“Ơ, em làm gì ở đây thế?” – anh Tod nắm lấy tay tôi lúc tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên anh trong phòng chờ – “Hôm nay ở trường mệt lắm à?
Em phải gặp chuyên gia tư vấn. Và em bị bao vây ở giữa hành lang với đủ câu hỏi trên đời.”anh Tod đảo tròn hai mắt, lắc đầu ngao ngán. “Thôi thì cứ coi như vì họ chưa từng gặp nạn nhân của một vụ thảm sát nào mà lại tí tởn trở vễ từ cõi chết và đi tìm linh hồn của những người đã chết để ban cho họ sự yên nghỉ cuối cùng.”
“Nếu anh nói như thế thì…”
“Hãy cho họ chút thời gian, Kaylee ạ. Rồi mọi tin tức về em cũng sẽ trở thành tin cũ thôi và cuộc sống sẽ trở lại bình thường như xưa.” – anh Tod nhún vai nói -“Chỉ có điều em không còn thực sự sống trong đó”.
“anh nói vây chẳng giúp ích gì hết”. đã có lúc tôi chỉ mong được mọi người để ý tới. Được nổi bật giữa đám đông, giống như Emma hay chị Sophie. Và giờ mong muốn của tôi đã trở thành hiện thực nhưng với lý do hoàn toàn khác hẳn. Tôi chỉ mong có thể quay trở lại cuộc đời vô danh trước kia.
Ngón tay cái của tôi xoa nhẹ lên bàn tay anh. Chỉ riêng việc được chạm vào tay anh thế này thôi cũng khiến tôi cảm thấy…thật hơn, giống như đang sống hơn. Tôi kéo anh lại gần và hôn anh. Trái tim tôi dường như đã đập trở lại ngay khi môi anh chạm vào môi tôi. Mạch máu chạy rần rật trong cơ thể tôi càng lúc càng nhanh, giống như cảm giác lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau. Đó không phải chỉ là một kí ức đơn thuần, bởi tôi có thể cảm nhận được nó bằng mọi giác quan tưởng chừng như đã mất của mình. Tôi như đang sống lại với khoảnh khắc ấy – một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi – và tôi hiểu rằng dù là kiếp này hay kiếp sau thì nó cũng sẽ mãi mãi đi theo tôi, chừng nào tôi còn tồn tại.
Trong một giây, tôi gần như quên bẵng đi việc mình đã chết. anh ấy cũng đã toi đời. Và rằng chúng tôi đang ngồi giữa những người bệnh héo hon trong phòng chờ của bệnh viện trung tâm.
Và rồi tiếng ai đó húng hắng ho và tiếng trẻ con quấy khóc kéo tôi trở về với hiện thực cùng với nỗi thất vọng khôn nguôi. Tôi có cảm giác hụt hẫng, giống như vừa mất đimột cái gì đó vô cùng quý báu và có ý nghĩa với mình.
Tại sao tôi lại cảm thấy vô cảm với mọi thứ xung quanh mình như vây? Tại sao tôi trông vẫn như trước nhưng cảm giác lại khác hẳn thế này? Trống rỗng, như một cái vỏ.
Cái vỏ Kaylee, vẫn là tôi ở bên ngoài nhưng trống rỗng ở bên trong. Tôi đã nghĩ quay trở lại trường học – gặp lại các bạn cùng lớp và thầy cô giáo cũ – sẽ giúp tôi lấp đầy khoảng trống đó. Và rằng một khi cái vỏ đó được lấp đầy, mọi thứ sẽ quay trở lại giống như xưa.
Tôi đã nghĩ cái chết của tôi sẽ chỉ là một đốm sáng trên màn hình ra-đa, không mấy ảnh hưởng tới những thứ xung quanh. Sau ngần ấy thời gian ở bên Tod, đáng ra tôi phải hiểurõ điều này mới phải. Cái chết của anh ấy không phải chỉ là một đốm sáng trên màn hình, nó là thời điểm xác định sự tồn tại của anh. Chính cái chết – khi nào, tại sao và cách thức anh ấy chết – đã nói lên con người anh. Tính cách của anh.
Vậy thì cái chết của tôi nói gì về tôi? Rằng tôi là một nạn nhân? Rằng tôi không đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh Nash giống như tôi đã làm với Emma và chị Sophie? Các ngón tay của anh đan chặt lấy tôi. “anh cũng đâu muốn như thế, nhưng chúng ta không thể để gã Thane tiếp tục giết người được.”
Em biết nhưng thế nào mà chẳng có cách tiêu diệt hắn mà không làm ảnh hưởng đến anh. Em nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ Lakeside”. Khu điều trị dành cho bệnh nhân tâm thần nằm ngay cạnh bệnh viện trung tâm, nơi chúng tôi đang ngồi bây giờ.
“Với Scott á?” – Các vòng xoáy trong mắt anh Tod bắt đầu chuyển động chứng tỏ anh ấy đã hiểu kế hoạch của tôi.
“Vâng”.
