Hôm nay ở trên đường nhìn thấy người bán mực nướng, chợt nhớ ra em rất thích ăn món ấy.
Trước đây tôi thường không cho phép em ăn những món rẻ tiền không hợp vệ sinh đó. Em cũng chỉ tỏ vẻ ta đây không sao cả, chỉ dùng khóe mắt trộm nhìn, rồi mới như không có việc gì bỏ đi, nhưng bộ dạng vừa ủ rũ lại còn nuốt nước miếng.
Rõ ràng chẳng khác gì một đứa trẻ, vậy mà trước mặt tôi lại rất thích vờ làm một người đàn ông trưởng thành.
Tôi nghĩ một chút, cho xe đỗ vào ven đường mua mấy xâu, còn cho thêm rất nhiều tương ớt và ngũ vị hương rắc dày thành một lớp.
Nếu em thấy được, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Thế nhưng tôi biết em không thể nhìn thấy.
“Ngài Lục, ngài lại đến nữa.” Có người mỉm cười với tôi, gương mặt mơ hồ.
Tôi gật gật đầu.
“Mỗi ngày đều đúng giờ mà đến, thật là hiếm thấy.”
Tôi lại bình thản gật đầu.
Trừ người kia ra, tôi đối với hết thảy những người khác đều lãnh đạm.
“Hôm nay đột nhiên trời trở lạnh.” Tôi vào phòng, đóng cửa lại, “Anh có mang áo khoác mới đến cho em này, kiểu dáng thật sự rất hợp với em, chỉ không biết em có thích màu này hay không.”
Em không có phản ứng. Giống như trước kia mỗi khi bực mình với tôi vậy.
“Có mua sầu riêng cho em nữa… Thật không thể tin được.” Tôi thì thầm nói, “Sao em lại thích món này cơ chứ, mùi thế này em ngửi thấy sẽ không bị váng đầu sao?”
Ở trong xe, chỉ cần ngửi thoáng qua là tôi sẽ lập tức phóng xe tránh đi.
“Còn có mực nướng… thật không hợp vệ sinh, cho nên chỉ mua lần này thôi, lần sau nhất định sẽ không mua nữa…” Tôi mang chiếc hộp giấy để ở đầu giường, “Anh còn cho rất nhiều tương ớt… nếu em muốn ăn, hãy mau thức dậy đi.”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Em vẫn im lặng nằm trên giường, không cử động.
“Hôm nay nếu không thức dậy, sau này sẽ không cho ăn nữa.”
Lời uy hiếp của tôi dường như không có chút tác dụng gì.
Thở dài, tôi cởi áo khoác ngoài ra ngồi lên giường, vươn tay ôm lấy mặt em, “Cái gì em cũng không chịu ăn, người càng ngày càng gầy… Được rồi, anh không thúc giục em… Anh sẽ kể em nghe chuyện xưa trước, kể xong em liền thức dậy, được không?”
“Ngày hôm qua anh nói đến đâu rồi?” Tôi dùng ngón trỏ gõ nhẹ trán, “Tiểu Lạc, phải không? Lần đầu tiên anh nhìn thấy nó thực sự là bị dọa cho sợ. Nó và người phụ nữ ấy quả thật giống nhau như đúc. Em còn nhớ người phụ nữ ấy không, mấy hôm trước anh đã kể cho em nghe, có điều anh không nhớ nổi tên cô ấy, chỉ nhớ cô ấy họ Kha… Anh đã nói cho em biết rằng ánh mắt cô ấy rất giống em chưa? Đều rất dài, mắt một mí, bình thường thì ngây thơ, khi liếc lên rồi liền thật giống hồ ly… chỉ là so với hồ ly có hơi ngốc một chút, em nào có phải là hồ ly thông minh…”
Ngón tay chạm vào khóe mắt im lìm nhắm chặt của em.
Tại sao em không chịu mở mắt ra nhìn anh?
“Cô ấy xin anh ôm cô… Em biết là anh không thích phụ nữ. Nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt đó, liền nhớ đến dáng vẻ của em…”
“Xong rồi anh đã bỏ đi, cô ấy vẫn theo anh, dùng mọi cách để giữ anh lại. Cô ấy nói là mình đã mang thai.” Tôi dừng một chút, cố gắng nhớ lại gương mặt thoáng bi thương của cô gái đó, “Nhưng anh vẫn phải đi. Giữa anh và cô ấy có điều gì để lưu lại, cô ấy cũng không phải là em.”
