm một con đường nhỏ ở hậu sơn xuống núi, thăm dò xung quanh không phát hiện bóng dáng đệ tử phái Thương Lam, ta cưỡi mây, bay theo con chim chừng hai ngọn núi, cuối cùng phát hiện đại ma đầu trên một bãi đá bên sông.

Hắn đang bò trên bờ sông, toàn thân ướt đẫm, ta bước xuống nhìn mới phát hiện y phục hắn không phải ướt đẫm nước sông mà toàn bộ đều là máu của hắn.

Ta kéo hắn đến một nơi bằng phẳng bên sông, cởi áo hắn ra, thấy trên ngực hắn là một mảng máu tươi đầm đìa vô cùng thê thảm, ta sợ đến run tay, xé y phục hắn bên sông, giặt nước sông rồi quay lại giúp hắn rửa sạch vết thương trên người, sau đó run rẩy lấy thuốc đắp lên vết thương của hắn.

Nhớ lúc đầu ta cứa cổ hắn, lưỡi chủy thủ cũng bị xoắn lại, có thể thấy cơ thể hắn mạnh mẽ dường nào, nhưng đại ma đầu mạnh mẽ dường ấy lại bị thương ra nông nỗi này, có thể tưởng tượng được trận chiến giữa hắn và Ma tộc Phù sơn khốc liệt đến đâu…

Lòng hắn hận Ma tộc Phù Sơn dường nào mà lại liều mình như vậy, chỉ vì trong quá khứ của hắn, Ma tộc Phù Sơn đã giết đệ tử phái Thương Lam sao?

Nhớ lại dáng vẻ lúc Mộc Tuyên mặt đối mặt nói chuyện với hắn y nhân kia, ta cảm thấy giữa họ chắc chắn có ẩn tình.

Ta chăm sóc đại ma đầu từ nửa đêm đến giờ Ngọ hôm sau, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, ta nhìn thời gian, thấy không thể không trở về, chỉ đành kéo hắn vào một thạch động gần bên sông.

Về núi Thương Lam, ta lập tức đi đưa cơm cho Mộc Tuyên, giả vờ bình tĩnh nói bừa với Mộc Tuyên một hồi rồi lại thu dọn đồ tới bờ sông.

Nhưng có lẽ một nơi nào đó trên núi đổ mưa, nước sông dâng lên nhấn chìm sơn động ta để đại ma đầu ở đó, ta ngây ra bên bờ sông một hồi, sau đó mới đâm đầu xuống sông, đảo một vòng trong sơn động. Không thấy đại ma đầu, ta lại nổi lên, gần như muốn khóc.

Thôi chết rồi.

Ta làm mất đại ma đầu rồi, hắn bị thương nặng như vậy, lại bị nước sông cuốn đi, không chết cũng phải tàn phế thôi. Chắc đời này ta không gặp được hắn nữa rồi. Không có hắn giúp làm sao ta dùng linh kính trở về ba trăm năm sau đây…

Ta nổi lên, khóc không ra nước mắt nhìn con sông dài miên man, bỗng một cành cây đập lên trán ta, ngẩng đầu lên, trên bờ sông, đại ma đầu đang ngồi trên một chạc cây, hờ hững nhìn ta: “Ta còn chưa chết đâu.”

Khoảnh khắc này, ta hầu như cảm động đến mắt lệ lưng tròng.

***


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.