Scott Carter, một trong những người bạn thân nhất của ah Nash và bạn trai cũ của chị Sophie, đã hóa điên sau khi nghiện hơi thở của lão Avari và có một sự liên kết về tâm tưởng với lão. Avari cũng chính là gã tà ma anh Tod đã trao thần chết Thane cho. Và nếu có ai biết làm cách nào và tại sao Thane quay trở lại được thế giới con người thì đó là lão Avari.
Có điều làm sao để bắt lão ta nói cho chúng tôi biết mới là khó.
“OK”. – Cuối cùng anh Tod nói – “Tối nay chúng ta sẽ đi gặp Scott, còn bây giờ anh cần phải đi làm đây. Em biết đấy, mấy người ốm sẽ không tự lăn ra chết được.”
Tôi cố gượng cười. “anh còn câu pha trò nào nhạt hơn không?”
“Nhạt còn hơn không. Lát gặp em vào bữa trưa nhé!”
“Vâng, có lẽ sẽ có anh, em, Emma và bạn trai của cậu ấy. Em báo trước để anh khỏi bất ngờ.” Tod có thể chỉ hiện ra với mình tôi và Emma nhưng thà để cậu ấy không nhìn thấy anh từ đầu còn hơn là giả vờ như không thấy.
Ah Tod khẽ cau mặt. “Thôi được. Nhưng nếu phải tàng hình như vậy, anh không hứa là sẽ cư sử đàng hoàng đâu nhá! không biết là anh sẽ dám làm gì đâu,..Ý anh là, đằng nào cũng chẳng có ai nhìn thấy anh, tội gì anh phải mặc quần áo?”
Tôi bật cười phá lên, hai má ửng đỏ. “anh chỉ được cái mạnh mồm”.
“Trò chơi đó hai người có thể cùng chơi đấy “. anh nháy mắt trêu tôi.
“anh quên là em sẽ không thể tàng hình à?” – Tôi nhún vai nói và anh nghiêng người sang hôn lên má tôi. Chỉ một sự đụng chạm nhẹ như vậy thôi cũng đủ khiến trái tim tôi rung rinh một hồi – một cảm giác mà hồi còn sống tôi đã không biết là quý giá đến thế.anh Tod xịu mặt nói. “Hãy nhắc lại cho anh nhớ tại sao chúng ta phải ăn trưa đi. Khi mà cả anh và em đâu cần tới thức ăn?”
“Tạm thời em chẳng nhớ được gì hết.” Tôi nhe răng cười với anh. – “Đại hái có liên quan gì đó dến việ giả vờ sống…”
“anh cũng đang định hỏi em chuyện đó thế nào rồi?”
“Chỉ có bây giờ là em không thấy không giống như đang giả vờ thôi.” Bởi vì lúc này đây, trái tim nhảy tưng tưng trong lồng ngực tôi, chờ đợi cảm giác được anh chạm vàomột lần nữa. Nhưng tất cả sẽ kết thúc khi tôi quay trở lại trường học. Tôi sẽ lại phải cố gắng tập trung thể hiện ra như người bình thường – từ mạch đập, đến hơi thở và hình dáng bên ngoài – và đột nhiên mọi thứ bỗng trở nên quá khó khăn đối với tôi.
Chưa bao giờ tôi lại thấy làm người bình thường khó khăn đến thế. Quá nhiều thứ để nhớ, Quá nhiều thứ để giấu. Quá nhiều thứ để mất.
“Em sẽ không phải giả vờ mãi đâu” – Ah Tod động viên tôi – “Thêm một năm phổ thông nữa thôi, và rồi em có thể làm bất cứ điều gì em muốn. Vào đại học tự do lắm, em thích đi học lúc nào thì đi, đấy là em muốn học tiếp. Còn không thì chung ta có thể ….chơi với nhau”.
“Mãi mãi ý hả?” – Cái khái niệm mãi mãi – không có hồi kết – là một khái niệm quá dài để tôi nghĩ đến bây giờ. Việc không làm gì trong suốt một thiên niên kỷ – kể cả cóanh Tod ở bên cạnh – là điều không thể. Chắc chắn tôi sẽ hóa điên vì buồn.
“Thế còn anh? anh muốn làm gì?” Trong các lần nói chuyện trước đây, chúng tôi mới chỉ chia sẻ với nhau về sở thích, bí mật, mối quan tâm và cả những hi vọng, nhưng chưa bao giờ chúng tôi đề cập đến vấn đề này.
“anh đã có được thứ anh muốn.” – anh lại siết nhẹ tay tôi một lần nữa, nhưng tôi có cảm giác trái tim mình như đang bị anh bóp nghẹt – “Chúng ta còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu thêm. Hy vọng nó sẽ như thế này…anh lại nghiêng người sang hôn tôi một lần nữa và tôi đã phải đấu tranh tư tưởng lắm mới dứt được anh ra, trong khi tất cả những gì tôi muốn làm lúc bấy giờ là leo lên lònganh và tiếp tục hôn anh. Chưa khi nào tôi lại mong muốn được rũ bỏ mọi thứ như thế này. Công việc, và trường học – tôi chẳng cần mấy cái đó.
