Trời đã sáng, các đội viên ngủ say cả đêm đều tinh thần phấn chấn, tràn đầy lực lương. Thoa cải dầu lên, Lương Mục Trạch hạ lệnh bắt đầu hành quân. Mục tiêu của bọn họ hôm nay là đại đội đặc chủng của Hồng Quân. Mấy tiểu tử càng thêm hưng phấn, tiêu diệt hết những quân khu khác không kỳ quái, có thể tiêu diệt hết đại đội đặc chủng của Hồng Quân, mới xem như bản lãnh thật sự.
Đoàn xe tăng của Hồng Quân, chỉ cách đại đội đặc chủng hơn mười cây số. Xe tăng ra ra vào vào đoàn nhiều, bọn họ nhân cơ hội ép buộc một chiếc xe tăng, trực tiếp lái đến đại doanh bộ đội đặc chủng. Diệt xe tăng không dễ dàng, nhưng dùng xe tăng diệt đại đội đặc chủng thì rất đơn giản. Đây chính là vì sao Lương Mục Trạch nói kết nối đoàn xe tăng và đại đội đặc chủng.
Diễn tập tiến hành đến hiện tại, đại đa số người ngựa của đại đội đặc chủng đều ở phía trước tác chiến. Chỗ đóng quân không có nhiều người, nhưng đều là lãnh đạo canh giữ hang ổ của đại đội đặc chủng, đại đội đặc chủng sẽ như rồng mất đầu, không khác với diệt môn bao nhiêu.
Trước khi tập kích đoàn điều tra, Tiếu Đằng từng vơ vét tới hai bộ trang phục rằn ri của Lam Quân, lúc này lại có tác dụng.
Lúc đó diễn viên giỏi nhất của đại đội đặc chủng – Tiếu Đằng mặc giáp trụ ra trận, chân cà nhắc, dìu dắt mà đi tới với Điền Dũng. Vừa vặn đụng phải một chiếc xe tăng của Hồng Quân, hai người nhìn nhìn, buồng lái chỉ có hai người, lực chiến đấu quá yếu. Tiếu Đằng tỏ vẻ mặt đưa đám nói mình bị thương, chiến sĩ xe tăng thấy là người mình, rồi tốt bụng đưa bọn họ một đoạn. Nhưng bọn họ không biết, hành động lần này không thể nghi ngờ là dẫn sói vào nhà.
Tiếu Đằng và Điền Dũng đánh hai người ngất xỉu, dùng dây lưng trói đôi tay, ném vào trong rừng rậm ven đường. Bọn họ lái xe tăng đi tới, Lương Mục Trạch dẫn những người khác tiếp tục hành quân. Để ngừa gặp phải “Người mình” trong đoàn xe tăng của Hồng Quân.
Cho đến khi lái xe tăng đến cửa đại đội đặc chủng, chiến sĩ canh gác còn tưởng rằng bọn họ đi nhầm chỗ, dù sao hai quân khu cách nhau không xa. Phất tay nhắc nhở bọn họ, xe tăng cũng không ngừng. Tiếu Đằng mở cửa khoang ra, thò nửa người ra, giơ súng bắn càn quét đoàn đoàng đoàng đoàng, lính trinh sát sững sờ nửa ngày mới ý thức được mình hy sinh. Cọc gỗ chướng ngại đối diện xe tăng thì chỉ là thùng rỗng kêu to, xe tăng lái qua chướng ngại đến thẳng trung tâm.
Mà lúc này, Lương Mục Trạch đi bộ hành quân cũng thừa dịp bất ngờ từ trong rừng rậm len lén tiến vào chỗ đại đội đặc chủng ở.
Điền Dũng làm cho ống pháo đồng của xe tăng xoay tròn 360 độ xạ kích, Tiếu Đằng xách súng ngắn ra bắn càn quét mấy lính đặc biệt vừa lao ra của Hồng Quân. Những người lãnh đạo vội vã ra khỏi lều, bị đoàn người Lương Mục Trạch đang ẩn núp nhanh chóng nhào tới, trực tiếp xé toang phù hiệu trên tay áo tuyên bố tử trận.
