Mùa xuân dần dần tới, thành G lệch về phía nam, ăn tết cũng không nhộn nhịp như phương Bắc, mọi người cũng không mặc nhiều áo như ở phương Bắc, càng không có không khí lễ mừng năm mới.
Bệnh viện Hạ Sơ không có nghỉ, 7 ngày đầu năm mới có thể thay phiên nghỉ ngơi. Hạ Sơ chỉ có thể nghỉ ngơi ba ngày từ mùng 5 – 7. Từ sớm cô đã tính toán dùng ba ngày này để trở về thành N, cô đã nửa năm chưa gặp mẹ ruột rồi. Lương Mục Trạch cứ quanh co lòng vòng bảo cô đến đại đội đặc chủng, dụ dỗ nói sủi cảo ở phòng ăn của đại đội là món ngon nhất anh từng ăn, còn nói tin tức khí tượng đã nói năm nay ở đó sẽ có mấy ngày có tuyết. Vừa nghe đã biết gạt người, lừa gạt con nít còn đáng tin.
Sau đó, Lan Tử Ngọc gọi điện thoại cho Hạ Sơ, nói bởi vì mấy ngày đầu năm Hạ tướng quân muốn cổ vũ bộ đội và gia đình quân nhân, trong nhà chỉ còn mình bà ăn Tết, cho nên quyết định tới tìm Hạ Sơ nương tựa, mừng năm mới với Hạ Sơ lễ.
Hạ Sơ dĩ nhiên vô cùng vui lòng. Nhưng đã sắp đến Tết, Lan Tử Ngọc quyết định quá muộn, đã hết vé máy bay đến thành G. Nhưng may mắn là có máy bay quân dụng đến quân khu G, vừa đúng có thể đưa bà đến.
Hai mươi bảy Tết, Hạ Sơ đến sân bay quân sự đón Lan Tử Ngọc, trong phút chốc nhìn thấy bóng dáng của mẹ, nước mắt của Hạ Sơ liền ra. Chạy như bay tới, nhào vào trong ngực Lan Tử Ngọc khóc nức nở như một đứa bé. Lan Tử Ngọc nhớ con gái sốt ruột, cũng ôm Hạ Sơ khóc không thể kiềm chế, hai người phụ nữ ở chỗ quân nhân đang tụ tập, hoàn toàn không chú ý ánh mắt của người khác hung hăng khóc lớn một phen.
Lan Tử Ngọc luôn không thích động vật nhỏ, Hạ Sơ vốn đang lo lắng mẹ và Nhị Miêu làm sao sống chung hòa bình. Không ngờ, Lan Tử Ngọc nửa năm không gặp lại sáng suốt hơn, nhìn thấy Nhị Miêu không có biểu tình ghét bỏ, cũng không có xách Nhị Miêu lên ném ra. Mà lại cười nói ấm áp như gió xuân: “Hình dáng của con mèo này, ừ, giống với những con mèo khác.”
Hạ Sơ đổ mồ hôi. Không thích thì coi như không nhìn thấy đi. . . .
Lan Tử Ngọc vừa đến, trong nhà liền có thêm năm món. Chả giò trứng, bánh trôi ủ rượu, vịt hấp cá đuôi phượng, mỗi ngày làm một bàn món ăn lớn chờ Hạ Sơ về nhà, Hạ Sơ luôn tỏ vẻ đời này chưa từng ăn món nào ngon như thế, bàn nào cũng đến đáy, cứ như đứa bé nhà nghèo thiếu ăn. Mỗi lần Lan Tử Ngọc nhìn thấy dáng vẻ này của cô vừa vui mừng lại đau lòng.
Hai mươi chín Tết, ngày cuối cùng của năm 2011, hôm đó Hạ Sơ cư nhiên không phải làm ca đêm. Hạ Sơ vô cùng vui vẻ, thật sợ khiến mẹ ăn mừng năm mới một mình trong căn nhà rộng rãi.