“Em tưởng là anh phải đi làm mà..” – Tôi thì thầm hỏi Tod, mắt không sao dời khỏi các vòng xoáy của sự đam mê đang xoay tròn trong đôi mắt màu xanh cô-ban của anh.
Và nếu nhìn vào mắt tôi có lẽ anh cũng tìm thấy một cảm xúc tương tự.
“Họ có thể đợi”
“anh không thấy là em đang cố tỏ ra là một người có trách nhiệm à?..” – Tôi thở dài khi anh kéo tôi sát về phía mình.
“Nhưng anh thì không.”
“Tại sao em cứ luôn là người nói câu “dừng lại” thế nhỉ? – Tôi phụng phịu nói.
“Vậy thì đừng nói. anh còn đang định kêu gọi cấm hoàn toàn từ đấy đây.” – Tod mỉm cười đầy thách thức – “Nếu anh làm thế thật, em sẽ ký chứ?”
“Tất nhiên là ký rồi. Giờ mà có bút anh bảo em ký gì em cũng ký.”
“May ho em anh không phải là một tà ma.”
Mặc dù biết là anh ây đang nói đùa nhưng ý nghĩ về lão Avari đã đưa tôi trở lại với thực tại. Thời gian chơi bời đã hết.
“Em phải quay lại trường đây. Lát gặp anh ở bữa trưa nhé?”
“Ừ, nhưng có thể anh sẽ đến muộn một chút. anh muốn ghé qua văn phòng một chút xem có ai nhìn thấy tay Thane không?”
“OK” Tôi hôn nhẹ lên má anh rồi vụt biến mất khỏi bệnh viện. Quay trở lại phòng vệ sinh của tiệm ăn đối diện với trường học, nơi tôi dự định mua mấy cái bánh kẹp thịt vàthật nhiều khoai tây chiên. Sau đó, để thay đổi không khí, tôi hô biến vào lớp Nghệ thuật của Emma, cẩn thận không đề ai nghe thấy hay nhìn thấy mình, rồi ghé sát mặt vào vai cậu ấy.
“Bữa trưa nay mình mời”.
Emma nhảy dựng lên và vô tình chơi nguyên một vệt sơn dài lên miếng vải bạt trước mặt. Mọi người trong lớp lập tức quay lại nhìn và cậu ấy vội đứng dậy xin lỗi, với lý do có một con ong vừa bay qua, sau đó quay sang lườm tôi một cái rồi giả vờ như đang lẩm bẩm một mình. “Chẳng buồn cười chút nào”.
“Xin lỗi, tôi nhe răng cười nịnh nọt. Nhưng tôi thấy vui mà,cảm giác được cười thoải mái như thế này thật thích. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh Tod vẫn muốn ở gần gia đình mình sau khi chết. Bởi vì chỉ có người sống mới đem lại cảm giác vẫn như đang sống cho người chết. Đó là lý do tại sao tôi luôn bị hút về phía bạn bè và người thân, và khikhông có họ ở bên cạnh, thế giới – cuộc đời sau khi chết của tôi- dường như còn trống rỗng hơn chính sự hiện diện của nó.
Tôi hô biến ra ngoài sân trước và ngồi xuống cái bàn nơi tôi và Emma vẫn thường ngồi ăn trưa cùng anh Nash và Sabine cho tới tận cái tuần tôi chết, và vì không có ai nhìn thấy nên tôi ngang nhiên hiện ra giữa thanh thiên bạch nhật rồi ngồi nhấm nháp khoai tây chiên, đợi chuông báo hết tiết ba.
Đáng tiếc tôi đã không thể hoán đổi quyền công dân với quyền ăn trưa của mình.
Mọi người bắt đầu lục tục đi ra sân với khay thức ăn trên tay. Ai nấy đềi ngoái đầu nhìn chằm chằm về phía tôi. Mặc dù không hề thoải mái với sự soi mói đó nhưng tôi vẫn chịu được, miễn sao đừng có ai hỏi đến tôi. Các bàn ăn ngoài sân nhanh chóng được lấp đầy và mọi ánh mắt đều chỉ tập trung vào một điểm – TÔI. Chẳng bao lâu, mấy bạn cùng lớp – những người đã biết tôi là ai trước khi bị tên Beck đâm – bắt đầu bước tối xin ngồi ăn cùng tôi.
Và phần lớn trong số đó đã thản nhiên ngồi xuống mà không chờ câu trả lời của tôi.
Bởi theo quan điểm của họ, như thế là đã lịch sự lắm rồi. Hầu hết đều hỏi về tình trạng của tôi, và một vài người thậm chí còn đề nghị giúp tôi làm bài tập. Đặc biệt có một gã ẩm sọ ngỏ ý muốn mời tôi đi dự prom cùng với hắn. Tất nhiên là tôi chỉ có thể ậm ừ cho qua.
