Hạ Sơ từ tiền tuyến chống lũ trở lại, hai tuần lễ tiếp nước lũ dần dần không còn mạnh mẽ dữ dội như trước, tin tức trên TV vẫn truyền đến những tin có liên quan về lũ lụt, Hạ Sơ vẫn rất chú ý.
Mấy ngày gần đây, tin tức tuyên bố, binh lính chống lũ lụt bắt đầu lục tục rút lui, một số binh lính thì phải ở lại trợ giúp nạn dân xây dựng lại sau tai nạn. Mặc kệ bọn họ có phải tiếp tục ở lại không, nhưng nước lũ đã qua, nguy hiểm không còn, Hạ Sơ cũng an tâm. Hạ Sơ vui sướng đến mức tung Nhị Miêu lên, Nhị Miêu trong không trung hoảng sợ đến lông đều bị dựng lên, nó nhất định oán niệm Hạ Sơ rất sâu ở trong lòng.
Thời gian đã vào tháng chín, nhiệt độ ở thành G lại vẫn không giảm xuống, nhiệt độ khí hậu giống phương nam này không biết kéo dài đến khi nào.
Giống như thường ngày, Hạ Sơ không cần trực đêm, tan việc về nhà đúng giờ. Sau khi vào cao ốc, lại bị dì quản lý cao ốc gọi lại.
“Bác sĩ Hạ, vị tiểu thư này đợi cô đã lâu.”
Ai đợi cô đã lâu? Hạ Sơ theo phương hướng ngón tay của nhân viên quản lý, nhìn thấy một cô gái cao gầy trang điểm đẹp đẽ, đeo kính mát, chỉ lộ ra một nửa gương mặt lớn chừng bàn tay, da trắng nõn, khóe miệng hơi động, môi đỏ mọng răng trắng. Cô mỉm cười đi tới, tháo kính mát xuống, thanh âm trong trẻo, “Hạ Sơ, chào cô.”
“Chào cô.” Hạ Sơ cười đáp lại, nhưng cô xác định mình không biết vị này.
“Tôi là Lương Thiều Tuyết.”
Hạ Sơ trợn to hai mắt. Lương Thiều Tuyết?
“Em gái của Lương Mục Trạch.”
Không ngờ, người “thô” như Lương Mục Trạch, lại có một cô em gái linh lung động lòng người như thế.
“Anh tôi nhất định chưa kể về tôi với cô?”
Hạ Sơ cười cười, nghênh đón Lương Thiều Tuyết vào trong nhà.”Chúng tôi có rất ít cơ hội gặp mặt.”
“Ừ, anh tôi rất bận, quanh năm suốt tháng đều không ở nhà à?”
“Anh ấy đều ở quân khu, không hay trở lại, uống trà hay nước lọc? Hay thức uống gì?”
“Nước lọc là được” Lương Thiều Tuyết đi lòng vòng ở phòng khách, xem chung quanh một chút, “Đừng nói, phòng này thật đúng là không tệ, cho anh tôi thật đáng tiếc.”
Hạ Sơ không có nói gì tiếp, đưa ly nước cho Lương Thiều Tuyết.
Lương Thiều Tuyết nhìn gương mặt hồng hồng của Hạ Sơ, liền cười hì hì nói: “Chỉ là, vừa đúng cô có thể ở, tốt hơn cho anh tôi ở nhiều.” Nói xong bĩu môi, rất là đáng yêu.
Hạ Sơ và Lương Thiều Tuyết ngồi xuống ở cạnh ghế sofa, lúc này Lương Thiều Tuyết mới chú ý tới con Nhị Miêu trắng như tuyết. Kinh ngạc kêu: “Cô nuôi mèo à? Thật đáng yêu, gãy tai mèo?”
“Ừ, bãi đất gãy tai.” Hạ Sơ đưa Nhị Miêu cho Lương Thiều Tuyết.
Lương Thiều Tuyết nhận lấy Nhị Miêu mập mạp, vui vẻ vô cùng, vuốt đầu nhỏ của nó, “Thật là xinh đẹp, nho nhỏ, tên gọi là gì?”
“Ách, Nhị Miêu.”
“Nhị Miêu? Ha ha ha, tên này hay, tôi thích, ha ha. . . . . .”
Hạ Sơ nhìn Lương Thiều Tuyết yêu thích Nhị Miêu không buông tay, cười rất hả hê.
“Anh tôi biết cô nuôi mèo không?”
“Ừ.”
“Không phản đối?”
Phản đối? Hạ Sơ nghĩ tới, giống như không có, anh chỉ nói là đừng để trong nhà có lông, phân và nước tiểu của Nhị Miêu…. Rồi sau đó , bọn họ chung đụng rất tốt a. “Không có.”
