Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 55



Lần này Trác Vân mặc một bộ đồ trắng thuần khiết, kèm trường bào màu xám tro và đai lưng màu trắng, không có thêm bất kỳ món trang sức nào khác, nhưng vẫn tuấn tú như thường. Thứ Sử thiếu gia có vẻ không vui nói “Tiểu gia tốt bụng mời ngươi đi ngắm mai, ngươi lại mặc như đi đám tang, thật xúi quẩy!”

Trác Vân chưa kịp phản bác thì Hạ Quân Bình vừa thay đồ đi ra nghe vậy đã đáp trả “Hoa mai vốn thuần khiết cao ngạo, không dính tục khí, nếu ngắm mai, mặc đồ rườm rà chẳng phải sẽ làm bẩn phẩm cách của hoa mai sao?!” Dứt lời, hắn lạnh lùng liếc bộ quần áo rườm rà của Thứ Sử thiếu gia một cái, lời nói châm chọc hướng về ai, không cần vạch trần cũng biết.

Thứ Sử thiếu gia nghẹn họng, trừng Hạ Quân Bình một cái, tức giận phất tay áo đi ra ngoài.

Ba người ngồi xe ngựa của phủ Thứ Sử đến vườn mai. Trong vườn đã có không ít người, mọi người thấy Thứ Sử thiếu gia tự mình dẫn khách vào thì rất tò mò, rối rít tiến lên hỏi thăm thân phận của Trác Vân và Hạ Quân Bình, đến khi nghe thấy hai người chỉ là thường dân, thì mất hứng thấy rõ. Cũng có kẻ thấy hai người tuấn tú, sinh ra ý xấu, chen đến gần hai người nói những lời đùa giỡn khó nghe.

Thứ người như vậy, Trác Vân đã thấy nhiều, không thèm để bụng, nhưng Hạ Quân Bình lại không muốn nàng bị mấy kẻ như vậy vũ nhục, giận đến mức nắm quả đấm thật chặt, nếu không nhờ Trác Vân phát hiện kịp thời kéo hắn một cái, chỉ sợ hắn đã nện quả đấm lên mặt kẻ kia rồi.

Vườn mai còn rất nhiều khách, tất nhiên Thứ Sử thiếu gia chẳng có thời gian thời gian để quan tâm đặc biệt đến Trác Vân và Hạ Quân Bình, chẳng mấy chốc đã bị mấy người khác kéo đi. diễ;,n.đà;n.lê;.qu;ý.đôư’n Hạ Quân Bình ước gì hắn đi càng xa càng tốt, đi theo Trác Vân tới một góc vườn không người, vừa uống trà vừa nói chuyện. Một lát sau Lục Phong cũng tới, vẫn luôn không nói không cười như cũ, dù vậy, vẫn có hết người này tới người khác tới gần lôi kéo làm quen.

Lục Phong đi một vòng trong vườn, nhanh chóng phát hiện ra Hạ Quân Bình và Trác Vân, thấy hai người khuôn mặt mới hòa hoãn một chút, thong thả đi tới, nói nhỏ “Thì ra hai ngươi cũng tới, sao lại trốn ở đây?”

Trác Vân chắp tay chào Lục Phong xong vẫn luôn cúi đầu đứng sau lưng Hạ Quân Bình, im lặng nghe hai người nói chuyện. Hạ Quân Bình mặc dù thấy lạ, nhưng vẫn không hỏi.

Ba người ở trong góc nói chuyện một hồi thì có một gã sai vặt tới mời vào sảnh lớn ngồi, nói là biểu diễn sắp bắt đầu. Lúc này Trác Vân mới biết thì ra Thứ Sử thiếu gia cũng mời ba người đẹp nhất của Ích Châu tới đây.

“Một lát, Bình ca nhi và Nhị…. Nhị công tử hãy ngồi chung với ta,” Lục Phong dặn nhỏ “Thứ Sử thiếu gia luôn thích gây chuyện, hôm nay mời hai ngươi tới, e rằng có âm mưu gì đó, ngồi chung với ta dù gì cũng đỡ hơn, hắn nể mặt ta sẽ không dám làm khó.”