Emma và Jayson còn chưa đến mà cái bàn của tôi đã chẳng còn thừa một chỗ trống nào, và tôi lại bắt đầu lên cơn hoảng loạn, Tôi phát ngấy với những câu hỏi không đâu, những cái nhìn chằm chằm vô ý, những người trước giờ chưa từng là bạn của tôi. Tôi không hề mong muốn những chuyện này. Tôi chỉ muốn được biến mất.
Và ngay khi ý nghĩ ấy thoáng qua đầu tôi, tôi có thể cảm nhận bản thân đang trượt dần khỏi thế giới hiện thực và tôi đã phải gồng mình tập trung để tiếp tục hiện hữu. Tôi chống hai khuỷu tay lên bàn và vùi mặt vào lòng bàn tay, miệng thầm động viên bản thân.
Mình muốn ở đây. Mình muốn ở đây. Mình muốn ở đâyyyy. Nhưng đó không phải là sự thật và nó không hề giúp ích gì cho tôi.thật không may mọi người lại lầm tưởng tôi làm như vậy là vì quá đau đớn, và tất cả lập tức nhao nhao lên hỏi thăm xem tôi có sao không. Ai đó thậm chí còn cố gắng giật cả tay ra khỏi mặt tôi để chắc chắn là tôi vẫn còn tỉnh táo, trong khi sự thật là tôi đã ngừng thở từ lâu rồi.
“Mấy người có tránh ra không thì bảo!” – một giọng nói quen thuộc quát ầm lên, lúc tôi giằng tay ra khỏi người vừa giật tay mình khi nãy. Tôi ngẩng mặt lên và thấy Sabineđang gườm gườm nhìn đám “bạn” mới của tôi. Qua ánh mắt lúc này đang tối sẫm của Sabine, tôi hiểu rằng chị ta đang dùng nỗi sợ hãi của chính họ để đuổi họ đi.
Sabine là một “cơn ác mộng” đúng nghĩa, mặc dù từ chuyên ngành gọi là Mara, và tôi cũng thích cái tên gọi cũ này hơn. Chị ta có thể đọc được nỗi sợ hãi của con người, sau đó dệt chúng thành những cơn ác mộng rồi đi hút năng lượng của các nạn nhân trong khi đang ngủ.thật bệnh hoạn đúng không? Nhất là khi chị ta cố dùng năng lực mara của mình để dọa cho tôi tránh xa khỏi anh Nash. Nhưng giờ đây tôi lại cảm thấy biết ơn vô cùng cái người mà mấy tháng trước tôi còn coi là kẻ thù không đội trời chung của mình.
“Cảm ơn chị” Tôi thở hắt ra, khi thấy đám kền kền kia lần lượt đứng dậy bỏ chạy sau câu nói của Sabine. Và khi ngẩng mặt lên lần nữa, tôi nhìn thấy anh Nash đag đừng đằng sau Sabine. Theo dõi tôi. Điều khiến tôi đau đơn nhất là tôi không thể đoán được suy nghĩ và tâm trạng bây giờ của anh ấy, mặc dù tôi hoàn toàn hiểu tại sao anh ấy lại kiểm soát các vòng xoáy trong mắt mình mỗi khi ở gần tôi.
“Lũ khốn nạn không có lòng tự trọng” – Sabine lẩm bẩm nói – “Đến như tôi còn chẳng bao giờ động tới những người ốm yếu hay bị thương”.
Tôi cũng chẳng muốn phí sức thanh minh với chị ta rằng mình không hề ốm yếu hay bị thương. “Hai người có muốn ở lại và cùng ăn không?” – Tôi liếc nhìn từ Sabine sang
Nash, người đã phải nhắm nghiền mắt lại và hít một hơi thật sâu sau đó mới mở mất ra nhìn tôi – “Em mua rất nhiều bánh kẹp thịt”.
Thức ăn miễn phí có thể dụ dỗ được Sabine nhưng với anh Nash lại là một chuyện khác.
“anh ta có ở đây không?” -Nash hỏi, và tôi chợt nhận ra đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng anh kể từ khi tôi chết đi.
“anh ta” hiển nhiên là anh Tod rồi.
“anh ấy chưa đến, nhưng anh có thể ở lại cho tới khi anh ấy tới mà. Hoặc anh có thể ở lại tới lúc nào anh muốn. anh có mọi quyền căm ghét bọn em, nhưng chuyện nàykhông đến mức phải…” Tôi ngập ngừng không biết phải nói gì tiếp theo.
“không đến mức phải làm sao hat Kaylee?” – anh Nash nhẹ nhàng hỏi – “Khó xử và đau đớn? Bởi vì nếu em biết còn cách nào để anh nói về việc này, rằng anh trai anh đã cướp bạn gái của anh và cô ấy đã đổ tội giết người cho anh thì anh rất sẵn sàng muốn nghe.”
Tôi không thể. Tất cả những gì anhh ấy nói đều là sự thật và tôi càng cố bào chữa cho việc làm của mình sẽ chỉ càng khiến anh ấy giận hơn mà thôi.
Và khi anh Nash quay lưng định bỏ đi, tôi vội đứng dậy nói. “anh hãy ở lại có được không?” – Mọi con mắt đổ dồn về phía tôi và anh Nash dừng lại – “Em xin anh đấy.
Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu.” – Tôi quyết định chỉ để cho mình anh ấy và Sabine nghe thấy tiếng mình – “Em bết sẽ không thể xóa bỏ mọi điều không hay đã sảy ra giữa chúng ta nhưng cuộc đời chúng ta vẫn có thể lật sang một trang mới và bắt đầu lại từ đầu.”
Nash liếc sang phía Sabine và chị ta nhún vai đồng ý. Sau đó, hai người họ bước tới ngồi xuống bàn cùng với tôi. Vấn đề là tôi không biết phỉ nói gì với họ. Kế hoạch của tôi mới chỉ dừng lại ở việc cầu xin họ ngồi ăn cùng chứ chưa hề nghĩ tới phần thứ hai, bởi vì tôi đã tưởng tượng rằng sẽ không thành công.
“Ừm …Emma và bạn trai của cậu ấy cũng sắp tới rồi vì thế chúng ta sẽ khó mà nói về mấy chuyện kia, nhưng…anh thế nào rồi?” – Tôi vừa hỏi vừa mở túi ấy bánh. Chưa khôi phục hẳn khỏi lần cai nghiện đầu tiên, anh Nash đã tái nghiện trở lại.cô Harmony nói lần cai nghiện sau bao giờ cũng đau đớn và khó khăn hơn lần trước.
“Giờ em có nhất thiết phải ăn nữa không?” – Nash hỏi, hoàn toàn lờ đi câu hỏi của tôi.
“Em không bắt buộc phải ăn nhưng có, em vẫn có thể ăn.” – Tôi đưa cho anh một cái bánh và một gói khoai tây chiên, trong khi Sabine không chờ được đã tự lấy ăn tự
bao giờ – “anh Nash, em thành thực xin lỗi anh.”
“cô đã nói câu đấy rồi mà” – Sabine cắn một miếng bánh to, và nhồm nhoàm nhai – “cô đã nói câu đấy quá nhiều là đằng khác. Càng chứng minh cho giả thuyết của tôi là đúng, rằng mọi lời xin lỗi đều là vô nghĩa. Chúng không thể sửa chữa được vấn đề, đúng không? Đó là lý do tại sao tôi rất hiếm khi để ý tới chúng.”
“Lời xin lỗi không phải là cái băng dính cá nhân” – Tôi nói – “Đó là cách một người thể hiện sự hối hận của mình.”
“Làm thế cũng có ích gì” – Giọng anh Nash đầy khó chịu và giận dữ. Nãy giờ anh ấy vẫn chưa đụng vào túi đồ ăn – “Hơn một nửa đám người ở đây vẫn tin rằng anh đã đâm em, Kaylee ạ. Tại sao anh đã tránh xa em, như lời em yêu cầu mà cuối cùng vẫn bị bắt và buộc tội đâm chết em thế?”.
“Quả thực khi ấy em không còn sự lựa chọn nào khác.” – Đó là sự thật và tôi chỉ mong Nash có thể tin lời tôi nói – “Tên Beck nói hắn sẽ làm nhục và giết chết cả Emma và chị Sophie, nếu em không không chịu hợp tác. Em không thể để chuyện đó sảy ra. hắn ta đã làm hại quá nhiều người vô tội rồi.” – Chỉ nhớ lại về chuyện hôm đó thôi cũng đủ khiến tôi rùng mình – “Nhưng sau đấy em đã tới gặp cảnh sát và nói với họ là anh không hề có mặt ở nhà em.”
“Em đã làm cho họ rút lại lời buộc tội nhưng em không thể rút lại những gì đã gây ra cho anh” – anh Nash khăng khăng nói và tôi buộ phải thừa nhận là anh ấy nói đúng – “anh đã bị kết án bởi tòa án của dư luận vào cái giây phút mà họ còng tay anh và ném anh vào xe cảnh sát. Ngay trước mặt mẹ anh. Em định sẽ sửa chữa lại chuyện đó như thế nào?”
“Em không biết” – Tôi đã phải rất kiềm chế để không bật khóc nức nở giữa sân trường. Tôi thậm chí còn không biết là mình vẫn có thể khóc, hóa ra kể cả sau khi chết, tôi vẫn yếu đuối và bất lực y như hồi còn sống – “Em sẽ đi nói với mọi người. Em sẽ nói bất cứ điều gì anh muốn. Em sẽ…Em sẽ chấp nhận cuộc phỏng vấn cho tờ báo của nhà trường, nếu cách đó có thể giúp thanh minh được cho anh. Dù gì Chelsea cũng đã…”
“Thôi quên chuyện đó đi” – Nash cầm túi bánh lên và lấy bánh ra ăn, nhưng trông mặt anh ấy chả có vẻ gì là muốn ăn hết – “nói chung là đừng nói lại về chuyện này nữa, sớm muộn rồi mọi thứ cũng lắng xuống thôi.”
“Kaylee?”
