Sống Sót Tại Mạt Thế

Chương 2: C2: Chương 2



Lựa chọn một loạt thịt viên, một hộp thịt dê xắt lát, một nắm đậu hũ khô ngâm nở, nấu nước lẩu chua cay, nóng hầm hập ăn hết, toàn thân đều ấm lên.

Trước khi tắt đèn đi ngủ, Tống Hi nhìn thoáng qua ngoài tường vây. Mảnh đất bên kia là của hắn, là tám mẫu ruộng thuốc. Nhưng người hiện tại cần hắn lấy máu cứu mạng đã mất, những dược liệu kia có bị chết cóng hay không tùy theo ý trời đi!

Nửa đêm bếp lò trong phòng ngủ tắt, Tống Hi bị đông cứng tỉnh, lại đốt thêm bếp lò, lôi ra hai củ khoai lang nướng thơm ngào ngạt ăn, cũng không ngủ tiếp mà khoác quần áo ngồi bên cạnh bếp lò học phương thuốc. Đang học, chợt nở nụ cười. Người buộc hắn học phương thuốc cũng đã mất, thói quen vẫn còn giữ lại, a!

Sáng sớm tuyết ngừng, nhìn lại thời gian, mới hơn bốn giờ sáng, vẫn chưa tới lúc hừng đông, bên ngoài cũng đã sáng trưng.

Rửa mặt xuống lầu, đi sân sau nhìn xem bầy dê, lại quét tước tuyết đánh một trận quyền. Đang suy nghĩ điểm tâm có cần tiếp tục nấu cái lẩu hay không, có tiếng gõ cửa lớn vang lên.

– Tiểu Tống, tiểu Tống! Mau cùng tôi đi xem con gái của tôi đi, không biết vì sao đột nhiên lại co giật đi lên!

Thanh âm thật gấp, đem cửa tạp ầm ầm.

– Đến ngay!

Tống Hi lên tiếng, trở về phòng lấy hộp thuốc liền chạy ra ngoài.

Lý Đại Niên kéo Tống Hi bỏ chạy.

Bên ngoài tuyết dày hơn 1/3m, chạy thật không thuận tiện, Lý Đại Niên đi đứng vốn không tốt lắm, còn lớn tuổi, cũng có chút nghiêng ngả lảo đảo, Tống Hi còn phải thường đỡ người một phen.

– Cậu nói cậu cũng không có điện thoại, có chuyện gì tìm cậu đều tìm không ra.

Lý Đại Niên nóng nảy:

– Mau, đi nhanh một chút, nha đầu đang đau lắm!

Tống Hi không hé răng, cần điện thoại làm gì chứ, hắn căn bản là không dùng tới. Không cần đến trường, không có công tác, không có bạn bè, cần điện thoại để làm gì! Thậm chí hắn cũng không phải bác sĩ, chỉ là theo chân cha nuôi học y từ nhỏ mà thôi, không có bằng cấp bác sĩ, nhiều lắm khám bệnh đau đầu nhức óc cho thôn dân xung quanh, còn là không lấy tiền.

Lý Chân Chân đã lên trung học, mười sáu tuổi, chỉ nhỏ hơn Tống Hi bốn tuổi, là một tiểu cô nương thật ngại ngùng.

– Có chút thiếu máu, thiếu canxi, vấn đề không lớn.

Tống Hi bắt mạch, không phải vấn đề lớn gì, nhưng muốn giải quyết lại có chút phiền phức.

Điều kiện học tập trong trấn không tốt lắm. Ăn cơm, đồ ăn căn tin luôn như nhau, mùa đông cải trắng khoai tây, mùa hè đậu giác cà chua, đều ăn theo mùa cái gì rẻ nhất ăn cái đó, thậm chí còn không nhìn thấy được chút dầu mỡ. Mà chỗ ở chỉ là nhà ngang, mười sáu người, ký túc xá hàng năm không thấy ánh mặt trời. Bình thường trong trấn chất lượng dạy học tương đối khá, luôn ổn ở vị trí thứ nhất trong toàn bộ trường trung học bình thường của thành phố. Kỷ luật tương đương nghiêm khắc, buổi sáng năm giờ thức dậy, buổi tối mười giờ tắt đèn, không cho phép ra cửa trường, mỗi tháng nghỉ ngơi một ngày.

