Nhưng mấy hôm nay trời lạnh, nghỉ trọ tại dịch trạm phòng ốc cũng không đủ ấm, nên nàng viện cớ mặc cả áo bào đi ngủ được.
Khương Lê bên ngoài mặc áo bào, bên trong còn mặc thêm áo bông rất dày.
Phượng Phi Vũ đối với việc Khương Lê sợ lạnh từ chối cho ý kiến, cũng không có nói gì, hai người chỉ nằm cách nhau một khoảng nói chuyện.
Cái gọi là chong đèn nói chuyện đêm khuya, theo như Khương Lê nghĩ thì kỳ thật cũng chỉ là biến tướng của việc đốt đuốc thẩm vấn giữa đêm mà thôi.
Dựa vào tính cách của Phượng Phi Vũ, cuối cùng sẽ trong lúc lơ đãng moi ra được thông tin mà hắn muốn. Khương Lê cũng không có cái gì để giấu diếm, chỉ có thể kể chuyện đĩa bài mình khắc bằng củ cải ra cho hắn nghe.
Phượng Phi Vũ nghe một hồi, nhịn không được dưới ngọn nến mờ mờ lôi tay tiểu Khương công tử ra, tinh tế xem kỹ.
Đúng lúc này, ánh nến trong phòng vụt tắt, trong bóng đêm, Khương Lê chỉ cảm thấy bàn tay lớn kia hữu lực nắm lấy tay nàng, lớp chai mỏng tinh tế vuốt ve ngón tay nhỏ bé của nàng.
Thế nhưng loại vuốt ve này cũng không kiều diễm làm cho người ta mơ màng, bởi vì điện hạ cũng không biết là thật là giả, đột nhiên nói, về sau cái này tay nếu vẫn linh xảo làm giả được như vậy, không bằng bẻ gãy từng chiếc thì hơn.
Khương Lê vội vã cười làm lành, lại không dám lùi về, chỉ có thể nói về sau tất nhiên sẽ thay đổi, tuyệt không dám làm giả cái gì nữa.
Mượn cơ hội này, Khương Lê ngược lại hỏi tình hình chất nữ Ba quốc. Nhưng Phượng Phi Vũ chỉ là bận rộn nghĩ cách làm thế nào tóm được nàng, muốn sau đi bắt được Khương Lê phải xử trí nàng thế nào, còn về phần chất nữ kia tên họ là gì, hắn cũng chẳng thèm hỏi tới.
Trò chuyện một chút, không biết làm sao, hai người càng ngày càng gần, khoảng cách một cái gối gần như không còn tồn tại.
Khương Lê bị chen sát ở giữa thái tử với vách tường, cánh tay của Thái tử còn hết lần này tới lần khác khoác lên người nàng.
Đầu Thái tử tựa vào cổ nàng, chỉ chốc lát hơi thở nhàn nhạt, chứng tỏ chủ nhân đã đi vào giấc ngủ.
Khương Lê thì căng thẳng, cho dù kiếp trước hay kiếp này, nàng đều không quen có người nằm cạnh.
Kiếp trước thân là ngoại thất của Tần Chiếu, phải cùng hắn ngủ chung giường, nếu có thể miễn liền miễn. Tần gia quy củ cũng nghiêm, không cho phép tôn tử ra ngoài tầm hoa vấn liễu, cho nên nàng cũng bớt đi được nhiều phiền phức.
Nhưng ai có thể tưởng, trọng sinh trở lại, nàng lại cùng Thái tử Đại Tề cùng chung một giường, nhất thời nàng cũng không dám đẩy hắn ra, nhưng trong lòng lại có chút khó thích ứng được.
Thế nhưng mấy ngày đào vong liên tiếp mệt mỏi, cơ hồ không có nổi một đêm ngủ ngon. Bây giờ vừa vặn bị bắt, chính là hết thảy đều đã kết thúc, vốn cho rằng một đêm không ngủ, nhưng rất nhanh nàng bị khí tức người bên cạnh lây nhiễm, cũng nghẹo đầu ngủ mất.