Tôi giật thót mình quay lại và nhận ra anh chàng vừa đụng phải ngoài hành lang khi nãy. Trông anh ta có vẻ như đang muốn nói gì đó, vì thế tôi vội giơ tay lên chặn trước.
“Nghe này, hôm nay tôi đã gặp phải quá nhiều chuyện rồi và tôi không muốn tiếp thêm bất cứ một người nào nữa. Vì thế nếu đó là điều…”
“mình là Luca Tedesco. Bà Madeline bảo mình đến gặp cậu.” anh chàng kia mỉm cười và chìa tay ra, làm tôi trong vài giây chỉ biết ngây người ra nhìn chằm chằm vào anh ta.
“À, cho mình xin lỗi nhé!” – Thay vì bắt tay, tôi nhích vội sang một bên dành chỗ cho cậu ta – “Cậu chính là người gọi hồn đấy à?” – Tôi thì thào hỏi, giọng không giấu nổisự ngạc nhiên. Nghe bà Madeline kể tôi cứ nghĩ đó là một người nhỏ thó, tính tình thẹn thùng và kỳ quái cơ đấy, ai mà ngờ cậu ta lại cao rao, và điển trai như thế này. Trước đây chẳng phải tôi đã rất bất ngờ khi gặp anh chàng thần chết tóc vàng cao to và đẹp trai ngời ngời đó sao?
“anh chàng mới chuyển đến hóa ra là một người gọi hồn à?” – Sabine ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy” – Luca ngồi xuống và ngay lập tức tỏ ra khá thân thiện với những người cậu ấy chưa gặp bao giờ – “Mình đoán các bạn của cậu cũng là….?
Tôi thậm chí còn không biết cậu ấy đang hỏi mình, cho tới khi Sabine nhanh miệng trả lời thay. Từ “bạn bè” có vẻ hơi không phù hợp ở thời điểm này, nhưng nói chung việc cậu có thể nói chuyện với người chết sẽ không làm cho loài mara và beanside như chúng tôi sợ đâu. Tôi là Sabine Campbell và đây là Nash Hudson. “Chị ta đặt một tay lên ngực, sau đó chỉ về phía anh Nash. “một mara và một beanside!” – Luca cầm lấy túi khoai tây chiên tôi đưa cho cậu ấy – “Bà Madeline nói tôi sẽ tìm được bạn đồng hành tốt ở đây nhưng tôi đoán bà ấy nói vậy chỉ để lừa cho tôi chuyển đi.”
“Madeline là ai thế?” – Sabine hỏi trong khi anh Nash hết nhìn tôi lại quay sang Luca.
“Đấy là sếp của tôi ở phòng khiếu nại, À, phải nói là sếp của chúng tôi mới đúng.” – Tôi liếc về phía anh bạn mới đến. – “Từ này Luca và tôi sẽ làm việc cùng nhau”.
“Thế hay người quen biết với Kaylee như thế nào?” – Luca hồn nhiên hỏi và qua nụ cười đầy nham hiểm của Sabine, tôi hiểu rằng mình sẽ không thích câu trả lời của chị ta.
“À, anh Nash từng có thời cặp kè với cậu ấy và tôi ở bên cạnh để ngăn chặn điều đó sảy ra. Nhưng giờ thì tôi không phải bận tâm nữa rồi bởi vì Kaylee đã đá Nash để cặp
với anh trai của anh ấy, một cách công khai. nói chung vụ việc ấy cũng um sùm mất một thời gian, mặc dù những người trong cuộc đều hiểu chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ sảy ra.”
anh Nash cau mặt lại nhưng không hề lên tiếng phản đối. “OK, rút cuộc người gọi hồn làm cái quái gì thế?”
“Cậu ấy có thể nhìn thấy người chết.” – Sabine trả lời, quay sang nở một nụ cười hiếm hoi với Luca – “Giống như đứa bé trong bộ phim Giác quan thứ 6, đúng không?”
Luca nhún vai, “Đại loại như thế. Chỉ có điều không hề có những bóng ma. Thường thì tôi sẽ cảm nhận được những người vừa mới chết, hoặc mới sống lại. Giống như
Kaylee và gã thần chết sáng nay.”anh Nash khựng người lại. “Tod á?”
Luca lại nhún vai và quay sang nhướn mày hỏi tôi. “Tôi cũng không biết nữa. Tên hắn là Tod à?”
“không phải, là người khác”.
Trông anh Nash có vẻ bớt căng thẳng hơn một chút, nhưng Sabine thì không dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế. Đôi khi chị chị ta nhạy cảm quá mức cần thiết, chẳng những không có lợi gì cho chị ta mà còn làm liên lụy tới cả tôi. “Là một người cô biết đúng không? cô còn quen thần chết nào khác nữa à?”
Tôi ngẩng lên và thấy cả ba người đang lặng im nhìn tôi chờ đợi. Đó là câu trả lời mà tôi không hề muốn nói ra trước mặt Luca, ít nhất là cho tới khi tôi có thể chắc chắn là cậu ta sẽ mách lại với bà Madeline.
