Ngày Tiểu Tuyết thi lên
cấp ba đúng lúc bố mẹ ly hôn nên bị ảnh hưởng rất lớn, cuối cùng lỡ không vào
được ngôi trường danh tiếng mình mơ ước.
Sau khi miễn cưỡng vào học ở Đại học Đông Nam, Kiều Tiểu Tuyết có nghe danh Phó
giáo sư Tống của Học viện Quản lý được rất nhiều nữ sinh theo đuổi. Nhưng khi
ấy cô chuyên tâm học hành, chẳng còn thời gian để ý đến việc khác. Huống hồ,
đẹp trai đến đâu cũng chỉ là anh giáo quèn.
Nhưng làm thế nào anh từ bỏ sách vở theo sang nghiệp thương, trong phút chốc
trở thành sếp lớn của An Thành?
“Vận mệnh con người có thể biết trước có phải tốt không”, Kiều Tiểu Tuyết hơi
nghiêng mặt, mắt nhìn dòng xe ngoài cửa sổ.
“Có tâm sự gì không?”
Kiều Tiểu Tuyết ngoái đầu, chưa nói đã cười: “Chỉ là đột nhiên nhớ lại mấy năm
học ở Đại học Đông Nam trước
đây, đại danh của thầy Tống như sấm bên tai, tốt nghiệp ra trường mấy năm mới
được gặp người thật”.
“Không phải trăm nghe không bằng một thấy đấy chứ?”, anh giương mày, giọng trêu
đùa.
Kiều Tiểu Tuyết tự nhận mình có trái tim nhanh nhạy và tinh tế.
Là lừa là ngựa, không cần kéo cũng tự động đi ra, cô thoáng nhìn là nhận ra
ngay. Giống vị bác sĩ Tôn kia, gia thế chỉ thuộc hạng trung, mắt cao hơn trán,
bới lông tìm vết, còn đạo đức giả lấy vẻ ngoài ấm áp ngọc ngà hòng che đậy sự đê
hèn đã ăn sâu vào trong xương tủy. Đương nhiên, cũng có lúc nhầm lẫn, như Hà
Đông năm đó chỉ là tên tiểu tử nhếch nhác ở Đại học Đông Nam, ngoài thể dục ra
chẳng được môn gì, giờ cũng thành ông nọ bà kia, chỉ có điều cuối cùng cũng vẫn
tùy tiện bừa bãi, tùy tiện như một tên nhà giàu mới nổi. Cậy tài khinh người,
điều đó là đương nhiên. Nhưng cô không quen nhìn Hà Đông huênh hoang trước mặt
một lũ sư đệ sư muội, rồi quay ra nịnh hót bợ đỡ ông chủ.
Bên cạnh Hà Đông khiến cô thấy mình quá mất giá.
Duy chỉ có người đang đứng trước mặt, Kiều Tiểu Tuyết không hiểu được con người
này. Nếu đem so sánh với người khác, anh có nguồn vốn đáng tự hào, biểu lộ bên
ngoài là thái độ khiêm tốn nhã nhặn, nhưng thái độ này mang lại cho ta cảm giác
hơi xa cách, không dễ để người khác tiếp cận.
Khi nói chuyện rõ ràng anh dùng giọng điệu đùa cợt thường thấy giữa cánh đàn
ông với nhau, Kiều Tiểu Tuyết không chắc có giống bình thường để cô biết ứng
đối lại bằng cách tán dương hay nói chuyện thực sự cầu thị, nên cô chỉ biết cười
mà không nói.
“Hoa khôi danh tiếng lẫy lừng của khoa Trung văn, Đại học Đông Nam, quán quân cuộc thi hùng biện cấp trường, tôi nhớ
có một năm cô viết bài thơ, phát biểu trên tập san của trường quá xuất sắc, tên
gì nhỉ?”
