Lúc ăn cơm tối, Trụ Tử nhìn cứ nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình, vẻ muốn nói lại thôi. Mấy huynh đệ Tiểu Sơn vùi đầu ăn cơm không nói tiếng nào, nhưng nhìn kỹ thì có thể phát hiện khuôn mặt của bốn người đều đã đỏ bừng. Riêng Hạ Quân Bình vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi múc một chén canh xương hầm đặt trước mặt Trác Vân , rồi mới múc cho mình một chén.
Thất thẩm dọn hết đồ ăn lên bàn xong, bỏ tạp dề ra ngồi xuống bàn, bỗng thấy mặt Hạ Quân Bình có một mảng bầm thật to, kinh ngạc hỏi “Ôi, Hạ công tử bị sao vậy? Đánh nhau à? Chắc không nhẹ đâu!”
Mặt Trác Vân thoáng vẻ mất tự nhiên. Hạ Quân Bình thì vẫn bình tĩnh như như cũ, cười nói “Không cẩn thận bị đụng trúng.”
“Bị đụng?” Thất thẩm nghi ngờ nhìn vết thương trên mặt Hạ Quân Bình hồi lâu, nhưng cũng không hỏi tới nữa. Trụ Tử nhìn Trác Vân, thở dài. Trác Vân liếc Trụ Tử một cái, không lên tiếng.
Ăn cơm xong, Trác Vân nháy mắt ra hiệu với Thất thẩm. Thất thẩm hiểu ý, dọn chén đũa hết rồi lặng lẽ gõ cửa phòng Trác Vân .
“Nhị công tử thấy được không?” Thất thẩm quan sát vẻ mặt Trác Vân , thấy nàng mỉm cười ôn hòa, đoán hẳn là nàng hết sức hài lòng, vui mừng nói “Thẩm đã nói mà, tài mạo và nhân phẩm của Triệu cô nương đều không thể chê! Nếu không vì trong nhà có một đệ đệ còn nhỏ tuổi phải nuôi, thì đã được người ta rước đi từ sớm rồi!”
Trác Vân gật đầu cười nói “Vậy xin nhờ Thất thẩm giúp một tay, hỏi ý của Triệu cô nương thử xem! Hôn nhân là chuyện lớn, phải do hai bên tình nguyện, nếu Triệu cô nương không chịu, chúng ta có nói toét miệng cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu Triệu cô nương đáp ứng, ta sẽ tìm bà mối tới cầu hôn. Về phần Triệu tiểu đệ, đứa bé kia thông minh hiểu chuyện lại lanh lợi, Triệu cô nương có thể dẫn theo. Dù là đại ca hay chúng ta đều sẽ xem Triệu tiểu đệ là đệ đệ ruột. Nếu Triệu cô nương không chắc, Thất thẩm có thể dẫn cô nương ấy đến Đồng An Đường nhìn đại ca thử….” Trác Vân thao thao bất tuyệt một hồi, uyển chuyển nhờ Thất thẩm giúp nói tốt cho đại ca nàng trước mặt Triệu cô nương, lại cho Thất thẩm một phong bì đỏ, coi như cám ơn Thất thẩm đã giúp nàng một tay.
Thất thẩm biết Trác Vân xưa nay hào phóng, cũng không từ chối, vỗ ngực nói “Thẩm làm việc Nhị công tử cứ yên tâm, chậm nhất là ngày mai sẽ cho Nhị công tử một câu trả lời chắc chắn!”
Quả nhiên, mới sáng sớm hôm sau, vừa ăn sáng xong, Thất thẩm đã cầm theo một hộp bánh ngọt đi phố đông.
Bình thường Triệu cô nương đều ở nhà thêu thùa may vá, giặt y phục thuê kiếm tiền. Lúc Thất thẩm đến, Triệu cô nương đang phơi quần áo, mở cửa thấy Thất thẩm thì vui mừng cười nói “Là Thất thẩm ạ! Thẩm mau vào đi!” Nàng mời Thất thẩm ngồi vào bàn, rồi vội vàng chạy vào phòng bếp pha trà.