“Cho nên, em phải biết rằng, Kha Lạc là con của anh.” Tôi cười cười, “Cho đến tận bây giờ anh vẫn không nghĩ là mình sẽ có một đứa con. Cảm giác thật kỳ quái… Nhưng khi nhìn con anh lại có thấy đau lòng, đó là con anh… trong cơ thể nó có một phần của anh…”
Ngôn từ dường như có điểm thiếu thốn.
“Ừm, dù anh không thể nói rõ cho lắm, nhưng em sẽ hiểu mà, phải không?” Tôi nhìn người vẫn đang nằm im hoàn toàn không chút phản ứng bằng ánh mắt tin tưởng, “Anh thương nó cũng như em thương yêu Văn Dương vậy. Cả khối ngọc bội kia cũng đưa cho nó. Nó vốn là trưởng tôn của Lục gia, nhưng mà…”
Tôi cười, “Nhưng mà anh không cho nó biết sự thật. Làm chú của nó chẳng phải cũng tốt lắm rồi sao? Nó tin tưởng anh như vậy, gần gũi anh như vậy, còn nói rằng, nếu chú làm cha cháu thì tốt rồi, nghe thấy vậy anh thật sự cảm thấy thỏa mãn.”
“Rồi một ngày Kha Lạc đến hỏi anh công ty có thiếu người không, nó nói rằng có một người quen là nhân tài hiếm thấy, chú ấy họ Trình, tên là Diệc Thần.”
Tôi lại cúi đầu vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của em, “Tâm trạng của anh lúc ấy ra sao, em có hiểu không?”
“Hai mươi năm… anh đã không còn nuôi hy vọng, nhưng em lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh. Anh đã nghĩ, rốt cuộc cơ hội trả thù đã tới. Từ khi không tìm thấy em, anh đã nghĩ một ngày nào đó nhất định sẽ trả thù… Anh từ bỏ hết thảy mọi thứ, hai bàn tay trắng không danh không phận từ Mỹ trở về, nhưng lại không thấy em đâu…” Tôi cười khổ một chút, hồi tưởng lại cảm giác khốn cùng lúc ấy, “Anh đợi em hai mươi năm.”
“Vậy mà ngay khi nhìn thấy em…” Tôi nhẹ nhàng ôm lấy đầu em, “Chuyện đầu tiên anh nghĩ lại là em gầy quá, có phải những ngày qua đã sống không tốt không?”
“Em trước kia như thế nào, cho đến bây giờ anh vẫn chưa hề quên, nhớ rõ từng chút từng chút một như vậy…”
“Rồi anh mới gặp Trác Văn Dương. Gương mặt cậu ta giống hệt em, khiến anh nhớ ngay đến em. Cho nên anh điều tra ra Trác Lam. Cuối cùng anh đã hiểu được vì sao nhiều năm nay vô luận thế nào cũng không tìm được tin tức của em, vì em đã là người của Trác gia.”
“Em rời khỏi anh, lại còn cùng cô ta kết hôn… Có thật là em… vì anh không còn là Lục nhị thiếu gia, nên mới vứt bỏ anh không?”
Tôi dừng lại, nhìn đồng hồ, “Hôm nay… dừng lại ở đây thôi, em vẫn chưa chịu tỉnh lại sao?”
Em vẫn nằm im.
“Anh hiểu. Vậy ngày mai sẽ quay lại thăm em.”
Độc thoại như thế, đã sắp tròn một năm.
Tôi dùng một năm để kể lại hai mươi năm của tôi cho em nghe.
Tôi bình tĩnh nói, em im lặng lắng nghe. Kỳ thật những lúc này đây cũng là một loại hạnh phúc, giống như khi còn trẻ chờ đợi thời gian dần trôi qua, khi già rồi hai người dựa vào nhau trên băng ghế công viên cùng nói chuyện phiếm. Chẳng qua hiện tại em đang lơ đãng ngủ mà thôi, còn tôi ở bên cạnh xoa đầu em độc thoại.
…
Buổi sáng rời khỏi giường thì trời mưa to, giao thông không thuận lợi, gặp phải vài chuyện nên có phần chậm trễ, suýt chút nữa thì đã không kịp giờ đến bệnh viện như bình thường.
Liều mạng vượt xe quả là chuyện nguy hiểm, cũng nhờ một phần may mắn còn sót lại.
Nhưng rồi lại nghĩ, nếu vừa rồi vì tai nạn mà chết đi, có phải sẽ được gặp em ở một nơi nào đó không?
Thật ra chết cũng không sao cả.
Cuộc sống trống rỗng như vậy.
Khi đó nhìn em không chút sức sống, cả người đầy máu nằm trong lòng anh, anh đã nghĩ là, có lẽ mình chết đi vẫn tốt hơn.
Nhưng viên đạn không xuyên vào giữa tim.
