Lúc Trác Vân và Hạ Quân Bình về tới Ích Châu thì cửa thành đã đóng, hai người đành tìm một nhà trọ nhỏ nghỉ tạm, đợi sáng sớm cửa thành mở sẽ lập tức vào thành.
Vào thành hai người quyết định tới nhà Trịnh Duệ Văn trước. Trịnh Duệ Văn biết người nhà họ Kha bị lừa đi Quảng Nguyên, mặt lộ rõ vẻ như trút được gánh nặng. Trác Vân cười nói, “Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Mạnh tiền bối tuy không làm thổ phỉ nữa nhưng vẫn chưa hết tính hung hãn, có lão trông coi, cả nhà họ sẽ không dám làm bậy nữa!” Lại nói núi Võ địa thế hiểm trở, bị ngăn trong núi, sợ rằng nhiều năm sau cũng chưa ra được.
Trịnh Duệ Văn trịnh trọng gật đầu với hai người một cái. Bọn họ quen biết nhau đã năm sáu năm, nói lời cám ơn thì quá khách sáo, nhưng có thể thấy được sự cảm kích khó nói thành lời từ trong mắt.
Hoàn thành việc này xong, Trác Vân nhẹ nhõm hẳn, lúc này mới thấy mệt mỏi cả người. Hai người bôn ba trên ngựa cả ngày, đêm qua lại phải ngủ trong nhà trọ bẩn thỉu, phòng có gián và chuột chạy tới chạy lui, nên không dám ngủ, đành để nguyên quần áo nhắm mắt nằm đó, giờ giải quyết xong mọi chuyện bỗng thấy cơn buồn ngủ ập tới. Hạ Quân Bình còn tỉnh táo hơn một chút, bèn dắt ngựa giúp nàng, dẫn nàng về nhà.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất, khi sắp tới cửa, thì nhà cổng cách vách đột nhiên mở ra, Trác Vân thấy một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi xách giỏ trúc lả lướt đi ra. Hạ Quân Bình nháy mắt với Trác Vân một cái. Trác Vân lập tức hiểu rõ. Hẳn đây chính là Tiếu cô nương lỗ mãng nông cạn trong miệng mọi người!
Trác Vân trộm liếc Tiếu cô nương một cái, chép miệng. Nàng đã gặp nhiều người đẹp, tất nhiên mắt thưởng thức cũng cao, Tiếu cô nương kia không thể nào lọt vào mắt xanh của nàng được, huống chi cô nương kia cứ cố tỏ ra phong lưu quyết rũ, thật sự rất buồn cười.
Tiếu cô nương thấy Trác Vân và Hạ Quân Bình, trên mặt thoáng qua vẻ kinh ngạc, liếc hai người một cái, rồi tự đỏ mặt. Trác Vân trầm mặt không thèm để ý, Hạ Quân Bình thì ở trước mặt người ngoài luôn tỏ vẻ kiêu ngạo, ngay cả mí mắt cũng không thèm hạ xuống. Hai người cứ vậy đi lướt qua Tiếu cô nương.
Tiếu cô nương cắn môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Trác Vân và Hạ Quân Bình đã tới cửa nhà, bỗng nghe Tiếu cô nương “A….” một tiếng, giống như vấp phải cái gì, cả người mềm nhũn ngã nhào xuống đất. Hai người làm bộ như không nghe thấy, không quay đầu lại, trực tiếp đẩy cửa vào nhà, rồi đóng “Phanh…..” một tiếng, nhốt tiếng nức nở của Tiếu cô nương ở ngoài.
Tiếu cô nương vô cùng tức giận, nhìn khắp xung quanh, thấy không có ai hết, đành tự mình bò dậy, nhặt giỏ trúc rớt một bên lên, khập khiễng bước đi.
Trác Vân đứng sau cửa, vễnh tai nghe một hồi, khom người cười đến mức đau cả bụng.
