Song Sát

Chương 39



.

Quay đi ngoảnh lại, hôm sau đã là ngày khởi hành đi Nhật Bản. Hai hôm trước, Quý Ngật Lăng hầu như ngày nào cũng vô cùng bận rộn, so với phía Triển Phi, công tác chuẩn bị của bọn họ bên này cũng không hề dễ thở hơn. Chỉ cần hội chợ triễn lãm vừa kết thúc, ngay sau đó một khắc trận chiến của họ sẽ lập tức bắt đầu. Thế nên nếu sự chuẩn bị trước khi lâm trận không được chu toàn, liền có thể khiến bản thân gặp phải thất bại thảm hại.

Không rảnh để ý đến những cuộc gọi của Triển Phi đột nhiên bị đình chỉ. Quý Ngật Lăng cùng Danny mỗi ngày đều làm tăng ca đến rạng sáng. Cậu cũng không lái xe về nhà mà trực tiếp ngủ ngay trên sô pha trong phòng nghỉ ở văn phòng, ba giờ sau tỉnh dậy lại tiếp tục chiến đấu.

Sau khi giải quyết xong hết toàn bộ công việc, Quý Ngật Lăng xoa xoa tình minh nguyệt, gọi vào dãy số di động mà mới tuần trước cậu vẫn còn liên tục nhận được.

Hai công ty hợp tác làm ăn, ít nhất cậu cũng phải biết tiến trình hiện tại bên phía đối phương như thế nào. Dù sao nếu hội chợ triễn lãm lần này không thành công, Quý Ngật Lăng cũng đừng nghĩ đến việc thuận buồm xuôi gió tấn công thị trường Anh Quốc.

Điện thoại sau khi đã được kết nối, là một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, một chút âm thanh cũng không có. Ngay khi Quý Ngật Lăng tưởng rằng di động của mình có vấn đề, thì âm thanh quen thuộc rốt cuộc cũng từ trong ống nghe truyền đến, đáng tiếc không phải là giọng nói của Triển Phi mà là một giọng nữ máy móc lạnh lùng.Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa.

Nhíu mày, Quý Ngật Lăng tại thời điểm Danny gõ cửa đi vào thì đóng di động lại.

“Đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Cầm lấy xấp tài liệu của Danny đưa qua, Quý Ngật Lăng tiến hành lần xác minh cuối cùng. Chỉ cần công tác tuyên truyền tại hội chợ triễn lãm đồ chơi Nhật Bản thành công, bọn họ ngay đêm đó sẽ lập tức động thủ, ngày hôm sau sẽ thuận theo hàng loạt các tin tức phô thiên cái địa mà trực tiếp tung sản phẩm vào thị trường Anh Quốc, tạo thành một hiệu ứng trấn động vang dội.

“Ừ, bên kia cũng không phát sinh vấn đề, đến ngày mốt là ta có thể tặng cho cả thế giới một trận kinh hỉ!” Danny mấy ngày nay cũng không ngừng nổ lực chiến đấu, nhưng tinh thần vẫn có phần phấn khởi, có lẽ bởi toàn bộ công tác chuẩn bị đã được giải quyết tốt đẹp, hiện tại chỉ còn ngồi chờ xem kết quả. “Elan, tôi thật không ngờ anh có thể đề xuất một dự thảo lớn như vậy, thật cao tay!”

Khẽ cười, Quý Ngật Lăng cũng không phải vì nghe thấy lời khen ngợi này mà chính là chú ý đến nửa câu trước đó.

Nguyên lai bên kia không gặp vấn đề gì. Nếu nói như vậy, Danny nhất định đã nắm rõ chuyện gì đó mới có thể khẳng định chắc chắn như vậy. Chính mình hiện tại ngay cả Triển Phi cũng không liên lạc được. Cậu ta đã liên hệ với ai, có được sư cam đoan từ người nào?

Cuối cùng không hỏi ra nghi vấn trong lòng. Nếu việc nào Danny đã nhận làm thì Quý Ngật Lăng vẫn luôn phi thường yên tâm tin tưởng. Cậu chỉ nghiêm túc kiểm tra đề án một lần nữa, sau khi để ban chấp hành thông báo cho phía đối tác thì lập tức có thể tiến hành kế hoạch. Thời điểm Danny rời khỏi văn phòng, Quý Ngật Lăng thuận tiện kiểm tra lại một chút giờ bay vào ngày mai, cậu dự định sau khi ngủ dậy sẽ trực tiếp ra sân bay.

Trong văn phòng ngồi ngây người mất một giờ đồng hồ, rốt cuộc mới có thể đem toàn bộ sự tình đơn giản tóm lượt lại trong đầu. Cậu lần này đích thân đến Nhật Bản, toàn bộ hết bốn ngày, nếu có chuyện khẩn cấp xảy ra dù chỉ một chút cũng sợ sẽ ứng phó không đến nơi đến chốn.

Tắt máy tính, thu dọn văn kiện. Thời điểm Quý Ngật Lăng cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời khỏi văn phòng thì di động trong túi áo đột nhiên vang lên. Cậu một bên tắt đèn, một bên xuất lấy di động, lúc nhìn thấy tên người hiện trên màn hình, tim Quý Ngật Lăng không khỏi bị loạn nhịp một cái.