Thất thẩm kéo tay Triệu cô nương cười nói “A Hân đừng gấp, cứ ngồi xuống trước đã! Hôm nay Thất thẩm đến đây là có chuyện muốn nói!”
Triệu cô nương cười, “Cứ để con đi pha cho Thất thẩm một bình trà đã.” Triệu cô nương nhanh nhẹn bước vào bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng một bình trà đào ra, rót cho Thất thẩm và mình xong, nói “Đây là trà Mạch Tử do chưởng quỹ trong cửa hàng của Tiểu Bảo cho, mặc dù không đắt, nhưng rất thơm.” Lúc nhắc tới Triệu tiểu đệ hai mắt Triệu cô nương sáng lên, chứng tỏ rất thương đệ đệ này.
Thất thẩm uống một ngụm trà, khen “Tiểu Bảo ngoan thật! Đại tôn tử của thẩm chỉ nhỏ hơn Tiểu Bảo hai tuổi, nhưng chỉ biết ở nhà chơi bời, nào hiểu chuyện được như Tiểu Bảo!”
Mặt Triệu cô nương lộ vẻ khổ sở, bất đắc dĩ nói “Đều do con vô dụng….”
Thất thẩm thấy vậy, vội chuyển đề tài, “Xem thẩm này, quả là càng già thì trí nhớ càng kém, suýt nữa lại quên mất chuyện chính.” diễ:n.đưlàn.lê.qu”ơý.đôln Thất thẩm nghiêm túc nói “Thật ra, hôm nay thẩm tới là có việc quan trọng muốn nói. A Hân năm nay đã mười bảy rồi, có…. Đính hôn với ai chưa?”
Triệu cô nương nghe vậy, lập tức đỏ mặt cúi đầu, không nói. Thất thẩm thấy vậy, biết Triệu cô nương vẫn chưa đính hôn, bèn tiếp “Là vầy, thẩm muốn làm mai cho con với Phương đại công tử! Đại công tử nhà họ Phương là người đàng hoàng thật thà, thật sự không tính thông minh, nhưng tướng mạo đường hoàng, lại là chưởng quỹ của Đồng An Đường, mấy năm nay tích góp được không ít. Phương đại công tử không còn phụ mẫu, tuy có tổ mẫu, nhưng ở nông thôn chưa vào thành bao giờ, chỉ còn một đệ đệ, hai huynh đệ lại rất hòa thuận, chắc chắn sẽ không xảy ra việc tranh đoạt gia sản gì đó. Sau này nếu A Hân vào cửa, chỉ cần lo vun vén cho gia đình là được, Tiểu Bảo cũng có thể đi cùng!”
Triệu cô nương nghe vậy, hơi động tâm, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại do dự, nói “Con cũng biết Thất thẩm là vì muốn tốt cho tỷ đệ con. Có điều, đại công tử kia là chưởng quỹ của Đồng An Đường, hẳn là có không biết bao nhiêu người muốn gả vào nhà họ. Con…. Nhà con nghèo như vậy, người ta thèm để ý sao?”
Thất thẩm cười nói “Ôi, cô nương ngốc này! Con tưởng Thất thẩm tự nhiên nói với con như vậy sao? Phương nhị công tử đã nói rồi, quan trọng là nhân phẩm, có đồ cưới hay không không quan trọng! Bọn họ cũng xuất thân nghèo khổ, hai huynh đệ họ lại mất phụ mẫu từ sớm, sống nương tựa lẫn nhau, sao lại không vừa mắt con? Hơn nữa, nếu không do hôm qua Phương nhị công tử thấy con, cảm thấy con tốt, Thất thẩm há có thể tới đây đề cập việc này sao?” Thất thẩm nhắc tới hai thiếu niên họ gặp hôm qua ở tiệm thêu, Triệu cô nương mới chợt hiểu ra.
“Nhị công tử cũng nói, để Thất thẩm dẫn A Hân tới Đồng An Đường nhìn Đại công tử thử xem, nếu không ưng, thì cứ xem như thẩm chưa bao giờ nhắc tới chuyện này!”