“hắn ta là một thần chết nổi loạn đúng không?” – Luca hỏi – “Chính hắn là kẻ đã giết chết ông chủ tiệm bánh rán sáng nay mà”.
“Ừ, nhưng hắn… không phải là anh Tod.” – Tôi miễn cưỡng gật đầu – “nói chung là mình đã ấy lại được linh hồn và giao nó cho bà Madeline.”
“anh Luca?” – một giọng nói quen thuộc cất lên phía sau luwg chúng tôi và tôi quay lại, thấy chị Sophie đang đi qua bãi cỏ, tiến về phía chúng tôi, mắt dán chặt vào anh chàng gọi hồn. Ánh mắt của chị ấy lúc này thật trìu mến và dịu dàng, khác hẳn với lúc nhìn tôi – “anh bị lạc à?”
Luca mỉm cười như thể đã biết Sophie từ trước. Xem ra cuộc đời tô lại vừa có thêm một tầng rắc rối mới rồi. “không, anh đã chủ động tới chào hỏi em họ em đấy chứ” –
Luca vòng tay qua eo chị Sophie, lúc chị ấy dừng lại trước bàn chúng tôi. Và tôi chỉ biết há hốc mồm ra kinh ngạc – “Hóa ra bọn anh sẽ cùng làm việc với nhau”.
“Khoan đã, hai người quen nhau à? – Tôi bàng hoàng hỏi lại. Chị Sophie quen với anh chàng gọi hồn. Thậm chí còn thân tới độ để cho anh ấy vòng tay ôm eo mình.
“Ờ,” – Sabine lanh chanh nói, và tôi chợt nhận ra cả chị ta và anh Nash trông không có vẻ gì là ngạc nhiên – “Nếu cô định nghĩa “quen nhau” co nghĩa là thường xuyên quấn lấy nhau và ôm hôn nhau trước mặt mọi người.”
“Cậu đang hẹn hò với Sophie ý hả?” – Tôi trô mắt hỏi Luca, mặt đầy bối rối và khó hiểu. Thử hỏi trên đời còn chuyện gì kỳ quặc hơn thế này không?
Luca nhún vai, “Bọn mình vẫn chưa có buổi hẹn hò chính thức nào, bởi vì gia đình cô ấy gần đây co nhiều chuyện buồn xảy ra. Nhưng mình đoán cậu cũng biết là vì chuyện gì…?”
“anh làm cùng chỗ với Kaylee ý hả?” – Cuối cùng chị Sophie cũng đã tìm lại được giọng nói của mình, sau cú sốc ban đầu không kém gì tôi.
“Phải đến bây giờ bọn anh mới chính thức gặp nhau nhưng mà ừ, bọn anh làm cùng chỗ với nhau.”
“Em đoán anh không phải đang nói về công việc bán bỏng ngô ở rạp Cinemark…”
“Công việc khác.” – Tôi hạ giọng nói. Mới nghỉ có một tháng mà tôi đã bỏ lỡ những chuyện gì thế này? – “Em không hiểu, cị vốn vẫn luôn rất ghét những thứ kỳ quái và nguy hiểm cơ mà. Mình không có ý xúc phạm cậu đâu…” – Tôi quay sang nói với Luca – “…nhưng công việc gọi hồn rõ ràng công việc gọi hồn nằm trong số đó còn gì”.
Mặt chị Sophie tối sầm lại, giống y như những lúc nhìn thấy tôi mua một đôi giày rẻ tiền nào đó ngoài chợ hoặc đi ra ngoài mà không sửa sang lại đầu tóc. Như kiểu chị ấy rất thất vọng về tôi. “Em nói như thế là kỳ thị người khác đấy. Thậm chí còn tồi tệ hơn cả việc phân biệt chủng tộc. Chị cứ tưởng em sẽ học được cách thông cảm với mọi người hơn, khi mà giờ bản thân em không còn là con người hay còn sống nữa.” – Giọng chị ta đầy gay gứt ở câu cuối cùng và tôi chỉ biết trố mắt sững sờ nhìn bà chị họ khi chị ấy luồn tay kéo Luca đứng dậy – “đi thôi anh, chúng ta nên tới chỗ những người biết trân trọng anh thì hơn.”
“Rất vui được gặp mọi người.” Luca từ từ đi giật lùi trong khi chị Sophie ra sức kéo cậu ấy tránh xa khỏi chúng tôi.
Đợi cho hai người họ đi khỏi, tôi quay lại hỏi anh Nash và Sabine. “Chỉ mình em hay là cả thế giới này đảo lộn hết rồi? Bởi vì đấy chính xác là những gì em cảm nhận được.”
“Công nhận chuyện này kỳ quái thật” anh Nash gật gật đầu đồng tình, và chỉ riêng việc anh ấy không tranh cãi với tôi cũng đủ khiến tôi thấy hạnh phúc lắm rồi.
“Mấy người đó thậm chí còn chẳng biết cậu ta là ai và thuộc giống loài gì” Sabine cười khẩy nhìn theo Luca, lúc cậu ta vui vẻ ngồi xuống cùng với Sophie và đám bạn của chị ta như thể đã quen biết họ từ lâu.