Trụ Tử nghe tiếng động, vội vàng mở cửa phòng ra ngoài, thấy Trác Vân thì vui mừng hét lên, “Nhị nha về à? Muội đang cười cái gì mà dữ vậy?”
Hạ Quân Bình kể lại chuyện vừa xảy ra cho Trụ Tử nghe. Trụ Tử nghe xong, cười nói “Tiếu cô nương này, cả ngày cứ té hoài, ta gặp hai lần rồi đó! Người lớn như vậy, chẳng biết sao đi đường cũng không vững ?! Nhị nha, muội nói xem có phải nàng ta bị tật không?”
Lúc này, ngay cả Hạ Quân Bình cũng không nhịn cười nổi.
Thất thẩm nấu nước ấm cho Trác Vân và Hạ Quân Bình tắm rửa. Tắm xong hai người quyết định đi ngủ bù.
Gần tối, có người tới đón Hạ Quân Bình đi dự tiệc. Lúc này Hạ Quân Bình mới nhớ ra tối nay Lục Phong mở tiệc, bèn vội vàng thay một bộ quần áo mới ra cửa. Trước khi Hạ Quân Bình lên xe ngựa, gã sai vặt tới đón cung kính hỏi “Xin hỏi Phương công tử không đi sao?”
Hạ Quân Bình sững sờ một hồi, ánh mắt trở nên sắc bén, quay đầu nhìn gã sai vặt, lạnh lùng hỏi “Là Lục công tử bảo ngươi hỏi?”
Gã sai vặt bị Hạ Quân Bình nhìn, cảm giác lạnh cả người như bị dội một thùng nước lạnh từ đầu đến chân, ngay cả đầu ngón chân cũng lạnh thấu xương, run rẩy mấy cái, mới nhỏ giọng nói “Không….. Không, là Đại thiếu gia bảo tiểu nhân hỏi. Từ sau cuộc thi hoa khôi, Đại thiếu gia rất ngưỡng mộ Phương công tử, nên bảo tiểu nhân hỏi thử xem Phương công tử có muốn đi hay không?”
Hạ Quân Bình híp mắt, trầm mặt một hồi, mới đáp “Hôm nay Phương công tử không khỏe, không đi được!” Dứt lời, vén rèm xe, lưu loát nhảy lên. Gã sai vặt không dám hỏi nhiều nữa, vội vàng sửa lại rèm xe, bước lên ngồi chỗ càng xe, gật đầu với người đánh xe một cái. diươễn.đàn.ơlee.q’;luý.ddôn Người đánh xe thấy vậy lập tức giật dây cương. Xe ngựa chậm rãi đi ra khỏi ngõ hẻm.
Tuy Lục Phong đã nhận chức Thông Phán ở Ích Châu, nhưng chưa xây phủ xong, nên tạm thời vẫn ở nhờ trong phủ Thứ Sử. Thứ Sử vốn muốn nịnh bợ nhà họ Lục, tất nhiên rất vui lòng, bài trí nơi Lục Phong ở thật tinh xảo, thậm chí còn khí phái hơn cả viện chính nhiều.
Bữa tiệc hôm nay không tổ chức trong viện của Lục Phong mà là ở viện chính, xung quanh có một vườn hoa, trồng đầy sơn trà, vì người chăm hoa làm tốt, không ít hoa đã nở, trông rất đẹp mắt.
Lúc Hạ Quân Bình đến, trong sân đã ngồi đầy người. Lục Phong thấy hắn từ xa, mừng rỡ ngoắc ngoắc tay, kéo hắn đến ngồi bên trái mình, nói với mọi người “Đây là biểu đệ của ta, họ Hạ tên Quân Bình.” Lục Phong chỉ giới thiệu tên Hạ Quân Bình, sau đó không nói thêm gì nữa. Mấy người dự tiệc không ngốc, tất nhiên sẽ không lên tiếng hỏi thêm, cười chào Hạ Quân Bình, ra vẻ rất thân thiết.
