Sự Chờ Đợi Mỹ Lệ Nhất Của Em

Chương 45



[ 43]

***

Nếu nói cuộc sống thực tế lúc nào cũng muôn nào muôn vẻ thì đó chắc chắn là vì bên cạnh bạn lúc nào cũng có một người bạn tốt, người mà thời thời khắc khắc luôn muốn kéo chân sau của bạn.

Tuệ Tử, chính là cô ấy.

***

Lúc bị An Nhiên kéo đi trong lòng tôi cảm thấy thật sự quá phiền phức, không chút nào tình nguyện đi về gặp M, nhưng lương tâm đang không ngừng nhắc nhở bản thân không được trốn tránh vấn đề như thế.

Về phương diện khác, đúng là có chút bận tâm là An Nhiên sẽ thấy khó chịu, thật sự ngay giây phút vừa bước vào cửa mà M lại gọi đến, lúc đó tôi cũng cảm thấy được tâm tình An Nhiên bị xao động, tuy là chị cố gắng che giấu không cho tôi biết nhưng có những cảm xúc không thể nói khống là chế được, hoặc cũng có thể là không muốn khống chế.

Cho nên, quãng đường từ nhà chị trở về nhà tôi, An Nhiên chỉ yên lặng lái xe, không nói câu nào.

Thì ra trong tình yêu, con người mãi mãi chỉ là một tiểu cô nương. Bởi vì, khi bạn sâu sắc yêu một người thì bạn sẽ ngừng trưởng thành.

***

Một đường cứ như vậy lặng lẽ lái đến nhà tôi, vẫn chưa đến dưới tòa nhà thì xa xa đã nhìn thấy M ngồi bệch trên bậc thang trước cửa ra vào.

An Nhiên dừng xe dưới tòa nhà, quay sang nhìn tôi không nói một lời, một biểu cảm mà thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả được đánh vào lòng tôi.

Vì vậy, tôi lo sợ vội vàng kéo tay chị, nhẹ giọng nói: “Hay là chị đừng đi được không? Em đi nói rõ ràng với anh ta rồi trở lại?”

An Nhiên lắc đầu nói: “Phi Phi, em đi đi, chị tin em.” Nói xon nâng tay lên vuốt vuốt tóc bên tai tôi.

Nhìn thấy ánh mắt kiên định nhưng lại có gì đó mất mát của chị, đột nhiên tôi cảm thấy thật khổ sở, rất muốn ôm lấy chị, nhưng vừa vươn tay ra thì bị chị khéo léo tránh đi.

Bất đắc dĩ M ngẩng đầu nhìn về phía bên này, tôi không thể làm gì khác hơn là dặn dò An Nhiên cận thận lái xe về rồi bước xuống.

Mới vừa xuống xe, An Nhiên liền lái đi, không hề ngoảnh lại.

***

M thấy tôi xuống xe, lập tức đứng dậy bước đến.

Thật sự là đã khuya lắm rồi nhưng tôi không muốn mang M vào nhà cho nên hỏi anh ta đứng ở nơi này luôn được không? Anh ta đồng ý.

Không muốn dây dưa nhiều nên nói trước: “Đã trễ thế này, có chuyện gì mà nhất định hôm nay phải nói vậy?”

Tôi tuy đã cố gắng duy trì hòa khí trong giọng nói, nhưng không biết được M có mơ hồ nghe ra trong giọng nói bình thản này có sự không kiên nhẫn hay không.

“Tuệ Tử nói anh nên đến tìm em, cô ấy nói: Nếu như anh không tìm em thì sẽ không kịp nữa.” M nghiêm túc nói.

“Tại sao chuyện gì anh cũng phải nghe theo Tuệ Tử?” Anh ta nhắc đến Tuệ Tử thì tôi càng thêm phiền não, vì vậy giọng nói cũng không được tốt cho lắm.

“Phi, em đừng gấp, cũng đừng giận, em có thể bình tĩnh nghe anh nói hết không?” M lúc nào thân sĩ đối với tôi, điều này lại làm tôi cảm thấy mình có lỗi với anh ta.

“Xin lỗi, M, là thái độ tôi không tốt, có chuyện gì anh nói đi.” Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.

“Phi, anh rất thích em, em có đồng ý làm bạn gái anh không?” Không nghĩ đến M lại dễ dàng đi thẳng vào vấn đề như vậy, cách thức thổ lộ thẳng thắng của người châu Âu thật sự là làm tôi giật cả mình.