Đến đây, tổ đột kích A của đại đội đặc chủng Lam Quân, đã giết đại đội đặc chủng mà Hồng Quân lấy làm kiêu ngạo không còn manh giáp.
Tin tức nhanh chóng truyền ra, Đổng đại đội trưởng và Lý Chính Ủy nhận được tin tức thật vui vẻ, “Toàn đội vui mừng”. Phân đội đột kích, tổ đánh lén và mấy tổ khác bọn họ phái ra đều lập công xuất sắc, tư lệnh Lam Quân nhiều lần khen ngợi biểu hiện của họ không dứt miệng.
Người ngoài chỉ thấy đại đội đặc chủng vinh quang vô hạn, mà đau khổ trong đó thì chỉ có chính bọn họ biết. Hơn nửa tháng không ngày nào không hành quân tác chiến nam đêm, phải quanh quẩn núi rừng, phải lặn xuống nước đi tới, lương thực tác chiến mỗi ngày đều là bánh bột khô. Không thể đốt lửa, nhìn thấy chim thú, dù tham ăn hay đói cỡ nào cũng phải cắn răng chịu đựng.
Nhưng, bọn họ không oán không hối, khổ nữa mệt nữa, cũng không sao cả, chỉ cần có chỗ cần cần họ, tuyệt đối xông lên đầu tiên, không có hai lời. Bọn họ, chính là bộ binh bộ đội đặc chủng của Trung Quốc.
Lý Chính Ủy nhận được điện thoại từ bộ đạo diễn diễn tập, bảo anh và Đổng Chí Cương cùng đến bộ đạo diễn bộ họp. Sếp của bộ đạo diễn, là Phó Tư Lệnh hai quân khu, cùng với các chủ nhiệm ở bộ quốc phòng. Toàn bộ đều là gạch vàng thêm sao, Lý Chính Ủy không dám trì hoãn nhiều, kéo Đổng Chí Cương lên xe đi.
“Hạ Sơ? Hạ Sơ? Có người tìm.”
“Ai vậy?” Hạ Sơ đang ở trong lều giúp chuẩn bị thuốc men, nghe vậy liền mặc áo trắng lao ra lều.
“Không biết, ở cửa đó, cô tự đi xem đi.”
Người tới, cô không biết, là một Hạ sĩ, anh nói anh ở đại đội đặc chủng. “Xin chào bác sĩ Hạ, Đổng đại đội trưởng bảo tôi tới tìm ngài.”
“Tìm tôi làm gì? Đại đội trưởng mắc bệnh?” Hạ Sơ đón mặt trời, híp mắt lại, hơi khẩn trương hỏi.
“Không có không có, đại đội trưởng không có việc gì, anh chưa nói tìm ngài có chuyện gì , chỉ bảo ngài đi qua một chuyến, anh ấy ở bên kia.” Nói xong chỉ chỉ xe jeep cách đó không xa.
“Anh chờ một lát, tôi trở về lấy ít đồ.” Hạ Sơ nói xong, chạy như bay vào lều xách hòm thuốc lên.
Hạ Sơ được an bài ngồi ở ghế phụ, Lý Chính Ủy tỏ vẻ ôn hòa với cô, hỏi cô có phải không thích ứng cuộc sống trong núi hay không, ăn ngon ngủ ngon hay không, còn nói anh và lão Đổng sẽ đến bộ đạo diễn để họp. Mà Đổng đại đội trưởng thì ngồi nghiêng ở ghế sau, o o ngủ thật ngon, từ sau khi Hạ Sơ lên xe vẫn chưa từng tỉnh.
Bộ đạo diễn. Hạ Sơ bắt đầu thấp thỏm trong lòng. Nghĩ tới, có thể bị thấy mặt liền hơi sợ.