Hạ Sơ thu thập đồ đạc của mình từ sớm, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi khỏi phòng làm việc dưới những ánh mắt chú ý. Vừa lên xe điện ngầm liền nhận được điện thoại, Lan Tử Ngọc nói trong nhà không có hành lá, làm món gì cũng không có mùi vị. Hạ Sơ ra khỏi xe điện ngầm lại rẽ vào một siêu thị lớn gần đó, vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Bùi Du mặc áo khoác màu nâu nhạt ngọc thụ lâm phong đứng ở cửa. Cách đám người lui tới, cười tủm tỉm nhìn Hạ Sơ.
Hạ Sơ nhìn thấy Bùi Du, nhìn thấy nụ cười dịu dàng lại chắc chắn của anh, cảm giác giống như là đặc biệt đợi cô, trong lòng bay ra chút khác thường.
“Đã lâu không gặp.” Hạ Sơ đến gần, chào hỏi trước.
“Đúng vậy, anh nghĩ em đã quên mất anh rồi.”
Hạ Sơ cười. Anh nói không sai, thật đã sắp quên mất có người này tồn tại, nhưng bây giờ lại nhớ lại, hơn nữa càng khắc rất sâu.
“Mua đồ? Anh đưa em về nhà.”
Hạ Sơ không để lại dấu vết né tránh cánh tay muốn giúp đỡ của anh. “Không cần, rất gần, tự tôi trở về.”
Bùi Du thu hồi tay dừng lại ở giữa không trung, “Nghe nói cô đã tới đây? Anh có mua một ít đồ Tết, đang chuẩn bị đưa qua cho em.”
Hạ Sơ ngẩng đầu lên nhìn anh, chăm chú theo dõi ánh mắt của anh, muốn từ trong bắt được vật gì đó, muốn xuyên qua vẻ mặt tao nhã như ánh mặt trời để thấy con người thật của anh. Chợt, Hạ Sơ cười. “Bùi tiên sinh, cám ơn ý tốt của anh, đồ dùng của tôi không thiếu.”
Nụ cười của Bùi Du cứng ở trên mặt.
“Khó trách mấy ngày nay cảm thấy có người lén lút đi theo tôi, cho tới nay còn tưởng rằng là mình nghĩ nhiều, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy.” Hạ Sơ vẫn cười, đọc nhấn rõ từng chữ như châu như ngọc, chậm rãi nói tiếp: “Bùi tiên sinh, tôi có thể nói rõ cho anh biết, tôi là quân nhân, học khóa trình quân sự nhiều năm không phải phí công, mặc dù tôi không có năng lực trinh sát, nhưng vẫn có đôi mắt cảnh giác.”
Bùi Du thu hồi nụ cười, “Hạ Sơ, em nên hiểu tâm ý của anh.”
“Anh nên biết tôi đã có bạn trai, chúng ta đừng liên lạc nữa tốt hơn.” Cô mới không ngu ngốc m tin tưởng, anh chỉ đơn thuần bởi vì thích cô mà tìm người theo dõi cô. “Hẹn gặp lại.”
Hạ Sơ tăng nhanh bước chân về nhà, đón gió thở ra một hơi. Khó trách Lương Mục Trạch không muốn cô tiếp xúc với Bùi Du, mặc dù không rõ nguyên nhân cụ thể lắm, nhưng khẳng định không đơn giản.
Hạ Sơ mang tâm sự đầy bụng về đến nhà, làm trễ nãi Lan Tử Ngọc nấu ăn, bị chăm chọc một hồi cũng không phản bác, cả y phục cũng không thay, mà ôm Nhị Miêu ngồi trên ghế sa lon. Mắt to trừng mắt nhỏ với Nhị Miêu.
“Em có nhìn ra chị đang nghĩ gì không?”
“Meo meo ~”
“Nếu em nhìn ra thì chị liền dẫn em đi gặp Lương Mục Trạch.”
“Meo meo ô ~” Nhị Miêu giơ giơ móng vuốt nhỏ, Hạ Sơ còn tưởng rằng sắc tâm của nó lại tái phát, đang chuẩn bị nghiêm nghị cảnh cáo nó, thì cái ót bị vỗ một cái.
