Ca trực của Sabine lâu hơn bình thường, bởi chị ta không thể tàng hình hay di chuyển trong nháy mắt từ chỗ này sang chỗ khác, như anh Tod và tôi. Chị ta không những phải tự lái xe đến bệnh viện để tiếp tục công cuộc tìm kiếm của anh Tod, mà còn phải nhìn trước nhìn sau để không ai phát hiện ra chị ta lúc chị ta đi qua Cõi Âm.
Tới tận lúc người ta giao đồ ăn đến nhà vẫn không thấy bóng dáng Sabine đâu. Buổi học của chị Sophie và tôi tạm ngừng lại để cho chị ấy ăn tối.
Tôi để chị ấy ngồi ăn cùng Luca và Emma trong bếp sau đó đi ra sau nhà tìm anh em nhà Hudson.
Đang đi được đến nửa hành lang thì tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện trong phòng tôi, một người hỏi, một người trả lời. Tôi vội nín thở để nghe rõ hơn, mặc dù biết rằng mình không nên nghe trộm như thế này. Tôi rất mừng vì đây là lần đầu tiên kể từ khi anh Nash và tôi chia tay, anh em nhà họ chịu đứng chung trong cùng một phòng mà không cãi nhau.
Đây là giây phút tôi vẫn luôn mong ước bấy lâu nay. Vì thế tôi không thể không lắng nghe, dù chỉ là một phần của câu chuyện.
“Nói thật đi anh Tod. Anh có nghĩ là mẹ còn sống không?” Giọng anh Nash đầy căng thẳng. Anh ấy đang rất lo lắng.
“Anh nghĩ là còn. Anh nghĩ chú Brendon sẽ làm mọi thứ để bảo vệ mẹ.”
“Chú ấy cũng chỉ có một mình thôi mà.”
“Ừ, nhưng chú ấy là một người đàn ông thông minh và cao lớn. Chú ấy đã sống hơn một thế kỷ rưỡi và có thừa kinh nghiệm để tồn tại ở một nơi như Cõi Âm. Chú ấy sẽ làm tất cả những gì có thể đưa mẹ chúng ta trở về.” Anh Tod ngừng lại, và tôi hình dung ra cái nhún vai quen thuộc của anh, mặc dù chẳng thể nhìn thấy gì qua cánh cửa khép hờ. “Hơn nữa, nếu mẹ có chuyện gì, hoặc nếu một trong hai người có chuyện gì, chắc chắn lão Avari sẽ muốn chúng ta biết. Lão ấy muốn tận hưởng nỗi thống khổ của chúng ta.”
“Chỉ riêng việc không biết họ ở đâu và có làm sao không cũng đủ khiến chúng ta vật vã lắm rồi.”
“Nhưng không giống như khi biết là họ đã chết. Không biết tức là vẫn còn chỗ cho hy vọng, mà lão Avari lại không thể làm gì với sự lo lắng và hy vọng. Lão ta chỉ có thể hút năng lượng từ những nỗi đau đớn thực sự.”
Tôi xích lại gần hơn cho tới khi nhìn thấy anh Nash qua khe cửa. Anh ấy đang ngồi ở cuối giường Emma, hai tay chống cằm.
“Có khi họ đã chết rồi mà lão ta không biết.” Anh liếc mắt nhìn theo bước chân của anh Tod, người đang đi đi lại lại quanh phòng như để đốt cháy năng lượng dư thừa trong mình. Năng lượng của sự lo lắng và giận dữ. “Có khi một con quái vật nào đó đã giết và ăn thịt họ mà lão Avari không biết để nói với chúng ta.”
Anh Tod dừng lại ngồi xuống mép bàn học của tôi. “Anh nghĩ giờ không phải là lúc đưa ra giả thiết về những điều lão Avari không biết.”
“Lão ta không biết điều chúng ta dám làm để cứu mẹ.”
“Tất nhiên là lão ấy biết. Lão ấy biết chúng ta sẵn sàng nhảy vào lửa để cứu mẹ. Cũng giống như Kaylee và Sophie sẵn sàng làm mọi thứ để cứu bố họ. Đó chính là điều lão Avari đang hy vọng.”
“Lão ta muốn dùng bố mẹ để ép chúng ta.”
“Đúng vậy.” Anh Tod gật đầu. “Bất cứ lúc nào có cơ hội.”
“Anh có nghĩ là lão ấy đã tìm thấy họ không?”
“Không.” Anh Tod trả lời không một chút do dự. “Nhưng lão ấy cũng đang mong mỏi tìm ra họ không kém gì chúng ta.”
Anh Nash thở ra chậm rãi. “Anh nghĩ lão ta sẽ làm gì nếu bắt được họ?”
“Có quá nhiều khả năng để có thể đoán.”
Anh Tod hoàn toàn có thể đoán nhưng việc liệt kê ra các cách bố mẹ mình có thể bị giết hoặc bị tra tấn sẽ chẳng ích gì, trái lại chỉ càng khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi.
“Anh có nghĩ là lão ấy sẽ giết họ không?”
“Có thể.”
“Hoặc tệ hơn?”