Sau khi nàng chìm vào giấc ngủ, Phượng Phi Vũ lại từ từ mở mắt ra nhìn.
Mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn tỉ mỉ nhìn thiếu niên đang nằm cuộn trong n.g.ự.c mình.
Cùng hắn chung đụng càng lâu, thái tử luôn luôn không tự giác sản sinh ảo giác, luôn cảm thấy trong n.g.ự.c thơm phức mềm mại không hề giống một nam hài.
Lúc này nhờ ánh trăng, có thể nhìn rõ ràng hầu kết được hắn che đậy bên dưới cổ áo… Thái tử có chút khó chịu lùi về sau.
Cũng không lâu sau, Phượng Phi Vũ lại đưa tay ôm chặt thiếu niên, từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt cọ cọ ở cổ hắn. Đồng thời trong lòng suy nghĩ: “Đã có hầu kết, ước chừng râu cũng dài ra… Đợi đến khi thiếu niên mặt mọc đầy râu, căn bệnh muốn thân cận thiếu niên này của hắn cũng sẽ mất đi mới tốt…
Nghĩ như vậy, đủ loại tâm tình phức tạp trong lòng, tựa hồ không thuốc tự lành, hoàn toàn không phí tâm tư đi buồn bực nữa.
Ngay khi đoàn người Thái tử trở về Đại Tề, tin tức liên quan tới Lưu Bội cũng nhanh chóng truyền về.
Có lẽ là sau khi ám sát Phượng Phi Vũ, một mực chột dạ sợ hãi, cho nên hắn cũng chế tạo một bộ nhuyễn giáp bằng vàng ròng, nên khi trọng tiễn b.ắ.n tới, cũng ngăn cản bớt một phần sức mạnh.
Thế nhưng trọng tiễn lực đạo quá lớn, vậy mà có thể xuyên thủng cả nhuyễn giáp. Cho nên Lưu Bội mặc dù trốn khỏi tử kiếp, nhưng tội sống khó thoát, nhất thời trọng thương khó mà xuống giường.
Tình hình này hoàn toàn tương phản so với kiếp trước. Đời này Phượng Phi Vũ nhảy nhót tưng bừng, thế nhưng Lưu Bội đại khái phải làm bạn với chén thuốc trong thời gian dài.
Sau khi trở lại phủ thái tử, hết thảy lại như cũ, sự kiện nửa tháng trước trốn đi giống như không hề tồn tại.
Thế nhưng khi Khương Lê nhìn gian phòng bị xóa trộn của mình, nàng mới mơ hồ cảm nhận được xem gian phòng của mình bị ngã đến nhão nhoẹt dáng vẻ lúc, mới mơ hồ cảm nhận được Phượng Phi Vũ lúc ấy nghe tin mình bất ngờ bỏ trốn đã tức giận thế nào.
Phượng Phi Vũ một mực không có để cho người ta dọn dẹp nơi này, cố ý để nguyên hiện trạng hỗn loạn lúc đó.
Khi Thái tử mang theo tiểu phụ tá chạy trốn nhiều ngày trở về, liền đưa nàng tới đây cho nàng nhìn một chút, rồi thản nhiên nói:
– Cô cho dù là người rộng rãi, thế nhưng cũng chỉ có thể dung quân lần này, lần sau nếu còn tái phạm…
Khương Lê vội vàng ngăn cản thái tử nói thêm, chỉ xun xoe nói về sau sẽ c.h.ế.t già ở phủ Thái tử, không đi đâu hết! Chỉ ngày ngày ở bên cạnh điện hạ cảm thụ quân ân…
Viện bị làm loạn như vậy, cũng không thể ở được nữa.
Phượng Phi Vũ lại cho nàng vào ở trong một viện khác.