“Ai u! Mẹ, sao mẹ lại đánh đầu con?”
“Sao con không biết xấu hổ như thế!” Lan Tử Ngọc lườm cô một cái.
“Còn không phải là bởi vì mẹ à, không phải mẹ cho con ở đây sao. Nếu không cũng sẽ không có những chuyện này.” Cô không có gạt mẹ mình, ngày đầu tiên gặp mặt đã thẳng thắn tất cả để được khoan hồng
“Chớ đẩy hết mọi chuyện lên người mẹ, không phải mẹ sợ con chịu uất ức sao, con và Lương Mục Trạch phát triển thế nào mẹ không biết gì cả, còn hại mẹ viết kiểm tra.” Lan Tử Ngọc dùng ánh mắt hung hăng khoét Hạ Sơ.
Hạ Sơ biết điều không nói gì nữa, họa là từ miệng mà ra, nói nhiều càng sai.
Lan Tử Ngọc xoay người trở về phòng bếp, miệng dặn dò: “Mau thay quần áo, rửa tay chuẩn bị ăn cơm, gọi điện thoại cho ba con, nhắc ông ấy đừng quên uống thuốc hạ huyết áp, đừng ngủ quá muộn.”
Hạ Sơ lật người nằm trên ghế sa lon, đưa tay lấy điện thoại nhà trên bàn, bấm một chuỗi số gọi ra. Sau khi điện thoại được nghe, Hạ Sơ dựa theo phân phó của Lan Tử Ngọc, thuật lại đủ những lời dặn dò.
“Được rồi, lãnh đạo còn có chỉ điểm gì?”
“Khi nào mẹ con trở lại?” Hạ Sơ lướt qua lưng ghế sofa nhìn nhìn bóng dáng mẹ đang bận rộn trong phòng bếp, cực kỳ không muốn. “Không bằng, đừng cho mẹ con về.”
“Con dám!”
Thanh âm của Hạ tướng quân lập tức cao gấp hai lần, hận không thể hét vỡ màng nhĩ của Hạ Sơ. Hạ Sơ vội vàng trấn an: “Con chỉ tùy tiện nói thế thôi, ngài cũng tùy tiện nghe một lát là được, ngàn vạn đừng để trong lòng.”
“Mấy lời nói với con lần trước, còn nhớ không?”
Hạ Sơ bĩu môi, vẻ mặt đưa đám, ừ một tiếng.
“Chuyển đạt chưa?”
Hạ Sơ không có lên tiếng, tiếp tục lắc đầu. Buồn cười, cô dám nói rõ không có sao?
Bên kia giống như đoán được, lập tức tiếp thêm một câu, “Nói cho con biết Hạ Sơ, đừng tính toán với ba, gần đây ba bận rộn không để ý tới, chờ năm này nữa, xem ba dọn dẹp cậu ta thế nào.”
“Ha ha, ngài thật biết nói đùa, ha ha.” Hạ Sơ hắng giọng giả cười, may mắn là cách điện thoại, bằng không cô có thể khóc lên.
Hạ tướng quân ở bên đầu điện thoại kia hừ lạnh, “Buồn cười sao?”
“Không.”
“Ừ, vậy cúp trước đi, ba bên này còn có việc. Còn nữa, bảo mẹ con mau chóng trở về.”
Lan Tử Ngọc bưng món ăn đã làm xong ra khỏi phòng bếp, thì nhìn thấy Hạ Sơ ngồi phịch trên ghế sa lon giống như bị hút mất linh hồn, ánh mắt ngốc trệ. “Nghĩ gì thế? Thay quần áo giúp một tay.”
“Dạ.” Hạ Sơ lui ra khỏi ghế sa lon, cúi gằm đầu đi về phòng ngủ.
“Ba con nói cái gì?”
Hạ Sơ rúc vào trên ván cửa, không có sức sống, lưu manh nói: “Bảo mẹ mau chóng trở vệ, Hạ tướng quân không có mẹ thì không thể tự lo liệu cuộc sống, nhớ mẹ quá chừng.”
Lan Tử Ngọc lườm cô một cái, Hạ Sơ híp mắt giả cười rồi đóng cửa phòng.
