Xe chạy vào khu nhà mới
mà Tống Thư Ngu chuyển đến, trong lòng Tâm My có một núi nghi ngờ đè nặng. Lên
gác, trước mắt toàn là những con số đang nhảy nhót. Tầng ba đối diện hồ nước,
bốn phòng, đây chẳng phải ngôi nhà mà anh bảo đã tìm được cho cô sao?
“Tống cá trê, bụng dạ anh thật khó lường, anh đang có ý đồ mờ ám gì?”
Tống Thư Ngu nhướng mày, thong thả bước tới bên cô, ngước nhìn mặt hồ phía
ngoài ban công, rồi quay người hỏi: “Yên tâm, tôi không có ý định vứt cô xuống
hồ cho cá ăn đâu”.
“Đây chính là ngôi nhà anh nói sẽ tìm giúp tôi, hai tháng trước nói là đã thuê
cho tôi rồi!”
“Đúng, cô không ở thì tôi chuyển đến ở.”
Có điên mới tin! Cô giơ ngón tay giữa phía sau lưng anh.
“Lại đây làm việc!”, người đứng trước mặt cô, đầu không ngoảnh lại, miệng la ó
như địa chủ.
“Chẳng phải đã dọn dẹp xong rồi sao?”, Tâm My rụt cổ vừa ngó vào sâu trong
phòng khách vừa lò dò tiếp tục đi vể phía trước, “xa xỉ”. Toàn bộ căn phòng là
một dàn âm thanh và một bộ sofa, “Người muốn ở thì không có nhà mà người có nhà
lại không muốn ở”.
Đi tiếp về phía trước, Tống Thư Ngu ghé sát bên tai cô thì thầm: “Giúp tôi kiểm
tra xem chiếc giường mới mua được không?”.
“Không.” Cô chạy vội qua phía cánh cửa mà rõ ràng là cửa phòng ngủ, nghe thấy
sau lưng có tiếng cười khúc khích.
“Được rồi, đây chính là nơi hôm nay cô làm việc”, Tống Thư Ngu lấy ngón chân
chỉ chỉ vào đống thùng giấy bày đầy trong phòng, “Lúc nào dọn xong thì lúc đó
mới được về”.
Tâm My hổn hển: “Bãi công thì sao?”.
“Vô dụng. À, quên chưa nói, cô Hà đã dặn, trước đây con nhóc là cô đã phiền tôi
không ít, lần này để tôi phiền lại chứ.”
Tâm My tru lên bi thảm.
Phải mở các loại hộp, đo đạc kích thước, còn phải so sánh phòng mới phòng cũ,
những cuốn sách anh hay đọc phải để ở nơi dễ lấy nhất, vô vị đến mức này cũng
có thể gọi là độc nhất vô nhị. Đống tiểu thuyết trong phòng sách nhà Hà Tâm My
cũng phải kín ba mặt tường, cho nên lúc dọn dẹp phòng sách cho Tống Thư Ngu khá
thuần thục.
“Tống cá trê, bật nhạc nghe coi, tôi buồn ngủ tới nơi rồi nè. Đừng bật kênh ABC
đây nhé.” Cô huơ huơ tay, rồi lại cúi người lấy từ trong thùng ra mấy cuốn sách
dọn lên kệ. Lý thuyết trò chơi, Xu thế lớn của Châu Á… Cô bĩu môi vẻ khinh
khỉnh, bước qua đống thùng giấy bày đầy dưới đất đi tới phía kia của căn phòng,
lục lọi một hồi, rút ra cuốn truyện tranh Ranma 1/2 cũ nát, thế là ngồi xuống
đọc.
“Câu giờ hả?”
Bị cốc một cái vào đầu, cô vội vứt cuốn truyện vào thùng, lí nhí nói: “Đâu có”.
“Làm xong sớm sẽ được về sớm, cô chậm rề rề thế này hay định tối nay ngủ lại
đây?”