“Hả… Anh nói gì? M, Sao anh lại thích tôi? Đây là từ lúc nào? Có phải anh hiểu lầm gì rồi không? Hay là anh lại nghe Tuệ Tử nói bậy gì rồi?” Bị giật mình tôi nói năng lộn xộn mà trả lời anh ta

“Anh vẫn luôn thích em, anh cho ba mẹ của anh và chị xem hình em, bọn họ ai cũng thích em.” M tiếp tục thản nhiên nói ra.

“Chờ chút, chờ chút, M, anh nói gì? Anh cho ba anh, mẹ anh xem hình của tôi? Nhưng tại sao? Anh sao lại có thể…” Tôi nóng vội nói không nên lời.

“Phi, em đừng kích động.”

“Tôi không có kích động.”

“Vậy em nghe anh nói có được không?”

“Được, vậy anh nói.”

“Phi, em làm bạn gái anh được không?” Thật sự không hiểu được cấu tạo bộ não của con trai nước Anh là như thế nào, nhưng cái sức mạnh bất diệt này thì cực kỳ giống Tuệ Tử.

“M, vậy anh cũng cố gắng nghe tôi nói được không? Đầu tiên, tôi rất cảm ơn anh đã thích tôi, lại còn rất chân thành biểu đạt tình cảm, tôi rất vinh hạnh cũng rất cảm ơn. Nhưng chỉ là, tôi phải nghiêm túc nói với anh, tôi không thể làm bạn gái anh, bởi vì tình cảm của tôi giành cho anh, nó cũng giống như đối với Joe và Tuệ Tử, chỉ là tình cảm bạn bè. Hơn nữa, tôi cũng đã có người yêu, tôi rất yêu người đó, đồng thời trái tim của tôi sớm đã bị người đó lấp đầy nên không thể chấp nhận thêm ai khác. M, anh rõ ràng chứ? Có thể hiểu không?” Tôi cho rằng bằng trình độ tiếng Nhật của M sẽ hoàn toàn hiểu được nên một hơi nói ra nhiều như thế.

“Phi, anh nghe thấy rất rõ ràng. Nhưng mà Tuệ Tử nói, có thể sẽ có một ngày em thích anh, là như vậy phải không?”

Đột nhiên dáng vẻ ủy khuất của M làm tôi phải tự hỏi có phải bản thân đã xem nhẹ năng lực chịu đựng về mặc tình cảm của đàn ông rồi hay không.

“Xin lỗi M, thật sự sẽ không có ngày đó, tôi hy vọng khi tôi nói như vậy sẽ không làm làm tổn thương, nhưng tôi không thể gạt anh, cho nên anh đừng nghe theo lời của Tuệ Tử nữa được không? Tôi cũng sẽ đi nói rõ ràng với Tuệ Tử, được chứ?” Tôi cố gắng giữ cho mình một ngữ khí không mang theo một chút tình cảm nào, bởi vì tôi không muốn thương hại càng không muốn cho anh ta bất kỳ một hy vọng nào.

“Phi, em thật sự không thích anh, không chấp nhận anh?”

“Xin lỗi. Tôi không thể chấp nhận.”

“Phi, cảm ơn em.” Một giọng nói ưu thương đi vào tai tôi, khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên M nhẹ nhàng tiến lên ôm tôi một cái rồi xoay người bước đi.

Đến khi tôi tỉnh táo trở lại, muốn lớn tiếng gọi anh ta. Kết quả, anh ta không quay lại, giơ bàn tay dùng sức vẫy vẫy với tôi, lớn tiếng hô một câu: “I’m OK” rồi biến mất trong tầm mắt của tôi.

***

Nhìn theo bóng dáng M từ từ biến mất, trong lòng tôi gần như phải thở dài, có thể tưởng tượng là khi anh ta rời đi, trong lòng tôi thấy khổ sở giống như vừa làm một chuyện trái lương tâm.

Nội tâm hỗn loạn, không muốn đi lên trên nên cứ vậy ngồi ở ngoài gửi tin nhắn đến cho An Nhiên.

“Em nhớ chị. Chị về đến nhà chưa?”

Tin nhắn vừa gửi đi, An Nhiên ngay lập tức gọi đến, không hề nghĩ ngợi nhiều liền nghe máy.

“Về nhà rồi chứ?” Tôi nhẹ nhàng hỏi chị.

Im lặng vài giây, đột nhiên “Chị ở công viên.” Bốn chữ thật rất đơn giản nhưng nó lại giống như bốn tảng đá lớn, đè nặng lên tôi.

“Chờ em!.” Nói xong liền cúp máy chạy thẳng đến công viên.