Trong lúc lắc lư, Hạ Sơ cũng buồn ngủ. Tới chỗ dừng xe, cô mới mở đôi mắt mông lung ra. Nhìn bộ đạo diễn cũng lớn cỡ những quân khu khác. Mặc dù cái mông bị xốc đau, nhưng cô vẫn không muốn xuống xe, tài xế đi xuống hút thuốc lá, Hạ Sơ liền vặn vẹo uống mông trong không gian hẹp ở ghế phụ, hóa giải mệt nhọc.
Đổng Chí Cương và Lý Chính Ủy tiến vào lều chính của bộ đạo diễn, Phó Tư Lệnh Từ ở quân khu G tán dương các anh không dứt, nói bọn họ là niềm kiêu ngạo của bộ binh bộ đội đặc chủng Trung Quốc, là niềm kiêu ngạo của bộ binh Trung Quốc. Tướng quân Hạ Quang Viễn Phó Tư Lệnh ở quân khu N cũng phụ họa đồng ý theo, nói biểu hiện của bọn họ thật ưu tú, mặc dù quân khu của mình có chút thua kém, nhưng bọn họ đích xác là niềm kiêu ngạo trong quân, rường cột quốc gia.
Nói chuyện mốt lát, Đổng Chí Cương cọ đến trước mặt Hạ Quang Viễn, toét miệng cười, “Cựu Liên Trưởng, đã lâu không gặp.”
Hạ Quang Viễn là liên trưởng cũ của Đổng Chí Cương, Hạ Quang Viễn cũng là liên trưởng đầu tiên của anh khi tham gia quân ngũ. Ngày đó Hạ Sơ đến trên đê lớn, Đổng Chí Cương nói cô quen mặt, thật không phải là làm quen, lúc cô trầm mặt không cười, thần sắc nghiêm túc có phần giống Hạ Quang Viễn. Anh từ trước đến giờ là người không giấu lời trong bụng, chống lũ trở về liền gọi điện đến nhà Hạ Quang Viễn, điện thoại tất nhiên không phải Hạ Quang Viễn nghe. Sau khi tự giới thiệu với Lan Tử Ngọc, Đổng Chí Cương liền thẳng thắn nói: “Chị dâu, có phải ngài có một cô con gái ở bệnh viện quân khu G, tên là Hạ Sơ?”
Thanh âm của anh vốn lớn, lại nói gấp nên khiến Lan Tử Ngọc bị sợ, còn tưởng rằng Hạ Sơ xảy ra chuyện, nức nở gấp gáp hỏi Hạ Sơ thế nào.
Đổng Chí Cương có thể ý thức được mình nói chuyện hơi thẳng, giọng điệu hơi mạnh, liền giải thích lần nữa. Lúc này Lan Tử Ngọc mới yên lòng lại. Bà kể chuyện của Hạ Sơ với Đổng Chí Cương, cũng xin anh có cơ hội hãy giúp chăm sóc Hạ Sơ một chút.
Đổng Chí Cương cảm thấy, Hạ Sơ thật là một cô gái tốt, tốt không thể phản đối, không hề có tính tình ăn sung mặc sướng, lại thiện lương, một cô gái tốt vậy, nếu như anh có con trai thì nhất định phải lấy Hạ Sơ về nhà.
Đổng Chí Cương rỉ tai với Hạ tướng quân mấy câu, khuôn mặt tươi cười của Hạ tướng quân lập tức thu lại, sững sờ ở tại chỗ bất động. Đổng Chí Cương đẩy đẩy ông ra lều trại, còn nói, cha con làm sao có thù qua đêm?
Hạ Sơ lắc cổ, nhìn bóng dáng quen thuộc từ trong lều trại đi ra, trong nháy mắt hóa đá. Muốn tránh theo phản xạ có điều kiện, nhưng kính xe jeep không có che đậy, từ ngoài xe có thể nhìn rõ ràng bên trong xe. Cô không dám xuống xe, lời nói của Hạ Quang Viễn trước khi đi vẫn còn ở bên tai cô rất rõ ràng, không thể tuyên dương bọn họ là cha con. Cho nên, nhìn thấy cũng phải làm bộ như không thấy, bởi vì không thể để cho người khác biết bọn họ là cha con.
