Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Chương 15



Sau hôm ấy, hai người rất ăn ý không hề nhắc tới một phen “Lời thật lòng” của Hạ Sơ nữa, giống như tất cả về buổi tối đó thật không tồn tại. Không còn gặp được Trác Nhiên, cũng không còn nghe Hạ Sơ khóc lóc kể lể, tất cả đều là nhất thời, mất đi, Hạ Sơ không khóc không làm khó không giãy giụa không cố chấp, phất tay nói tạm biệt, để xuống quá khứ, bắt đầu lần nữa.

Cuộc sống “ở chung” của Hạ Sơ và Lương Mục Trạch, trôi qua từng ngày trong lúc lặng yên, Hạ Sơ thích ứng sinh hoạt như thế, mỗi ngày đi lòng vòng trong nhà cũng không cảm thấy lúng túng mấy, dù sao cả ngày Lương Mục Trạch cũng không nói được hai câu, không thể xem là không khí, mà chỉ là khí yếu thôi.

Lương Mục Trạch mười ngón tay không dính nước xuân, yên tâm thoải mái ăn cơm Hạ Sơ làm, uống trà Hạ Sơ pha. Đến thành N ba tháng, tài nấu nướng của cô tiến bộ không ít.

Đã không chỉ một người lầm tưởng bọn họ là hai vợ chồng, Hạ Sơ chỉ có thể một lần lại một lần giải thích với người khác, bọn họ không phải một nhà, thậm chí miêu tả anh thành bà con xa của mình.

Mỗi sáng sớm hai người bọn họ cùng nhau ra cửa, cùng mặc quân trang, một người một gạch ba sao, một người hai gạch một sao, một người dịu dàng, một người cao lớn, một người mát mẻ xinh đẹp, một người khí thế bức người, nhìn thế nào đều có JQ. Đánh chết cũng không tin, hai người kia không phải hai vợ chồng.

Lại đến Chủ nhật, Hạ Sơ miễn cưỡng bò dậy từ trên giường, kéo màn cửa sổ ra, mặc cho ánh mặt trời rải đầy cả phòng ngủ, duỗi lưng một cái thuận tiện hít thở không khí mới mẻ. Một ngày mới, cô quyết định làm chút chuyện có ý nghĩa.

Những ngày Lương Mục Trạch ở nhà, luôn không có mặt vào chủ nhật. Thứ bảy chủ nhật đều phải đi tiếp nhận đảng quân chánh hun đúc. Hạ Sơ vốn tưởng rằng, mở cửa phòng ra, trong nhà đã yên tĩnh, cô có thể độc bá thiên hạ.

Ai biết, mặt trời hôm nay là từ phía tây mọc ra.

Anh cư nhiên đang xem TV! !

Quân nhân đặc chủng có thể nhàn nhã như vậy sao? Có thể tự tại qua Chủ nhật sao? Tại sao anh còn chưa đi? Tại sao 20 ngày vẫn chưa tới? Trong nháy mắt Trong đầu của Hạ Sơ xuất hiện rất nhiều dấu hỏi lớn.

Dấu chấm hỏi qua đi chính là thích ứng, cô giống như thường ngày, xem anh không tồn tại, Hạ Sơ tự lo tắm rửa rồi ăn ăn uống uống. Thu thập xong, trang bị đầy đủ cái hòm thuốc, đếm lại những thứ muốn mang theo, xác định không có thiếu gì cả rồi, chuẩn bị ra cửa, lại nhìn thấy Lương Mục Trạch mặc áo tay ngắn vàng nhạt và quần dài vàng nhạt, đứng ở ngoài cửa.

Hạ Sơ không biết, Lương Mục Trạch có một đôi mắt rất tinh, nhất cử nhất động của cô trong mắt anh giống như đều chuyển hóa thành chữ viết, anh có thể hiểu rõ ràng suy nghĩ đăm chiêu của cô.

Lương Mục Trạch không nói câu nào, nhận lấy cái thùng thuốc của cô, dẫn đầu kéo cửa chính đi ra ngoài, làm hại Hạ Sơ sửng sốt nửa ngày tại nguyên chỗ, nếu không phải Nhị Miêu cọ cổ chân của cô, không biết cô còn ngơ ngác đến khi nào.