Triệu cô nương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Lúc gần đi, nàng lại hơi khẩn trương, kéo ống tay áo Thất thẩm, đỏ mặt nói nhỏ “Vậy…. Đại công tử kia có biết con hay không?”
“A Hân yên tâm,” Thất thẩm nói “Đại công tử vẫn chưa biết gì cả! Một lát chúng ta tới Đồng An Đường, thẩm sẽ tìm Đại công tử nói chuyện, A Hân cứ ở một bên nhìn thử, xong rồi chúng ta đi ngay.”
Hai người ra khỏi con hẻm, đi khoảng hai khắc thì tới Đồng An Đường ở phố tây. Triệu cô nương vừa rồi còn ngượng ngùng khẩn trương, giờ này lại hết sức tỉnh táo, hai người nhìn nhau một cái, hít sâu một hơi, rồi bước vào cửa tiệm.
Trong tiệm buôn bán không tệ, trước bàn khám bệnh của đại phu có một hàng người thật dài, hai người làm chạy tới chạy lui hầu như chân không chạm đất, Trụ Tử đứng trước quầy vừa tính sổ, vừa lẩm bẩm gì đó. Thất thẩm tươi cười tiến lên chào. Trụ Tử ngẩng đầu, thấy là Thất thẩm, lập tức toét miệng nói “Sao Thất thẩm tới đây? Trong người có chỗ nào không thoải mái à?”
“Không, thẩm không sao!” Thất thẩm vội vàng phẩy tay nói “Thẩm có việc sẵn đường qua đầy, nhớ ra Đại công tử làm việc trong này, bèn vào nhìn một chút.”
Trụ Tử ngượng ngùng sờ ót, nói nhỏ “Thất thẩm đừng gọi công tử này công tử nọ mãi, cứ kêu ta Trụ Tử là được rồi, mọi người trong nhà đều gọi như vậy!”
“Sao được!” Thất thẩm lắc đầu, “Dù gì Đại công tử cũng là Đông gia của thẩm, lại là chưởng quỹ trong tiệm thuốc, sao thẩm có thể vô lễ như vậy? Gần đây, trong tiệm rất bận à?”
Trụ Tử gật đầu, “Trời càng ngày càng lạnh, không chú ý sẽ dễ bị cảm lạnh. Thất thẩm ra đường nhớ mặc nhiều một chút!”
Thất thẩm cười nói “Thẩm biết! Thôi Đại công tử cứ làm việc đi, thẩm đi đây!” Dứt lời, Thất thẩm kéo Triệu cô nương đến chào Trụ Tử một cái, rồi cười tít mắt đi ra cửa. Trụ Tử tiễn hai người ra tới tận cửa mới xoay người vào tiệm lại.
Buổi trưa, Thất thẩm về nhà tìm Trác Vân nói chuyện, “Thẩm thấy việc này chắc chín phần mười rồi! Dù Triệu cô nương chưa cho câu trả lời chính xác, chỉ nói muốn bàn thêm với Triệu tiểu đệ, nhưng Đại công tử là người thật thà, sao Triệu cô nương có thể không nhận ra Đại công tử là người tốt chứ!”
Trác Vân nghe vậy, cám ơn Thất thẩm, lại nhờ Thất thẩm tiếp tục đốc xúc thêm việc này. Thất thẩm vừa đi, Hạ Quân Bình đã tiến vào, hỏi “Chuyện của đại ca sao rồi?”
Trác Vân mất tự nhiên liếc vết thương trên má trái Hạ Quân Bình một cái, nói nhỏ “Sao ngươi không tránh?” Hôm qua hắn dám nói nàng ghen, nàng giận quá bèn đánh hắn một quyền. Thật ra động tác của nàng cũng không nhanh, với bản lĩnh của hắn sao có thể không tránh được, chẳng ngờ, hắn lại không nhúc nhích, chịu một quyền của nàng, kết quả, má trái bị sưng vù, qua ngày thứ hai đã thành một khối bầm lớn. diễn.đ’;làn.lê.qulgý.đô;kn Trong nhà, trừ Thất thẩm ra, ai cũng có thể đoán được ai là tác giả của vết bầm kia. Lúc sáng, Trụ Tử còn lén kéo Trác Vân qua một góc nói một trận, kêu nàng đừng bắt nạt Thạch Đầu quá. Rõ ràng là tiểu tử này chọc nàng trước chớ bộ!