Bất ngờ không nghĩ Tống Thư Ngu lại biết rõ về mình đến thế Kiều Tiểu Tuyết lập
tức thẳng người: “Hoa thụ phú… Khi đó còn nhỏ nên chỉ viết chơi. Không ngờ
thầy Tống cũng nhớ”.
“Viết chơi sao?”, Tống Thư Ngu nghiêng mặt mỉm cười nhìn cô, ánh mắt không giấu
vẻ ngưỡng mộ, “Rất có tài”.
Kiều Tiểu Tuyết trong bụng mừng thầm, gương mặt ửng hồng, một lúc sau mới nói:
“Giờ đã chẳng còn cảm xúc như ngày đó, khi ấy khí thế rạo rực, cứ ngỡ thế giới
này là của riêng mình”.
Con người sống phải hiểu, trước tiên cần xác định vị trí và nhu cầu của mình,
đây là kết luận Kiều Tiểu Tuyết rút ra từ những năm tháng sống trong không khí
bạo lực đầy rẫy mỗi góc nhà.
Giống cuộc hôn nhân thất bại của mẹ cô, nguyên nhân cốt lõi chính ở chỗ không
biết được nhu cẩu và mong muốn của mình là gì. Sau khi mê muội lấy bố cô, lại
chẳng rõ vị trí của mình ở đâu, suốt ngày đắm chìm trong quá khứ mà chẳng thấy
được hiện tại.
Gương mặt đau khổ của mẹ khiến Kiều Tiểu Tuyết nhìn tới phát ngấy, thậm chí cả
người cha khôn nhà dại chợ lại càng làm cô căm ghét tới tận cùng. Cô gái sớm
đặt ra mục tiêu của cuộc đời, đã tổng kết ra một điều khiến cô tâm đắc nhất: Hạnh phúc
của một người phụ nữ một nửa được quyết định từ những nỗ lực bản thân trước hôn
nhân, một nửa được quyết định bởi người đàn ông họ chọn sau hôn nhân.
Thế nhưng, có thông minh có xinh đẹp đến đâu cũng không chống lại được với số
phận. Người đàn ông trước mặt đang là đối tượng mà nha đầu béo Tâm My tính
chuyện kết hôn. Ngoài lớp thịt trên người cùng số mệnh may mắn, cô không nghĩ
ra được cô nàng Tâm My đó có tài cán gì khiến anh mê đắm tới chết mê chết mệt,
tự động đeo vào cổ cái tròng của hôn nhân.
Kiều Tiểu Tuyết cười nhạt, quả nhiên sự thật một lần nữa chứng minh tất cả đàn
ông đều không có não.
Nhớ lại buổi tối hôm họp mặt, cô mỉm cười cùng Hà Đông rồi nhìn theo cặp đôi Hà
Tâm My rời đi, lòng bàn tay lần nữa hằn sâu những vết ngón tay, mặt đỏ gay vì
đau… Cảm giác đau nhói của cái bạt tai và cảm giác nhục nhã lại trào lên từ
sâu trong đáy tim.
“Bước vào xã hội, con người chai sạn là chuyện đương nhiên.”
Nghe Tống Thư Ngu nói vậy, cô nhoẻn miệng với vẻ thương thân và tủi phận:
“Trước đây, phàm bất cứ việc gì tôi cũng cố gắng, tích cực, mong muốn một ngày
gặt được thành quả. Giờ mới biết suy nghĩ lúc nhỏ thật nực cười, con người đâu
thắng được số trời, anh nỗ lực mười phần, người khác vẩy tay là có…”.
Ánh mắt cô trĩu xuống, nhưng đuôi mắt vẫn cố liếc thấy gương mặt hiếu kỳ và
thắc mắc của Tống Thư Ngu, thầm cười trong bụng, cô tiếp tục giữ vẻ mặt và
giọng nói thất vọng: “Từ nhỏ gia đình không hạnh phúc, bố mẹ dăm ba bữa lại cãi
nhau, nêu không thì cũng là chiến tranh lạnh. Vì thế tôi đã luôn động viên mình
phải học cho tốt, sớm tự lập để thoát ly. Sống hơn hai mươi năm, chưa lúc nào
được nhẹ nhõm. Cho tới ngày hôm nay có thể coi đã tự lập, có công việc tốt, có
tiền đồ, nhưng trong lòng vẫn thấy không trọn vẹn”.
