Sự Dịu Dàng Chết Tiệt (Sự Dịu Dàng Đáng Ghét)

Chương 36: Ngạc nhiên



Vừa bước vào phòng, quăng
túi sang một bên, cô đổ sập xuống giường. Đi công tác chẳng vui chút nào, vừa
phải để ý đến những người không quen biết, còn phải nghe hàng loạt câu hỏi đầy
nghi ngờ của mấy lão già đó. Nằm được một lúc, cô nghiêng người nhìn ra ngoài
cửa sổ, bầu trời đêm nay đầy những vì sao.

Cô lồm cồm bò dậy, chân
trần chạy tới trước cửa sổ.

Tính đến giờ, đây là
khách sạn An An thích nhất. Mọi thứ trong phòng đều hợp với sở thích của cô,
phòng tắm trang trí giống như ở nhà, có một lóp kính ngăn đơn giản, cửa có giá
đỡ để đặt phụ kiện, ngoài ra còn có một cửa sổ nhỏ, lúc không tắm có thể mở ra.
Không giống như những khách sạn khác thường đặt một cái bồn tắm lớn, ngăn cách
với bên ngoài là một tấm rèm. Trước giờ cô ở khách sạn đều không dùng bồn tắm,
vì thấy nó không vệ sinh, cho nên thường sử dụng vòi hoa sen, khách sạn này sắp
đặt khiến cô cảm thấy rất thuận tiện. Còn nữa, ở đây có một cái cửa sổ lớn nối
liền với sàn nhà. Cô luôn có cảm tình đặc biệt với những chiếc cửa sổ kiểu này,
mơ ước được ở trong những ngôi nhà cao tầng, từ cánh cửa sổ này có thể nhìn
xuống dưới và bên ngoài. Giống như bây giờ, cô yên lặng ngồi sát cửa sổ, lưng
dựa vào tường nhìn ra biển mù mịt ngoài kia, thỉnh thoảng có vài ngọn đèn le
lói, những ngôi sao sáng rực trên trời. Không ngờ một nơi thế này lại có thể
nhìn thấy nhiều sao đến vậy, Đại Liên quả là một thành phố sạch sẽ và tươi đẹp.

Giữa bóng tối, trong túi
đựng đồ trang điểm bồng lóe sáng, tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.
Lúc này, có thể là ai? Lẽ nào mấy người đó vẫn chưa uống đủ. Haizz, không muốn
để tâm đến họ, cô cần một chút tự do. Có điều, tiếng nhạc chuông vẫn vang lên
dai dẳng, phải chăng có chuyện quan trọng.

An An khó chịu bước lại
gần giường, vừa lấy điện thoại ra liền sững người. Sao có thể là hắn, cô vội
bắt máy, “Alô”, trong đêm yên tĩnh trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô
nắm chắc điện thoại, lo lắng không biết hắn có nghe thấy âm thanh đang dội lên
kia không. Giọng bồng trở nên run rẩy, thực sự cô rất nhớ hắn. “Sao rồi? Mệt
không?”, giọng nói ấm áp quen thuộc của hắn ngay bên tai, an ủi cô. Trong bóng
tối, cô khẽ cười: “Van khỏe, vừa mới ăn tối với đối tác xong. Còn cậu? Khỏe không?”,
cô định hỏi thêm nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đơn giản muốn nghe giọng
của hắn. “Không phải là vừa ăn no sao? Nhớ tôi không?” Cô cười vui vẻ: “Haha,
nhớ, rất nhớ cậu. Nếu như lúc này cậu mời tôi ăn hải sản, tôi nhất định sẽ đi”.

“Đe tôi suy nghĩ chút”,
cô ngẩn ngơ cắn môi, im lặng nghe hắn nói: “À, nhưng hình như tôi hơi thiệt,
nếu tôi mời cô ăn hải sản thì cô mời tôi cái gì?”. Cô cười thì thầm: “Nếu bây
giờ thực sự có thể làm được điều đó, cậu muốn gì tôi sẽ đáp ứng”. Cô cười vui
vẻ, cho dù chỉ là trong ý nghĩ cô cũng rất vui. Bởi vì An An biết hắn không thể
đến đây để đưa cô đi ăn hải sản.

Tuy nhiên, giọng hắn rất
phấn khích: “Thật không?”, rồi mới chắc nịch tiếp: “Nói lời phải giữ lấy lời”.
Hắn thật đáng yêu, rất chu đáo, cô biết hắn đang nhớ cô, chỉ vậy thôi cô đã cảm
thấy rất vui rồi nhưng cũng không dám mong nó thành sự thật. Cô hùa theo: “Tất
nhiên rồi. Nhưng giờ bay từ đó tới đây cũng phải đến ngày mai, khi đấy chỉ có
thể dùng bữa sáng. Quá thời gian không được tính”. Cô tin chắc rằng hắn chẳng
có cách nào thực hiện được.

“Tiểu Vũ, thật lòng cảm
ơn cậu, tôi rất vui, chí ít cậu cũng nghĩ cách làm tôi cười. Cậu nghỉ sớm đi.”
Tiểu Vũ không đáp lời, nói giản đơn: “Tạm biệt”, rồi cúp máy. “Tạm biệt” có lẽ
là chúc ngủ ngon, cô lấm nhẩm nói trong bóng đêm.

An An bước vào phòng tắm,
định dội qua nước cho thoải mái, hôm sau còn phải huấn luyện cả ngày nữa.