Phẫu thuật dù thành công, em vẫn không tỉnh lại.
Em vẫn là nên sống thì tốt hơn.
Cho nên tôi liền chờ đợi, chờ em tỉnh lại, hoặc chờ cho đến khi tin chắc rằng em sẽ không tỉnh dậy nữa.
“Hôm nay trời mưa, em có định thức dậy không?” Tôi cười nhìn khuôn mặt bình thản vô ưu của em, “Em ngủ cũng đã lâu lắm rồi, dù mệt đến vậy, cũng nên đứng lên vận động một chút chứ.”
“Lợi nhuận công ty năm nay cao hơn năm trước mười phần trăm.” Tôi có chút đắc ý, “Anh rất lợi hại phải không? Chỉ cần anh muốn, nhất định sẽ làm được.”
Chỉ có em là không thể mà thôi.
Tôi chưa từng dốc hết sức lực mà theo đuổi một thứ đến vậy, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không tài nào hoàn toàn chiếm được.
Cho nên đôi khi cảm thấy, như bây giờ thật sự không có gì không tốt.
Em ngoan ngoãn im lặng nằm đó như thế, sẽ không tiếp tục chạy trốn, sẽ không nói hận anh. Dù anh làm thế nào em cũng sẽ không phản kháng, vậy là tốt rồi, giống như toàn bộ toàn bộ em đều thuộc về anh.
Cho nên anh sẽ không ngại chờ đợi.
Nhưng đôi khi lại có chút sợ hãi. Anh đã hơn bốn mươi tuổi rồi… đã không còn trẻ, có thể chỉ đợi em được hai mươi năm nữa… Lỡ như, cuối cùng không thể đợi đến lúc em tỉnh lại, biết phải làm sao đây?
Anh còn muốn nghe em nói chuyện.
Nói gì cũng được.
Có lẽ nói ‘tôi hận anh’ cũng tốt.
Anh muốn được nghe giọng nói của em, muốn được nhìn thấy dáng vẻ em cười… Đã hơn hai mươi năm rồi, anh vẫn chưa nhìn thấy em cười.
Thật sự đã lâu lắm rồi.
“Anh rất muốn có thể thống hận em, tra tấn em không chút thương xót, khiến em phải thống khổ. Dường như đã làm được rồi… vậy mà vẫn không kìm được muốn ôm em vào lòng. Ngày ấy quả thật Trác Văn Dương là do anh gọi tới, nhưng anh chỉ định để cậu ta thấy anh dùng lời khó nghe nhục mạ em mà thôi.” Tôi cười khổ một chút, “Anh làm sao có thể hào phóng để người khác nhìn thấy thân thể em như vậy… Ngày đó hạ thuốc để em ôm Lâm Cánh, anh liền cảm thấy khó chịu nhiều ngày sau đó, đã thế lại còn ghen tị, thật buồn cười có phải không?”
“Khi ấy nhìn thấy em, ở gần em như vậy… lại uống rượu, anh liền không kiềm chế được mà ôm em… Cho đến khi Trác Văn Dương xuất hiện, anh mới nhớ rõ ra mình định làm gì. Anh thật sự không cố ý…”
“Anh thật chán ghét chính mình, rõ ràng hận em như vậy, rõ ràng dùng trăm phương ngàn kế để trả thù em, nhưng rốt cuộc lại không làm nổi nữa. Đêm hôm đó em phát sốt, em ôm anh khóc, vừa khóc vừa gọi… gọi… tên anh, không ngừng gọi. Suýt chút nữa anh đã nghĩ, có phải nên dừng lại tại đây không… chuyện trước kia hết thảy quên hết. Chúng ta lại ở cạnh bên nhau…”
“Anh không muốn bị em ảnh hưởng, không muốn bị em làm cho dao động, nên anh cố ý đối với em thô bạo, cố ý không quan tâm đến em, muốn thử xem có thể như vậy mà quên được em hay không… Nhưng vẫn không khống chế suy nghĩ muốn đụng chạm em, liền tìm đủ loại thiếu niên, thật hết cách… Vô luận là bất cứ ai đều cảm thấy thật trống rỗng… Người mà anh muốn, kỳ thật cho đến bây giờ chỉ có một mình em mà thôi…”
“Nhưng em lại đòi đi, anh thật sự hận không thể đánh gãy hai chân em… Làm cho em rốt cuộc không đi được nữa… Tại sao em cứ luôn muốn rời khỏi anh? Quá khứ cũng vậy… hiện tại cũng vậy…”
Anh nghĩ là anh hận em.
Từ đầu đến cuối, anh chỉ có mình em. Thế mà ngay khi ấy em lại rời bỏ anh mà đi.