Nhận cuộc gọi, còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói của đối phương đã khẩn cấp truyển tới, hơi thở có phần gấp gáp.

“Lăng, chiều nay muốn ăn gì?”

“A?” Cho dù vốn bình tĩnh như Quý Ngật Lăng, nhưng trong nháy mắt đầu óc cũng có hơi ngây ra. Tựa như câu nói kia mạc danh kỳ diệu truyền vào tai này, quấy nhiễu não bộ một chút rồi đi ra tai kia, hoàn toàn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

“Có cần phải cân nhắc lâu đến thế không? Dù sao về nhà nấu spaghetti cho tôi ăn cũng được rồi . . . . . .” Thanh âm nọ tựa hồ có chút âm vang như từ một nơi xa xôi vọng lại, khiến Quý Ngật Lăng bất giác nghĩ rằng do cậu đang bị hoa tai chóng mặt nên mới tưởng tượng ra.Ha ha, chẳng lẽ điện thoại lại có thể sinh ra âm thanh ảo giác sao?

Vẫn như trước không trả lời, Quý Ngật Lăng thậm chí còn buồn cười chuyển di động từ tai đến trước mặt. Sau khi đã xác định trên màn hình quả thật đang hiện lên cuộc gọi, một lần nữa đưa trở lại bên tai, đầu mày cau chặt, lộ ra bộ dáng không thể tin được.

Chất phác hiếm có, lại đáng yêu mười phần.

Nhẹ nhàng mỉm cười, hơi thở mang theo ý cười từ đầu dây bên kia truyền sang, lại càng khiến đầu mày người nào đó nhíu chặt thêm. Ngay khi Quý Ngật Lăng hồ nghi chuẩn bị hồi đáp một câu,Triển Phi, anh không phải là đang gọi nhầm số đó chứ,thì bàn tay đang cầm di động đột nhiên bị một người từ sau lưng nắm lấy, nhẹ nhàng chậm rãi đem nắp di động khép lại.

Cũng thật nhẹ nhàng, thật chậm rãi, Quý Ngật Lăng kinh ngạc xoay người, nhưng thân thể chỉ vừa chuyển động được một nửa thì đã bị người hung hăng dùng sức ôm lấy.

“Cơm chiều ăn cái gì? Tôi đói chết mất . . . . . .”

Hít thật sâu một hơi. Mãi đến khi cảm giác tiếp xúc kia quá mức chân thật, mà giọng nói của Triển Phi rốt cuộc cũng không còn bị thứ gì cản trở, liền như vậy trực tiếp truyền vào màng nhĩ. Quý Ngật Lăng cuối cùng cũng tin, hết thảy những điều này đều hoàn toàn không phải là ảo giác.Tên ngu ngốc nào đó thật sự đã quay lại!

“Anh có bệnh không vậy?” Gạt cánh tay đang ôm mình của Triển Phi ra, Quý Ngật Lăng xoay người, cau mày nhìn hắn.

Vành mắt của hắn so với cậu còn thâm hơn, chiếc cằm gầy giống như mấy ngày rồi không có hạt cơm vào bụng, thậm chí còn lưa thưa vài sợi râu. Thế nhưng không những trông không lôi thôi lếch thếch mà còn có vài phần ngổ ngược bất kham, thật sự rất hợp với độ tuổi của hắn, càng làm tăng thêm sức quyến rũ khó tả.

“Đúng vậy. Bệnh cũng không nhẹ.” Triển Phi tựa hồ tâm tình rất tốt, tuy không đến mức há miệng cười to, nhưng khóe môi hơi nhếch lên đã có thể xem là một biểu tình hiếm có của hắn. Quý Ngật Lăng chỉ biết lắc lắc đầu, không nghĩ muốn tiếp tục cùng hắn ở công ty phát điên phát khùng.

Thời điểm đi đến hầm đậu xe, Quý Ngật Lăng khó hiểu hỏi, “Anh điên thật à? Ngày mai phải bay sang Nhật rồi, có nhất thiết tại giờ phút quan trọng thế này mà chạy qua đây hay không?”

Chuyến bay ngày mai là vào giữa trưa, ít nhất buổi sáng đã phải xuất phát ra phi trường, mà Triển Phi lại hao phí mười mấy tiếng đồng hồ từ Nhật Bản bay về Anh. Đây không phải là lãng phí thời giờ thì còn là gì?

“Tại hông đợi thêm được nhiều giờ như vậy để nhìn thấy cậu.” Không chờ cho Quý Ngật Lăng mở cửa xe, Triển Phi một phen kéo lấy cậu, nhẹ nhàng ép cậu dựa vào cửa xe rồi hôn lên môi cậu.