Giống như năm trước, chỉ có Hạ Sơ và Lan Tử Ngọc trải qua giao thừa, không đúng, năm nay có thêm một con mèo. Hạ Sơ đặc xá Nhị Miêu, thả không ít đồ tốt vào trong dĩa nhỏ của nó, nhưng Nhị Miêu hoàn toàn không lĩnh tình, giật mình nhảy lên bàn ăn, vừa ngồi xếp bằng vừa nhìn chằm chằm thức ăn và thịt cá đầy bàn, không ngừng dùng đầu lưới liếm miệng, dùng mắt mèo cực kỳ đáng thương vừa hấp dẫn nhìn chút Hạ Sơ, lại nhìn thức ăn kêu meo meo.
“Con nuôi mèo thành cái dạng gì thế này? Về sau con có con rồi, không biết còn ra gì nữa.”
Hạ Sơ liếc nhìn Nhị Miêu một cái, gắp một cọng cải đưa đến trước mặt nó, kết quả Nhị Miêu liếc cô một cái nhảy xuống bàn.
“Mèo này đần lắm, chiêu này trăm thử không chán.” Hạ Sơ dương dương hả hê nói.
Lễ mừng năm mới ở phương nam, không vui mừng hớn hở đốt pháo như phương bắc, huống chi cuộc sống hiện thời đề cao tài nghệ, lễ mừng năm mới cũng càng ngày càng không có không khí. Hạ Sơ luôn nhớ khi còn bé, nã pháo trúc với bọn nhỏ cùng khu, đốt ra rất nhiều lỗ trên quần áo cũng không để ý chút nào, thu tiền mừng tuổi thu đến mỏi tay. Đó là một đoạn kỷ niệm làm người ta khó quên.
Đại đội đặc chủng có một truyền thống, những người lãnh đạo sẽ thay phiên đứng nghiêm trong đêm trừ tịch, để các chiến sĩ nghỉ ngơi thật tốt. Truyền thống này vẫn kéo dài từ khi đại đội đặc chủng thành lập tới nay, được nhiều quân khu rối rít noi theo.
Mồng một sáng đầu năm, Lương Mục Trạch mới vừa nghỉ việc, trên đường trở về phòng làm việc thì đi ngang qua phòng đại đội trưởng, cửa khép, Lương Mục Trạch cẩu thả liếc mắt nhìn vào bên trong, ngay sau đó một câu nói truyền vào lỗ tai anh.
“Chuyện này hơi phiền toái, tiếp tục như vậy Hạ Sơ có thể bị nguy hiểm hay không?”
Lương Mục Trạch thu hồi lại bước chân vừa bước ra. Anh nghe thấy tên Hạ Sơ, tuyệt đối không nghe lầm. Hạ Sơ, nguy hiểm? Không băn khoăn đẩy cánh cửa khép hờ ra. Trong phòng làm việc trừ Đổng Chí Cương, còn có một người đàn ông khác mặc cảnh phục, đeo quân hàm cảnh sát – cảnh đốc cấp một, câu nói vừa rồi là anh ta nói.
Đổng Chí Cương kinh ngạc nhìn sắc mặt không phải rất tốt của Lương Mục Trạch, sửng sốt một lát, mới giới thiệu: “Vị này là chủ nhiệm Triệu ở cục cảnh sát thành phố, đây là Trung Đội Trưởng của chúng ta, Lương Mục Trạch.”
Chủ nhiệm Triệu cười cười, đưa tay phải ra nói: “Xin chào, trung đội Lương.”
Lương Mục Trạch tìm tòi nghiên cứu nhìn người trước mắt, cầm tay phải của anh ta, “Chào chủ nhiệm Triệu.”
“Đại đội trưởng, tôi không quấy rầy nữa, sẽ liên lạc lại.” Chủ nhiệm Triệu xem ra hơn 40 tuổi, tao nhã lịch sự. Đứng chung một chỗ với Đổng đại đội trưởng, thật như trắng với đen.