Nếu tiểu cô nương đang ở nhà, vấn đề thật dễ giải quyết, ăn nhiều một chút là được, phơi nắng nhiều một chút là tốt rồi. Nhưng trường học lại hoàn toàn không có điều kiện này. Tống Hi từng đi qua trường học kia, cho dù hắn không đến trường một ngày nào cũng đều treo học tịch tham gia qua cuộc thi. Học sinh của trường học kia sắc mặt luôn tái nhợt, dù sao cũng không phải là ai cũng được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng. Đồ ăn nấu loạn trong nồi một phần đã 2, 5 đồng, mà một phần đồ xào đã là 8 đồng, nhi đồng nhà nông có nhà nào bỏ được cho con mình ăn.

Lý Đại Niên vẫn có chút không yên lòng. Nha đầu từ lúc mùa xuân thường xuyên bị chuột rút, mỗi lần bị đau đớn vô cùng!

Tống Hi cười cười:

– Nếu chú lo lắng thì chờ thời tiết tốt hơn thì đi bệnh viện huyện nhìn xem. Bọn nhỏ học tập vất vả, dinh dưỡng bình thường thì nấu nhiều canh xương cốt cho con bé uống, đem sườn đều cho nàng ăn, không thích ăn cũng phải ăn!

Lý Đại Niên cắn răng nói:

– Nha đầu, đừng luyến tiếc, sau này con cũng phải ăn thịt nhiều một chút.

Lý Chân Chân không lên tiếng, nhìn nhìn Tống Hi. Điều kiện nhà nàng cũng không tốt, phía dưới còn một em trai, nếu có thể thi lên đại học còn phải dùng thật nhiều tiền, ăn một món ăn có thịt 8 đồng nàng thật sự không nỡ.

Tống Hi nhìn Lý Đại Niên nói:

– Đi nhà tôi lấy một bình thuốc canxi, tuổi của bọn nhỏ đều có chút thiếu canxi, đều là như vậy. Cũng không đắt, một bình chỉ vài khối tiền. Nếu cần đi bệnh viện thì hỏi thăm bác sĩ nơi đó, nếu cho uống thì uống, không cho uống ném bỏ cũng không đáng cái gì.

Chứng kiến vẻ mặt khổ sở của Lý Chân Chân, hắn lại thêm một câu:

– Không đắng, thuốc ngọt, xem như là ăn kẹo, cũng đừng ăn nhiều, thường ăn một viên là được.

Rời khỏi nhà Lý Đại Niên, Tống Hi đi quanh quẩn qua ruộng thuốc nhìn nhìn. Lật tầng tuyết, dược liệu bên trong bị đông lạnh phá hư thật nhiều, có chút lại vẫn kiên cường vô cùng. Nhìn nhìn lại hai hàng rau cải trắng mới trồng không bao lâu bên cạnh, phỏng chừng rau cải trắng mùa đông năm nay không xong, cũng không biết có thể mua được trong thôn hay không.

Mới tháng mười, rất nhiều cây trồng còn chưa tới mùa thu hoạch, trận tuyết này có thể nói làm cho từng nhà đều tổn thất thảm trọng.

Tống Hi còn đỡ, tám mẫu của hắn ngoại trừ một ít rau cải trắng toàn bộ đều trồng thuốc, mà bây giờ dược liệu đã không phải là nhu yếu phẩm. Về phần lương thực rau dưa, trước kia toàn bộ nhờ mua, sau này đại khái cũng vậy – cha nuôi dạy hắn học y nhưng chưa từng dạy hắn làm ruộng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.