Bọn họ trở lại cái thôn vắng vẻ đó, đi thăm bà cụ không có con cái kia. Hạ Sơ mang đủ thuốc thường dùng, nhưng cô không dám bảo đảm có bao nhiêu hiệu quả trị liệu, bệnh tim và cao huyết áp đều không phải là bệnh mà uống thuốc vào liền hết.

Lần trước bọn họ tới, bà lão vẫn ở trạng thái hôn mê, căn bản không biết có Hạ Sơ. Sau đó, cô gái trẻ tuổi tên Lê Nhi bên cạnh mới nói cho bà biết, Lương Mục Trạch đã tới, hơn nữa còn dẫn theo một bác sĩ. Lần này rốt cuộc nhìn thấy Hạ Sơ, bà cụ rất nhiệt tình lôi kéo cô ngồi xuống, nhưng đối với lời bà nói, Hạ Sơ vẫn không mấy hiểu. Cô quyết tâm, trở về phải học tiếng của người Hẹ, không thể luôn dẫn theo người phiên dịch bên cạnh, hơn nữa còn là một người không mấy vui lòng làm phiên dịch.

Hạ Sơ lại làm chút kiểm tra theo thường lệ cho bà cụ, không có gì biến hóa lớn, vẫn là vấn đề cũ không dễ giải quyết.

Buổi trưa, bọn họ ở lại ăn cơm trưa. Lê Nhi ở phòng bếp nấu cơm, Hạ Sơ muốn đi vào giúp một tay, nhưng bên trong còn là công cụ nấu cơm rất nguyên thủy, cô căn bản không xen tay vào được, hơn nữa Lê Nhi luôn từ chối cô, bô bô nói chuyện, Hạ Sơ đoán là không cần cô giúp một tay….

Hạ Sơ leo lên nóc nhà, ngồi song song với Lương Mục Trạch, nhìn núi ở xa xa. Khí trời có chút âm trầm, mờ mịt, phủ một tầng mông lung cho ngọn núi nơi xa, loáng thoáng trùng điệp tới cuối, trong đô thị có khí nóng dày đặc không thể cảm nhận được từng đợt gió nhẹ làm lòng người thoải mái như ở đây. Hạ Sơ nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ gió nhẹ quất vào mặt.

Hai người không nói câu nào, tự cảm thụ cảm giác thấm vào ruột gan này.

Phía dưới truyền đến một hồi ầm ĩ, Hạ Sơ mở mắt, nhìn thấy trong sân có mấy người đứng, bởi vì nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, cho nên cảm thấy hết sức chói tai. Nhìn người bên cạnh như hỏi thăm, Lương Mục Trạch cúi đầu nhìn phía dưới.

“Đi xuống đi, cô có chuyện làm rồi.”

“Làm cái gì?”

Hạ Sơ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Lương Mục Trạch kéo xuống từ trên nóc nhà, thiếu chút nữa trượt chân rơi xuống. Cũng may Lương Mục Trạch phản ứng mau, một phát bắt được cô, cánh tay dùng sức kéo cô vào trong ngực. Hạ Sơ gắt gao nắm cổ áo của Lương Mục Trạch, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn dưới chân. Mặc dù chỉ là nhà một tầng, cách mặt đất chỉ có 3, 4 mét, nhưng nếu quả thật té xuống, khẳng định không chết cũng bị thương.

“Nhìn đường.” thanh âm củaLương Mục Trạch từ đỉnh đầu cô truyền đến, mang theo khí nóng, thổi lỗ tai nhạy cảm của cô, trong nháy mắt Hạ Sơ đỏ mặt.

“Không phải bởi vì anh đi gấp sao, còn dám nói nữa.” Hạ Sơ phản bác. Có thể chính cô cũng không có cảm thấy, giữa bọn họ rất là mập mờ.

Người đến là hàng xóm của bà cụ. Đứa bé trong nhà vừa ói vừa tiêu chảy, đang muốn đi tìm bác si, liền bị bà cụ kéo trở lại, bà nói nhà bà có một cô gái tốt, là bác sĩ, vừa thiện lương vừa đẹp.