Trong xe yên tĩnh, Tống Thư Ngu trầm tư suy nghĩ.
“Tôi có thể hiểu.”
Cô thở phào trong bụng, “Những đứa trẻ sinh trưởng trong gia đình hạnh phúc như
Tâm My không thể hiểu được tâm trạng của chúng ta. Luôn có tâm lý sợ người khác
giới, và luôn có cái nhìn bi quan về hôn nhân”, thấy anh lẳng lặng gật đầu, cô
tiếp tục, “Nhưng lại hy vọng có được tình yêu và hạnh phúc hôn nhân hoàn hảo
hơn ai hết”.
Vừa hay gặp đèn đỏ, Tống Thư Ngu thấy rõ sắc trầm tư trong đáy mắt cô, chẳng rõ
buồn vui. Kiều Tiểu Tuyết thấy có chút bất an, hơi cuống: “Xin lỗi, tôi không
nên nói những lòi này. Hai người sắp kết hôn, tôi nên chúc mừng mới phải”.
“Những gì cô nói đều là sự thật. Đã có thời gian tôi kiên quyết sống độc thân,
cũng chính là cân nhắc tới việc nếu đã không có niềm tin vào hôn nhân, chẳng
thà độc thân tránh làm khổ người khổ mình”
Kiều Tiểu Tuyết ôm đầu. Độc thân? Cô không ngờ, “Nhưng con người luôn mong có
được sự trọn vẹn về mặt tinh thần, không phải sao? Tan làm trở về ký túc, nhìn
bốn bức tường lạnh lẽo, mỗi lần phút giây ấy đến cảm giác nó không phải là ưu
tư, nhung cũng tự cảm thấy tất cả mọi niềm đau đều không đáng”.
Đèn chuyển xanh, Tống Thư Ngu tiếp tục lái xe chạy về phía trước: “Đừng nghĩ
quá nhiều, ít ra vẫn còn công việc tử tế. Nghe mẹ Tâm My nói, cô thay người yêu
không biết bao nhiêu lần, nên trân trọng…”.
Kiều Tiểu Tuyết trong lòng hự một tiếng, thay người yêu? Hừ. Đó gọi là bù đắp.
Nếu không phải mẹ Tâm My năm đó la lối ngang ngược, mẹ cô chắc sẽ không tùy
tiện tìm một người để lấy rồi cả đời không hạnh phúc. Công việc của cô hiện tại
được đổi lấy từ nỗi đau bấy lâu của mẹ Tâm My, ngoài mẹ mình ra, cô không mang
nợ bất cứ ai.
“… Còn chuyện tình cảm, chỉ là duyên phận chưa đến mà thôi.”
Cô nghiêng đầu, mắt hơi trĩu xuống lúc lâu không nói. Cô nhớ có người từng nói
đó là góc đẹp nhất của cô, dưới bóng mi dài, cằm nhỏ hơi nhô cao, bất kỳ người
đàn ông nào trông thấy cũng khó tránh khỏi xót xa.
“Tôi biết làm người phải biết tự thỏa mãn. Quốc khánh đi tình nguyện nhìn lũ
trẻ không đóng nổi học phí không mua nổi sách vở, thật đáng thương. Nếu đem so
ra thì chuyện của tôi cũng chẳng là gì. Nhưng thấy Tâm My hoan hỉ chuẩn bị lo
lễ cưới, trong lòng không khỏi đố kỵ và ngưỡng mộ. Tại sao con người luôn phải
chịu những thiếu sót đáng tiếc? Tại sao người khác có được dễ dàng còn mình
phải vất vả khổ sở mới có được?”, cô ngẩng mặt, hàng mi chớp chớp, chun mũi
cười nói, “Đừng cười tôi, chỉ là dạo này công việc không mấy thuận lợi, tâm
trạng không tốt, đột nhiên có cảm xúc thôi”.