“Có thể.”Anh Nash im lặng một lúc lâu, sau đó ngước mắt nhìn lên, mặt đầy đau đớn. “Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa. Anh hiểu điều đó đúng không? Mẹ đi rồi. Mẹ đã chết, hoặc đang ước có thể chết đi, và mẹ sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.”
Anh Tod nhổm dây khỏi bàn và bước tới ngồi xuống cạnh cậu em trai trên giường của Emma. “Anh sẽ không để điều đó xảy ra.”
Anh Nash bật cười đau khổ tỏ vẻ không tin. “Em biết anh vẫn nghĩ mình có thể làm mọi thứ, nhờ vào những siêu năng lực của thần chết. Nhưng cái đó chỉ lòe được người khác lần đầu tiên thôi, còn bây giờ sau gần ba năm, sự thần bí ấy cũng đã hết. Chúng ta đều hiểu rằng thần chết không cứu người, họ lấy đi mạng người. Hơn nữa, nếu mẹ chết bên Cõi Âm, anh sẽ chẳng thể làm gì được.” Anh Nash đứng dậy, đi giật lùi ra cửa, và tôi cuống cuồng né ngược sang một bên. “Em hiểu sự cố gắng của anh nhưng giờ em không còn bé nữa, không cần anh phải bao bọc. Sự thật là nếu lão Avari muốn mẹ chết, chúng ta sẽ không thể làm gì để ngăn lão ý. Nhất là anh. Nói anh đừng buồn nhưng anh thậm chí còn không cứu được Kaylee, mà đấy là cô ấy còn đang ở trong thế giới loài người. Trong chính khu vực của anh.”
Cổ họng tôi nghẹn lại, và tôi đẩy cửa bước vào phòng. “Thức ăn đến rồi.”
Anh Nash giật mình quay lại, trợn tròn mắt ngạc nhiên, trong khi anh Tod tỏ ra bình thản như thể đã biết việc tôi đứng ngoài đó nghe lén ngay từ đầu. Anh chăm chú nhìn tôi, và tôi hiểu rằng anh đang tìm kiếm một câu trả lời. Xem liệu tôi có đồng ý với điều anh Nash vừa nói hay không. Liệu tôi có nghĩ rằng anh đã làm tôi thất vọng khi không cứu được tôi hay không.
“Sabine vẫn chưa về.” Tôi nói. “Anh có thể qua bên đó xem thử tình hình được không?”
Anh Tod miễn cưỡng gật đầu, sau đó đứng dậy, luồn một tay ra sau gáy, kéo tôi lại hôn tạm biệt. Một nụ hôn chứa đầy mùi vị của sự buồn phiền. “Anh sẽ quay lại ngay.” Nói rồi anh vụt biến mất.
Sau khi anh ấy đi khỏi, tôi đóng cửa lại và đứng dựa lưng vào cửa. Lông mày anh Nash nhướn lên. “Em đang làm gì đấy?”
“Chúng ta cần nói chuyện.”
“Anh tưởng đó là câu của anh mới đúng.”
“Em ước gì anh có thể tin anh ấy như em tin anh ấy.” Tôi bước tới ngồi xuống mép bàn học, nơi anh Tod vừa ngồi lúc nãy. “Anh có biết anh ấy chỉ mong được một lần nhìn vào anh và không thấy sự coi thường hay nghi hoặc trong mắt anh không.”
“Em nói nghiêm túc đấy à? Anh chịu nói chuyện trở lại với anh ta là may cho anh ta lắm rồi, nhất là sau những gì hai người đã làm sau lưng anh. Thử hỏi làm sao anh có thể tin một người như thế?”
Xem ra chúng tôi sẽ không bao giờ có thể bù đắp lại vết thương lòng đã gây ra cho anh ấy. “Nhưng anh tin em đúng không?”
Anh Nash ngồi xuống giường của tôi và im lặng suy nghĩ một lúc lâu. “Đúng, anh tin em.”
“Tại sao?”
“Anh không biết.” Anh nhún vai. “Chúng ta đã ở bên nhau quá lâu…”
“Sáu tháng. Chúng ta mới chỉ ở bên nhau được sáu tháng và một phần tư quãng thời gian đó em bị phạt cấm tuc ở nhà.” Vì cả hai chúng tôi đều không cần ngủ nên khoảng thời gian tôi ở bên anh Tod một tháng rưỡi qua còn nhiều hơn khoảng thời gian tôi dành cho anh Nash suốt nửa năm trời yêu nhau. “Còn anh và anh Tod là anh em trong cùng một nhà suốt mười mấy năm trời. Tại sao anh lại tin em mà không phải là anh ấy? Trong khi em mới chính là người phải chịu trách nhiệm cho mọi điều anh trách anh ấy. Em đã hôn anh ấy, anh Nash ạ. Là em, chứ không phải anh ấy.”
“Anh biết. Nhưng…” Anh thở dài chán nản. “Anh hiểu tại sao em lại làm như vậy. Anh đã phá hỏng mọi chuyện giữa anh và em. Giờ nghĩ lại anh còn thấy ngạc nhiên sao em không đá anh sớm hơn…”
“Em không…”
Anh giơ một tay lên.”Anh biết. Để anh nói hết đã. Ý anh là chính anh đã đẩy em về phía anh ta, vì thế anh không thể trách em. Nhưng anh chưa bao giờ đẩy anh ta về phía em. Mà là tự anh ấy chủ động theo đuổi em.”
