Ly Hỏa Chân Nhân lấy một cái thảm bồ đoàn khác để ở trước mặt Liễu Kỳ rồi ngồi xuống và dặn Thanh Lam:
– Cậu bé ra canh cửa ngõ đi! Tuy nơi đây không có ai dám vào quấy nhiễu
đâu, nhưng vì sợ nguy hiểm tới tính mạng của con nhỏ, cậu cứ ra trông
coi chốc lát cho an toàn hơn.
Nói xong, ông ta quay đầu lại dặn Liễu Kỳ:
– Cô bé phải buông thõng tay chân, đừng cố lấy hơi lấy sức dù bị đau nhức đến đâu cũng phải nghiến răng chịu đựng nghe chưa.
Liễu Kỳ gật đầu đáp:
– Tiểu bối xin tuân lệnh.
Ly Hỏa Chân Nhân liền nhắm mắt lại, vận Càn Thiên Tam Mùi Chân Hỏa lên.
Chỉ trong chốc lát trên đỉnh đầu của ông ta đã có một làn khói xanh bốc
lên. Rồi ông ta bỗng nhảy lên, giơ ngón tay đỏ như lửa ra, từ từ điểm
thẳng vào Bách Hội huyệt trên đầu của nàng.
Liễu Kỳ rùng mình một cái và cảm thấy có một luồng hơi nóng đưa xuống và lan ra khắp mình mẩy.
Chân Nhân dùng Thuần Dương chỉ khéo điểm một cái, lại thâu tay ngay. Tiếp
theo ông điểm lần thứ hai vào Hậu Đỉnh huyệt, rồi lần lượt điểm vào các
yếu huyệt:
Cường Lữ, Não Môn, Phong Phủ, á Môn..v..v.
Một lát sau đã điểm hết ba mươi sáu đại huyệt ở Đốc mạch.
Thanh Lam đứng cạnh, thấy ông ta ra tay rất thong thả và rất thành thuộc,
điểm ba mươi sáu thủ pháp khác nhau, mỗi một thế biến hóa khôn lường và
những thế đó quả thực mình chưa bao giờ thấy qua.
Lúc này chàng mới thấy võ học thực là thâm bác.
Ly Hỏa Chân Nhân điểm xong ba mươi sáu đại huyệt cho Liễu Kỳ rồi, liền
nghỉ ngơi vận công điều tức một hồi, rồi lại điểm luôn vào hai mươi lăm
đại huyệt Nhâm Mạch. Lần này ông ra tay nhanh như điện chớp, mà không
sai một ly một tí nào.
Thanh Lam thấy thủ pháp điểm huyệt của
Thuần Dương Chỉ tuyệt diệu tinh luân, bất cứ kẻ địch ở xa gần, mình chỉ
dùng ngón tay búng cũng đủ đẩy lui được kẻ địch. Nếu mình học được thủ
pháp này có thể đẩy lui được kẻ địch và cũng giữ được thân. Vì vậy,
trong lúc Chân Nhân điểm huyệt, chàng chăm chú để ý từng thủ pháp, từng
bước lui, bước tiến một.
Ly Hỏa Chân Nhân điểm xong liền thâu tay lại ngay, linh hoạt vô cùng. Thanh Lam là người rất thông minh, chỉ xem qua một lần là nhớ liền. Đang lúc ấy, ở ngoài cốc khẩu đã có tiếng
người rất lớn nói vọng vào:
– Mẫn Trường Cương, môn hạ của Tần
Lãnh, yêu cầu được vào yết kiến chân nhân! Tiểu đồ vô tri, dám tự tiện
xâm nhập vào nơi cấm địa, xúc phạm đến chốn thanh tu, vì vậy mỗ mới đặc
biệt tới đây xin lỗi. Giọng nói của người ấy kêu như chuông, đủ thấy nội công của y đã luyện đến mức thượng thừa.