Lương Thiều Tuyết há miệng to đến nuốt được quả trứng. Hơi cà lăm nói: “Anh ấy không phải thích sạch sẽ sao? Anh ấy đồng ý nuôi mèo?”
Hạ Sơ ho nhẹ, cảm thấy nói thêm gì nữa thì hơi mập mờ, đứng lên hỏi: “Chắc cô còn chưa ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài ăn?”
Hai mắt Lương Thiều Tuyết vụt sáng lên nói: “Khí hậu nóng vậy đừng đi ra ngoài, cô biết làm cơm không? Hay để tôi làm cho cô ăn cũng được, nhưng cô đừng ghét bỏ nhé.”
“A, vậy thì ở nhà ăn, cô ngồi máy bay tới à? Nhất định mệt chết đi, để tôi nấu cơm cho.”
“Cám ơn!” Cặp mắt Lương Thiều Tuyết cong thành vầng trăng khuyết, cười với Hạ Sơ.
Hạ Sơ thay quân trang, làm cơm tối đơn giản, chỉ nấu cháo. Hai người ăn cơm tối ở trời chiều. Lương Thiều Tuyết dù sao cũng là cô nương lớn lên ở kinh thành, nói hơi nhiều, hơn nữa tự khi đến đã thân, đặc biệt nói nhiều với Hạ Sơ. Từ cuộc sống công việc, hàn huyên tới yêu thích vui thú. Cô nói, Lương Mục Trạch xem ra đạo mạo không thích nói chuyện, thật ra thì một bụng đầy ý nghĩ xấu, từ nhỏ cứ như vậy, trong bụng nén lấy không ít thói hư, chọc anh thì xong đời.
Trải qua miệng của Lương Thiều Tuyết, Hạ Sơ biết hai người bọn họ là anh em họ, trong nhà Lương Thiều Tuyết đứng hàng nhỏ nhất, nhìn dáng vẻ hạnh phúc mặt mày hớn hở khi nói chuyện của cô ấy, cũng biết ở nhà là một đứa bé rất được cưng chiều. Nhưng cô ấy lại không có bị cưng chiều vô pháp vô thiên, rất dễ tiếp xúc hơn nữa khéo hiểu lòng người.
Lương Thiều Tuyết còn nói, cô vốn muốn đi Hongkong, đi ngang thành G nên tới xem một chút. Hạ Sơ cảm thấy có chỗ nào không đúng, cô ấy trực tiếp ngồi máy bay từ kinh thành đến Hongkong là tốt rồi, sao lại còn rẽ ngang đến thành G? Hạ Sơ ngẩng đầu lên, nhìn phải một đôi mắt tràn ngập nụ cười của Lương Thiều Tuyết, trong nháy mắt cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Thế nào?”
“A” Lương Thiều Tuyết để đũa xuống, chống cằm nói: “Không ngờ cơm cô làm, ăn rất ngon.”
Hạ Sơ nói trong lòng, toàn là do anh cô bức ra.
“Bộ dáng cô mặc quân trang thật đẹp, rất có dáng.”
“Cám ơn.”
“Tôi cảm thấy cô và anh tôi rất xứng.”
Xoạch! Chiếc đũa rơi lên đất rồi. . . . . .
Hạ Sơ thu thập phòng ngủ chính, tha ga giường mới, Lương Thiều Tuyết chỉ đứng ở sau lưng cô, nhìn cô dọn đông dọn tây.
“Được rồi, tối nay cô ở nơi này đi.”
“Vậy còn cô?”
“Tôi ở bên cạnh.”
“Oh.” Lương Thiều Tuyết gật đầu. Lúc này, cô lại bị đồ vật trên tủ đầu giường hấp dẫn ánh mắt, cầm lên liếc nhìn, “Manga này là?”
“A của tôi đấy, cô muốn xem à?”
Lương Thiều Tuyết hỏi lại: “Cô?”
“Đúng vậy” Hạ Sơ trả lời. Nói xong lại tranh thủ thời gian giải thích: “Anh cô, tôi cho anh ấy mượn manga, ừ.”
“Anh. . . . Còn xem manga? Người sắp 30 còn xem manga?” Lương Thiều Tuyết không thể tưởng tượng nổi, lấy tay khoa tay múa chân nói tiếp: “Mỗi ngày trề mặt, còn xem manga?”
“Ách. . . .” Tôi làm sao biết sao anh ta xem manga? ? Hạ Sơ không phản bác được. Cô cảm thấy, Lương Thiều Tuyết này không phải đơn thuần tới ở một buổi tối, càng giống như là tới dò đường. Chẳng lẽ, tất cả mọi người đều cảm thấy cô và Lương Mục Trạch có cái gì?
