.
Bóp một nửa bình sữa tắm làm chất bôi trơn, Triển Phi cố gắng hít sâu, muốn để cơ thể được thả lỏng, mắt nhìn thẳng vào đáy mắt Quý Ngật Lăng, cả người trần trụi không che đậy.
Có chút kích động tiến nhập, ở lối vào Quý Ngật Lăng gặp phải lực cản không nhỏ, sắc mặt Triển Phi trong nháy mắt liền trắng bệch, cậu thoáng tạm dừng chờ hắn dần thích ứng. Triển Phi hít sâu thêm một hơi, vươn cổ thở gấp, ở bên tai trái Quý Ngật Lăng nói, “Đâm mạnh vào ──”
Tại thời điểm nhất cổ tác khí(*)phóng nhanh vào, Triển Phi rên lên một tiếng nặng nề, ôm Quý Ngật Lăng càng chặt thêm, bộ vị kia đã lâu chưa được sử dụng, khi va chạm mang đến cảm giác xé rách, giống như một cái miệng nhỏ đột nhiên bị mở toang, nháy mắt có một dòng chất lỏng chảy xuôi xuống, giúp việc tiến vào càng thêm thông suốt.
Biết đó là máu của Triển Phi, nhưng trong khoảng khắc triệt để chôn sâu ở bên trong hắn, dục vọng được dũng đạo mềm mại bao lấy, Quý Ngật Lăng lại chợt cảm thấy có thứ gì đó. Rõ ràng cơ thể Triển Phi bị chính cậu nhồi nhét, nhưng tâm cậu lại như được lấp đầy.
Tuy đau đến không thở nỗi, Triển Phi vẫn không buông hai tay đang ôm chặt cổ Quý Ngật Lăng, thậm chí còn cố gắng nâng cao hạ thân, giúp Quý Ngật Lăng có thể tiến vào sâu hơn. Nơi đó hiện tại đã bị rách đến chảy máu, dù chỉ là một động tác nhỏ cũng giống như ở trên miệng vết thương sát muối giày vò, ở đây lại dày đặc dây thần kinh khiến cơn đau càng thêm rõ ràng, Quý Ngật Lăng cũng đã từng kinh qua nỗi đau đớn đáng sợ ấy.
“Di chuyển đi Lăng, làm đau tôi, đập nát tôi ──”
Đau đến tê dại, muốn bùng nổ, dường như chỉ có đau đớn trên cơ thể mới có thể làm dịu đi sự đau khổ trong tâm hồn, lửa giận kia thậm chí không có chỗ để hắn phát tiết.
Động tác của Quý Ngật Lăng vô cùng thô bạo ngang ngược, mỗi một lần đều rút ra đến tận đỉnh, sau đó lại mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất, nghe âm thanh rên rỉ vỡ vụn của Triển Phi càng khiến cậu thêm kích động. Nhưng khác với bản năng ***, cứ mỗi một lần va chạm, tim lại như bị ai đó hung hăng bóp chặt.
Triển Phi vừa phát tiết, lại vừa đau, đau vì sự phản bội của cậu.
Còn Quý Ngật Lăng bởi vì nỗi đau của Triển Phi mà đau lòng, nhưng trừ bỏ điều đó còn một thứ khác, một cảm giác muốn từng chút từng chút chiếm hữu tất cả.
Là bởi vì yêu, vì muốn chiếm hữu hoàn toàn con người này, nên mới không thể kiềm chế ý muốn xâm lược, chiếm lĩnh lãnh địa của mình, đoạt lấy người thuộc về mình.
Chỉ khi chôn sâu vào trong cơ thể đối phương, mới cảm thấy thỏa mãn, nhưng với cậu như vậy vẫn chưa đủ, cậu muốn triệt để đánh bại người này, vĩnh viễn nắm giữ toàn bộ con người hắn, không để bất kỳ kẻ nào khác cướp mất.
Làm cùng Danny tuyệt đối không có cảm giác này, vừa trực tiếp vừa bá đạo, chiếm lấy toàn bộ đầu óc của Quý Ngật Lăng, căn bản không thể nghĩ được gì nữa.
Bây giờ chỉ có duy nhất một ý niệm,người này phải là của mình.
Cơn đau chậm rãi được một thứ khác thay thế, trong quá trình trừu sáp, thành ruột mẫn cảm bị ma sát bắt đầu có cảm giác, là một loại cảm giác tinh tế sắt bén, dần dần lan rộng khuếch tán, tuyến tiền liệt bị ngẫu nhiên lướt qua mang đến khoái cảm kích thích, rốt cuộc biến đau đớn thành một loại thèm khát. Dục vọng của Triển Phi vốn đã mềm nhũn nằm sấp xuồng lại lần nữa có phản ứng. Triển Phi khẽ ngẩng đầu, giữa làn hơi nước ấm áp, đôi mắt xám lộ ra vẻ mông lung ẩm ướt, môi hơi phiếm hồng, vừa khêu gợi vừa hỗn loạn.
