[27]
Tôi cứ như vậy mặc cho An Nhiên tránh thoát rồi chạy mất mà không hề ngăn chị lại, cũng không gọi chị.
Hiển nhiên là tôi bị những lời kia của chị làm cho kinh sợ.
Tôi không biết thật sự trong lòng chị có bao nhiêu khổ sở mới nói ra những lời như thế, ngơ ngác nhìn theo thân ảnh của chị đang dần khuất xa cho đến khi biến mất.
Cả người tôi không còn một chút sức lực nào để nhấc chân đuổi theo chị.
Nhưng miệng tôi vẫn mãi lẩm bẩm những điều mà bản thân chẳng biết rõ. Cho đến khi tôi lấy lại được tinh thần thì mới biết được đó là: Em xin lỗi.
Thế nhưng, An Nhiên không nghe được, vừa rồi nhất định là chị không nghe tôi nói.
Điều này giống như vừa cho tôi lý do cũng vừa cho tôi thêm hy vọng. Tôi muốn nói cho chị nghe hai chữ này, dù cho thế nào đi nữa, tôi cũng phải nói cho chị nghe.
Vì vậy, tôi gọi điện cho An Nhiên. Trong dự liệu, chị không nghe máy.
Về sau tôi và An Nhiên nói: Ngày đó chính là ngày mà em gọi điện cho chị nhiều nhất, cũng là ngày mà chị không nhận điện thoại em nhiều nhất.
Tôi nói: Em chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi nào như vậy, loại cảm giác sợ sẽ không thể nào tìm được chị.
Sau khi chị nghe xong, nhẹ nhàng ôm lấy tôi nói: “Tin chị, sau này bất cứ lúc nào em cũng có thể tìm được chị.”
Cho nên, từ đó về sau chỉ cần tôi không bên cạnh chị, điện thoại của chị đều không tắt âm hay tắt máy.
24h không tắt máy, có khó khăn cũng không thay đổi.
Chị không bắt máy, tôi cũng không gọi nữa. Nghĩ đến hay là phát tin nhắn cho chị là được rồi.
Thế nhưng, tôi chỉ gõ vào ba chữ, đó là: “Em xin lỗi.” Trong tin nhắn đó, tôi không gọi chị là An tổng và cũng không có cam đảm gọi tên chị.
Sau khi tôi gửi đi dòng tin ngắn gọn này đi thì bắt đầu cảm thấy nôn nóng và chờ đợi hồi âm, tựa như đang đợi chờ tòa tuyên án.
Thật ra chị sẽ hồi âm lại như thế nào, tôi suy nghĩ ra rất nhiều rất nhiều khả năng trong đầu. Nhưng bất luận là khả năng gì cũng không đúng.
Vẫn là ba chữ: “Trở về đi.”
Chỉ là ba kí tự vô cùng bình thường nhưng tại thời khắc đó, nó như một bản án tử hình đối với tôi.
Trong lòng tôi chưa từng cảm thấy khó chịu như thế, cảm giác ấy đến giờ vẫn khó có thể hình dung được.
Nước mắt vẫn không thể kìm nén được một mực chảy xuống, nhưng chẳng biết bản thân mình ủy khuất như thế vì lý do gì.
Tôi muốn ngước mắt lên để nước mắt chảy ngược trở về, lúc này phát hiện tòa cao ốc trước mặt đã sớm lên đèn. Trong lòng lại thấy tê tái hơn.
Một lần rồi một lần ngẩng đầu nhìn, cuối cùng vẫn không tìm ra nhà An Nhiên ở tầng nào.
Rốt cuộc tôi cảm thấy bản thân đứng ngồi không yên. Nhìn một vòng xung quanh cũng không thấy một chỗ để ngồi xuống.
Cho nên rất đơn giản đặt mông ngồi xuống đất.
Lúc đó tôi đặc biệt ngây thơ mà nghĩ rằng, chắc là An Nhiên sẽ mềm lòng, không nỡ thấy tôi như vậy rồi sẽ chạy xuống tìm tôi.
Nếu là như vậy, nhất định tôi sẽ ôm lấy chị, nhất quyết không buông ra.
Tuy nhiên, sự quyết tâm trừng phạt của chị chính là quả báo giành cho tôi, thành công đánh gục sự ngây thơ.
Thật ra trong lòng tôi biết rất rõ chị sẽ không đảo xuống, chẳng qua là tôi không muốn rời đi.
Cũng không biết ngồi ở đó bao lâu, rồi quyết định hay trở về trước rồi tính.
E là An Nhiên cần thời gian để suy nghĩ kỹ càng và tôi cũng cần thời gian để thông suốt.
Điều tôi cần thông suốt không phải là có nên buông bỏ An Nhiên hay không mà là tôi nghĩ làm cách nào để kiên trì đoạt An Nhiên trở về.
Ngược lại như vậy, lòng tôi bỗng tràn đầy động lực.
Nhưng trong nháy mắt khi tôi đứng lên, tôi phải trợn tròn mắt.
Gần đây không có taxi, tôi không quen thuộc con đường này. Trời ạ! Mia mắng tôi quá đúng mà.
_________________