Em biết không, em vừa rời khỏi anh, anh liền trở thành kẻ trắng tay.
Anh hận em hai mươi năm.
Chỉ là, thù hận sâu như vậy, sẽ còn lại gì?
Rõ ràng là không muốn, nhưng vẫn không ngừng nhớ rõ.
“Em muốn ăn táo không?” Tôi lấy dao, cầm một quả táo lên, “Anh có thể gọt thành đủ mọi hình dáng, hình con thỏ cũng được… thật sự đấy.” Tôi cười khổ, “Đã luyện gần một năm rồi.”
Mỗi ngày anh đều lấy lòng em bằng những thứ hoa quả em thích, trời dù trong hay đục liền mang quần áo đến cho em, bất luận thời tiết ra sao cũng phải đến bệnh viện thăm em. Anh chỉ chờ em tỉnh lại.
Tuy rằng không biết là bao giờ.
Nhưng vẫn có thể là giây tiếp theo mà.
Cho nên khi tôi và em nói chuyện, tôi sẽ luôn chăm chú quan sát em. Hy vọng có thể tìm ra được một chút xíu thay đổi, một chút thôi cũng tốt rồi.
“Gọt xong quả táo này em liền tỉnh lại nhé?” Tôi mỉm cười nhìn em, “Nếu em tỉnh lại, anh sẽ thật sự yêu em cả đời… Chúng ta vẫn còn có thời gian… Anh dẫn em đi Tokyo ngắm hoa anh đào được không? Hay là đi Paris? Nếu em muốn trở về Tây An ăn hải lệ tiên cũng được… Em muốn làm gì anh đều sẽ làm cùng em… được không?”
Em vẫn lẳng lặng nằm đấy.
Tôi mệt mỏi thu lại vẻ tươi cười lụy nhân đấy. Khom người xuống tìm lấy khuôn mặt em. Một lần rồi lại một lần nhẹ nhàng vuốt ve.
Em thoạt nhìn vẫn còn trẻ như vậy, dường như vĩnh viễn sẽ không già đi.
Mà anh trong nháy mắt đã muốn già nua, kể từ ngày anh nhìn thấy em toàn thân đầy máu đấy.
Hoặc giả, đã muốn già từ lâu. Nhìn bên ngoài tưởng rằng vẫn còn mạnh mẽ ngạo nghễ, thực chất bên trong đã muốn sụp đổ toàn bộ.
Tôi đi đến thùng rác trong góc tường để gọt táo. Không biết là ai ngu ngốc để thùng rác ngay đầu giường. Thứ bẩn như vậy sao có thể để ở bên cạnh em.
Cẩn thận gọt, lưỡi dao từ tốn mà sắc bén, hết lớp vỏ ngoài, đến tách khối bên trong, đã thành thân hình con thỏ, chậm rãi một chút, thêm cái lỗ tai… thêm cái đuôi… một chút nữa… một chút nữa…
Tay bình tĩnh mà trầm ổn, dường như theo từng nơi lưỡi dao hạ xuống, không chỉ có lớp vỏ ngoài, còn có một khoảng thời gian dài đằng đẵng khiến người ta trở nên trống rỗng.
Tôi trước kia chưa từng biết, mình có thể nhẫn nại như vậy, có thể ôn hòa đến vậy.
Tựa như trong vòng một năm nay, đã mang tất cả những gai góc gột bỏ hết thảy.
Nếu hai mươi năm trước tôi có thể như thế này, có lẽ em sẽ hạnh phúc hơn một chút.
Tại sao em không chịu tỉnh lại? Tỉnh lại mà nhìn xem anh thật sự cố gắng vì em mà làm một người đàn ông tốt. Cho dù không tốt, anh vẫn chỉ là một thằng ngốc. Nhưng mà…
“Lục Phong.”
Mỗi ngày anh đều hy vọng sẽ nghe em gọi anh như thế. Chỉ là vẫn chưa thể nghe thấy.
“Lục Phong.”
Tiểu Thần, em xem đi, anh nghĩ em nhiều đến nỗi đã xuất hiện ảo giác.
“Lục Phong.”
Tay run lên một chút, máu từ vết cắt dài nhỏ chậm rãi rỉ ra. Tôi chăm chú nhìn vệt máu ở ngón tay, tay vẫn còn run, không dám quay đầu lại.
Không có gì kỳ quái cả, trước đây tôi vẫn thường xuyên bị ảo giác… Bởi vì tôi thật sự rất nhớ em, bởi vì…
“Lục Phong.”
Tôi gần như hoảng loạn quay đầu lại.
Ngoài kia mặt trời đã tỏa một mảnh sáng rực.