Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 65



Đưa Tưởng Tố Tố vào xe ngựa, Cô Dịch đứng cách xe ngựa mấy bước, đỏ mặt nhìn Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn đi tới, khẽ nói. “Đa tạ Cô công tử, Nguyễn nương có đôi lời muốn nói với Cô công tử, thật ra thì… Nguyễn nương có một chuyện muốn nhờ.”

Cô Dịch sửng sốt, ân cần nói. “Tưởng tiểu thư có gì khó xử, chỉ cần có thể giúp, Cô Dịch nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”

Cô Dịch này là một người thương hoa tiếc ngọc, Tưởng Nguyễn khẽ vuốt lại sợi tóc loạn. “Chắc hẳn Cô công tử cũng biết được phần nào chuyện nhà của Nguyễn nương, thật ra chuyện này không tiện nói ra ngoài. Nhưng Cô công tử là một người ngay thật thẳng thắn, thái độ làm người cũng vô cùng phúc hậu, cộng thêm chuyện này chỉ có Cô công tử mới giúp được ta, Nguyễn nương chỉ có thể mạo muội cầu xin công tử.”

Cô Dịch được nàng thổi phồng mà cảm thấy lâng lâng, trong lòng lại càng thêm yêu thích Tưởng Nguyễn. Chỉ nghe Tưởng Nguyễn thấp giọng nói. “Năm năm trước, huynh trưởng của Nguyễn nương đã rời phủ tòng quân, từ đó cũng mất đi tin tức. Mẫu thân ruột của Nguyễn nương mất sớm, huynh trưởng là người duy nhất trên đời có máu mủ ruột thịt với Nguyễn nương, mấy năm nay Nguyễn nương cũng dò hỏi tin tức của huynh ấy, đáng tiếc lại không thu hoạch được gì.”

“Nguyễn nương nghe nói quan hệ của Tổng binh đại nhân cùng Quan tướng quân, Trần tướng quân rất tốt…” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Mà năm đó huynh trưởng tòng quân cũng chính là lúc Quan tướng quân và Trần tướng quân chiêu binh, Nguyễn nương suy xét, có lẽ ca ca của ta ở trong quân Trần gia hoặc là quân Quan gia. Tổng binh đại nhân có giao tình với hai vị tướng quân, có lẽ có thể giúp Nguyễn nương hỏi thăm tin tức của ca ca.”

Cô Dịch vỗ ngực. “Chuyện này có khó khăn gì, khi về ta sẽ nói với phụ thân, Tưởng tiểu thư cứ việc yên tâm, một khi có tin tức của lệnh huynh, ta sẽ lập tức sai người thông báo cho nàng.”

Tưởng Nguyễn trịnh trọng hành đại lễ với Cô Dịch. “Đại ân của Cô công tử, Nguyễn nương không thể báo đáp, chỉ có thể khắc trong tâm khảm, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ hồi báo.”

Cô Dịch sợ hết hồn, khoát tay từ chối. “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, Tưởng tiểu thư không cần phải khách khí. Bây giờ chúng ta có thể xem như là bằng hữu rồi chứ?”

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Tất nhiên.”

Tạm biệt Cô Dịch, Tưởng Nguyễn lên xe ngựa. Tưởng Tố Tố với Tưởng Lệ, Tưởng Đan ngồi chờ trong xe, thấy Tưởng Nguyễn đi lên, trong mắt Tưởng Tố Tố không đè nén được cơn giận dữ, Tưởng Lệ châm chọc cười nói. “Hồ ly tinh!” Chỉ có Tưởng Đan sợ hãi cười cười với nàng, dáng vẻ hèn yếu. Nhưng trãi qua chuyện ngày hôm nay, Tưởng Nguyễn càng hiểu nàng ta hơn một chút, sao có thể tin tưởng nàng ta thật sự nhát gan sợ phiền phức như vẻ bề ngoài, e rằng nàng ta mới là người che giấu sâu nhất trong phủ, chẳng qua là ngày thường không phát hiện ra mà thôi.

Mọi người đều im lặng, xe ngựa chạy một đường tới cửa Tưởng phủ, nô tài canh cửa với Trương quản gia gặp mấy thị vệ xa lạ đều kinh ngạc. Bạch Chỉ đỡ Tưởng Nguyễn xuống xe, Tưởng Nguyễn mỉm cười nói với thị vệ. “Hôm nay đa tạ các vị, xin thay ta nói lời đa tạ với Cô công tử.” Dứt lời Liên Kiều mỉm cười bước lên, đem hà bao chứa bạc vụn kín đáo bỏ vào tay một thị vệ. “Các vị cầm chút bạc này uống vài chum rượu.”

Mấy thị vệ kia trố mắt nhìn nhau, hành lễ xong liền rời đi.

Trương quản gia đã làm việc ở Tưởng phủ nhiều năm, vừa nhìn đã biết những thị vệ này phụng lệnh chủ tử hộ tống Tưởng Nguyễn về phủ. Trương quản gia nhìn Tưởng Nguyễn ung dung như thường, trong lòng thấy nghi ngờ, chẳng lẽ ở Hội Hoa Đăng, đại tiểu thư này đã được coi trọng rồi?

Lại nói, Tinh Đình vội vàng xuống ngựa, đỡ Tưởng Tố Tố xuống, Hồ Điệp vội nói. “Mau mau đi kêu đại phu, nhị tiểu thư ngất xỉu.”