Thanh Lam giật mình
kinh hãi, nghĩ đến lời dạy bảo của chân nhân, chàng cứ đứng giữ chặt ở
cửa chính và quay đầu lại xem, thì thấy Ly Hỏa Chân Nhân vẫn tiếp tục
chữa chạy cho Liễu Kỳ và không coi người vừa kêu gọi vào đâu hết. Đồng
thời, chàng cũng biết lúc này là lúc gay cấn hết sức, không thể phân tâm được.
Một lát sau, Mẫn Trường Cương vẫn không thấy trả lời, lại lên tiếng nói tiếp:
– Nếu chân nhân không muốn cho vào yết kiến thì Mẫn mỗ đành phải lãnh
mấy tiểu đồ đem về. Chúng đã tự tiện xâm nhập nơi cấm địa như vậy, Mẫn
mỗ thể nào cũng phải dùng gia pháp xử trị chúng một phen.
Lúc ấy Ly Hỏa Chân Nhân đang mải điểm huyệt cho Liễu Kỳ, tất nhiên không tiện trả lời.
Ngờ đâu Trường Cương là đại đồ đệ của Thiên Si đạo nhân trong phái Tần
Lãnh, y là người có tiếng tăm và võ công cao siêu nhất, nên ngày thường y rất ngông cuồng tự đại, người lại hẹp lượng và hay bênh vực những môn
hạ, cho nên lần này môn hạ đệ tử của y mới dám xâm nhập Tam Mùi Cốc như
thế. Y hay tin liền đến tận nơi để tạ tội.
Y có biết đâu là Ly
Hỏa Chân Nhân đang cứu chữa cho Liễu Kỳ mới không lên tiếng, y tưởng ông ta khinh mình mới không trả lời, cho nên y đi vào và tự tiện cởi trói
cho bốn tên đồ đệ.
Từ đó trở đi, Ly Hỏa Chân Nhân liền kết thù với phái Tần Lãnh, đó là chuyện sau.
Thanh Lam biết Trường Cương đã rút lui mới yên tâm.
Chàng quay đầu lại, thấy chân nhân đã bắt đầu điểm vào xung mạch của Liễu Kỳ, chàng biết chỉ còn một lần này nữa là Liễu Kỳ sẽ khỏi liền, nên chàng
rất chăm chú nhìn vào thủ pháp của chân nhân, thì bỗng nghe thấy ngoài
cốc khẩu có tiếng cười như điên như khùng và làm rung chuyển cả sơn cốc. Tiếng cười vừa dứt đã có tiếng khàn khàn quát hỏi:
– Cảnh sư
đệ, lão phu tìm ngươi đã hai mươi năm rồi, không ngờ ngươi lại ẩn núp ở
đây, nhờ sự che chở của Thiên Si lão nhi. Bây giờ lão phu đã tìm thấy
ngươi rồi mà sao ngươi không chịu ra nghênh đón lão phu?
Thanh
Lam nghe nói cả kinh, người này là ai mà lại ăn nói ngông cuồng như thế? Nhưng chàng biết người này không phải là môn hạ của Thiên Si Lão Nhân.
“Hừ! Tìm kiếm hai mươi năm mà không thấy, thì ra ngươi ở đây nhờ Thiên Si Lão Nhi che chở cho!”.
Nghĩ tới câu nói đó, chàng biết người đó ám chỉ Ly Hỏa Chân Nhân. Chàng lại nghe người bên ngoài nói tiếp:
– Hà hà… Cảnh sư đệ, ngươi còn không ra đây đón ta phải không? Lựu Hỏa ất Mộc trận này thì làm sao mà ngăn cản nổi ta.
Nghe giọng nói của người này thì hình như y tới đây tầm thù.
Chàng lại nhìn chân nhân, thấy ông ta đã điểm xong xung mạch của Liễu Kỳ rồi
và đang ngồi vận công điều tức. Chàng lại để ý nhìn Liễu Kỳ, thấy người
nàng mồ hôi chảy ướt như tắm, mặt nhăn nhó, hình như trong người đau đớn vô cùng.