“Đợi đã, lão Triệu, giữ liên lạc, tôi tiễn anh.” Chủ nhiệm Triệu rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, vội vàng ngăn trở nói tiếp: “Không cần không cần, hai người tán gẫu, tôi đi về trước. Tạm biệt Trung Đội Trưởng Lương.”
“Đi thong thả.” Ở trong đợt cất nhắc lần đầu tiên vào năm ngoái, Lương Mục Trạch đã chính thức tấn thăng làm Trung tá, vẫn ở đại đội đặc chủng, được đề bạt làm Trung Đội Trưởng. Trung tá trẻ tuổi mới 29.
Đổng Chí Cương và Lương Mục Trạch đưa chủ nhiệm Triệu ra cửa, Lương Mục Trạch liền đi thẳng vào vấn đề. “Anh ta nói có ý gì?”
Đổng Chí Cương đi trở về đến trước bàn làm việc, trầm tư một hồi, giống như cân nhắc cái gì. “Vốn không muốn nói cho cậu biết, nhưng bị cậu nghe rồi thì tôi không giấu cậu nữa. Có người theo dõi Hạ Sơ.”
Lương Mục Trạch đấm một quyền trên bàn làm việc, cái bàn bằng gỗ không chịu nổi áp lực ken két một tiếng. Trong mắt của anh lóe lửa giận rõ ràng, thanh âm lạnh lẽo: “Tại sao không nói với tôi?”
“Cậu xem cậu xem, tại sao không nói với cậu? Không tỉnh táo chút nào cả, tôi làm sao nói?” Đổng Chí Cương đề cao thanh âm, đầu ngón tay hận không thể đâm vào ót của Lương Mục Trạch.
Hai quả đấm rũ xuống hai bên của Lương Mục Trạch càng nắm càng chặt, hung hăng khạc ra hai chữ, làm như muốn chặt anh ta làm trăm mảnh. “Bùi Du.”
“Xin cậu bớt giận trước, cảnh sát đã phái người bảo vệ Hạ Sơ an toàn suốt, cậu yên tâm. . . .”
“Anh bảo tôi làm sao yên tâm?” Lương Mục Trạch gầm thét, thanh âm như hận không thể truyền khắp tầng lầu.
Đổng Chí Cương dữ tợn nghiêm mặt, chống nạnh, dùng thanh âm cao hơn hô: “Rống cái gì rống? Cậu nghĩ tôi không lo lắng sao? Không thể đánh rắn động cỏ, tôi có biện pháp gì chứ?”
Lương Mục Trạch không tiếp lời, tiếng thở nặng nề quanh quẩn ở trong không khí. Đối với Bùi Du, anh đã sớm hận thấu xương, nhưng bởi vì mặc quân trang nên chỉ có thể án binh bất động chờ thời cơ. Hiện tại cả Hạ Sơ cũng bị liên lụy vào, anh thật hận không thể xé Bùi Du thành mảnh vụn.
Đổng Chí Cương biết bây giờ tâm tình Lương Mục Trạch cực kỳ không tốt, trấn an anh nói. “Xin cậu bớt giận trước, đi về nghỉ một lát.”
“Hạ Sơ không thể ở lại thành G nữa.” Lương Mục Trạch bình tĩnh một lát, trầm giọng nói.
“Vậy làm sao? Đưa về thành N? Làm sao bàn giao với Phó Tư Lệnh Hạ?”
“Có thể lừa gạt thì lừa gạt, không được thì nói thật, dù sao không thể để cho Hạ Sơ tiếp tục ở lại” nói xong nhìn về phía Đổng đại đội trưởng, “Tôi muốn nghỉ phép.”
Đổng Chí Cương nắm ly nước trên bàn lên ném về phía Lương Mục Trạch, ly nước sượt qua đồng phục của anh, “xoảng” vỡ nát trên mặt đất. “Hiện tại là lúc nào? Lễ mừng năm mới phải chuẩn bị chiến đấu! Nghỉ phép? Dám nói lại một lần nữa cho lão tử nghe không?” Đổng Chí Cương tức giận đi tới đi lui trong phòng làm việc, lại chỉ vào Lương Mục Trạch nói: “Một ngày cũng không được. Tôi biết rõ cậu lo lắng cho Hạ Sơ, sự tỉnh táo nhiệt tình bình thường của cậu đâu rồi? Có thể động não hay không?”