Tâm My nhảy bắn ra sau, còn Tống Thư Ngu ngồi xuống chiếc ghế tựa cạnh đó, cúi
đầu nhìn cô, nói tiếp: “Thực ra lúc cô tới đã có chủ ý sẵn rồi”.
“Lão Tống”, Hà Tâm My nhìn lên đầy vẻ tôn kính, “Anh có biết không, anh đã
thành công trong việc thăng cấp lên thành ‘thần tượng’ của tôi rồi đấy”.
Buổi trưa Tâm My bưng bát mỳ, cảm động tới lệ chan chứa, không ngờ đến giờ mới
được cho ăn.
Ngồi khoanh chân trong phòng sách, xì xụp ăn xong, thấy Tống Thư Ngu bước vào,
cô lập tức báo cáo tình hình: “Còn hai thùng rưỡi sách, chắc ba tiếng nữa là
xong”.
Tống Thư Ngu vừa đi ra ngoài về, trên tay xách túi gì đó rồi ngồi xuống cạnh
bàn, gật đầu nói: “Nhanh thật”.
Đương nhiên là nhanh rồi, ai muốn ở lại thêm trong căn phòng rách nát của anh?
Tôi là con nhà lành đây được chưa? Anh mắt cô nhìn chăm chăm vào thứ anh đang
cầm trên tay, hộp cơm được mở ra, mùi thơm ngào ngạt.
“Tống cá trê, tôi là người làm việc, anh đối xử không công bằng.”
Tống Thư Ngu liếc nhìn cô: “Tôi hỏi cô ăn gì, phía trước có mỳ trộn và mỳ gói,
cô tự mình chọn đi”.
“Vậy thứ trên tay anh là cái gì?”
“Còn chưa nói hết cô đã cướp lời. Sau đó tôi định hỏi, nếu không muốn ăn mỳ vậy
muốn ăn vịt quay Bắc Kinh không?”
Tôi, tôi… Tâm My siết chặt nắm đấm rồi lại nhả ra, thôi vậy.
Tống Thư Ngu giơ ra, miếng vịt quay vàng rộm kẹp lẫn trong lớp bánh xốp thơm
ngon: “Này”.
Tâm My chẳng buồn nhìn, đột nhiên cô quay mặt né. Một bữa cơm thôi mà anh lại
khó khăn như thế còn cô rất có chí khí: “Tôi phải làm việc rồi, anh ra ngoài mà
ăn”.
“Giận rồi à?”, anh ôm cả đống đồ ăn đến chỗ cô, rồi ngồi xuống, “Giận thật rồi
à? Đùa cô chút thôi mà”.
Chẳng hiểu sao cô thấy hơi buồn.
“Bình thường chẳng phải cũng hay đùa thế này sao? Nếu là trước đây cô phải lao
tới giành với tôi mới đúng”, Tống Thư Ngu không cười, sắc mặt nghiêm túc nhìn
cô, “Giận thật à?”.
“Có cái gì anh không đùa không?”
“Có.”
Cô đợi anh nói tiếp nhưng anh chỉ nói đúng một từ rồi dừng lại, nhét đùi vịt
quay vào miệng cô: “Đừng giận nữa, tôi đền cho cô được chưa. Cùng lắm, tối nay
tôi đích thân vào bếp”.
Tâm My trợn tròn mắt, miệng đang nhổm nhoàm nhai, nói không thành tiếng: “Thật
á?”.
Anh nghiêm túc gật đầu: “Nhưng, còn có việc…”.
“Tôi biết ngay mà, làm gì có chuyện anh tử tế với tôi thế!”
Tâm My đưa mắt nhìn hai bọc dây điện trước mặt, chỉ biết ứa lệ.
Để bện xong đống dây này chắc mất thế kỷ quá.