Đúng lúc ấy, lại có tiếng cười the thé nổi lên ở trên
đầu, và một luồng gió mạnh thổi ào ào tựa như một con chim đại bàng đang bay ở trên đầu. Chàng kinh hãi vô cùng, vội vận hết công lực vào toàn
thân, giơ song chưởng lên trước ngực đề phòng, vì chàng biết lúc này
không thể để ai xâm nhập vào trong nhà được. Bằng không, Liễu Kỳ sẽ nguy hiểm đến tính mạng và Ly Hỏa Chân Nhân cũng bị tẩu hỏa nhập ma chứ
không sai.
Chàng đứng ngay chỗ giữa cửa đợi chờ, nhưng tiếng gió động ở trên đầu đã lướt qua và chỉ trong nháy mắt đã bay ra ngoài xa.
Chàng thấy vậy liền thở hắt ra một cái, rồi lại nghe thấy tiếng gió ở bên
trái bay tới. Chàng lại cảm thấy gay cấn tiếp, nhưng may thay, người đó
chỉ bay qua đỉnh đầu thôi chứ không xuống dưới đất. Chàng thắc mắc vô
cùng, bụng bảo dạ rằng:
“Chả lẽ người đó bay qua đỉnh đầu mà không trông thấy căn nhà lá này hay sao?”.
Nghĩ như vậy, chàng liền thò đầu ra bên ngoài, nhìn lên trên cao, quả thấy
có một bóng đen to lớn, mặt mọc đầy râu, đang bay lướt qua đỉnh cây tìm
kiếm. Nhưng người đó đã phi qua trước mặt căn nhà lá này mà hình như y
không trông thấy căn nhà là của mình đang đứng thì phải. Tiếng gió càng
ngày càng lớn, tiếng cười cũng vậy, và cứ bay lượn quanh trên đầu, hình
như người đó đã tức giận khôn tả.
Chàng biết khu rừng lựu này
theo Cửu cung kỳ môn mà xếp đặt, huyền ảo vô cùng, ngay lúc mình vào
rừng cũng đủ chứng minh rồi, cứ theo thân pháp và thủ pháp của người này lợi hại như thế thì khu rừng nhỏ này làm gì nổi y?
Ngờ đâu người đó bay qua bay lại hoài mà cũng không sao tìm thấy căn nhà lá này, chàng mới yên tâm, bụng bảo dạ tiếp:
“Ly Hỏa Chân Nhân có nói là nơi đây không ai có thể xâm nhập nổi, quả thật không sai chút nào”.
Nghĩ tới đó, chàng quay đầu lại nhìn, thấy chân nhân sắc mặt hơi nhợt nhạt, còn Liễu Kỳ thì ngã lăn ra đất, không cử động được.
Chàng giật mình kinh hãi, vội chạy lại đỡ nàng ta ngồi dậy, thấy hai má nàng
đỏ hồng và người nóng như lửa, hai mắt nhắm nghiền. Tuy vậy, làn hắc khí ở trên mặt đã biến mất, hơi thở cũng đều đặn hơn trước nhiều, chàng mới yên tâm phần nào.
Đột nhiên, chàng lại nghe thấy tiếng khàn khàn ở bên ngoài nói vọng vào:
– Cảnh sư đệ, nếu không lên tiếng thì đừng có trách lão phu sẽ phá hủy khu rừng này.
Ly Hỏa Chân Nhân mặt lộ vẻ hờn giận, mở mắt ra, trầm giọng nói vọng ra ngoài rằng:
– Có phải đại sư huynh đấy không? Canh ba đêm nay tiểu đệ sẽ ở trên đỉnh Nam Sơn đợi chờ, – Được!
Quả nhiên người đó vừa trả lời xong là đi ngay. Thanh Lam thấy người của
Liễu Kỳ vẫn còn nóng hổi. Một lát sau, mồ hôi trên trán lại toát ra như
tắm, rồi sắc mặt của nàng mới nhạt dần. Qua một lát nữa, nàng kêu “ứ”
một tiếng, mở mắt ra nhìn, mồm kêu rên:
– Nóng lắm. Lam đại ca ơi! Người em không còn chút hơi sức gì nữa, cả chân tay cũng uể oải nốt.