“Không phải.” Tôi lắc đầu giải thích. “Anh hiểu lầm anh ấy rồi. Anh ấy không làm gì hết. Nếu ngày hôm ấy em không hôn anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ vẫn lặng lẽ theo dõi em từ bên cạnh, và chôn chặt mọi tình cảm của mình ở trong lòng, bởi vì anh là em trai anh ấy. Bởi vì anh ấy quan tâm tới cảm xúc của anh. Bởi vì anh ấy muốn bảo vệ anh…”
“Em quá ngây thơ rồi, Kay.” Sự giận giữ thoáng vụt qua mắt anh, mặc dù tôi có thể thấy là anh đã rất cố gắng kiềm chế nó. Và tôi rất cảm kích anh vì điều đó. “Anh xin lỗi, nhưng em vẫn còn nhìn đời màu hồng lắm, Kay ạ. Đừng nghĩ chỉ vì em có một trái tim bằng vàng mà tất cả mọi người cũng như vậy…”
“Trái tim của em khong phải bằng vàng.” Dạo gần đây tôi có cảm giác như nó làm bằng thép thì đúng hơn. Bởi nó không còn đập thường xuyên như trước và nhiều lúc thật lạnh lẽo và cô độc.
“Có đấy. Em không hiểu được rằng anh Tod sẵn sàng làm mọi thứ vì em bởi vì anh ấy yêu em, nhưng với người khác thì anh ấy sẽ không như thế.”
“Anh sai rồi. Anh ấy không hoàn hảo, trên đời này chẳng có ai hoàn hảo hết, nhưng anh ấy sẵn sàng làm mọi thứ vì người thân của mình. Và anh là một trong số đó.”
“À đúng rồi. Suýt nữa thì anh quên, cướp bạn gái của em trai mình là cách tốt nhất để làm tăng tình cảm anh em.” Anh Nash nói. Tôi mở miệng định phản đối nhưng đã bị anh giơ tay lên chặn lại. “Anh biết. Anh cần phải dẹp quá khứ sang một bên và bỏ qua chuyện đó. Anh cũng đang rất cố gắng để quên nó. Và anh đang dần quên được em. Nhưng anh ấy là anh ruột anh. Bọn anh cùng một bố mẹ sinh ra. Cùng chung một dòng máu. Anh ấy sẵn sàng chết để không phải lấy đi linh hồn của em, vậy mà anh ấy không thể đẩy em ra khi em hôn anh ấy. Qua đó có thể thấy anh có ý nghĩa như thế nào với anh ấy.”
Tôi chầm chậm thở ra và ngồi xuống cái ghế cạnh bàn học, một chân chống xuống sàn không để nó xoay. Đừng nói, Kaylee. Đây không phải là chuyện của tôi. Và tôi thậm chí còn không ý thức được là mình đã buột miệng nói ra, cho tới khi nghe thấy những lời đó. “Anh đã chết, Nash ạ.”
Anh nghiêng đầu như thể nghe không rõ lời tôi vừa nói. “Cái gì cơ?”
“Anh đã chết, năm anh 16 tuổi. Trong một vụ tai nạn ô tô. Xe anh đâm thẳng vào đầu xe tải, do lái xe say rượu quên bật đèn xe. Khi đó tim anh đã ngừng đập. Anh đã không còn thở nữa. Em biết có thể anh không nhớ được tất cả những chuyện đó nhưng em nghĩ ít nhất anh cũng nhớ được một phần nào đó.”
“Em đang đùa đấy à? Đó là lý do vì sao anh Tod chết. Còn anh chỉ bị gãy vài cái xương sườn thôi nhưng không sao. Đây này, em nhìn xem.” Anh giang hai tay ra chứng minh cho tôi thấy là anh nói đúng còn tôi nói sai. Nhưng tôi chỉ lặng im để anh có thêm thời gian suy nghĩ. “Không đâu.” Anh lắc đầu thật mạnh. “Kay, không đâu. Anh Tod đã chết. Còn anh và mẹ anh chỉ suýt chết thôi. Là lỗi tại anh, bởi vì anh đã lén ra khỏi nhà khi đang bị phạt cấm túc. Anh đã uống rượu vì thế anh gọi anh Tod đến đón. Nếu không phải vì anh và bữa tiệc ngu ngốc kia, anh Tod đã không có mặt trên đoạn đường ấy. Nhưng anh ấy sẽ vẫn phải chết, bởi vì số của anh ấy đã tận. Tên anh ấy có trong danh sách của thần chết.”
“Không, anh mới là người có tên trong danh sách. Và anh đã chết. Hôm đó cho dù bạn anh hay anh Tod lái xe thì anh cũng sẽ vẫn chết. Nhưng may cho anh là người lái xe hôm đó là anh Tod. Anh ấy đã có mặt lúc anh chết và anh ấy đã có mặt lúc ông Levi xuất hiện để lấy đi linh hồn của anh.”