Lão Tống nói hai bọc dây này bán đi có thể đủ cho cái mạng quèn của cô sống nửa
đời còn lại, cô ngó tới ngó lui cũng chẳng thấy nổi chỗ nào đáng tiền. Trình độ
chơi âm thanh của anh đến mức khuynh gia bại sản này sao, nếu lão Tống là con
trai của mẹ cô, chắc chắn sớm đã bị chết đuối trong nước bọt rồi.
Xế chiều của những ngày đầu hè, cơn gió mát bên hồ xuyên qua ô cửa sổ, thổi
tung một góc tâm rèm màu xanh nhạt, xa xa đâu đó có tiếng nước chảy khe khẽ. Cô
mơ mơ màng màng thấy buồn ngủ, lén nhìn trộm Tống Thư Ngu một cái, định bụng
nhân lúc anh ta không để ý thì chợp mắt chút xíu.
Lúc nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô thấy hơi chột dạ. Chẳng phải anh ta
đang đọc sách, uống cà phê nhân tiện làm giám sát sao? Đã nhìn cô từ bao lâu
rồi?
“Mệt thì nghỉ một lúc đi, không cần vội.”
Đương nhiên anh không vội. Cô liếc xéo anh.
“Làm sao?”, anh bước tới quỳ xuống bên cô.
Tâm My xòe đôi tay tỏ vẻ đáng thương: “Hơi đau”.
Dây nối loa chuyên nghiệp không giống như dây điện bình thường, dai kinh khủng,
lại nặng hơn nên cầm trên tay phải mất nhiều sức hơn, bện cả buổi chiều khiến
kẽ ngón tay đều đã phồng rộp. Tống Thư Ngu thở dài, lấy tay cô ép vào lòng bàn
tay mình.
Tâm My thấy mặt mình ửng đỏ: “Còn phải bện cho xong đã”.
“Thôi, nhìn cô thế này tôi cũng chẳng nỡ áp bức cô thêm nữa.”
Vừa nghe thấy những lời đó, cô muốn rụt tay lại nhưng anh cố nắm không chịu
buông, khẽ nắm chặt hơn.
Lòng bàn tay ấm áp, đầu ngón tay giống như những ngọn lửa nhỏ đang chuyêển
động, càng lúc cô càng thấy mặt mình nóng ran, đầu cúi mỗi lúc một thấp. Bất
giác thấy cổ nhói đau, hóa ra bị anh cắn, cô ngẩng đầu trố mắt, Tống Thư Ngu
tủm tỉm nơi khóe miệng, nói: “Giúp cô đuổi muỗi”.
Ăn nói linh tinh! Chỗ anh hôn trên cổ cô giờ bỏng rộp, cô cố sức giằng ra, thấy
thế anh nói thêm một câu: “Đỏ mặt hả?”. Toàn thân cô như đang bị lửa đốt, tức
tối nói: “Tống cá trê đi làm cơm mau, tôi đói rồi”.
“Được”, anh cười hớn hở, “Ăn cơm xong, chúng ta tâm sự, uống trà, xem phim
nhé”.
Tâm My trong cơn u mê liền ừ bừa một tiếng.
Tống Thư Ngu xa nhà từ nhỏ nên nấu cơm là sở trường của anh, chỉ là tính vốn
làm biếng vì thế tài nghệ của anh, Tâm My mới được thưởng thức có vài lần, đó
là hồi trung học khi lần đầu tiên ông nội cô bị ốm nặng.
Cô tựa vào cửa bếp cười
khì khì: “Giống bố tôi ghê, ra là phòng khách mà vào chỉ có nhà bếp”. Anh vừa
đeo tạp dề vừa ngoái lại nháy mắt nhìn cô: “Còn cái gì nữa?”.
Tâm My lè lưỡi, nụ cười ranh mãnh nhưng ấm áp trước mắt anh bỗng biến thành ánh
nhìn sâu thẳm cùng hơi thở gấp gáp: “Tống cá trê, tôi đi xem tivi đây”. Cô mang
trái tim đang đập loạn nhịp chạy thẳng ra phòng khách.