Nhưng hiện tại trước mắt, còn có một chuyện quan trọng khác, chính là muốn đi xem vị chất nữ Ba Quốc mới sinh hài tử kia là ai.
Kỳ thực nàng ta gây ra chuyện như thế này, kết cục đơn giản cũng chỉ là chén rượu độc. Thế nhưng Thái tử vẫn không hành động gì, tựa hồ như chuẩn bị gõ phụ vương nàng một khoản tiền lớn??
Chờ Khương Lê xuống xe ngựa đi vào trong dịch quán bị phong cấm, còn chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Khương Lê hít sâu một hơi, chỉ mang theo Thiển nhi vào trong phòng.
Nàng nhìn thấy một thiếu nữ, đang bận bịu đút sữa cho đứa bé.
Thế nhưng bởi vì nàng bị giam lỏng ở trong dịch quán, cho nên thị nữ cũng bị cầm tù. Đứa bé do vậy không được chăm sóc tỉ mỉ, sữa cũng không đủ không, hài nhi ăn vẫn còn đói, nên không được mấy miếng lại khóc rống lên.
Thiếu nữ kia tựa hồ cũng là bị giày vò không còn biện pháp nào khác, chỉ đành ôm con cùng khóc.
Nhìn thấy Khương Lê mặc nam trang nhẹ nhàng tiến vào, nàng đầu tiên cả kinh, sau đó vội vàng che lại vạt áo của mình, sau đó lại thấy thiếu niên này tựa hồ có chút quen mắt, rồi hoang mang nhìn kĩ lại.
Càng nhìn nàng càng thấy quen, sau đó nhận ra, đây.. đây không phải vương tỷ Khương Lê sao?
Nàng vừa định mở miệng gọi, liền bị Thiển nhi bước nhanh tới dùng bàn tay che miệng lại.
Khương Lê lúc này cũng nhận kẻ xui xẻo mà phụ vương đưa tới là ai.
Chính là nữ nhi thân sinh của tân hậu – Khương Tú Dao!
Hoàng hậu Ba quốc chỉ có một nữ nhi, trước tới giờ vô cùng sủng ái, yêu chiều đủ kiểu, không ngờ lần này cũng bị phụ vương đưa tới Đại Tề.
Có thể thấy được tâm tư lấy lòng Tề vương của lão nhân gia chân thành thế nào!
Khương Lê mặc dù thân là vương tỷ, nhưng mẫu thân thân sinh rời đi quá sớm, cho nên trong vương cung cũng không có chỗ dựa, tuy nói là vương nữ, lại bởi vì tính tình hiền lương nên bị khi dễ.
Khương Tú Dao mặc dù chưa từng cố ý bắt nạt vương tỷ, thế nhưng trước mặt vương tỷ Khương Lê, thì nàng ta vẫn cho rằng mình ở trên.
Khương Lê biết rõ tai vách mạch rừng, nên cúi sát vào tai nàng nói:
– Chớ có lộ ra, gọi ta là nhị ca, nếu bị người khác nhìn ra sơ hở, thì không thể bảo hộ ngươi, lúc đó cùng nhau ra pháp trường chịu tội!
Nàng nói lời này, ánh mắt uy h.i.ế.p khiếp người, khiến Khương Tú Dao không nhịn được rùng mình một cái, chỉ cảm giác vương tỷ sau khi tới Đại Tề tính tình thay đổi rất nhiều, không còn khí chất dịu dàng thuận lương như trước.
Thế là chỉ có thể sững sờ gật đầu.
Khương Lê thấy nàng bình tĩnh lại, mới ra hiệu Thiển nhi buông tay, sau đó chỉ vào đứa bé:
– Nói, đây là chuyện gì?