“Không phải.” Anh Nash nhìn chằm chằm vào đôi tay đang buông thõng trên đùi. “Không phải như thế. Không phải, không phải, không phải…”
“Anh có biết tiêu chí để trở thành thần chết là gì không, anh Nash?” Thay vì nhìn tôi, anh ấy vẫn chỉ cúi gằm mặt, tìm kiếm sự thật trong đôi bàn tay trống trơn của mình. “Là sự hy sinh. Để được chọn làm thần chết, một người phải sẵn sàng hoán đổi ngày chết của mình cho người khác, mà không hề hay biết gì về sự tồn tại của cái gọi là cuộc đời sau khi chết.”
“Điều em vừa nói là thật à?” Các vòng xoáy màu xanh và nâu cuộn tròn lấy nhau, chuyển động nhanh đến nỗi tôi không tài nào nhìn ra đó là thứ cảm xúc gì. “Chuyện này là thật sao? Ý em nói anh Tod thật sự đã…?”
“Em chỉ muốn nói sau khi anh chết, anh trai anh đã gào thét bắt thần chết hiện hình. Anh ấy đã đề nghị thế chỗ cho anh. Được chết trước khi thời gian của anh kết thúc, để anh có thể sống. Để anh có thể tiếp tục làm những điều anh muốn.”
“Là lỗi của anh…” Anh Nash nhắm chặt mắt lại và tôi không còn nhìn thấy các vòng xoáy của sự hối hận đang xoay tròn trong mắt anh. “Suốt thời gian qua anh đã liên tục nói với bản thân rằng đó không phải là lỗi của anh, bởi vì số phận đã an bài bắt anh ấy phải chết ngày hôm đó. Nhưng hóa ra là lỗi của anh thật. Chính anh đã hại chết anh ấy.”
“Không, anh không hại chết ai cả. Đó là sự lựa chọn của anh Tod, và em dám đem linh hồn của mình ra để cược rằng nếu có thể chọn lại anh ấy sẽ vẫn làm như vậy.”
Anh Nash mở choàng mắt ra và lần này cảm xúc của anh đã rõ ràng, sự đau đớn. “Tại sao anh ấy không nói gì với anh?”
“Bởi vì anh ấy không muốn anh phải sống trong dằn vặt và tự trách bản thân. Đó chính là lý do tại sao anh ấy bắt mẹ anh và em phải hứa không được nói cho anh biết.” Và tôi vừa phá vỡ lời hứa đó.
“Mẹ anh cũng biết?”
Tôi gật đầu. “Cô ấy biết ngay sau đó. Còn em mới chỉ phát hiện ra hồi tháng trước.”
Mặt anh Nash trông đầy đau khổ. Hỗn loạn. Và gần như… suy sụp. “Tại sao em lại nói với anh, nếu anh ấy đã không muốn cho anh biết?”
“Đáng ra em không nên làm như vậy. Em cũng không chủ định nói ra. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em phá vỡ lời hứa với anh ấy.” Anh Tod không đáng phải có một cô bạn gái không biết giữ lời. “Nhưng anh cần phải biết anh ấy quan tâm đến anh nhiều đến thế nào. Cả hai bọn em đều quan tâm tới anh. Anh ấy chưa bao giờ nghĩ tới chuyện xen vào giữa anh và em, mặc dù có rất nhiều cơ hội.” Sabine thậm chí đã từng thuyết phục anh Tod hợp tác với chị ta để chia rẽ chúng tôi nhưng anh ấy đã từ chối. “Bởi vì anh ấy không muốn làm tổn thương đến anh.”
Trong gần một phút sau đó, anh Nash chỉ ngồi lặng người ở cuối giường, mắt nhìn chăm chăm xuống tấm thảm trải sàn. Chắc hẳn tim anh ấy đang đập rất nhanh và mạnh, bởi tôi có thể nhìn thấy mạch máu ở cổ anh nổi lên cuồn cuộn. Sau đó anh ngước mắt lên nhìn tôi. “Đáng ra người chết là anh… Đáng ra anh Tod vẫn đang sống.”
“Anh đừng nghĩ như vậy. Không có gì gọi là “đáng ra” cả.” Tôi động viên anh Nash. “Chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Và đó là lựa chọn của anh Tod. Là điều anh ấy muốn làm cho anh.”
“Nhưng anh ấy đã không thể tốt nghiệp. Anh ấy đã không thể học Đại học. Thậm chí anh ấy còn chưa kịp trở thành học sinh năm cuối trung học. Anh ấy đã hy sinh tất cả để nhường cho anh. Vậy mà anh đã làm gì với sự hy sinh đó?”
Trái tim tôi quặn đau thay cho anh. “Anh Nash, đừng…”
“Anh đã lãng phí nó. Anh trai anh đã dùng mạng sống của mình để đổi lấy tương lai cho anh. Vậy mà anh đã vứt bỏ nó, như thể nó chẳng đáng giá gì hết, trong khi sự thật là… nó đáng giá hơn tất thảy mọi thứ trên đời.”