Tối đến chỉ vì chuyện xem phim gì mà họ lại cãi nhau. Cô muốn xem phim kinh dị,
nhưng Tống Thư Ngu nhất quyết nói không. Cuối cùng đành phải chọn thứ trung
tính, cô nói xem phim cảm giác mạnh cũng được, Tống Thư Ngu vẫn kiên quyết xem
phim nhẹ nhàng. Tâm My vừa trông thấy đĩa phim Ngọn lửa sáng [i][Phim tình cảm
Firelight của đạo diễn Steven Spielberg.][/i], Malèna – Mối tình đầu của tôi
thì lập tức nôn ọe, giật gân quá tôi không xem đâu, sau cùng hai bên thỏa hiệp
xem phim hoạt hình Kỷ băng hà.
Tuy đã xem không biết bao nhiêu lần nhưng lần nào Hà Tâm My cũng cười lăn lộn
trên sofa, nắm tay nói: “Đợi phẩn ba ra tôi sẽ mời anh đi xem”.
“Đợi đến phẩn ba… Chẳng biết con sóc cuối cùng có tìm được quả thông kia
không?”
Trong bóng tối đôi mắt anh sáng lên long lanh.
“Được chứ!”, cô trả lời chậm rãi. Bỗng nhiên nhận thấy chiếc sofa duy nhất
trong phòng chật kinh khủng, “Tôi phải về rồi, ngày mai còn đi làm”.
“Ở lại đi.”
Trong phòng trống trơn, chợt vang lên âm thanh nghe choang choác ngay bên tai
Tâm My. Cổ khát miệng khô, cô nói, “Đã bảo anh không có gì tử tế mà”.
“Ở lại đi”, anh tiến đến gần, nhắc lại lần nữa.
“Lão Tống, chúng ta… làm bạn, làm bạn là tốt nhất, toát mồ hôi, cô muốn nói
điều gì đó, “Ý của tôi là, chúng ta, chúng ta thực ra nên giữ mối quan hệ hiện
giờ…”.
“Cô có thể ngủ ở phòng khách.”
Hả?
“Cô không thích, tôi đảm bảo sẽ không đụng tới cô.”
Tôi, tôi có nói không thích hồi nào?
Mình có nói với anh ta mình không thích hồi nào đâu nhỉ? Còn nữa còn nữa, rốt
cuộc là “Cô không thích, tôi đảm bảo sẽ không đụng tới cô” hay là “Cô không
thích tôi, tôi đảm bảo sẽ không đụng tới cô”?
“Giáo sư” cái nỗi gì chứ, ăn nói cũng không rõ ràng, ý hắn là gì không biết?
Cô trở mình, mắt hướng nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ. Bình thường cứ mỗi lần
gặp chuyện khó nghĩ, cô đều mặc kệ để đó, lần này thì đúng là bế tắc, không tài
nào tìm được lối thoát.
Cái cảm giác lâng lâng bất an này khó chịu thật, cô tiếp tục tấm tức gặm ga
giường.
… Chẳng biết con sóc cuối cùng có tìm được quả thông kia không nhỉ?
Anh ta đang muốn nói gì? Quả thông là…
Á á á á… Cô hét lên trong thâm tâm.
Ù ù ù ù… Xa xa có tiếng người lầm rầm.
Tâm My vểnh tai, chăm chú bắt lấy chuỗi âm thanh lúc có lúc không trên mặt hồ
mà mọi người thường kể. Đột nhiên sống lưng lạnh toát, cô nhầm rối, âm thanh
quái đản đó phát ra từ phòng Tống Thư Ngu.
“Ối trời ơi!” Không phải chứ? Cô nghĩ tới “Cô gái mặc áo đỏ đi giày đỏ”, cả
người nổi hết da gà. Vốn sợ quá định nhảy xuống giường, nhưng loáng một cái lại
chui gọn rúc vào một xó, kéo chăn trùm kín đầu.