Trác Vân không thích ngồi gần Lục Phong, nhưng Hạ Quân Bình lại cảm thấy Lục Phong nói rất có lỳ, bèn gật đầu đồng ý, lặng lẽ kéo ống tay áo Trác Vân, ý bảo nàng đừng tùy hứng.

Vì vậy hai người đi theo Lục Phong vào sảnh lớn, ngồi xuống bên phải Lục Phong. Khách khứa trong sảnh thấy Lục Phong ôn hòa với hai người, không biết rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế nào, nên không dám bàn tán lung tung. Thứ Sử thiếu gia thấy vậy rất giận, muốn mở miệng nói móc Trác Vân mấy câu, thì đột nhiên Lục Phong ngẩn đầu liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén như mũi tên nhọn, khiến Thứ Sử thiếu gia không thốt nên lời.

Sau mấy tiếng trống, ba vị mỹ nhân đồng loạt bước vào. Vân Mộng là hoa khôi tất nhiên đứng ở giữa, vẫn lạnh lùng như ngày thường, mặc một chiếc áo khoác trắng thêu mai đỏ, cổ áo có một vòng lông hồ ly trắng như tuyết, làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh lệ của mình. Vân Mộng ôm một cây đàn cổ, tiến lên chào mọi người, ánh mắt đảo khắp sảnh lớn, khi thấy Trác Vân, mắt bỗng sáng lên, rồi lập tức cúi đầu, đi sang một bên.

Kế tiếp là Điệp Thúy và Vãn Bích tiến lên chào, hai người một xanh một đỏ, tôn lên cho nhau.

Ba người chào xong, thì chậm rãi lui ra ngoài, chốc lát sau, có ca cơ và vũ cơ lần lượt đi vào, tiếng nhạc nổi lên. Trác Vân quyết định hôm nay sẽ an phận, cúi đầu dùng bữa uống trà, ngay cả rượu cũng không nếm lấy một miếng.

Thứ Sử thiếu gia sao chịu bỏ qua cho Trác Vân, cố ý chỉa về phía nàng nói to “Mọi người có biết tiểu huynh đệ này không? Trong cuộc thi hoa khôi lần trước, Lục đại nhân cũng bị hắn chuốc say! Hôm nay bản thiếu gia đặc biệt mời hắn tới, để hắn lại cho bình luận về ba vị mỹ nhân này, không biết hôm nay rốt cuộc ai có thể lọt vào mắt xanh của Phương nhị công tử?”

Nếu Thứ Sử thiếu gia đã chỉ thẳng mặt, Trác Vân không thể nào giả bộ khiêm tốn được, bèn đứng dậy chắp tay cười nói “Đại công tử quá lời rồi, ngày đó tại hạ uống say, mới dám nói lung tung. Nay ngài nói vậy, khiến tại hạ thật xấu hổ không dám gặp ai nữa!”

Thứ Sử thiếu gia giơ ly rượu lên nói “Ồ, không nhìn ra ngươi lại là người khiêm tốn như vậy!” Hắn đã giơ ly, Trác Vân nào dám không uống, đành bảo nha hoàn hầu hạ bên cạnh rót rượu.

Ly rượu vừa tới bên môi, Trác Vân đã lập tức nhận ra có điều bất thường. Lúc nàng còn làm cướp có chuyện gì mà chưa từng thấy? Việc bỏ thuốc này nọ vào trong rượu là thủ đoạn tệ nhất, bọn họ còn khinh thường làm nữa là! Nàng mới ngửi mùi rượu một cái đã biết bên trong bỏ cái gì rồi.

Thứ Sử thiếu gia dám làm lộ liễu vậy?!

Trác Vân suy nghĩ thật nhanh, tay trái nâng lên che ly rượu, lén đổ tất cả rượu vào trong ống tay áo, giả bộ như đã uống cạn ly rượu, sau đó đoạt bình rượu trong tay nha hoàn kia, tiến lên rót cho Thứ Sử thiếu gia một ly đầy, hếch cằm nói “Tại hạ chỉ là dân thường, sao dám để Đại thiếu gia mời rượu, phải là tại hạ mời Đại thiếu gia mới đúng!” Dứt lời, nàng lại rót cho mình một ly, rồi tiếp tục lập lại chiêu cũ.