Ly Hỏa Chân Nhân mắt vẫn nhắm nghiền, vừa cười vừa đỡ lời:
– Nhỏ kia, vết thương của nhỏ đã lành mạnh rồi. Lúc này kỳ kinh bát
mạch đã được đả thông, sức thuốc sâm ngàn năm đã dẫn đi toàn thân. Bây
giờ ngươi chỉ cần vận hơi điều tức một lát, công lực của ngươi sẽ tiến
bộ như đã khổ luyện mười năm rồi.
Thanh Lam bỗng nghĩ đến Tuyết
Liên Tử của Băng Phách phu nhân tặng cho, và bà ta còn dặn, sau khi vết
thương được chữa khỏi, uống thứ Tuyết Liên Tử này sẽ có công hiệu rất
lớn.
Chàng nghĩ như vậy liền cúi đầu an ủi Liễu Kỳ rằng:
– Kỳ muội đã lành mạnh rồi, hãy uống viên thuốc này đi.
Liễu Kỳ thắc mắc vô cùng, vội hỏi lại:
– Đã khỏi rồi còn uống viên thuốc gì nữa?
– Kỳ muội còn nhớ lão tiền bối đã tặng cho ba viên thuốc không?
– À, nhớ ra rồi! Có phải là Tuyết Liên Tử không?
Nàng vừa nói tới đó đã biết mình lỡ lời, muốn thâu lại cũng không kịp nữa.
Quả nhiên Ly Hỏa Chân Nhân vừa nghe cái tên Tuyết Liên Tử liền trợn mắt tròn xoe lên, hỏi:
– Con nhỏ kia, ngươi lấy được Tuyết Liên Tử ở đâu?
Thanh Lam biết là nguy tai, vì Băng Phách phu nhân đă dặn chớ có nói tên tuổi của vợ chồng ba ta ra. Chàng đang nghĩ cách trả lời thì Ly Hỏa Chân
Nhân đã hỏi tiếp:
– Nhỏ kia, chắc ngươi đã gặp Lãnh Bạch Y phải không?
Thanh Lam không biết Lãnh Bạch Y là ai, liền lắc đầu đáp:
– Lão tiền bối, Lãnh Bạch Y là ai thế?
– Hai nhỏ kia, các ngươi còn định lừa dối bổn chân nhân hay sao? Lãnh
Bạch Y là người đã biếu Tuyết Liên Tử cho các ngươi. Nói mau, các ngươi
gặp y ở đâu, nói mau.
Liễu Kỳ chẩu môi lên đáp:
– Lão
tiền bối làm gì phải tức giận như thế? Quả thực chúng tôi không biết
Lãnh Bạch Y là ai hết. Này, Lam đại ca, hãy nói chuyện ta đã gặp vị phu
nhân nọ như thế nào cho chân nhân nghe đi.
Ly Hỏa Chân Nhân mới nguôi cơn giận, bật cười nói tiếp:
– Hà, Bổn chân nhân tiềm tu hai mươi năm trời, ngờ đâu vẫn chưa thay tâm đổi tính chút nào, tính nết vẫn nóng như lửa. Nhỏ kia, ngươi có biết
Tuyết Liên Tử là một thứ thuốc bổ rất quý báu, chỉ có núi Đại Tuyết mới
có thôi. Người thường được uống một viên còn khó hơn lên trời. Nay người ấy cho ngươi ba viên một lúc thì chỉ trừ có Lãnh Bạch Y ra mới sảng
khái như thế thôi. Có thực các ngươi không biết Lãnh Bạch Y là ai không? Chắc các ngươi đã nghe sư trưởng của các ngươi nói “Lương Thiên Hàn
Xích Độc Băng Luân”? Lương Thiên Hàn Xích chính là Lãnh Bạch Y đấy.