Hạ Quân Bình cũng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, tán gẫu với mọi người. Tướng mạo hắn tuấn tú, nói chuyện lại phóng khoáng, dù đứng bên cạnh Lục Phong cũng không kém cạnh chút nào.
Đại thiếu gia nhà Thứ Sử thấy bên này náo nhiệt, cũng tiến tới, híp mắt hỏi “Sao chỉ có Hạ công tử, Phương nhị công tử đâu? Chẳng lẽ lần trước chuốc say Lục công tử xong, sợ bị trả thù nên không dám tới?” Sau hôm đó, đại thiếu gia nhà Thứ Sử lập tức ra lệnh cho người đi điều tra Trác Vân, tất nhiên biết Hạ Quân Bình và Trác Vân ở cùng nhau, mới cố tình hỏi vậy.
Rất nhiều người ở đây có mặt trong đêm đó, hoặc dù không có mặt, cũng đã nghe đồn, tất nhiên biết Trác Vân là ai, biết nàng làm nghề buôn bán, nên cũng không xem trọng, nay thấy nàng và Hạ Quân Bình ở chung, rất kinh ngạc, ánh mắt nhìn Hạ Quân Bình cũng không khách khí như lúc trước nữa.
Hạ Quân Bình chẳng thèm quan tâm thái độ của bọn họ, lạnh nhạt nói “A Vân hơi mệt, nên không thể tới được.”
“Không khỏe?” Đại thiếu gia nhà Thứ Sử lộ vẻ không tin, cười nói “Trùng hợp quá! Hay là Phương công tử xem thường bọn ta?”
Hạ Quân Bình không thích cách nói chuyện của đại thiếu gia nhà Thứ Sử, nhưng khổ nỗi phụ thân hắn là quan, không tiện bác bỏ thẳng mặt, đành im lặng không lên tiếng.diơkễn.đàơkhn.llê,qưauý,đôn Đại thiếu gia nhà Thứ Sử không ngờ Hạ Quân Bình không nể mặt như vậy, mặt lập tức đổi sắc, đang muốn nổi giận thì Lục Phong đã vội vã vọt tới, cười cười chắn trước mặt Hạ Quân Bình, híp mắt nói với hắn, “Nếu Đại công tử muốn thì nên đưa thiếp mời từ sớm để người ta tiện chuẩn bị. Bình ca nhi đã nói với ta mấy ngày trước Phương công tử có việc phải đi xa, bôn ba đường dài đến trưa nay mới về tới nhà, cả người mệt mỏi làm gì còn có tinh thần đi dự tiệc?”
Đại thiếu gia nhà Thứ Sử mặc dù không thích Lục Phong nói giúp Hạ Quân Bình nhưng bữa tiệc hôm nay là để chúc mừng Lục Phong nhận chức, hắn không thể gây chuyện, đành căm hận nhìn Hạ Quân Bình một cái, hất tay áo, giận đùng đùng đi ra ngoài.
Đại thiếu gia nhà Thứ Sử vừa đi, một đám người khác cũng đi theo. Bọn họ thấy Hạ Quân Bình chỉ là một người buôn bán nhỏ, nên không xem trọng, cho dù ỷ vào thế của Lục Phong, sau này cũng khó có thành tựu, huống chi, nhà họ Lục mặc dù thế lớn, nhưng rốt cuộc ở nơi kinh thành xa xôi, tại Ích Châu này, rốt cuộc vẫn là do Thứ Sử lão gia định đoạt, cho nên quyết định Đại thiếu gia nhà Thứ Sử mới là người nên lấy lòng.
Lục Phong kéo Hạ Quân Bình tới một góc yên tĩnh, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được cười, nói “Tốt quá! Bình ca nhi vẫn giữ được khí phách như trước!”