Hạ Sơ nghe đại khái, vội vàng vác hòm thuốc đi theo qua nhà hàng xóm. Một đứa bé cỡ 5 tuổi, nằm nghiêng trên cái giường ươn ướt, sắc mặt chợt tái nhợt, không có một chút tinh thần. Cũng may, không nghiêm trọng, nhưng ở chỗ ăn cơm dựa vào trời này, một căn bệnh nhỏ có thể cướp đi nửa cái mạng người.

Lần này tốt lắm, trong thôn truyền ra, nói trong thôn có bác sĩ tới, lợi hại hơn thầy lang trong thôn. Cơ hồ người bệnh trong cả thôn, đều tuôn đến chỗ Hạ Sơ, cô nhìn càng ngày càng nhiều người, miệng hơi há hốc, cũng có chút hưng phấn. Thì ra mình có thể có ích như vậy, cứu trị trăm người.

Hạ Sơ bận rộn đến không có giờ ăn trưa, nhưng thuốc men cô mang có hạn, cũng may, chủng loại thảo dược trên ngọn núi không xa nhiều không kể xiết, cô liền viết tên những loại thuốc có ích xuống. Rất nhiều thuốc có tên Trung y không giống với tên mà dân bản xứ hay gọi, vì bảo đảm đạt được mục đích, cô và mấy thôn dân thương lượng, cùng nhau lên núi xem một chút. Theo bọn họ nói, từ nơi này đến trên núi, qua lại, không có gì bất ngờ thì khoảng ba tiếng.

Ba tiếng, cô nhìn Lương Mục Trạch, chờ anh định đoạt. Biểu tình của Lương Mục Trạch, từ khi cô bắt đầu xem bệnh thì chưa từng thay đổi, đứng ở bên cạnh cô đảm đương phiên dịch vạn năng. Cô nghĩ, anh khẳng định đã sớm không vui.

“Tôi đi chung với cô.” Lương Mục Trạch nói.

Giầy Hạ Sơ mang không thích hợp đi đường núi, nhất là loại núi hoang chưa được khai thác này, tùy thời phải vịn đá bò lên trên. Lúc này, cô rốt cuộc thấy được sự lợi hại của quân nhân đặc chủng như Lương Mục Trạch, vách núi cao chót vót, thôn dân cũng phải châm chước xem lên thế nào, nhưng anh lại duỗi dài chân tay làm như dính vào trên tảng đá, soạt soạt soạt liền trèo đến cuối cùng, lấy xuống một vài buội cây Hồng Mao Thất[1].

Dọc theo đường đi cơ hồ vừa lôi vừa kéo cô lên, cùng xuất thân từ lính, sao sự khác biệt lại lớn như vậy chứ? Hạ Sơ tự suy nghĩ một chút cũng cảm thấy xấu hổ.

Đường xuống núi, Hạ Sơ có chút hả hê, hất Lương Mục Trạch ra nói mình có thể tự xuống núi. Nhưng sau một khắc, chân phải không cẩn thận bước vào trong khe núi hẹp, cô không cảm thấy chút nào tiếp tục đi về phía trước, kết quả chân cắm ở trong không rút ra được, bị kẹt cứng ngắc trong vách đá.

Lương Mục Trạch muốn kéo, nhưng trọng lực của cô quá lớn, anh thật sự không thể ra sức. Sau một tiếng hét thảm tê tâm liệt phế, cô bị Lương Mục Trạch cõng xuống núi.

Đôi tay và đầu gối chạm đất trước, đã rách da, máu thịt mơ hồ thê thảm không nỡ nhìn, cổ chân cũng trật khớp, Hạ Sơ nằm ở trên lưng Lương Mục Trạch, thổi hai tay bị rách da. Anh không nói một câu oán trách, nhưng ánh mắt băng lạnh đủ để cô chết rét, còn lạnh lẽo sắc bén hơn quá khứ.

Phía sau lưng của anh dày rộng, cách vật liệu may mặc thật mỏng, có thể cảm thấy bắp thịt rắn chắc ở lung anh. Màu da trên người của anh bởi vì thời gian dài bị gió thổi nắng chiếu huấn luyện mà hiện ra màu đồng. Hạ Sơ vội vàng xoay mặt qua nơi xa, gương mặt nóng hừng hực, làm như có thể chiên trứng chín.

