Rất muộn hắn mới đưa cô
về. Chiếc taxi chạy một mạch vào sân khách sạn, bốn phía tĩnh mịch chỉ nghe
thấy tiếng động cơ xe “xình xịch” vọng lại. Hắn bước xuống, vòng sang mở cửa
cho cô, tay chắn lên mui xe, đưa tay dìu cô ra, An An mỉm cười tận hưởng sự
chăm sóc chu đáo của hắn. Lúc nào Tiểu Vũ cũng vô tình thể hiện sự quyến rũ như
vậy.
Cô nắm lấy tay hắn, khẽ
nói: “Cậu mau về đi, muộn lắm rồi, cấp trên lại ý kiến này nọ”. Nhưng hắn lật
tay nắm lại tay cô, kéo sát lại nhẹ nhàng đặt lên mặt cô một nụ hôn, ánh mắt
chan chứa yêu thương. An An nở nụ cười thật tươi, ngọt ngào, khẽ bỏ tay hắn ra,
nói nhỏ: “Ngủ ngon, mơ những giấc mơ đẹp nhé”.
Cô quay người đi vào
khách sạn, mới được mấy bước ngoảnh lại thấy hắn đứng cạch chiếc taxi, ánh mắt
vẫn đang nhìn mình, cô khẽ nở nụ cười hạnh phúc rồi mới đi tiếp vào sảnh, đến
khi An An bước vào thang máy hắn mớiquay vào xe về khách sạn của mình.
Ngủ một giấc đến tận
sáng. Hôm nay là thứ tư, cô đã đến Đại Liên được ba ngày rồi. Cảm giác hạnh
phúc này khiến từng ngày trôi qua trở nên vô cùng đặc biệt, thức dậy trong chờ
đợi, để mong đến cuộc hẹn ngọt ngào buổi tối.
Đúng vậy, cần gì phải suy
nghĩ chuyện sau này, cứ giao cho Tiểu Vũ đi, chẳng phải hắn sẽ mang đến cho cô
một tương lai sao? Nếu đã quyết định nắm lấy tay hắn thì không cần phải do dự,
cùng hắn đến đích cuối cùng. An An vui vẻ quăng hết ưu phiền, quyết định tận
hưởng những ngày hạnh phúc còn lại, thay vì nghĩ ngợi quá nhiều và vật lộn với
đau khổ chi bằng mở rộng trái tim tận hưởng những gì mình đang có.
Cô đứng trong tháng máy,
hôm nay cô đi sớm hơn ngày thường, mọi người vẫn chưa thấy ai xuống. “Đinh”,
đèn thang máy sáng lên, dừng ở lầu ba, cửa mở khiến cô giật mình, người đứng
ngoài chính là Phương Hoa. Đột nhiên nhớ lại chuyện Tiểu Vũ ngày hôm qua vì
người đàn ông này mà lên cơn ghen, cô có chút bực mình, ngẩn ra quên cả chào.
Thang máy đóng lại, không
gian trống trải chỉ cô và anh ta. vẫn đang nghĩ ngợi lung tung không hề chú ý
đến vẻ mặt của người bên cạnh. Phương Hoa mở lời trước: “Hôm nay sao dậy sớm
vậy?”, lúc này cô mới tỉnh lại, khẽ cười ậm ừ một tiếng cảm giác giọng nói của
anh ta có gì đó lạnh nhạt không hề thân thiện, hay tại cô đã quá nhạy cảm rồi.
“Tối qua đi chơi về muộn
như vậy mà sáng vẫn dậy sớm được, giỏi thật.” Quả nhiên không phải do cô quá
nhạy cảm, vẻ lạnh nhạt của anh ta đích thị là đang chế nhạo cô. An An sững
người, quay sang nhìn, anh ta đang nói cái gì? Tối qua? Lẽ nào…
Nhưng Phương Hoa không
nhìn cô, nụ cười trên mặt khiến người ta khó có thể đoán ra được điều gì:
“Không ngờ cô lại thích mấy tên mặt búng ra sữa”. Anh ta đúng là theo dõi mình,
cô ngạc nhiên nhìn Phương Hoa, không rõ làm thế nào anh ta biết được, nhưng có
thể khẳng định là tối qua lúc Tiểu Vũ đưa cô về anh ta đã trông thấy hai người.
Thì ra, Tiểu Vũ nói không sai, tên này đúng là có ý đồ xấu.
Cơn giận dữ xông lên đầu,
cô cũng không khách sáo: “Chuyện đó đâu cần anh phải bận tâm”. Anh ta là ai mà
dám chỉ trích cô, gặp ai là chuyện của cô, ngay cả Minh Minh còn chưa dám nói,
huống hồ đây lại là một kẻ chẳng liên quan gì, anh ta là ai chứ, cô giận dữ.
Phương Hoa quay sang hơi
cúi đầu xuống nhìn An An thăm dò rồi rướn người về phía cô: “Thì ra nụ cười này
làđể quyến rũ mấy cậu nhóc. Thế mới nói, lúc nào cô cũng làm như thể không thấy
tôi, thì ra là tôi không hợp ‘khẩu vị’ của cô”. Anh ta càng nói càng quá đáng,
cô lùi lại giận dữ trừng mắt nhìn, đây đúng là gã đàn ông ngạo mạn, ỷ mình có
địa vị, nghĩ rằng phụ nữ ai cũng ngã vào vòng tay anh ta chắc.
“Phương Hoa, anh nên ăn
nói có tự trọng một chút. Tôi nghĩ chúng ta chưa đủ thân để có quyền đánh giá
bạn bè của nhau”, cô cảnh cáo: “Tôi nghĩ Tống Bộ cũng không muốn có một cấp
dưới làm việc mà công tư không rõ ràng đâu”. Anh ta nên biết là Tống Bộ ghét
nhất là những kẻ làm những chuyện mờ ám trong công ty.