Lục Phong đã lớn, lại trải qua nhiều chuyện, nên ngạo khí lúc trẻ đã bị mài mòn bớt, nay thấy Hạ Quân Bình như vậy chợt cảm thấy rất vui mừng, vì từ góc độ nào đó mà nói, điều này chứng tỏ những năm gần đây Hạ Quân Bình sống không tệ, bằng không, dù có sắc bén cỡ nào cũng sẽ bị những khó khăn trong cuộc sống gọt giũa đi. Nhưng Hạ Quân Bình vẫn là Hạ Quân Bình của năm nào, dù vẻ ngoài thay đổi rất nhiều, trông trầm ổn hơn, nhưng sâu bên trong vẫn là đại thiếu gia kiêu ngạo khí phách của nhà họ Hạ.
Hạ Quân Bình sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười nói “Chỉ sợ đệ chọc giận hắn sẽ mang đến phiền toái cho biểu ca.”
Lục Phong hừ một tiếng, xì mũi coi thường “Hắn chả là cái khỉ gì cả, ỷ thế phụ thân hắn thôi! Chỉ dám ở trước mặt người ngoài phách lối, trước mặt phụ thân hắn lại ngoan tựa như con chó. Có điều….” Lục Phong nhíu mày, dặn nhỏ “Tiểu tử kia mặc dù không làm được chuyện gì ra hồn, nhưng mấy chuyện chơi lén người khác thì rất giỏi. Biểu ca đang ở đây, tuy vậy cũng có lúc không quản hết được, đệ phải tự chú ý hơn! Còn cả Phương cô nương nữa…..”
Lục Phong nói đến Trác Vân, lòng khẽ run lên, có hơi khổ sở, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện chút nào, ân cần nói “Tiểu tử kia cứ nhắc tới Phương cô nương hết lần này đến lần khác, chắc chắn sẽ không dễ dàng dừng tay, e rằng sau này còn có nhiều phiền toái nữa. Tốt nhất đệ hãy dẫn Phương cô nương đi đâu đó tránh một đoạn thời gian, chờ mọi chuyện qua đi hãy về.”
“Tránh đi?” Trác Vân vừa ăn xong bánh đậu xanh Thất thẩm mới chưng, tức giận liếc Hạ Quân Bình nói “Ta không sợ hắn! Tại sao phải tránh? Thứ Sử đại nhân rất coi trọng thanh danh chắc chắn, sẽ không dung túng cho nhi tử làm loạn đâu!”
Hạ Quân Bình lộ vẻ mặt đau khổ khuyên “Tên Đại thiếu gia này, chuyện giết người phóng hỏa không dám làm, nhưng nếu kêu người đi vũ nhục nàng thì sao? Tính nàng còn nóng hơn ta, lỡ không nhịn được, giận điên lên đi liều mạng, chắc chắn đánh hắn thành đầu heo? Đến lúc đó, Thứ Sử lão gia có thể mặc kệ?” Thật ra Hạ Quân Bình cũng có tính toán riêng, muốn thừa dịp này dẫn Trác Vân đi Nghi Đô, để dễ bồi dưỡng tình cảm.
Trác Vân lắc đầu “Chỉ vì chút việc nhỏ này mà chạy trối chết? Hơn nữa, mấy ngày nữa là đám cưới của Tống đại ca, rồi cũng phải lo việc thành thân của đại ca, ta cứ chạy đi mãi sao được? Người như Tiếu cô nương kia không ít, ngộ nhỡ đại ca bị người như vậy quấn lấy, sẽ khổ cả đời đó!”
Kể từ khi biết chuyện của Tiếu cô nương, ngoài mặt Trác Vân không nói gì, thật ra trong đầu vẫn luôn cảnh giác cao độ, sợ có kẻ thừa cơ phá hủy tiền đồ của Trụ Tử. Nếu không kiếm được một mối đàng hoàng cho đại ca mình, nhất định nàng sẽ không đi.
Hạ Quân Bình thấy thái độ Trác Vân kiên quyết, thì không nói thêm gì nữa, trước mặt người khác dù hắn có mạnh mẽ đến đâu, nhưng trước mặt Trác Vân vẫn luôn nhượng bộ, có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.