Nụ hôn ngay từ ban đầu đã không hề tiết chế, trong nháy mắt lưỡi chạm lưỡi liền châm lên hết thảy nhớ nhung tưởng niệm. có chứ chút khẩn cấp khiến nụ hôn đã sâu lại càng thêm sâu, tựa như muốn đem đối phương một ngụm nuốt vào bụng. Không khách khí, Quý Ngật lăng tại khoảng khắc bị Triển Phi hôn cũng phát động công kích. Hai người kích động hôn môi gần năm phút đồng hồ mới hơi lưu luyến buông người kia ra.

Cố gắng áp chế dục hỏa bùng lên trong ánh mắt, Quý Ngật Lăng vẫn xụ mặt, không hài lòng với hành động khinh suất của Triển Phi, “Hiện tại là thời khắc vô cùng trọng yếu, anh không nên lãng phí ba mươi mấy giờ đồng hồ bay qua bay lại trên trời.”

“Đừng nói chuyện này nữa, dù sao người cũng đã ở đây rồi, trước hết đi ăn chút gì đi, tôi đói lắm rồi.” Tự mình mở cửa xe ngồi vào trong, Triển Phi bắt đầu lục lọi bánh bích quy Quý Ngật Lăng để trong ngăn tủ, xem ra đúng là đói không ít.

Thở dài.Thật vậy, đã đến rồi, có nói nữa cũng chỉ là chuyện vô ích.Ngồi vào chỗ tay lái, Quý Ngật Lăng sau khi giúp Triển Phi cầm chai nước khoáng thì khởi động xe chạy ra khỏi bãi đỗ.

Triển Phi ở thời điểm mấu chốt lại lần nữa bay sang Anh Quốc quả thật là chuyện ngoài dự kiến. Mỗi ngày bưu kiện oanh tạc nhưng không có hồi âm. Mỗi ngày điện thoại công kích lại bị phản tác dụng. Muốn làm Quý Ngật Lăng hình thành thói quen nhận điện thoại của mình mỗi ngày, thì phát hiện chính mình không chịu nỗi mỗi ngày chỉ nghe thấy tiếng mà không nhìn thấy người. Huống chi lần nào cậu cũng đều vừa làm vừa nghe, khiến Triển Phi rất có ham muốn tại thời điểm cậu lơ đãng không nghe hắn nói sẽ hôn cậu, không cho cậu được hô hấp, buộc cậu phải ngừng công việc lại.

Khao khát được nhìn thấy cậu quá mức mãnh liệt khiến Triển Phi càng muốn phát điên. Hắn làm việc hết biết trời đất suốt hai ngày một đêm, sau đó đem toàn bộ công việc ném cho Bằng Bành, còn chính mình thì mua vé máy bay bay sang Anh.

Đương nhiên hắn cũng đã liên hệ với Danny, để y giúp xếp lịch cho ngày hôm sau, cùng bọn họ thống nhất chuyến bay từ Anh cất cánh đến Tokyo.

Hắn liên lạc với Danny mà không trực tiếp nói cho Quý Ngật Lăng, từ mức độ nào đó mà nói, Triển phi quả thật có điểm đùa giỡn thủ đoạn. Đầu tiên là khắc chế bản thân không chạy đi gọi điện thoại cho Quý Ngật Lăng, rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, tặng cho cậu một sự kinh hỉ ngoài ý muốn, ha ha.

Không đến một nhà hàng nổi danh, Quý Ngật Lăng tại khu vực lân cận gần công ty ghé vào một quán ăn tư nhân không tồi. Nhìn Triển Phi đem hai phần đồ ăn quét sạch không còn một mảnh, cậu lau miệng, uống xong ly rượu đỏ, thì bắt đầu hỏi hắn vấn đề mà cậu đang bận tâm nhất, “Bên kia đã giải quyết xong hết chưa?”

“Ừ, trừ phi gặp thiên tai thì không có lý do gì để thất bại.”

Đem bản kế hoạch tấn công vào thị trường Anh Quốc đưa cho Triển Phi, đối phương lại hoàn toàn không có ý tứ tiếp nhận, “Chuyện này tôi tin tưởng cậu, không cần phải đưa tôi xem.”

“Vậy anh hiện tại xuất hiện ở đây là có ý gì?” Không thu hồi lại văn kiện, Quý Ngật Lăng có chút bất đắc dĩ hỏi, “Nếu không phải là do lo lắng chuyện công tác.”

Không tức giận, tâm tình hôm nay của Triển Phi tựa hồ thật sự rất dễ chịu.

“Lăng, nguyên nhân tôi có mặt ở đây cậu đã quá sáng tỏ, đừng nghĩ tự dối lòng.” Triển Phi lau miệng rồi vươn tay quẹt thẻ tín dụng.

“Chỉ vì muốn cùng tôi lên giường?”

“Tôi nhớ cậu nên mới bay sang đây, chỉ đơn giản vậy thôi. Đường nhiên nếu cậu nghĩ muốn làm thì tôi cũng không phản đối.” Nhún vai, Triển Phi vẫn như trước tâm tình vui vẻ cầm lấy áo khoác, ý bảo Quý Ngật Lăng hãy đợi đến khi về tới nhà sẽ nói sau.

Xoay người xem thường, Quý Ngật Lăng thở dài thu dọn đồ đạc rồi đuổi theo bước chân của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.