Xuống núi, vốn là hành trình ba giờ, bởi vì cô bị thương, nghiêm trọng kéo chậm tiến độ. Dưới sự hiệp trợ của Lương Mục Trạch, Hạ Sơ cắn răng đắp chút thảo dược cho mình, những Hồng Mao Thất chuyên trị thương kia xem ra là chuyên chuẩn bị cho cô, cung may cô có dự kiến trước.

Người cả thôn đều vui vẻ đưa tiễn Hạ Sơ và Lương Mục Trạch, đứng ở cửa thôn nhìn xe bọn họ biến mất ở trên đường cái, thật lâu không rời đi.

Lúc này, đã là 4 giờ chiều, 6 giờ Lương Mục Trạch phải về quân khu trình diện. Khóa bổ túc của anh đã xong, hôm nay sẽ phải trở về quân khu. Vốn cảm thấy, thời gian đầy đủ, ăn cơm trưa rồi trở lại, đủ đưa cô về nhà rồi mình về quân khu. Nhưng bây giờ xem ra, chỉ có thể trực tiếp trở về quân khu.

“Sáu giờ tôi phải về quân khu trình diện.”

“À? Anh hải đi về?” Hạ Sơ đáp lại, trong lòng có chút cảm giác nói không ra lời.

“Ừ, cô cùng trở về với tôi.”

“A” Hạ Sơ nhớ tới, buổi sáng lúc bọn họ ra cửa, trên tay anh ôm một bọc màu xanh lá cây lớn. Cúi đầu nhìn thời gian, thanh âm rất nhỏ lại áy náy: “Thật ngại, làm trễ nãi thời giờ của anh, trước sáu giờ có thể tới sao?”

“Ừ.”

Hạ Sơ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Trầm mặc, không khí trong xe không được tự nhiên. Bởi vì anh cứu cô, lại cõng cô, cô cảm thấy bọn họ đến lúc vượt qua danh từ “Người xa lạ” này, nhưng anh lại phải về quân khu. Hai mươi ngày, thì ra là thời gian qua nhanh như vậy. Thì ra cô rất dễ dàng thích ứng cuộc sống chung một mái nhà với anh, cuộc sống như thế tựa hồ không có không thể tưởng tượng như lúc đầu.

“Hạ Sơ?”

“Hả?”

“Xin nghỉ đi, ở đại đội đặc chủng, cho đến thương thế của cô khỏi rồi về.”

Hạ Sơ kinh ngạc, há hốc miệng, nửa ngày không phát ra được thanh âm nào. Sau đó, miễn cưỡng tìm lại thanh âm nói: “Tại sao?”

“Cô bị thương, ở một mình tôi không yên lòng.”

Được rồi, miệng Hạ Sơ sắp rớt xuống gầm xe rồi.

“Tôi đã đồng ý với cô Lan, chăm sóc cô thật tốt.”

Cái cằm gần như rơi xuống đất của Hạ Sơ lại thu hồi lại, lòng hư vinh của Hạ Sơ khiến cô cảm thấy, anh đối với cô có chút lòng thành. Trên tay làm như còn giữ nhiệt độ của anh, cô nhớ tới ngực của anh và sự lôi kéo mạnh mẽ, nhớ tới sống lưng dày rộng của anh, cả khuôn mặt bắt đầu nóng lên. . . .

Có thể là quá mệt mỏi, sau khi kinh ngạc Hạ Sơ bắt đầu từ từ mở mắt không ra, đầu óc bắt đầu rối rắm. Trước khi ngủ, cô còn đang suy nghĩ, nhất định là mình quá mệt mỏi, nằm mơ đấy. Lương doanh trưởng mặt đen lạnh lùng trong mộng nói rất nhiều, một mực lặp lại ba câu: Hạ Sơ, xin nghỉ đi, ở đại đội đặc chủng, cho đến thương thế của cô khỏi rồi về, cô bị thương, ở một mình tôi không yên lòng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Hồng Mao Thất: là 1 giống trong họ cây hoàng bá, bởi vì rễ chùm nhiều mà còn có màu đỏ tím nên có tên này. Dùng để lưu thông khí huyết giảm đau, trị kinh nguyệt không đều, đau bụng, bị thương…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.