Ánh mắt Phương Hoa ngay
lập tức có chút do dự, nhưng nhanh chóng được thay bằng cái nhìn nhạo báng, tay
không yên phận đưa về phía cô: “An An, cậu nhóc đó làm sao có thể đáp ứng được
cô, đợi đến khi chán ngấy rồi lại phát hiện người như tôi mới hợp với cô”. Cô
ghê tởm lùi vào góc thang máy tránh xa bàn tay đó. Lúc tay Phương Hoa sắp chạm
vào tay cô thì “Đinh”, thang máy đến nơi, cửa liền mở ra, bàn tay cứng ngắc hạ
xuống, thấy có người đứng bên ngoài cô thở phào nhẹ nhõm, vội lách qua anh ta
đi ra.
Thật buồn nôn, đúng là kẻ
xấu xa, tên đàn ông đáng ghét, tưởng mình có chút tướng mạo là có thể mê hoặc
được hếtphụ nữ trên thế giới chắc. Người ta thường nói: “Con thỏ không ăn cỏ
cạnh hang”(6), nhưng anh ta khi lên cơn đói lại ăn tất chẳng chừa cái gì. Đến
Đại Liên, bao nhiêu cô gái xinh đẹp sao anh ta không tán tỉnh lại đi quấy rối
cô, thật khiến người ta ghê tởm. Cô ghét cay ghét đắng loại đàn ông như vậy.
Nghĩ tới Tống Bộ, thật không ngờ cái người mà sếp tín nhiệm lại là kẻ tiểu nhân
đến vậy.
Buồn bực đi ra khỏi sảnh,
thay vì đi xe của đối tác An An quyết định bắt một chiếc taxi, vì không muốn
nhìn thấy bộ mặt đáng ghét kia. Lại nghĩ đến gương mặt giận dừ của Tiểu Vũ,
đúng là hắn đoán không sai, con người này quả là không đơn giản chút nào.
Cô nhớ hắn, muốn nghe
giọng nói của hắn, nhưng hiện tại mới bảy giờ ba mươi không biết hắn đã dậy
chưa. Ngồi trong xe lấy điện thoại ra, do dự một lát nhưng An An vẫn gửi cho
Tiểu Vũ một tin nhắn, đơn giản nhưng đầy ắp nhớ mong: “Tự nhiên nhớ cậu quá”.
Ngay tức thì, điện thoại
vang lên, cô mỉm cười bắt máy, giọng nói quen thuộc truyền tới bên tai nhưng
không thể giảm đi nỗi nhớ, ngược lại càng khiến nỗi nhớ chuyển từ giọng nói
sang khuôn mặt. “Chào buổi sáng, tôi lúc nào cũng nhớ cô, ngay cả trong giấc mơ
cũng thấy cô, làm tôi không muốn dậy chút nào, bởi vì trong giấc mơ cô chỉ
biếtcó tôi thôi”. Cô yên lặng nghe giọng nói kia thì thầm những điều ngọt ngào,
như mũi kim nhỏ đâm vào tim cô, nỗi đau đó khiến trái tim An An căng cứng.
Tiểu Vũ lúc nào cũng nói
thật với cô tất cả những điều hắn nghĩ, lúc nào cũng đòi hỏi tình yêu từ cô,
ngay giờ đây cô rất muốn ôm ghì lấy hắn, nắm chặt điện thoại trong tay, định mở
miệng nói điều gì đó, nhưng cổ họng lại khô khốc không nói nên lời. Từ đáy lòng
cô muốn hét lớn, muốn yêu hắn, nhất định yêu thương hắn. Một cảm giác khác lạ
ấm áp chảy qua tim, không nên do dự nữa, nếu như chỉ có tình yêu của cô mới đủ
khả năng khiến hắn hạnh phúc thì hãy để cô can đảm yêu đi. Hắn đáng được hưởng
hạnh phúc.
Thật lâu, Tiểu Vũ vẫn
không nói gì, cũng không cúp máy, sự im lặng bao trùm hai người. Cuối cùng
giọng nói nhẹ nhàng của cô chầm chậm phát ra: “Thật sự rất nhớ cậu”. Không nghe
thấy câu trả lời nhưng có thể cảm nhận được hắn đang cố kìm hơi thở, kiềm chế
trái tim, chờ đợi.
“Tôi biết”, giọng hắn
trầm lắng mãi lâu sau mới truyền lại, chân thực, chắc chắn, đó chính là Vũ
Minh. An An mỉm cười, hạnh phúc đang ngập tràn trong lòng cô, chỉ cần hết lòng
yêu hắn là được rồi, không cần bất kỳ điều gì khác.
Tắt điện thoại, hắn mới
dần dần lấy lại được ý thức. Cô vừa mới nói trong điện thoại, rất rõ ràng rằng,
cô nhớ hắn. Trái tim thỏa mãn, cảm giác thật tuyệt, trước giờ hắn chưa từng cảm
thấy tràn đầy sinh lực như lúc này. Cuối cùng cô cũng tự mình nói ra nỗi nhớ
nhung trong lòng, Vũ Minh nắm chặt tay mình, đè mạnh lên tấm gương, khuôn mặt u
ám kia đang tươi tắn trở lại. Hạnh phúc thật sự chính thức bắt đầu từ giây phút
này, cuối cùng hắn cũng không còn phải cô độc một mình nữa.
(6) Ý
chỉ: làm người không nên gây tổn hại cho những người xung quanh mình.