Mẹ kiếp, đó là nói linh tinh để dọa Tống cá trê, sao đến mình cũng sợ thế này.
Tâm My kéo chăn ra rồi bịt tai lại, không gian tĩnh lặng một hồi, cô thở phào
trách mình thần hồn nát thần tính, nhưng âm thanh đó lại tiếp tục vang lên.
Cô lê từng bước tới phòng lão Tống, trong đầu hình dung hắn ta đang biến thành
bộ dạng của con yêu râu xanh.
Cửa phòng hé mở.
“Khốn kiếp! Hóa ra hắn ta còn đang gặp ác mộng!”
“Tống cá trê, Tống cá trê!”
Mamma mia! Cuối cùng cũng có cơ hội trêu hắn ta, Tâm My hạ thủ không chút do
dự.
Tống Thư Ngu lắc đầu nguầy nguậy hết sang trái rồi sang phải, cuối cùng mắt ti
hí, đồng tử rúm lại, mặt mũi kinh hãi giống như vừa gặp ma.
“Bốp!”, Tâm My sung sướng thưởng thêm cho hắn một cú đau điếng.
Cuối cùng anh cũng nhìn rõ người trước mặt mình là ai, cơ thể rúm ró dần thả
lỏng, gương mặt cũng thoải mái hơn.
“Chưa bị ma nhát chết, đã bị cô hù ngoẻo rồi.”
Tôi mắt tôi mũi, anh hỏi cô: “Vào đây bao lâu rồi?”, giọng thô lo.
“Mới được một lúc, muốn uống nước không?”
Anh bình tĩnh gật đầu.
Lúc Tâm My quay về, Tống Thư Ngu đã trở lại trạng thái bình thường, thần sắc
cũng khá hơn.
“Anh vừa gặp ác mộng hả?”, cô vẫn nghĩ thường chỉ trẻ con mới như vậy.
“Thinh thoảng”, anh không giải thích nhiều.
“Lúc đầu tôi còn tưởng con ma áo đỏ đuổi theo tới đây thật”, cô cười ha ha,
“Tôi về ngủ đây, hai giờ hơn rồi”. Còn chưa kịp đứng lên, đã bị anh ôm lấy, cô
ngó đầu ra sau, kế đó Tống Thư Ngu quay người coi như ghim chặt cô lại trên
giường.
Tâm My trố mắt nhìn, mẹ kiếp, cái này có phải gọi là chui đầu vào rọ?
“Đừng đi, ngủ lại đây đi.”
Anh ép chặt cô, Tâm My có thể cảm nhận rõ ràng từng thớ thịt săn chắc của anh,
hai tay giơ cao qua đầu làm vẻ đầu hàng. Mỗi lần hít thở lồng ngực lại chạm vào
anh, vì thế cô cố gắng thờ thật nhẹ nhàng để không va chạm với cơ thể anh thêm
nữa.
“Anh nói anh không đụng tới tôi”, cô khẽ nhắc.
Anh gật đầu, “Chỉ ngủ thôi mà, ôm cô còn thích hơn ôm gối”, ánh mắt anh khẩn
khoản như đứa trẻ.
Lần trước anh cũng nói như vậy, hình như cũng không xảy ra chuyện gì. Tâm My
như đắm chìm trong đôi mắt khẩn cầu đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô gật đầu
lia lịa.
Anh thở phào nhẹ nhõm, toàn thân thả lỏng, Tâm My cảm thấy sức nặng trên người
theo đó giảm đi một nửa.
“Lão Tống, anh sợ lại nằm
mơ nữa đúng không?”
Người nằm ngay cạnh cô khẽ ừ một tiếng: “Ngủ thôi”.
“Mơ gì thế?”, cô tò mò.
Tống Thư Ngu không trả lời, bàn tay khẽ đặt lên má cô: “Ngủ thôi”.
Sau cùng trước khi chìm vào giấc mộng, cô mơ hồ nghe thấy tiếng anh thở dài.