“Không phải là anh đã lãng phí nó. Anh…”
“Anh đã lãng phí nó.” Anh Nash lắc đầu chậm rãi, mắt nhìn xa xăm. “Suốt thời gian qua anh vẫn luôn mong rằng anh ấy có thể rời khỏi đây. Anh đã cho rằng anh ấy nhận công việc thần chết bởi vì anh ấy vẫn chưa sẵn sàng rời bỏ trần thế. Anh đã cho rằng việc anh ấy vẫn quanh quẩn ở đây là bởi vì anh ấy ghét anh, ghen tỵ với cuộc đời anh, và muốn lấy đi mọi thứ của anh.”
Và tôi là một trong số đó. Anh ấy không nói ra, nhưng cả ai chúng tôi đều hiểu.
“Nhưng sự thật là…” Anh Nash ngừng lại. “Anh… Anh thực sự không biết phải làm gì với những điều em vừa kể, Kaylee ạ. Anh không biết nên tiếp nhận nó như thế nào nữa. Hóa ra người đáng ra phải chết là anh. Anh có cảm giác cuộc đời anh hai năm rưỡi qua là một lời nói dối.”
“Không, cuộc đời anh không phải và chưa bao giờ là một lời nói dối. Cuộc đời anh là một cơ hội. Một món quà. Cũng giống như cuộc đời em. Đó là điểm chung giữa hai chúng ta, anh Nash ạ. Chúng ta đã có một cơ hội thứ hai.” Thực ra bây giờ đang là cơ hội thứ ba của tôi, có điều… tôi đã chết.
Tôi hít một hơi thật sâu, mặc dù không cần thiết, để chuẩn bị nói ra cái điều tôi đã muốn nói với anh hơn một tháng nay. Tôi đã tưởng tượng ra giây phút này hàng triệu triệu lần, vậy mà… khi thời khắc ấy đến, đột nhiên tôi lại thấy chùn bước. Tôi không chắc liệu mình có quyền nói ra những lời sắp nói hay không. Nhưng vẫn cần phải có ai đó nói cho anh ấy hiểu. “Em không muốn gây thêm áp lực cho anh gì đâu, nhưng nếu anh hỏi em, cơ hội thứ hai luôn đi kèm với trách nhiệm.” Đó là quan niệm riêng của tôi về cơ hội thứ hai. “Trách nhiệm với khoảng thời gian được kéo dài thêm cho cuộc đời anh. Trách nhiệm tận hưởng và sống thật hạnh phúc bên cạnh những người anh yêu thương. Và nhất là trách nhiệm phải kiên cường sống và sống lâu hơn tất cả những người khác, bởi vì anh nợ anh trai anh điều đó, cũng như em đã nợ mẹ em. Chúng ta phải sống làm sao để cái chết của họ không trở thành vô nghĩa.”
Anh Nash chớp mắt và các vòng xoáy cảm xúc bắt đầu chuyển động chậm dần lại chứng tỏ anh ấy đang suy nghĩ. Anh ấy đang cân nhắc những lời tôi vừa nói và liên hệ chúng với bản thân. “Và đó là điều em đang làm? Đó là lý do tại sao em luôn không màng nguy hiểm lao vào giúp đỡ mọi người, không cần biết họ có cần sự giúp đỡ của em hay không? Không cần biết họ có xứng đáng được nhận nó hay không?”
Tôi khoanh tay lại trước ngực, xoay một vòng trên cái ghế xoay. “Em đâu có!”
“Đó là điều trước giờ em vẫn làm. Đó là con người em. Và anh nghĩ giờ anh đã hiểu tại sao.” Các vòng xoáy trong mắt anh chuyển động chậm dần rồi gần như dừng hẳn. “Em cho rằng mình cần phải sống sao cho xứng đáng với sự tồn tại trên đời của mình.”
“Em nghĩ tất cả chúng ta cần phải sống sao cho xứng đáng với sự tồn tại của bản thân. Nhất là những người như em và anh, hết lần này đến lần khác khiến bạn bè và người thân bị tổn thương, dù là vô tình hay cố ý.” Tôi chỉ sợ anh Nash sẽ hiểu sai ý tôi, nhưng anh ấy đã lặng lẽ gật đầu thừa nhận. “Chúng ta mắc nợ thế gian này mọi thứ.”
Lâu lắm rồi tôi mới lại thấy anh Nash dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn tôi. “Cách suy nghĩ của em quả là khác người, Kaylee ạ. Đừng hiểu sai ý anh, anh thấy em thật… đặc biệt.”
“Anh cũng vậy. Anh cũng là một người đặc biệt, Nash ạ” Và anh ấy sẽ còn tiến xa hơn nữa nếu chịu nhìn cuộc sống giống như một cơ hội để nắm bắt, chứ không phải để chinh phục.
“Giờ thì sao nào?” Nash đứng dậy nhìn quanh phòng, như thể không còn nhận ra nó nữa. Như thể những gì vừa nghe được đã làm thay đổi hoàn toàn cách anh ấy nhìn mọi việc. Đột nhiên, tôi thấy phấn chấn hẳn lên, bởi đã lâu lắm rồi tôi mới lại nhìn thấy một Nash Hudson tràn đầy nhiệt huyết như thế.