Thứ Sử thiếu gia nhìn chằm chằm Trác Vân một hồi, sau đó thản nhiên uống cạn ly rượu Trác Vân đã rót.

Hạ Quân Bình chờ Trác Vân trở lại chỗ ngồi, cau mày, hỏi nhỏ “Không phải nói sẽ không gây chuyện sao?”

Trác Vân tức giận nói “Tiểu tử kia dám chơi lén ta, bỏ thuốc vào trong rượu!”

Sắc mặt Hạ Quân Bình lập tức thay đổi, Lục Phong thấy vậy khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, ân cần hỏi “Xảy ra chuyện gì?”

Hạ Quân Bình cắn răng lắc đầu, hung hăng nói “Không có việc gì!”

Chốc lát sau, hình như Thứ Sử thiếu gia có vẻ không ổn, nhíu mày, sờ bụng một hồi, rồi nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài. Trác Vân nghĩ nghĩ một hồi, vội vàng đi theo. Hạ Quân Bình không yên tâm, đi theo nàng. Lục Phong thấy vậy, cũng lặng lẽ theo sau.

Thứ Sử thiếu gia vừa ra khỏi sảnh lớn đã chạy như bay. Trác Vân lẳng lặng đuổi theo, cho đến khi thấy hắn đi vào nhà xí, mới dừng chân lại, che miệng cười trộm một hồi, rồi quay người chuẩn bị về sảnh lớn. Ai ngờ nàng vừa xoay thân đã thấy nha hoàn vừa nãy rót rượu cho nàng không biết từ đâu xuất hiện. Nha hoàn kia cúi chào nàng rồi nói “Nô tỳ đang định đi sảnh lớn tìm Nhị công tử, không ngờ lại gặp Nhị công tử ở đây!”

Trác Vân phát hiện có gì đó là lạ, nhìn chằm chằm nha hoàn kia, cười nói “Không biết cô nương tìm ta có chyện gì?” Quả nhiên là phủ Thứ Sử, cả nha hoàn cũng xinh đẹp như vậy. Quan trọng là không biết trong phủ này có ai nhìn nàng không vừa mắt, mà dám ra tay với nàng trước mặt tất cả mọi người.

Nha hoàn kia cung kính nói “Vừa nãy nô tỳ gặp Vân Mộng cô nương ở sân sau của Duyệt Tâm Lâu, không biết cô nương ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ bảo nô tỳ đi tìm ngài gấp!”

Hẳn là lấy Vân Mộng làm cớ dụ nàng? Trác Vân buồn cười, nheo mắt lại nhìn nha hoàn kia, hỏi lại “Ngươi tên gì, ở trong viện nào?”

Nha hoàn kia sững sờ, trên mặt thoáng qua vẻ bối rối, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, cúi đầu nói nhỏ “Nô tỳ là Tình Tuyết, ở trong viện của Quế di nương.”

“Cái tên rất tao nhã!” Trác Vân đang muốn hỏi nữa thì thấy Thứ Sử thiếu gia đang cau mày đi ra khỏi nhà xí, bèn hắng giọng gọi hắn một tiếng. Thứ Sử thiếu gia vừa thấy Trác Vân, sắc mặt đã biến thành màu xanh, tức giận nói “Ngươi được lắm Phương Trác Vân! Dám bỏ thuốc vào rượu hại ta, không muốn sống nữa phải không!?”

Trác Vân nhìn hắn với vẻ mặt vô tội, giả bộ kinh ngạc hỏi “Đại công tử nói thuốc gì? Trong rượu kia có thuốc? Hèn chi tại hạ vừa uống xong đã thấy đau quặn cả bụng, nhưng rượu kia không phải là do…..” Nàng quay đầu lại thí đã chẳng thấy bóng dáng của nha hoàn Tuyết Tình kia đâu cả.