“Sao chị Sophie lại quen Luca?” – Tôi hỏi và Sabine nhún vai không biết.
“Hình như bọn họ đã quen nhau từ đời nào rồi, trước khi cậu ta chuyển tới đây cơ.” – Sabine nhoài người về phía tôi nói – “Nhưng nói về họ thế là đủ rồi. cô nói dối về gã thần chết đó.” – Chị ta hạ giọng thì thầm – “rõ ràng cô biết hắn là ai. Khai thật đi”.
Tôi thở dài, sau đó cố gắng tập trung sao cho chỉ mình hai người họ nghe thấy tiếng mình. “Tôi không muốn nói chuyện đó trước mặt Luca, bởi vì hắn chính là gã Thane.
Cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa vậy mà hắn đã quay trở lại.”
“Thane, gã thần chết giết mẹ em ý hả?” – anh Nash hỏi – “Chẳng phải chính hắn đã lấy mạng em còn gì? Thế em nghĩ là hắn đi đâu?”
Tôi chớp mắt nhìn anh Nash ngạc nhiên. Tôi cứ nghĩ ai đó – cô Harmony chẳng hạn – sẽ tường thuật lại cái chết của tôi cho anh ấy nghe. Nhưng xem ra tôi đã lầm. “anh Nash, tên Thane còn thậm chí không có cơ hội động đến linh hồn của em. anh Tod đã nộp hắn cho lão Avari. Đó là lý do vì sao em nghĩ sẽ không bao giờ gặp hắn nữa.”
“anh Tod đã giao hắn cho gã tà ma của lòng tham ý à?” – Tôi có thể nghe thấy sự ngưỡng mộ trong giọng nói của Sabine – “Liều lĩnh. Mạo hiểm. Kịch tính. Tôi ủng hộ”.anh Nash cau mày lại và tôi có cảm giá mọi nỗ lực hàn gắn lại tình bạn của mình nãy giờ đang từ từ vuột mất. “Tại sao anh ấy lại làm như vậy. rõ ràng làm như thế cũng có cứu được mạng em đâu.”
“anh ấy làm vậy không phải là để cứu mạng em” – Tôi giải thích “anh ấy chỉ muốn đảm bảo rằng Thane không phải là người kết thúc mạng sống của em, khi thời điểm tới. Bởi vìhắn ta…đã theo dõi em. Lấy bạn bè và bố ra để đe dọa em. hắn ta có mặt ở đó hôm anh và em cãi nhau về anh Tod. Trong bếp nhà em” – Tôi không hề muốn nhắc lại chuyện này nhưng anh Nash có quyền được biết – “hắn ta liên tục đặt câu hỏi với em trong khi chúng ta cãi nhau và em không thể lắng nghe cả hai người cùng một lúc. anh đã tưởng anh Tod có mặt ở đấy. anh nhớ không?
Chắc chắn là anh ấy vẫn còn nhớ Tôi có thể dám chắc điều đó. “Than đã theo dõi em? hắn ta ở đó và em không hề nói gì với anh?” – Giọng anh Nash giận dữ thốt lên, các vòng xoáy trong mắt anh vẫn không hề chuyển động – “Chính xác là em đã nói dối anh bao lâu rồi hả Kaylee?”
“Em làm vậy cũng chỉ là muốn cứu mạng anh mà thôi. hắn dọa se giết chết anh nếu em nói cho anh biết là hắn đang ở đó”
“Có lẽ em cứ để hắn ta làm thế còn hơn, như thê có khi…” – anh Nash mím chặt môi lại không nói tiếp, nhưng tôi có thể đoán được anh muốn nói gì – “anh không thể tiếp tục nói chuyện với em Kaylee ạ. Chưa phải bây giờ”. nói rồi anh đứng bật dậy mặt mũi phằm phằm đi thẳng vào trong cangtin, mà không một lần nhìn lại hay nói thêm câu gì.
Sabine ngập ngừng cầm vội lấy cái bánh đang ăn dở rồi lẽo đẽo chạy theo anh, bỏ mặc tôi trơ trọi một mình với cái bàn trống không, ngay giữa sân trường. “Chuyện vừa rồi là sao?” – Emma hỏi và tôi ngẩng lên thấy cô bạn thân nhất của mình cùng anh bạn trai mới, Jayson Olivera đang ngoái đầu nhìn theo anh Nash và Sabine.
“Chuyện cũ, các bí mật. Và những lời trách móc. Cậu biết rồi đấy, cần như mọi khi thôi.” – Tôi đẩy túi bánh còn lại về phía họ sau khi họ ngồi xuống.- “Nào, giờ thì kể cho mình nghe một tháng qua mình đã bỏ lỡ những chuyện gì nào?” Chỉ trong vòng 5 phút tôi đã bị bở rơi bởi một người gọi hồn, một mara và một beanside tràn đầy phẫn nộ, giờ thứ tôi cần chính là một chút bình thường. Ít nhất là cho tới khi anh chàng bạn trai thần chết của tôi xuất hiện.