“Giờ anh cứ ngồi trong này ngẫm nghĩ lại mọi chuyện đi rồi ra ngoài ăn tối. Em không hy vọng là có thêm người biết về chuyện này. Và em mong rằng anh có thể giữ im lặng cho tới khi em có cơ hội nói với anh Tod chuyện em đã nói với anh. Giờ chúng ta phải tập trung để cứu mẹ anh, bố em và bác Brendon ra. Em tin là chúng ta sẽ làm được, nếu chịu đồng lòng sát cánh bên nhau. Tin tưởng lẫn nhau. Hỗ trợ cho nhau. Anh hiểu ý em chứ?”
Anh Nash gật đầu, nhưng mặt vẫn chưa hết sửng sốt. Tôi đứng dậy đi ra ngoài, cho anh một chút không gian riêng để suy nghĩ. “Khi nào anh thấy sẵn sàng thì ra ngoài ăn tối với mọi người.”
Lúc tôi vào đến trong bếp thì Emma, Luca và chị Sophie đã ăn gần xong, nhưng vẫn chưa thấy anh Tod và Sabine đâu. Tôi gắp một ít mỳ xào vào đĩa rồi để đấy vì tự dưng chẳng muốn ăn nữa. Để giết thời gian, tôi ngồi nhặt từng sợi cà rốt trong đĩa mỳ cho sang một bên, sau đó định đứng dậy vào xem anh Nash thế nào thì đột nhiên anh Tod hiện ra giữa phòng khách, trên tay ẵm Sabine.
Chị ta đang bất tỉnh. Đầu, tay và chân của chị ta buông thõng trên tay anh.
“Ai đó giúp tôi với!” Anh đá cái bàn nước sang một bên và đặt Sabine xuống ghế. Ngay lập tức cả bốn người chúng tôi nhảy bổ xuống khỏi ghế, lao ra phòng khách.
Anh Nash cũng chạy ra cùng lúc với tôi. Anh ấy xô cái bàn nước ra và quỳ xuống bên cạnh Sophie, giơ tay gạt mái tóc đen đang lòa xòa trước trán chị ta.
“Tại sao lại như vậy? Chuyện gì đã xảy ra?” Anh Nash hốt hoảng hỏi. Chị Sophie và Emma lo lắng ngồi xuống mặt bàn nước, trong khi Luca chỉ biết lặng lẽ đứng đằng sau nhìn.
“Nhìn tay cô ấy kìa!” Emma thảng thốt kêu lên và tôi nhìn vội xuống cánh tay phải của Sabine, cái tay không bị bó bột. Cổ tay và bàn tay của chị ta sưng tấy như sắp nứt toác ra, mạch máu nổi lên chằng chịt như mạng nhện, kéo dài từ cổ tay đến ngực. Tiến thẳng vào tim Sabin.
Nhưng điều đập vào mắt tôi hơn cả là cái vòng tròn tạo bởi những vết kim châm nhỏ li ti màu đỏ tươi quanh cổ tay của chị ta. Giống như một cái vòng tay. Hoặc một hình xăm.
“Thôi chết!” Tôi biết những cái chấm này. Và tôi vẫn còn dấu tích của nó quanh cổ chân phải của mình như một lời nhắc nhở vĩnh viễn về cái ngày tôi bị đâm bởi một nhánh cây leo đỏ. Tôi đã suýt chết.
“Còn cả hai bên cổ chân nữa.” Anh Tod cẩn thận nâng chân Sabine lên, nơi một nhánh cây leo đỏ vẫn còn đang bám lủng lẳng trên gấu quần chị ta, mấy cái gai nhọn hoắt đã xuyên qua cả lớp quần bò dày cộp. Một dòng chất lỏng nhầy nhụa, sền sệt từ từ rỏ xuống sàn, thấm cả vào thảm. “May mà cái tay kia đang bó bột nên không bị làm sao.”
“Là lão Avari làm đúng không?” Anh Nash nhẹ nhàng gỡ cái dây leo ra khỏi cổ chân trái của Sabine.
“Chắc là lão ấy đã phát hiện ra cô ấy.” Anh Tod tiếp tục nhấc chân còn lại của Sabine lên gỡ nốt chỗ dây leo. Tôi vội lùi ra đằng sau để không làm vướng tay họ. “Lúc anh đến nơi đã thấy cô ấy nằm bất tỉnh trên sàn, hai tay hai chân bị trói bằng dây leo đỏ rồi. Xung quanh không có ai.”
“Và đám dây leo đó vẫn còn sống?” Chị Sophie kinh hãi thốt lên.
“Ừ. Nếu đã chết, chúng sẽ chẳng giữ được cái gì. Nhưng cũng may là mấy cái cây này còn non và nhỏ. Anh đoán chúng mới chỉ nhú lên qua kẽ nứt của sàn bê tông.” Anh Tod vứt nhánh cây leo xuống cái bàn nước bên cạnh sô-pha và một giọt chất độc màu vàng rỉ ra thấm xuống gỗ trong khi mấy cái gai cào xước cả mặt véc-ni vốn đã phai màu từ lâu.