Khoảng chừng hai mươi
phút sau, cô bước ra với mái tóc vẫn còn ướt, vừa đi vừa dùng khăn lau những
giọt nước, lại nhìn ra biển thầm nhủ, ngủ ngon, biển thân yêu, tối mai tôi sẽ
đi thăm bạn.

Lúc này, điện thoại lại
vang lên. Hừ, ai thế nhỉ? Giờ này mà còn gọi, cô nhìn đồng hồ, sắp mười giờ
rồi, nhưng cô vẫn bắt máy.

“Có phải đang đói không?
Nếu như trong vòng mười phút cô xuống đây tôi sẽ dẫn cô đi ăn hải sản.” Giọng
nói lạnh lùng quen thuộc nhưng cảm giác rất ấm áp, Tiểu Vũ??? Chuyện gì thế
này? Hắn nói cái gì? Hắn điên hả, nằm mơ à? Sao lại kêu cô đi xuống, đây là Đại
Liên đúng không, đâu phải ở nhà. Lúc lâu sau cô mới chợt tỉnh, nói vẻ hờn dỗi:
“Tiểu Vũ, cậu đừng làm loạn lên nữa đi, tôi đang ở Đại Liên”.

“Ồ, còn chín phút, quá
giờ là không được tính đâu.” Giọng hắn trầm tĩnh, dội vào tai cô, gây chấn động
tâm trí. “Cậu? Cậu nói thật chứ? Cậu đang ở đâu?”, cô vẫn không dám tin.

“Ở dưới tầng”, Tiểu Vũ
khẽ cười: “Cô không xuống là tôi nuốt lời đấy”.

An An vội ném điện thoại,
chạy tới tủ quần áo chọn một chiếc váy, xông vào nhà tắm thay bộ đồ ngủ ra.
Chải lại mớ tóc rối bù, nhìn vào gương, tim đập thình thịch, đi ra lấy điện
thoại, xách túi, rút thẻ khóa phòng.

Bước vào thang máy, dựa
người vào tường rồi cô mới cảm nhận được trái tim mình đang đập điên loạn. Có
thật Tiểu Vũ đang ở dưới không? Cô càng nghĩ trái tim càng loạn nhịp, thật đáng
sợ, nếu không có ở đó thì sao? Nếu cô xuống muộn, cậu nhóc đó đi rồi thì làm
thế nào? Trái tim cô thấp thỏm như bị tra tấn.

“Đinh đoong”, tới rồi,
nhìn cửa thang máy dần dần mở ra, đột nhiên An An có chút sợ hãi, ước chân cũng
trở nên khó khăn. Cô hít hai hơi thật sâu mới bước ra. Một bước, hai bước, bước
chân càng đi càng nhanh. Cho dù hắn có đứng đợi phía dưới hay không thì cô cũng
muốn ra ngoài ngắm nghía một chút, dù hắn chỉ đơn giản là lừa cô chăng nữa cô
cũng không thể quay đầu lại, cam tâm tình nguyện để bị lừa.

Đi ra đại sảnh, không có
ai. Ngoài nhân viên phục vụ đứngsau quầy lễ tân ra thì chẳng thấy bóng người
nào cả. Trong lòng có chút lo lắng, cô bước ra ngoài cửa lớn.

Ngoài cửa cũng không có
ai. Chầm chậm bước xuống bậc thềm, An An vội vã chạy ra phía sân, ngoài này đỗ
rất nhiều xe, ánh điện tù mù phản chiếu trong sân mờ mờ ảo ảo. Vòng qua mấy
chiếc xe ô tô, lòng cô càng ngày càng thấp thỏm, sợ nếu không thấy ai cả, nhưng
nếu hắn ở đây thì cô không biết làm sao để đón nhận niềm vui đột ngột này.

Trước mắt là khoảng không
trống rỗng ảm đạm, đằng xa thấp thoáng bóng một người, đang đứng yên đó. Ánh
đèn mờ tối nhìn không rõ, cô nắm chặt túi, cắn môi, từ tốn bước tới.

Càng lúc càng gần, bóng
dáng người đó ngày một rõ hơn, nhưng sao cô lại thấy như mờ ảo đi thế này,
chẳng khác gì cảm giác phải xa cách. Đến lúc cô đứng trước mặt Tiểu Vũ, bàn tay
nắm quai túi đã phát đau, mắt cũng như bị kim châm rất khó chịu. Cô đứng yên
không dám động đậy, chỉ sợ vừa cử động thì gương mặt kia sẽ biến mất.

“Tôi nói rồi, quá mười
phút là tôi sẽ đi mà.” Hắn vứt điếu thuốc đi, khẽ cười, nét mặt có phần mệt
mỏi. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của An An, hắn mỉm cười đưa tay ra, ôm gọn cô vào
lòng, “Không cần cảm động quá đâu, tôi chỉ là muốntìm người tôi thích, dẫn tôi
đi ăn hải sản thôi”.

Cô khóc không nói nên
lời, ghì chặt cổ Tiểu Vũ, hít hà mùi cơ thể của hắn, hoàn toàn không để ý đến
nước mắt đang tuôn ra đầm đìa, cô chỉ muốn ôm chặt hắn.

Hắn vỗ nhẹ lên lưng cô,
để An An thoải mái khóc trong vòng tay mình. Trong lòng lại cảm thấy mãn
nguyện, cuối cùng cũng đợi được rồi, lần đầu tiên cô chủ động, hoàn toàn không
hề do dự ôm chầm lấy hắn, vậy là quá đủ rồi, dù mệt mỏi bao nhiêu, cực khổ bao
nhiêu đều rất đáng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.