“Đáng đời!” Trác Vân mắng nhỏ một tiếng, “Xem sau này ngươi còn dám chọc ta nữa không?!”
Hạ Quân Bình nghe vậy cũng không giận, đưa tay sờ sờ vết thương trên mặt, hỏi “Chúng ta có nên chuẩn bị dần cho hôn sự của đại ca không? Sau khi thành thân, đại ca vẫn ở chung với chúng ta sao? Có muốn đặt mua một căn khác không? Đầu hẻm có Lâm bà bà đang muốn bán một căn, lúc nãy ta đã nói Lâm bà bà giữ lại cho chúng ta xem rồi!” Việc của Trụ Tử càng xong sớm, thì Trác Vân càng sớm yên tâm, mới chịu theo hắn đi Nghi Đô.
Quả nhiên Trác Vân đã bị dời lực chú ý từ vết thương trên mặt Hạ Quân Bình sang việc thành thân của Trụ Tử, nói “Cũng phải lo chuyện sính lễ nữa! Trước kia nhà chúng ta chưa từng tổ chức việc vui nào, chưa có kinh nghiệm gì hết, giờ phải hỏi kỹ Thất thẩm mới được! Hay là, sáng mai chúng ta dẫn Thất thẩm đi mua đồ?”
“Cần gì phải làm phiền Thất thẩm, chúng ta đi là được rồi!” Hạ Quân Bình cười nói “Chắc cũng chẳng có gì ngoài vải vóc, quần áo, lá trà, kẹo này nọ thôi. Hai ta cứ đi khắp thành, chỉ mấy ngày là đặt mua xong thôi.”
Trác Vân không ngờ Hạ Quân Bình lại biết những việc này, ngạc nhiên hỏi “Còn cần chú ý gì nữa không?”
Hạ Quân Bình bèn nói cho một tràng, Trác Vân nghe đến mức muốn nổ đầu, cuối cùng vung tay lên nói “Thôi, nói nhiều vậy ta cũng chẳng nhớ hết được, dù sao tới lúc đó cứ đi theo ngươi là được!”
Hạ Quân Bình nghe vậy, mừng thầm trong lòng.
Đến lúc ăn cơm tối, có mặt đông đủ mọi người, Trác Vân bèn nói về chuyện này, Trụ Tử nghe xong, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi nhỏ “Vậy, Triệu cô nương kia….. trông như thế nào?”
“Không phải sáng nay Đại công tử đã thấy rồi sao?” Thất thẩm cười híp mắt nhắc “Buổi sáng, lúc thẩm vào tiệm thuốc, Đại công tử có thấy cô nương đi bên cạnh thẩm không?”
Trụ Tử sững người, cau mày nghĩ hồi lâu, cuối cùng loáng thoáng nhớ ra bộ dạng của cô nương kia. Hắn là người đàng hoàng, sao dám nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta, lúc Thất thẩm dẫn cô nương kia tới, hắn không nhìn kỹ, chỉ liếc mắt qua một cái rồi thôi, nay cẩn thẩn ngẫm lại, cô nương kia trông rất đoan chính, mặc dù không đẹp bằng Trác Vân , nhưng cũng tính là không kém rồi. Có thể lọt vào mắt xanh của muội muội mình, chứng tỏ Triệu cô nương kia chắc chắn rất khá!
Trụ Tử càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, cười cười hỏi Trác Vân , “Vậy….. vậy khi nào chúng ta đi cầu hôn?”
Bọn Tiểu Sơn nghe vậy, nhịn không được cười ầm lên, ồn ào nói “A, đại ca muốn thành thân!”
Trác Vân cũng không ngăn lại, nhìn Trụ Tử cười. Hạ Quân Bình yên lặng nhích lại gần, nắm lấy vai nàng. Nàng cứng người, trừng hắn một cái, lén giơ quả đấm lên. Hạ Quân Bình cười híp mắt, đưa má phải tới. Trác Vân nhịn không được, bật cười.