Liền sau đó nhánh cây bên phía anh Nash cũng được vứt ra. Họ lần lượt xắn quần Sabine lên, cởi giày và tất để kiểm tra mức độ nghiêm trọng của vết thương. “Không nghiêm trọng như cổ tay của cô ấy nhưng cũng không hề nhẹ.” Giọng anh Nash run run, các vòng xoáy của nỗi sợ hãi tột cùng xoay tròn trong mắt anh. “Nếu chúng ta không làm gì, cô ấy sẽ chết mất.”
Emma nâng cánh tay phải của Sabine lên xem xét, cẩn thận không chạm vào chỗ da sưng tấy. “Giờ chúng ta phải làm gì?”
Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Lydia và trong anh mắt của Emma. Tôi không thể không tự hỏi cậu ấy buồn bã như vậy là vì đang phải gánh đỡ một phần nỗi lo lắng của anh Nash hay là vì cậu ấy bắt đầu thực sự quan tâm tới Sabine, giống như tôi.
Cô nàng mara ấy giống như một ninja cảm xúc, lén lút xâm nhập trái tim của bạn khi bạn không ngờ nhất.
“Cô Harmony đã từng chữa khỏi cho em.” Tôi nói. “Cô ấy đã dùng một loại…”
“Ở nhà anh vẫn còn!” Anh Nash đứng bật dậy. “Sau lần em bị trúng độc cây dây leo đỏ, mẹ anh đã bào chế và dự trữ thêm vài lọ để ở nhà. À, có khi trong túi của mẹ anh cũng còn một ít đấy.”
“À!” Chị Sophie nhổm ngay dậy, chạy vụt vào trong bếp. Một giây sau, chị ấy quay lại với cái túi của cô Harmony trong tay. “Cô ấy bỏ lại nó ở đây lúc mọi người đi qua bên đó.”
“Cảm ơn chị.” Tôi mở túi ra lấy mấy cái lọ nhựa nhỏ đặt lên bàn. Tổng cộng có ba lọ, mỗi lọ được cô Harmony dán nhãn và ghi chú cẩn thận.
Nước – mất trí nhớ. Tôi đoán đây là thứ cô ấy đã pha vào cốc trà của chị Traci.
Nước – giảm đau. Một loại thuốc giảm đau chế từ thứ nước được lấy bên Cõi Âm.
XX.
Tôi chỉ có thể đoán đây là thứ nước cô ấy định đưa cho chị Traci để kết thúc việc mang thai, nếu đó là điều chị ấy muốn.
“Không có ở đây.” Tôi lại lục lại cái túi một lần nữa nhưng chẳng tìm thêm được lọ nào.
“Nó đựng trong lọ thủy tinh.” Anh Nash cầm lấy cái túi và dốc ngược nó xuống mặt bàn nước. Emma thấy vậy lập tức đứng dậy tránh qua một bên. “Ngoài ra còn phải có xi-lanh nữa. Đó là một loại thuốc tiêm chứ không phải để uống, em nhớ không?”
Tôi chỉ còn nhớ mang máng bởi suốt thời gian đó tôi nằm mê man, hầu như không tỉnh. Cả nhóm chúng tôi châu đầu vào tìm kiếm trong đống chìa khóa, mỹ phẩm, nước rửa tay, kem dưỡng da và một số vật dụng cá nhân khác… cho tới khi Emma reo ầm lên đầy sung sướng.
“Cái lọ đây rồi!” Cậu ấy giơ lên một cái lọ thủy tinh nhỏ nắp cao su.
Anh Nash mở ngăn túi nhỏ bên trong và lấy ra một cái xi-lanh và vài cái kim còn nguyên trong bọc. “Ơn chúa!” Anh vội vàng xé cái bọc ra và cắm kim vào xi-lanh.
“Em có biết mình đang làm gì không thế?” Anh Tod nhìn qua vai cậu em trai. “Làm sao em biết liều lượng thế nào là đủ?”’
“Mấy tháng trước mẹ đã dạy qua cho em rồi, sau khi… Kaylee đưa em trở về từ Cõi Âm.” Khi lão Avari bắt cóc anh ấy để ép tôi. “Mẹ đã lường trước được việc sẽ có người bị gai cây leo đỏ đâm trúng khi đi qua bên đó, vì thế mẹ muốn em học cách điều trị nọc độc của cây leo, trong trường hợp mẹ không đến kịp.”
Anh Nash dốc ngược lọ thủy tinh lên và xuyên kim tiêm qua cái nắp nhựa. Cả đám chúng tôi nín thở nhìn anh kéo xi-lanh lấy thuốc một cách thành thạo. Sau đó anh giơ xi-lanh lên kiểm tra lại liều lượng một lần nữa cho chắc rồi quay sang bảo tôi. “Em nâng tay cô ấy lên hộ anh với.”
Tôi quỳ xuống bên cạnh Sabine, cầm tay chị ta kéo thẳng ra. Anh Nash cứ cầm cái xi-lanh như vậy nhìn Sabine một lúc lâu, trước khi hít một hơi thật sâu rồi luồn cái kim xuống dưới da chị ta, từ từ bơm thuốc.