Tống Thư Ngu thở dài một tiếng, từ từ tấp xe vào cạnh làn đường ngoài cùng rồi
dừng xe. Kiều Tiểu Tuyết còn tưởng anh muốn làm gì hay nói gì đó để an ủi, tim
đập thình thịch, nín thở chờ đợi…
“Sau đó có phải tâm trạng không tốt chúng ta tim quán bar nào đó ngồi? Bước
tiếp theo mượn chút rượu rồi chút nước mắt cùng tôi tâm sự chuyện đời người
chuyện lý tưởng chuyện trắc trở? Rồi tiếp sau quán bar sẽ là chúng ta đến chỗ
cô hay tới nhà tôi? Kiều tiểu thư”, Tống Thư Ngu nhếch môi nhìn đăm đăm Kiều
Tiểu Tuyết lúc này đang há mồm không lấy nổi hơi, ánh mắt nghiêm nghị, “Tôi
không phải người dễ đồng cảm, ngay từ đầu cô đã nhẩm rồi”.
Thái độ đột ngột biến đổi khiến Kiều Tiểu Tuyết không kịp phản ứng. Cô hít một
hơi, đầu ngón tay run lên, nắm chặt bàn tay cô cố cười: “Thầy Tống, anh nói gì
tôi không hiểu?”.
“Cô rất hiểu tâm lý đàn ông, biến mình trở thành tờ giấy trắng, đàn ông chắc
chắn là loài động vật kiêu hãnh và dũng mãnh, trước sự yếu đuối của phụ nữ, đặc
biệt là phụ nữ đẹp, mong muốn được che chở bảo vệ dễ dàng được kích phát. Đáng
tiếc về mặt này, không hợp với tôi cho lắm.”
Anh cười nhẹ nhàng tự tại đầu óc cô cuồng điên rối loạn.
Anh mắt hiếu kỳ như muốn tìm hiểu của anh lúc trước, giọng nói đồng cảm đầy
khích lệ kia là có ý gì? Làm ra vẻ khích lệ để cô nhảy vào?
Kiều Tiểu Tuyết mặt hết tái lại chuyển sang đỏ, chẳng biết chui vào đâu nhưng
vẫn cố vẫy vùng: “Thầy Tống, có phải anh hiểu lầm gì không? Anh là người sắp
kết hôn, cũng là vị hôn phu em gái nuôi tôi, tôi có nguyên tắc của mình…”.
“Tôi không hiểu lầm, cô là người như thế nào và đã làm những chuyện gì, không
cần tôi phải kể ra, tất cả mọi người đều biết chỉ là không nói ra mà thôi. Với
những việc không liên quan đến mình tôi thường ít quan tâm, thậm chí sau chuyện
xảy ra với bác sĩ Tôn, riêng cá nhân tôi có phần phải cảm ơn cô. Chỉ là hôm nay
có người cảnh cáo tôi, cô đã can dự vào tình cảm của tôi với Tâm My nên tôi mới
cố gắng tìm cơ hội xác minh, cũng tiện nhắc nhở cô.”
“Xen vào anh và Tâm My?”, cô cười nhạt khinh bỉ cố giữ vẻ kiêu ngạo của mình,
“Anh thấy có khả năng không?”.
“Không bao giờ. Tình cảm của tôi và Tâm My, kiểu người tình trường như cô không
bao giờ hiểu được, nhưng cho dù cô có cố tình hay không, thì sự khuấy động đó
đều trở thành nỗi phiền muộn đối với cô ấy. Tâm My là người tôi yêu, cuộc sống
sau này của cô ấy tôi sẽ là người chăm sóc. Tất cả chuyện vui chuyện buồn của
cô ấy tôi là người phụ trách, thế nên, Kiều tiểu thư”, Tống Thư Ngu thu lại nụ
cười trên môi, nét mặt nghiêm lại không cho biện hộ, “Mong cô tự trọng, sau này
cố gắng ít xuất hiện bên cạnh cô ấy”.