Nhưng, ông lại đi từng bước đến xe jeep, đứng lại bên cạnh xe. Hốc mắt Hạ Sơ ê ẩm, mở cửa xe, chào, âm thanh khàn khàn nói: “Chào sếp.”
Đổng Chí Cương bật cười hì hì, “Hai cha con thật là khôi hài, ha ha, thật buồn cười quá.”
Nước mắt của Hạ Sơ thành công rụt trở về trong tiếng cười của Đổng Chí Cương. Không dám ngẩng đầu, giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm đang chờ phê bình.
“Lên xe.” Hạ tướng quân nói.
“Vâng.” Hạ Sơ gật đầu, sau đó mở cửa xe, tự chui vào. Tiếp đó chỗ ngồi bên cạnh lún xuống, Hạ tướng quân đi vào ngồi, Đổng Chí Cương cười hì hì đóng cửa xe thay bọn họ.
Trong xe, trầm mặc nửa ngày. Hai cha con đã từng rất thân mật, thời gian mấy tháng lại trở nên lạnh nhạt, lỗ mũi Hạ Sơ chua xót, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
“Biểu hiện ở quân khu G không tệ, không có làm ba mất mặt.”
Một câu nói này, khiến nước mắt mà Hạ Sơ vẫn ẩn nhẫn tí tách rơi xuống, không thể nào thu lại được.
Hạ tướng quân nhìn Hạ Sơ vẫn cúi đầu, nhìn thấy cáo choàng trắng của cô bị từng giọt nước thấm ướt, đau lòng muốn chết. Đè nén thanh âm nói: “Lần trước, ra khỏi nước là trùng hợp, không thể tham gia lễ tốt nghiệp của con, cũng không thể nhìn thấy con được trao cấp bậc Thượng úy.”
Hạ Sơ vẫn khóc không ra tiếng không nhịn được nữa, há miệng “Oa” một tiếng khóc lớn lên. Người cha mà mình kính nể nhất thích nhất không tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp của cô, nói với cô không thể tuyên dương bọn họ là cha con, trong lòng Hạ Sơ vẫn thấy khổ sở và uất ức, vào lúc này nước mắt giống như nước lũ, không ngăn được nữa.
Hạ tướng quân kéo Hạ Sơ qua, ôm cô vào trong ngực, nước mắt không dễ rơi cũng làm ướt hốc mắt của vị trung tướng này. Vỗ nhè nhẹ sau lưng của Hạ Sơ, Hạ Sơ nằm ở trong ngực cha mình, càng khóc càng càng đau lòng giống như một đứa bé.
Cứ như vậy không biết khóc bao lâu, Hạ tướng quân nhẹ giọng dụ dỗ Hạ Sơ: “Bây giờ con là Thượng úy bộ binh, là một bác sĩ, sao lại khóc không ngừng như một đứa bé?”
“Đều do ba cả. . . .” Hạ Sơ thút thít, cả lời nói cũng không lưu loát.
“Hay là con giận ba, ba chỉ có một cô con gái, mới tốt nghiệp liền muốn đi, lại không thương lượng với ba, ba đã chăm sóc cho con từ lúc nhỏ, dần dần lớn lên thành một thiếu nữ, luôn chờ con tận đạo hiếu lại, kết quả con phủi mông bỏ đi, mà còn đi xa thế.”
Hạ Sơ ngồi ngay lại, dùng tay áo lau nước mắt, “Ba còn trẻ lắm, làm sao cần con nuôi sống.”
“Xem một chút, không có lương tâm cỡ nào, con đã 24 rồi, ba còn không già sao?”
“Không già không già, ba không già chút nào, còn trẻ lắm, còn có thể lộn nhào trên mặt bàn.”
Hạ tướng quân cười, xoa đầu Hạ Sơ nói: “Con gái ngốc.”
Hạ Sơ cười rộ lên.