Sống Như Tiểu Cường

Chương 99



Tôi dò hỏi mấy tay bảo vệ ngoài cửa và biết được hệ thống cầu dao điện của phòng hội nghị được đặt trong phòng âm thanh ở bên cạnh. Tôi quanh quẩn gần phòng hội nghị, giấu trong người một cái búa nhỏ, không thể ra tay sớm quá được, tất nhiên tôi còn phải tránh mặt Lý Dương nữa. Thấy quan khách đến tham gia buổi lễ đang lần lượt tiến vào, tôi lẻn vào phòng âm thanh, số tôi cũng khá may mắn, trong phòng không có ai. Tôi buộc phải đánh nhanh thắng nhanh, cắt đứt dây điện là lập tức phải tránh đi ngay rồi ở ngoài đợi Tiểu Hân đến.

Tôi tìm quanh trong phòng âm thanh, căn phòng dài và hẹp, trên tường có một cái hộp sắt, nếu tôi đoán không nhầm thì đây chính là hộp chứa cầu dao điện. Tôi với tay mở cái hộp nhưng nó lại bị khóa, tôi không thể dùng sức mà đập cái hộp ở đây được vì phòng hội nghị ngay bên cạnh, mà hệ thống cách âm chắc không được tốt lắm, gây ra tiếng động mãnh lỡ bị họ phát hiện thì đi đời.

Tôi lọ mọ với cái hộp sắt, bên cạnh có một cái nút, tôi ấn bừa một nhát. Hình như chẳng có động tĩnh gì, đành tiếp tục tìm kiếm vậy, bỗng tôi nghe có tiếng loạt xoạt bên tai nhưng tôi không để ý đến. Chợt thấy quanh mình hình như sáng lên, tôi quay lại và đứng sững sờ, cả bức trướng bên trái bị kéo lên, căn phòng bên cạnh ngồi chật ních người đang chằm chằm nhìn tôi trong đó có cả Lý Dương.

Hóa ra căn phòng này và phòng hội nghị vốn là một, ở giữa được ngăn cách bằng một tấm bạt, tôi vô tình ấn phải cái nút kéo tấm bạt lên. Đám người ngồi trong căn phòng đối diện nhìn tôi lo lắng. Tôi thấy hơi kỳ lạ, những lúc như này họ chiếm số đông chẳng có lí do gì mà sợ tôi, người lo lắng là tôi mới phải, không lẽ hình tượng chính nghĩa sáng ngời của tôi đã làm họ khiếp sợ. Tôi lấy thầm đắc chí.

Ánh đèn sân khấu soi thẳng vào tôi, tôi phát hiện ra trên tay mình có gì đó đang lóe sáng lên, hóa ra tay tôi vẫn đang cầm cái búa. Họ sợ tôi có lẽ không đơn giản chỉ vì khí chất uy nghiêm tỏa sáng mà còn vì một vài nhân tố bên ngoài khác.

Tôi từ từ thả cái búa ra, đám người thở phào nhẹ nhõm và bỗng một trong số họ hét toáng lên: “Bảo vệ! Bảo vệ!”

Tôi hơi ân hận, tại sao tôi lại thả cái búa ra chứ? Những kẻ làm người khác khiếp sợ luôn là những kẻ xấu chứ không phải là người tử tế bao giờ. Bỗng nhiên, tôi không biết nên làm gì bây giờ, lúc nãy còn đang cầm cái búa ít nhất cũng có thể làm họ khiếp sợ, giờ có lẽ chỉ còn hai sự lựa chọn.

Cách thứ nhất là xông vào giữa đám đông uy hiếp Lý Dườn rồi đợi cảnh sát và Tiểu Hân đến, nhưng cách này nguy hiểm quá, nếu Tiểu Hân trở về mà không lấy được chứng cứ thì tôi sẽ trở thành tên khủng bố bắt cóc. Mà không biết chừng chưa kịp đợi đến lúc chị đến thì cảnh sát đã bắn chết tôi ngay tại hiện trường.

Vì vậy tôi đành lựa chọn cách kia. Sự bi thương hiện lên trên khuôn mặt tôi, tôi nhẹ nhàng tiến về phía Lý Dương, đám người khiếp đảm cứ lùi từng bước một, tôi thành khẩn nói với Lý Dương: “Chủ tịch Lý, lần này cháu đến đây là để nhận lỗi với bác.”

Lý Dương hết sức ngạc nhiên, tuy vậy nỗi sợ hãi trên mặt bà ta đã dần lùi đi, sự ngoại mạn đang chờ xem có nên xuất hiện không qua biểu hiện sắp tới của tôi. Tôi lại tiến đến gần bà ta them vài bước nữa.

Lý Dương có vẻ hơi hoang mang: “Đến để nhận lỗi sao còn mang theo búa?”

Tôi cầm cái búa trong tay, giọng phân bua đầy đau khổ: “Lần này cháu mang búa đến chính là để nhận lỗi, cố nhân cũng có người vác búa đến nhận tôi đúng không ạ?”

Lý Dương lạnh nhạt bảo: “Chưa nghe có ai vác búa đến bao giờ, cõng rìu nhận tội thì có biết.”

Lẽ nào không phải cõng búa ư? Thế là chuyện cổ tích chú Bảy kể sai rồi ư? Chú Bảy văn hóa thấp hại người ta thật. Cõng rìu nghĩa là gì nhỉ?

Tôi cũng không tính được gì nhiều nữa bèn thành khẩn nói: “Chủ tịch Lý, cháu chỉ nghĩ rằng vác búa đến thể hiện thành ý hơn thôi ạ.” Tôi cất tiếng khối rưng rức rồi nhét cái búa vào tay Lý Dương nói: “Chủ tịch Lý nếu bác thấy nhận tôi chưa hả giận thì bác cứ bổ cho cháu vài nhát, cháu sẽ không phản kháng đâu ạ.”

Ở dây có nhiều người thế này chắc bà ta sẽ không dám bổ tôi thật đâu.

Tôi khẽ nhích nửa bước chân để thay đổi tầm nhìn của Lý Dương một chút, như thế bà ta có thể nhìn thấy một cái biểu ngữ tuyên truyền gắn trên tường: “Biết luật không được phạm luật.”

Tôi và Lý Dương cứ thế giằng co, thời gian trôi đi từng phút, trong lòng tôi thầm đắc chí vì Lý Dương vẫn không nghĩ ra cách gì để đối phó với tôi.

Thời gian vẫn cứ chậm rãi trôi còn tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Hân hay Lưu Dĩnh đến.

Cửa phòng bật mở, một bảo vệ xông vào, tôi thấy hơi hoảng.

Tôi bảo Lý Dương: “Nếu bác thấy không hợp lý để cháu đi đổi một cái rìu về đây.” Tôi quay đi định chuồn.

Lý Dương hét lên: “Đứng lại!” Rồi bà ta chỉ đạo bảo vệ: “Bắt lấy nó!” Tôi kêu gào thảm thiết, từ ngoài xông vào một đội cảnh sát, tôi đã nhìn thấy Lưu Dĩnh dẫn đầu, một mắt nhìn tôi mắt kia ngó quanh căn phòng, khi không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hân đâu, sắc mặt Lưu Dĩnh nhợt đi.

Mấy cảnh sát đi theo nhìn Lưu Dĩnh không nói không rằng, Lưu Dĩnh đứng đó trong thế khó xử.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.