Giây phút nhìn thấy An Nhiên an tĩnh ngồi ở đó, tôi bĩnh tĩnh lấy lại trái tim đang sắp bay đi mất của mình, chạy đến đó nhào qua ôm lấy chị, thật chặc, thật chặc, rất sợ chỉ một sơ suất nhỏ thì chị sẽ biến mất.

An Nhiên bị tôi dọa một phen, nhanh chóng kéo tôi ngồi xuống, nhưng tôi dùng sức ôm lấy chị không cho chị cử động.

Chị không lay chuyển được tôi, nên cũng đành thuận theo tôi.

Nhưng, nhưng là, bởi vì chị đang ngồi còn tôi thì khom lưng ôm chị nên đã thật sự chân chính khảo nghiệm được sự bền bỉ của eo tôi, bất đắc dĩ đành bỏ cuộc.

Tự mình tức giận ngồi xuống ghế, ngay lúc đó An Nhiên lại bật cười, thấy chị cười, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy, tôi kéo tay An Nhiên qua nắm lấy, hai người cứ như vậy im lặng không ai nói gì ngồi ở đó.

Tôi biết nêu như tôi không mở miệng thì chắc chắn An Nhiên sẽ không chủ động hỏi tôi về chuyện giữa tôi và M.

Cho nên, tôi chỉ có cách là tôi chủ động lên tiếng: “Em và M có nói chuyện với nhau.”

“Ừm. Nói thế nào rồi?” Chị cũng không thèm hỏi đến tôi và M đã nói gì.

“Nói xong rồi.” Tôi cũng xấu xa muốn chọc chị nên cố ý không nói đến vấn đề.

“Vậy thì tốt rồi.” Nữ nhân bình tĩnh này sao lại làm người ta thích đến vậy.

“Vậy chị cũng không muốn đoán thử em và anh ta nói gì sao?”

“Chị biết rồi, tại sao lại phải đoán?”

“Hả… Là thật hay giả? Chị có thuận phong nhĩ? Hay là thiên lý nhãn?” Tôi vẫn còn muốn chọc chị.

“Chị có trái tim.” Nghe xong bốn chữ này đột nhiên tôi ngây ngẫn, không nhịn được cảm động ôm chị.

Lúc này, chị cũng nhẹ nhàng ôm tôi, ôn nhu nói với tôi: “Phi Phi, chị mãi mãi tin em.”

Tôi không kiềm được, nước mắt không tiền đồ lại lộp độp lộp độp rơi xuống, ôm chị nhẹ nhàng trả lời: “Thân ái, em biết chị cái gì cũng rõ, đúng, là M, anh ta thổ lộ với M, nhưng đó không phải là chuyện gì phức tạp, hơn nữa kết quả của nó cũng rất đơn giản, đó chính là: Em yêu chị, em rất yêu chị, em chỉ yêu mỗi mình chị, hơn nữa càng ngày em càng trở nên thích chị. Phải làm sao đây?”

“Chị sẽ chịu trách nhiệm.” An Nhiên không hề do dự nói ra năm chữ này khiến cho tôi không biết phải nói gì nữa.

Thấy tôi không phản ứng, chị tiếp tục nói: “Bộ dạng ngẩn người ngốc nghếch này sao lại đáng yêu như vậy.” Nói xong vẫn không quên nhéo nhéo mặt tôi.

“Cái kia, nhưng mà có chuyện này em muốn hỏi ý của chị.” Tôi hơi lo sợ hỏi chị.

“Được, em nói đi.”

“Chuyện M ngày hôm nay đến đây đều là do Tuệ Tử đi khích lệ anh ta, em muốn thẳng thẳng nói rõ quan hệ của chúng ta với Tuệ Tử, chị đồng ý chứ?”

“Phi Phi, chỉ cần em muốn chị đều sẽ đồng ý vô điều kiện, nên chúng ta sẽ cùng đi thẳng thắn với Tuệ Tử.”

Đây chính là người tôi yêu. Yêu tôi. Cưng chìu tôi. Hiểu tôi. Dung túng tôi.

“Em đây vẫn còn một thỉnh cầu có thể nói ra không?” Được nước lấn tới, tôi nhân cơ hội yêu cầu chị.

“Đương nhiên có thể.”

“Hay là đêm nay chị ở lại đi, đừng về…”

“Được.”

***

Vì vậy, những đắng đo cuối cùng đã qua đi, khoảng thời gian quý giá và đẹp đẽ này trong một thoáng hóa thành dòng bức xạ đi thẳng đến nơi sâu nhất của tâm can.

_________________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.