– Ủa.
Thanh Lam với Liễu Kỳ đồng thanh kêu như vậy. Ly Hỏa Chân Nhân lại nói tiếp:
– Vì hai mươi năm trước đây, chân nhân này có chút thù hằn với y. Nói
thực ra thì đây cũng không phải là mối thù hằn lớn gì hết, chỉ vì ta
chân luyện Tam Mùi Thần Công, còn y thì luyện Băng Phách Hàn Quang, hai
thứ đều khắc chế nhau. Chân nhân đã kiếm y để thử thách, kết quả hai
người vừa nói với y, chân nhân mới không chịu nhịn nổi là thế. Ô, có
phải các ngươi đã gặp vợ y là Băng Phách phu nhân phải không? Thế thì lạ thực. Xưa nay vợ chồng y không bao giờ rời nhau nửa bước, sao lần này
vợ y lại vào Trung Nguyên như thế? Này, nhỏ kia, ngươi hãy kể cho chân
nhân nghe tại sao vợ y lại tặng cho ba hạt Tuyết Liên Tử?
Bây giờ Thanh Lam nghe nói mối thù hằn của chân nhân với vợ chồng Lãnh Bạch Y
không phải là thù hằn lớn mới yên tâm, bèn kể rõ hết câu chuyện đầu
đuôi, mình gặp Yến Sơn Song Kiệt với Băng Phách phu nhân như thế nào.
Sau lại tặng ba hạt Tuyết Liên Tử cho mình và chỉ cho mình tới đây yêu
cầu chữa giúp ra sao..v..v.
Chân nhân nghe xong gật đầu lia lịa khảng khái nói tiếp:
– Không ngờ Lãnh Bạch Y lại bị tẩu hỏa nhập ma như thế. Hà hà, thực là
người giỏi bơi lội thường bị chết đuối có khác. Có lẽ sau này chân nhân
cũng chết vì hỏa cũng nên.
– Lão tiền bối thần công cái thế, có khi nào lại…
– Nhỏ kia, đừng có khen ngợi chân nhân như thế nữa. Ngươi nên biết,
ngoài huyền môn chính tông phải tuần tự nhi tiến mà luyện tập cho tới
lúc thành công, còn những môn võ công như của chân nhân và Lãnh Bạch Y
thì đều thuộc bàng môn tả đạo. Tuy công lực bổn thân rất cao, nhưng cũng nguy hiểm lắm, nếu sơ xuất một tí là bị tẩu hỏa nhập ma liền. Nhưng
Băng Phách phu nhân coi thường chân nhân lắm. Y thị đã tặng Tuyết Liên
Tử cho các ngươi là có lòng tốt rồi, nhưng y thị đã ước đoán sai lầm, cứ tưởng công lực của chân nhân như hồi hai mươi năm về trước, quá ư bá
đạo, nên mới bảo các ngươi, sau khi khỏi bệnh rồi, nên uống một viên
Tuyết Liên Tử để thanh hỏa khí, sự thực, hà…hà chân nhân…
Liễu Kỳ vội đỡ lời:
– Lão tiền bối nói như vậy, tiểu bối không uống nữa.
Chân nhân vội nói tiếp:
– Không sao, chân nhân nói thế thôi. Y thị đã tặng cho ngươi rồi thì
ngươi cứ uống một hạt đi, đối với ngươi chỉ có ích thôi chứ không có hại đâu! Hà…hà… nhỏ kia, bổn chân nhân cũng đang muốn dùng một hạt
Tuyết Liên Tử, bây giờ bổn chân nhân muốn đổi một lọ Thuần Dương Tán lấy một hạt Tuyết Liên Tử, chẳng hay nhỏ có bằng lòng không?
Liễu Kỳ vội đáp:
– Lão tiền bối tốn công lớn như vậy để chữa thương cho tiểu bối, dù lão tiền bối có lấy cả ba viên, tiểu bối cũng xin vui lòng.