Quý Ngật Lăng nhìn Triển Phi trước mặt, cánh tay cường tráng dùng sức ôm lấy cổ cậu, nội bích mềm mại ôn nhu nuốt chặt dục vọng của cậu. Hình ảnh ấy như đánh sâu vào tiềm thức, cuối cùng hóa thành một thứ gì đó, nội tâm không ngừng được lấp đầy, đầu óc trống rỗng từ từ trở nên mờ ảo không rõ nét.
Một loạt hình ảnh không thể khống chế hiện ra. Tại một tiệc rượu ngẫu nhiên nhìn thấy Triển Phi. Triển Phi trong lúc đàm phán kiệt ngạo bất tuân. Triển Phi bị bắt gặp yêu đương vụng trộm thì ngang ngược khiêu khích. Chính mình từ kinh ngạc ban đầu đến khinh thường rồi đến khi bị khuất phục, cuối cùng rơi vào tay giặc. Những hình ảnh khác người ấy của Triển Phi như chiếc đèn kéo quân, lần lượt lướt qua đầu cậu ──
Chưa từng nghĩ con ngựa hoang này có ngày sẽ bị thuần hóa. Hắn cao ngạo không giống người thường. Nếu toàn bộ thế giới chia làm hai loại người, Triển Phi sẽ một mình đứng giữa đường ranh, nhìn kẻ khác đứng hai bên ranh giới.
Hắn không biết sợ hãi, căn bản không lo lắng đến tương lai, bởi đó làm thứ hắn luôn nắm giữ trong lòng bàn tay.
Trong thế giới của hắn, hắn tuyệt đối là thượng đế.
Nên từ khởi đầu khi hai người ân ái, Quý Ngật Lăng chưa từng nghĩ mình có thể xâm chiếm người đàn ông này. Nhưng vô luận nói thế nào đi nữa, bản thân cũng là đàn ông, có vài thứ nói không thèm để ý, không có nghĩa sẽ không nghĩ đến.
Dường như cảm thấy sự do dự của Quý Ngật Lăng, Triển Phi trên môi cậu hôn nhẹ một cái nói, “Lăng, nếu yêu thật sư, thì đứng để ý đến những thứ khác.” Cho nên lần đó mới có thể điên cuồng châm lửa dục vọng, thậm chí có chút chủ động khiêu khích Triển Phi, mãi đến lúc hắn nỗi điên chiếm hữu cậu, vì chưa có kinh nghiệm làm hạ thân bị xé rách, đau đến mức mất hết cảm giác, nhưng bên môi vẫn phảng phất ý cười.
Yêu thật sự, sẽ không để ý đến bất kỳ thứ nào khác.
Những lời này giống như ma chú, lập tức hiện lên rõ nét, từng chữ từng chữ khắc sâu vào trong não bộ.
Từ khi nào mình bắt đầu tiến vào trong thân thể người đàn ông này? Từ khi nào người đàn ông ngang ngược này trước mặt kẻ khác mở rộng hai chân, phơi bày nơi tư mật kia?
Quý Ngật Lăng, mày chắc chắn biết rõ, cảm nhận được hết thảy, lại còn muốn gì! Muốn cảnh cáo bản thân điều gì! Hắn nếu như thật sự muốn có được mày, muốn có bao nhiêu, liền trực tiếp dùng sức mạnh chiếm đoạt, nhưng hắn lại không làm vậy. Vì cái gì!?
Là bởi sợ hãi, nên mới không tín nhiệm. Luôn cho rằng sau khi hắn có được mình sẽ chán ngấy, sẽ vứt bỏ, rồi đi tìm một con mồi mới kích thích hơn.
Nhưng mà ──
Cẩn thận suy nghĩ, từ đầu đến cuối, Triển Phi đến bây giờ chưa từng vứt bỏ cậu, một lần cũng không!
Nếu có, chính là mỗi khi đối mặt với sự thật nghiệt ngã tàn nhẫn, chính cậu sẽ dùng biểu tình bình thản nói với hắn,chấm dứt đi.
Tương lai cũng tốt, sự thật cũng tốt, cho tới bây giờ đều không đáng sợ, điều đáng sợ đến tột cùng là gì? Là mất đi sự tin tưởng đối với người trước mặt, mất đi sự tin tưởng của chính mình, mất đi sự tin tưởng giữa hai người!
Tựa hồ như có thứ gì đó được vén lên, sương mù dần tan đi, mang đến ánh mặt trời chói lọi cùng nhiệt độ của ngày mới, đẩy lùi lớp bụi mờ tăm tối.
“Phi ────” giữa những va chạm kịch liệt, cuối cùng, thân thể thuận theo tâm linh đạt đến đỉnh điểm cao trào. Quý Ngật Lăng không khống chế điên cuồng ôm lấy người kia, đem toàn bộ nhiệt tình bắn vào trong cơ thể hắn.
.
.
————————-
(*) Nhất cổ tác khí : thành ngữ lấy từ Tả Truyện – Trang Công thập niên, trong đó Tào Quệ nói với Trang Công ‘Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cố tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’, nghĩa là ‘Khi đánh trận dựa vào dũng khí. Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.’ Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.