Trương quản gia kinh ngạc hốt hoảng, vội vàng sai người đi tìm đại phu. Rồi sai người đi bẩm báo với Hạ Nghiên, sau đó hỏi. “Nhị tiểu thư bị làm sao vậy?”

Tưởng Nguyễn cười thầm trong lòng, vừa về tới phủ là ngất xỉu, Tưởng Tố Tố nghĩ ra cách này cũng hay quá, nhưng mọi chuyện sao có thể được như ý nguyện của nàng ta, không khiến Tưởng Tố Tố chật vật sao nàng có thể cam tâm? Tưởng Nguyễn liếc áo khoác của Tuyên Ly trên người Tưởng Tố Tố, lo lắng nói. “Nhị muội rơi xuống nước, còn bị người khác bôi nhọ sự trong sạch. Trước mắt phải chờ muội muội tỉnh lại, chuyện tiếp theo liên quan đến phòng tuần bổ, chờ phụ thân trở về mới quyết định.”

Nàng nói không rõ ràng, Trương quản gia nghe được câu ‘bôi nhọ sự trong sạch’, ‘phòng tuần bổ’ đã giật mình, mồ hôi lạnh chảy ướt lưng. Không hỏi rõ ràng, chỉ nói là chuyện lớn. Mà Tưởng Tố Tố đang ‘hôn mê’ nghe Tưởng Nguyễn nói vậy, trán giật giật, siết chặt hai nắm tay.

Tưởng Nguyễn than thở. “Hôm nay ta cũng mệt mỏi, chuyện là như vậy, ta về viện nghỉ ngơi trước, để mẫu thân an ủi nhị muội, chuyện này cũng không trách muội ấy được.” Dứt lời liền dẫn theo Bạch Chỉ và Liên Kiều trở về Nguyễn Cư.

Một đầu khác, Hạ Nghiên vội vàng chạy ra, thấy dáng vẻ chật vật của Tưởng Tố Tố lập tức kinh hãi, Tưởng Quyền còn chưa về phủ, Tưởng Tố Tố gặp Hạ Nghiên thì không giả vờ bất tỉnh nữa, nắm chặt tay Hạ Nghiên, sợ hãi nói. “Mẫu thân, làm sao đây? Chu Đại kia bị đưa tới phòng tuần bổ rồi, lỡ hắn khai ra chúng ta thì phải làm sao đây?”

“Đừng sợ.” Hạ Nghiên tỉnh táo lại. “Ta sai Lý má má tìm người ngoài phủ đi nói với Chu Đại, bất luận thế nào cũng không thể để dính líu tới chúng ta. Ngược lại là con đấy, tại sao đột nhiên lại rơi xuống nước?”

“Con cũng không biết tại sao.” Tưởng Tố Tố cắn răng nói. “Nhất định là không thoát khỏi liên quan với Tưởng Nguyễn! Chuyện tối nay rõ ràng là do nàng ta giở trò quỷ, hôm nay con mất hết danh tiếng, phải làm sao bây giờ?”

“Là ta coi thường Tưởng Nguyễn, hôm nay có Cẩm Anh vương và Bát hoàng tử đứng về phía con, con không cần lo lắng. Nhưng con với Cẩm Anh vương là như thế nào?”

“Con cũng không biết.” Mặt Tưởng Tố Tố đỏ lên. “Có lẽ là… Có lẽ là ngài ấy nhìn không đành.”

“Hắn không phải là người như thế.” Hạ Nghiên quả quyết nói. “Chuyện này ta sẽ xem lại, con tiện nhân Tưởng Nguyễn kia, dám hãm hại con, sau này ta phải bắt nó trả giá gấp trăm nghìn lần!” Dứt lời, đôi mắt âm ngoan đến đáng sợ, không còn một chút dịu dàng hiền thục của ngày thường.

Trong Nguyễn cư, Bạch Chỉ cầm đèn lồng thỏ màu trắng đi vào, Lộ Châu không hiểu nói. “Đèn lồng này được làm quá tinh xảo! Ở đâu vậy?”

Bạch Chỉ nhìn Tưởng Nguyễn một cái, nói. “Bát hoàng tử sai người đưa tới, nói là phần thưởng trên thuyền Linh Lung, tiểu thư quên lấy đi.”

Tưởng Nguyễn liếc cái đèn lồng kia, nhàn nhạt nói. “Đưa tới Mi Thanh uyển, nói là ta tặng lễ vật cho nhị muội.”

Lộ Châu hơi tiếc nuối, Liên Kiều rót cho Tưởng Nguyễn một ly trà nóng. “Tiểu thư, tên Chu Đại kia đã bị bắt, tuy nói là bên đó xúi giục, nhưng chưa chắc hắn sẽ khai chúng ra. Chuyện này cứ để như vậy sao?”

Liên Kiều thấy rõ, nhà mẹ đẻ Hạ Nghiên giờ đã phất lên không ngừng, phòng tuần bổ cũng phải nể bà ta ba phần, chuyện Chu Đại chỉ sợ sẽ bị cho qua dễ dàng.

“Nếu thật sự là vậy, há chẳng phải là lãng phí Hạ Nghiên đã khổ tâm sắp xếp vở kịch hay đó sao.” Nàng khẽ nhấp một miếng trà. “Sao ta có thể để bà ta thất vọng?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.