“Hạ Sơ.” Lương Thiều Tuyết kéo tay Hạ Sơ, rất nghiêm túc rất nghiêm túc gọi tên cô.
“Thế nào?” tâm can Hạ Sơ rung động rung động
“Anh tôi, làm phiền cô chăm sóc thật tốt!”
Nước lũ ở phía sau, rống giận kêu gào, mắt thấy sắp xông lên đê lớn, Hạ Sơ muốn chạy, nhưng hai chân giống như đổ chì, làm sao cũng không chuyển động được. Mắt thấy nước lũ sắp đụng ngã cô, Hạ Sơ nghĩ, xong rồi, đời này cứ như vậy.
Chợt, một đôi tay của thượng đế từ trên trời giáng xuống, dùng sức kéo cô đến không trung. Cô chỉ ngây ngốc, nhìn vị trí mình mới vừa đứng bị nước lũ vô tình bao phủ.
Ra tay cứu cô không phải ai khác, chính là Lương Mục Trạch. Là Lương Mục Trạch một tháng chưa gặp. Trong mắt nhìn anh của cô lóe lên sáng rỡ.
Hạ Sơ sợ mình bị ném xuống, gắt gao ôm lấy hông gầy gò của anh. Theo anh nhìn lên trên, cư nhiên nhìn thấy một cái tay anh nắm một dây mây thô, đang muốn cảm thán lực lượng của anh cực lớn, mình lại bị ném ra ngoài.
Theo bản năng tự bảo vệ mình, Hạ Sơ nhìn thấy cái gì bắt cái gì, nhưng tại sao lướt qua trước mắt đều là thực vật dây leo gai gai? Mắt thấy sắp té xuống, lại có người tiếp được cô, mới giúp cô miễn đi kết quả té đau. Cô nghĩ, lúc này người cứu cô nhất định vẫn là Lương Mục Trạch, kết quả nhin lên, cư nhiên. . . . Lại là con tinh tinh lớn! ! ! Cả người đầy lông màu đen, miệng dài, nước miếng sắp nhỏ xuống ở trên mặt Hạ Sơ. . . .
“A. . . . . . A. . . . . .” Hạ Sơ kêu to, liều mạng quơ múa cánh tay, ý đồ đuổi con tinh tinh đen kia đi.
Hạ Sơ đạp loạn trên giường, không ngờ từ trên giường lăn xuống đất. Đau đớn và lạc lõng trong nháy mắt khiến cô thanh tỉnh.
Hạ Sơ dụi mắt, thấy rõ gian phòng của mình, nhìn thấy Nhị Miêu đang ở trên giường nhìn thẳng vào mắt cô, nghe tiếng kêu mềm nhũn của Nhị Miêu, Hạ Sơ nhẹ nhàng véo Nhị Miêu, Nhị Miêu kêu gào một tiếng bi thống liền nhanh chóng chạy đi. Hạ Sơ mới vỗ vỗ ngực thở dài, “Cũng may cũng may, nằm mơ mà thôi. . . . . .”
Phí sức lật lên giường, nằm ở giữa giường, nghe điện thoại không biết bị ném ở nơi nào ông ông tác hưởng, tìm ở trên giường nửa ngày, Hạ Sơ vẫn ở trong trạng thái vô lực và buồn ngủ, nhìn thấy ba chữ lớn trên màn hình, trong nháy mắt vô cùng thanh tỉnh.
Điện thoại di động tiếp tục rung ở trong tay cô, Hạ Sơ bình phục tâm tình kích động, a a hai tiếng, bảo đảm thanh âm không có phong cách khàn khàn như dã thú lúc vừa tỉnh ngủ, sau khi hít sâu, mới nhấn nút màu xanh lá cây trả lời.
Hạ Sơ đặt điện thoại ở bên tai, nghe động tĩnh bên kia. Không có tiếng? Lấy điện thoại ra, xác định đường dây vẫn còn, có tín hiệu cũng có điện, cũng chưa cúp. Thả vào bên tai lần nữa, vẫn không có tiếng?
“Alo?” Hạ Sơ bất kể, mình lên tiếng trước.
“Tỉnh ngủ?”
Một tiếng hỏi khẽ kia, thanh âm quen thuộc dễ dàng đánh vỡ tâm tình thật vất vả mới bình tĩnh của Hạ Sơ, rung lên từng làn sóng. Mặt của Hạ Sơ đỏ lên, cô may mắn đây chỉ là điện thoại. Cắn môi dưới nhẹ “Ừ” một tiếng, “Trở về chưa?”
“Ừ, ban đêm đến .”