Lương Mục Trạch không phản bác, cũng không nói tiếp, im lặng không lên tiếng.
“Như vậy đi” Đổng Chí Cương nói: “Chờ qua tháng giêng, cho cậu hai ngày nghỉ đưa Hạ Sơ trở về, một tháng này. . . . Ai. . . .” Anh cũng lo lắng cho Hạ Sơ, cũng không biết như thế nào cho phải. Mặc dù có cảnh sát theo dõi, nhưng không biết Bùi Du có dụng ý như thế nào, ngộ nhỡ không tốt, mấy cảnh sát mặc thường phục cũng thùng rỗng kêu to.
“Không bằng ” Lương Mục Trạch nhìn bầu trời âm trầm ngoài cửa sổ, làm như trưng cầu ý kiến nói: “Điều tạm Hạ Sơ đến đại đội đặc chủng, đây là phương pháp an toàn nhất.”
Đổng đại đội trưởng nghe Lương Mục Trạch nói, sắc mặt vừa dịu xuống lại dữ tợn lên, thở phì phò nhìn chằm chằm anh, nhưng ngoài dự đoán lại không có mở miệng phản bác, ngược lại không ngờ gật đầu khen ngợi đây là một phương pháp tốt. “Hai ngày nữa tôi sẽ nói với viện trưởng bọn họ, điều tạm Hạ Sơ tới đây.”
Thần sắc của Lương Mục Trạch rốt cuộc có điều hóa giải, khóe mắt bay ra một nụ cười không dễ dàng phát giác.
Đổng Chí Cương ngồi xuống sau bàn làm việc, hai cánh tay ôm ngực, nhìn Lương Mục Trạch tuyên bố: “Đoàn nhảy dù đã sớm nói, muốn điều tạm một người tài từ chỗ chúng ta qua chỉ đạo cho họ, đã đề ra tên rồi, nhưng tôi vẫn đè ép không muốn thả người. . . .”
Mặt của Lương Mục Trạch trong nháy mắt tối mấy phần, anh biết, thiên hạ không có chuyện tốt như vậy! ! !
“Cậu trở về bàn giao rồi chuẩn bị qua đó, qua mùng bảy thì đến đoàn nhảy dù. Cho dù có nhiệm vụ khẩn cấp gì cũng phải về kịp, dù sao hai sư bộ cách nhau không xa.”
“Lão Đổng, làm người phải thiện lương.” Lương Mục Trạch cắn răng nghiến lợi phun ra mấy chữ này.
“Tôi thiện lương, đây là nghĩ cho cậu, tránh cho cậu bị Phó Tư Lệnh Hạ ném xuống dưới vách núi, suy nghĩ thật kỹ đi, tôi sẽ không hại cậu.” Đổng Chí Cương đi tới trước mặt Lương Mục Trạch, vỗ vỗ bờ vai của anh, nghiêm túc gật đầu với anh một cái, “Tôi muốn đến thành G một chuyến, cậu đi không?”
“Không đi.”
“Thôi vậy!” Tiếp đó lại cố ý chọc giận Lương Mục Trạch, “Mẹ của Hạ Sơ tới, phu nhân của lãnh đạo cũ, bước sang năm mới rồi tôi phải đến thăm một lát, nhân viên bảo vệ đâu? Chuẩn bị xe. Không được, còn chưa ăn cơm nữa, đi qua ăn chén sủi cảo.” Nói xong, liếc Lương Mục Trạch một cái, vòng vo một vòng trước mặt anh mới đi ra khỏi cửa.
Lương Mục Trạch đạp cái bàn làm việc một cước, cái bàn bị đá ra một đoạn cự ly. “Đừng đạp đồ trong phòng tôi, đạp hư sẽ trừ tiền lương của cậu.” Đổng đại đội trưởng đã đi xa vẫn không quên dặn dò một tiếng.