Trác Vân cười, “Nha hoàn kia chạy nhanh thật!” Dứt lời, lại lắc đầu nói “Đại công tử, sợ là hai ta đều bị người khác tính kế rồi. Mới nãy có thiếu nữ tự xưng là nha hoàn hầu hạ Quế di nương, tên Tuyết Tình, mời ta đến Duyệt Tâm Lâu, nói là Vân Mộng cô nương kiếm ta có việc gấp. Ta càng nghĩ càng thấy lạ, ta không quen Vân Mộng cô nương, tổng cộng chỉ gặp mặt hai lần, dù cô nương ấy có gấp thế nào cũng không nên đi tìm ta mới đúng. Đúng rồi, bình rượu hai ta vừa uống là do nha hoàn đó cầm.”

Mặt Thứ Sử thiếu gia bỗng trở nên xanh mét, thậm chí trên trán còn toát ra mồ hôi, cắn răng nói “Duyệt Tâm Lâu là nơi mẫu thân ta ở.”

Trác Vân nghe vậy sững người. Vốn dĩ nàng cho rằng chuyện này là nhằm vào nàng, nay xem ra, hẳn là kế một hòn đá bắn hai con chim. Nàng là thân nam tử nếu thật xông vào Duyệt Tâm Lâu đừng nói nàng không còn đường sống, mà ngay cả Thứ Sử phu nhân có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan!

“Nha hoàn kia đâu rồi?” Thứ Sử thiếu gia tức giận hỏi.

Trác Vân lắc đầu nói “Tại hạ vừa kêu Đại thiếu gia một tiếng, quay đầu lại đã không thấy nàng ta đâu.” Nàng vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng người ngã xuống đất ở đầu kia hành lang. di;ễn.đà’;n,lê,qugfý.đlôn Sau đó Hạ Quân Bình và Lục Phong một trước một sau đi tới, trong tay Hạ Quân Bình còn đang lôi nha hoàn kia. Hắn vung tay một cái, ném nha hoàn kia nằm trên mặt đất bất tỉnh.

Thứ Sử thiếu gia vô tức giận, lập tức muốn gọi người tới, nhưng bị Lục Phong ngăn lại, “Đây là việc nhà của quý phủ, cần gì huyên náo cho tất cả mọi người đều biết, ngoài kia còn rất nhiều khách, Đại công tử đừng quá nóng!”

Thứ Sử thiếu gia nghe khuyên, miễn cưỡng đè xuống phẫn hận trong lòng, chắp tay cám ơn Lục Phong, rồi nói với Trác Vân “Chuyện hôm nay nếu ngươi dám truyền ra ngoài…”

Trác Vân phất tay liên tiếp “Đại công tử yên tâm, ta không ngốc!”

Xảy ra việc như vậy, Thứ Sử thiếu gia nào còn tinh thần kiếm chuyện với Trác Vân. Trác Vân và Hạ Quân Bình thấy vậy cũng nhanh chóngtrở lại sảnh lớn. Lục Phong thì vì có quen biết với phủ Thứ Sử, nên ở lại giúp Thứ Sử thiếu gia một tay.

Qua một lúc lâu, mới thấy Lục Phong và Thứ Sử thiếu gia trở về chỗ ngồi. Thứ Sử thiếu gia đen mặt, không thấy nói một lời. Khách khứa thấy vậy, biết nhất định đã xảy ra chuyện, bên thức thời rối rít chào ra về.

Trác Vân và Hạ Quân Bình cũng xin về.

Đến chiều ngày hôm sau, Trác Vân nghe Hạ Quân Bình nói trong phủ Thứ Sử đuổi rất nhiều người làm, ngay cả di nương cũng bị đuổi mất hai người. Đến ngày Trác Vân đi theo Hạ Quân Bình ra khỏi thành, lại nghe được tin Vãn Bích của Tiểu Hồng Lâu bị chết đuối. Nhờ vậy Trác Vân mới biết, thì ra chuyện ngày đó có liên quan đến Vãn Bích.

Nhưng dù thế nào, mấy chuyện đó đều chẳng liên quan gì tới Trác Vân. Nsàng bị ‘bọn phản đồ’ trong nhà thuyết phục, bắt đầu thu dọn đồ đạc đi đất Yến.

Không phải nàng muốn đi Nghi Đô! Trác Vân tự nói với bản thân như vậy, chỉ là nàng muốn đến núi Phương Đầu thăm lão đương gia, thuận tiện trở về làm nghề cũ. Thủ lĩnh thổ phỉ, vừa nghe đã thấy oách rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.