“Oh.”
“Tôi nhận được thuốc.”
“Uhm.” tay phải Hạ Sơ quấn một góc chăn, quấn chặt vào ngón trỏ.
“Cám ơn.”
“Không cần. . . . Khách khí.” Càng quấn càng chặt, khi máu sắp không lưu thông, Hạ Sơ mới phản ứng được, vội vàng buông tay. Nhìn ngón trỏ vừa đen vừa tím của mình, Hạ Sơ oán niệm không dứt.
“Thế nào?”
“À? Không có việc gì, ha ha, không có việc gì.”
“Tiểu Tuyết tới đúng không?”
Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết là ai? Còn gọi thân thiết như vậy. . . . A! ! Hạ Sơ đột nhiên nhớ lại, tối ngày hôm qua em gái của anh tới, cô nương kia khôn phải Tiểu Tuyết sao? Hạ Sơ à Hạ Sơ, cô có thể bình thường một chút hay không? ? ! ! !
“Nó không lớn không nhỏ quen, nếu như nói cái gì cô cũng đừng để ý, nó không có ác ý.”
Hạ Sơ tiếp tục làm bộ thục nữ, “Tốt, tôi biết rõ.”
Trong thanh âm Lương Mục Trạch có nụ cười thản nhiên, “Hạ Sơ, cô có phải chưa tỉnh ngủ?”
“Không có.” thanh âm Hạ Sơ cao một tầng, hắng giọng ý bảo mình rất thanh tỉnh.
“Cô nên đi làm.”
Đi làm? Trong lòng Hạ Sơ run run một hồi, lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy con số 7:31 tàn khốc trên màn hình, Hạ Sơ bực bội vụt lên. “Sao anh không nói sớm?” Chưa cho Lương Mục Trạch cơ hội nói nữa, trực tiếp cúp điện thoại lao khỏi gian phòng.
Chờ Hạ Sơ rửa mặt xong, nhìn thấy Lương Thiều Tuyết mặc T shirt quần cụt đứng ở trước sô pha vặn eo rèn luyện thân thể. Xem ra, người nhà bọn họ rất chú trọng thân thể mạnh khỏe, đều có thói quen dậy sớm khá tốt.
Hạ Sơ vừa định qua nói chuyện với cô, lại thấy cô mò lấy điện thoại đang rung trên khay trà, bĩu môi chống nạnh nói vào điện thoại: “U, chống lũ thắng lợi mà về à? Ngài nói sao em lại biết chọn thời gian thế chứ, chân trước đến G thị, chân sau các anh đãthu quân hồi Triều, sớm biết như vậy em tới sớm hơn, lũ lụt đó cũng có thể biến mất sớm hơn. Kêu gì? Mới vừa ở một ngày đã bắt đầu đuổi người? Ki bo! Đừng nói ahhh… Nói nữa em sẽ ở đây luôn không đi. Em ở với Hạ Sơ, sau đó gọi điện cho thím nhỏ. Chết cũng không chịu thì sao?”
Lúc Lương Thiều Tuyết nói mấy lời này, mắt cong cong, lời nói như có tiếng cười, vừa nghe chính là cố ý nói cho Lương Mục Trạch nghe. Hạ Sơ vòng vo trở về phòng thay quần áo, thời điểm trở ra, Lương Thiều Tuyết đã bưng một ly sữa tươi cho cô.
“Cám ơn.” Hạ Sơ nghĩ, thật đúng là người một nhà, thói quen ăn sáng hợp thành một.
“Anh tôi nói cô sắp đi trễ, tặng cho cô ly sữa bò nóng.
“. . . . . .” trong lòng Hạ Sơ bắt đầu có chút bong bóng, mặt bắt đầu nóng lên, cúi đầu liếm liếm đôi môi cười khan, không biết nói gì.
“Đỏ mặt à!” Lương Thiều Tuyết nghiêng đầu nhìn mặt Hạ Sơ, đặc biệt xấu xa nói.
“Không có. . . . Không có.” Hạ Sơ quay mặt, một hơi uống sạch cả ly sữa bò. Ôm lấy Nhị Miêu đặt ở trong ngực Lương Thiều Tuyết nói: “Nhớ cho nó ăn, ra cửa thì đem nó đến trung tâm thú nuôi, trong chung cư có bảng hướng dẫn, đi theo là được.”
Cô nói vô cùng mau, Lương Thiều Tuyết sững sờ nhìn xem Nhị Miêu trong tay và cửa chính bị đóng mạnh, nghĩ tới lời Hạ Sơ nói, “Này, thức ăn của mèo. . . . . Trung tâm thú nuôi. . . . Tôi biến thân bảo mẫu rồi hả ?”