Dao cơ mấy ngày nay một mực bàng hoàng, nàng mặc dù cũng không mấy thân cận với vương tỷ, thế nhưng tại nơi tha hương này sinh con bỗng nhiên gặp thân nhân, hai mắt đẫm lệ, khóc sướt mướt nói:
– Phụ vương cũng không biết là bị kẻ nào xúi giục, một lòng muốn đưa ta đến Đại Tề làm con tin. Đường xá xóc nảy, ta lại thích ngủ, bụng mỗi ngày một lớn, ta vốn cho rằng mình bị bệnh, cũng không có để ý tới, về sau… Về sau mới nghĩ đến có thể là mang thai… Sau đó đến dịch trạm, liền ngăn không được…
Mấy lời hồ đồ này, Khương Lê nghe chỉ thấy đau đầu.
Sự khôn khéo của Thân hậu tựa hồ chỉ ở trên người nhi tử của mình, còn không có chút nào trên nữ nhi này cr.
Dao cơ từ nhỏ được kiều sủng sinh hư hỏng, cứ như vậy bị người một đường nâng cao, một người trưởng thành xuẩn độn không có chút tự giác suy nghĩ nào cả.
Khương Lê nghe nàng khóc sướt mướt cũng bực, lại hỏi:
– Ngươi mang thai, chẳng lẽ phụ vương mẫu hậu không biết?
Dao cơ lắc đầu nói:
– Phụ vương gần đây lại nạp thêm hai tiểu tiện nhân, quyến rũ vô cùng, mẫu hậu nát tâm đấu đá, lâu nay cũng chẳng hỏi han ta, hơn nữa đoạn thời gian kia, phụ vương muốn đưa ta tới Đại Tề, ta cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, cũng chưa từng để ý…
Khương Lê lại hỏi:
– Phụ thân của đứa bé này là ai?
Nói tới đây, khuôn mặt Dao cơ lại còn đỏ lên, tựa hồ nhớ tới khoảng thời gian trước kia, nhỏ giọng nói:
– Vương tỷ, ta nói với tỷ, nhưng tỷ chớ có nói cho phụ vương mẫu hậu!
Khương Lê trợn mắt, kìm nén bực bội mới nói:
– Phụ vương cách xa như vậy, ta chính là có ý tố cáo ngươi, cũng chỉ có thể báo mộng cho phụ vương.
Thế là Dao cơ cũng an lòng, lớn mật nói hết:
– Là biểu ca của ta, Thân Tư Văn.
Khương Lê chậm rãi ngồi xuống, ra là hắn.
Thân Tư Văn chính là nhi tử của Thân Ung, là kẻ háo sắc bại hoại. Hắn tại vương đình, cậy là thị vệ trưởng, đã gây ra không ít chuyện.
Chỉ là Khương Lê luôn luôn tránh đụng phải hắn. Không nghĩ tới nữ nhi Thân hậu lại bị cái loại phó.ng đãng tử đó trêu đùa trong tay, hơn nữa còn phạm phải chuyện xấu bực này nữa.
Trước đó Thân Ung phái người đến ám sát nàng, còn chưa xong đâu, lần này Thân gia lại đưa cán d.a.o cho nàng…
Khương Lê hơi suy nghĩ một chút, trong lòng liền có chủ trương.
Bất quá dịch trạm nhiều người lui tới, cũng không phải nơi an thân.
Khương Lê mặc dù cùng Khương Tú Dao cũng không cái gì gọi là tình nghĩa tỷ muội, nhưng cũng không đành lòng nhìn đứa bé c.h.ế.t yểu, nếu mặc kệ cho Khương Tú Dao trông nom, đứa nhỏ sớm muộn cũng không còn mệnh nữa.
Thế nhưng nàng cũng không thể đưa vị vương muội này tới trước mặt Thái tử, chỉ cần thái tử hỏi hai ba câu nhất định sẽ bị lộ tẩy.
Trong lúc nhất thời, Khương Lê có chút do dự.
Nhưng Phượng Phi Vũ cũng không có tâm tư đi quản chuyện xấu của vương thất Ba quốc. Ở phương diện này, hắn cũng cho vị thiếu phó mình chút mặt mũi.