Phải đến khi tiêm xong và rút cái kim ra, anh mới cau mày sực nhớ ra một chuyện. “Thôi chết, đáng ra em phải sát trùng trước khi tiêm.”
“Muộn còn hơn không.” Anh Tod nói. “Em cần cái gì để sát trùng?”
“Bông và một ít cồn là được. À, cả băng cá nhân nữa.”
“Để em đi lấy!” Emma đứng dậy chạy vào trong phòng tắm.
“Nhưng như thế vẫn không giết được chỗ vi khuẩn em vừa tiêm cho cô ấy.” Anh Nash nói.
Anh Tod đặt một tay lên vai cậu em trai. “Bất kỳ bác sĩ bình thường nào cũng có thể chữa được các vết nhiễm trùng. Nhưng họ sẽ không thể làm gì với nọc độc của cây leo đỏ.”
Tôi thu dọn chỗ xi-lanh và kim tiêm vừa dùng rồi vứt vào thùng rác, trong khi chị Sophie sắp xếp lại đồ của cô Harmony cho vào túi. Luca kê lại bàn ghế về chỗ cũ, còn anh Nash sát trùng lại vết tiêm cho Sabine rồi lấy cái băng Emma vừa đưa băng lại. Xong xuôi, anh ngồi xuống mặt bàn nước và lặng lẽ nhìn bạn gái ngủ, thỉnh thoảng lại kiểm tra các vết sưng tấy ở cổ tay và cổ chân.
Đám còn lại chúng tôi rút vào trong bếp thì thầm nói chuyện.
“Lúc anh tìm thấy Sabine, chị ta đang trong tình trạng thế nào?” Tôi rót cho mình một cốc cà phê giờ đã nguội ngắt. “Chỉ… nằm bất tỉnh ở đó thôi à?”
Anh Tod gật đầu. “Giữa sân, ngoài trời, cách bệnh viện vài trăm mét. Nếu là bên thế giới của chúng ta chắc là ở chỗ bãi đỗ xe của bệnh viện. Anh đoán là lão Avari đã cấm không cho bọn quái vật kia động vào cô ta, bởi vì anh thấy có mỗi mình cô ta ở đó, cùng đám dây leo đỏ.”
“Lão ta làm như vậy là có ý gì?” Chị Sophie hạ giọng hỏi, mắt liếc về phía anh Nash như thể không muốn làm cho anh ấy buồn lòng hơn. Thật không ngờ bà chị họ của tôi cũng biết ý tứ như vậy. “Tại sao đã bắt được Sabine rồi lại còn thả ra? Tại sao chỉ hạ độc mà không giết chết chị ấy?”
“Đó là một lời cảnh cáo.” Tôi lặng lẽ đáp. “Chắc chắn là như thế.”
“Cảnh cáo cái gì?” Luca thì thào hỏi. “Rằng chúng ta đừng có đùa với lão? Rằng lão ấy có thể giết chúng ta bất cứ lúc nào lão ấy muốn? Nếu đó là thông điệp Avari muốn gửi gắm tới chúng ta, chi bằng cứ giết quách Sabine đi có hay hơn không?”
Đáp lại tôi chỉ biết nhún vai nói. “Mình cũng chịu.”
“Chẳng phải cậu nói lão ấy đã có thể giết chết cậu và anh Tod ngay trước khi bọn cậu quay trở lại đay còn gì?” Emma nói. “Nhưng lão ấy đã không làm?”
“Bởi vì Avari không muốn mình chết.” Tôi giải thích. “Lão ấy muốn…” Tôi không biết nên nói tiếp như thế nào, và tôi không muốn nghe những điều khủng khiếp ấy, cho dù là từ chính miệng mình.
“Avari muốn có thời gian từ từ “thưởng thức” cô ấy.” Anh Tod nói đỡ cho tôi. Nghe từ miệng anh ấy tôi cũng chẳng thấy khá hơn tẹo nào. “Lão ấy muốn tra tấn và hành hạ Kaylee cả về thể xác lẫn linh hồn. Lão ấy có cả sự vĩnh cửu để làm điều đó. Vì thế em có thể hiểu lão ấy thừa kiên nhẫn thế nào rồi đấy. Và lão ấy biết cách kéo dài sự đau đớn cho món đồ chơi của mình.”
“Thề là em chưa bao giờ nghe thấy chuyện gì kinh khủng như thế.” Luca thốt lên. “Mà đấy là em ngày nào cũng gặp người chết rồi đấy.”
“Công nhận.” Tôi gật đầu tán thành, và anh Tod siết nhẹ lấy tay tôi đầy thông cảm.
“Mọi người ơi, trong túi Sabine có cái gì này.” Tiếng anh Nash gọi vọng với ra từ bên ngoài phòng khách. Chúng tôi đông loạt quay ra, cùng lúc anh ấy đi vào trong bếp. “Nó lòi ra khỏi túi cô ấy.” Anh mở tấm giấy ra và để xuống trước mặt chúng tôi.
Đó là một mẩu tin nhắn. Có một dòng.
Cô mới là người ta cần.