“Thầy Tống…”, Kiều Tiểu Tuyết hít một hơi thật sâu, “Thầy Tống Thư Ngu, anh
và Tâm My xem nhau như ngọc, không có nghĩa tôi cũng phải vậy. Người tự cao tự
đại và không biết liêm sỉ như anh, tưởng tất cả phụ nữ trên đời đều động lòng
vì mình…”.
Anh nhoài người lại, Kiều Tiểu Tuyết giận quá không kiềm chế cố hét lên: “Anh
định làm cái gì?”.
Tống Thư Ngu mở cửa xe bên kia: “Ở đây chắc đón taxi được rồi”, kế đó tóm cánh
tay Tiểu Tuyết đang vung về phía mình kéo xuống, dừng một lúc mới nói, “Tham
vọng thăng tiến và dã tâm có ranh giới rất mong manh, Kiều tiểu thư, những thứ
vốn không phải của mình nhưng vẫn muốn có được, kết quả sau cùng chỉ là đánh
mất bản thân mà thôi. Hãy cẩn thận”.
Điện thoại nhà Tiểu Ngũ
được nhấc lên, cậu ta chưa chi đã sồn sồn: “Ý gì đây, bọ hung tìm vợ tôi?”.
Tống Thư Ngu nghe hai chữ bọ hung thì tóc tai dựng ngược, ước gì sau này bỏ
được cái biệt danh đeo đẳng anh cả đời này, đầu mỗi lúc một đau, chỉ nói: “Tôi
có chuyện quan trọng”.
…
Trần Uyển nhấc điện thoại thắc mắc hỏi: “Tâm My không có đấy à?”.
“Biết chị em cô đồng lòng, nên mới báo cáo một chút. Lúc ăn tối cô có cảnh cáo
tôi về người đó, đúng như cô nói, con ruồi chuyên bậu kẽ trứng thối, nhưng tôi
đã giải quyết rồi.”
Tiểu Uyển khẽ cười thành tiếng, như thể đang nói gì với Tiểu Ngũ, động tác cực
nhanh: “Không chê tôi nhiều chuyện là được rồi, chỉ vì Tâm My tính khí bộc
trực, bắt cậu ấy nhịn mãi tôi thấy khó chịu”.
“Là tôi vô tâm, không để tâm chuyện đó, cô ấy có vẻ rất nghiêm trọng.”
Dập máy anh lại gọi điện cho Tâm My, chuông kêu bao lâu chẳng có ai nhấc máy.
Tống Thư Ngu đoán không biết có phải thấy anh chủ động nói đưa Kiều Tiểu Tuyết
về nhà, ranh con lại ghen rồi. Anh chau mày tiếp tục gọi, vẫn không có ai nghe
máy, điện thoại bàn ở nhà cũng vậy.
Sau khi ngẫm nghĩ, gọi được điện cho bố Tâm My, chuông vừa kêu một tiếng bên
kia đã bắt máy, đoạn nói: “Tiểu Tống, bác đang ở bệnh viện. Cháu đợi đã nhé”.
“Tống cá trê”, Tâm My thút thít trong điện thoại, không nói thành tiếng, “Không
phải em cố ý làm cho mẹ giận. Thực sự không cố ý. Em, em… em không cố ý”.
“Từ từ nói, làm sao? Bệnh viện nào?”
“Em không biết mẹ có bệnh, mẹ bị ung thư vú sao không cho em biết? Mẹ cùng bố
giấu em. Nếu biết em sẽ không đấu khẩu với bà, anh tin em đi, em không cố ý.”