Thừa dịp Hạ Quân Bình phân tâm, rốt cuộc Trác Vân tìm thấy cơ hội đá hắn một cái. Hạ Quân Bình bị đau, hô nhỏ một tiếng, nhưng cánh tay vẫn không buông lỏng. Trác Vân nào phải người thường, lập tức giãy ra, còn đá mạnh hắn thêm hai cái nữa.
Sức nàng mặc dù không bằng Hạ Quân Bình nhưng không kém nam tử bình thường bao nhiêu, hai đá này tuy chưa trúng chỗ yếu, nhưng cũng khiến Hạ Quân Bình phải rên lên. Đến khi thấy nàng kinh hoảng chạy ra khỏi phòng, hắn mới lộ ra nụ cười ranh mãnh. Rõ ràng nàng có thể cho hắn hai cái tát, lại không tát, điều này nói lên cái gì chứ….. Hạ Quân Bình vui vẻ nghĩ, chỉ cần hắn cứ tiếp tục mặt dày như hôm nay, chắc chắn sẽ có ngày Trác Vân đồng ý thôi, ai bảo nàng cũng thích hắn chứ!
Hạ Quân Bình vừa mở cửa ra ngoài, đã thấy Yến thế tử đang núp trong lùm hoa quế nhìn dáo dác về bên này.
Yến thế tử thấy Hạ Quân Bình, lập tức cười nhảy ra, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, gật đầu nói “May quá, không bị bầm mặt, xem ra Phương cô nương đã nương tay với ngươi!”
Hạ Quân Bình cười một tiếng, vênh mặt đắc ý nói “A Vân thương ta còn không hết, sao nỡ đánh ta!”
Yến thế tử cười đến nghiêng ngả cả người, đột nhiên đạp Hạ Quân Bình một cái vào đúng chỗ Trác Vân vừa đạp. Hạ Quân Bình đau đến thở không ra hơi, rống to “Thế tử làm gì vậy? Ôi…….” Hạ Quân Bình kéo ống quần lên, để lộ một mảng hồng lớn, trợn mắt với Yến thế tử “Thế tử đá bị thương rồi!”
Yến thế tử cười to “Xin lỗi, để ta kêu A Bành tới bôi thuốc cho ngươi!”
Trong đầu Hạ Quân Bình đột nhiên hiện lên bộ dạng giả nữ của A Bành, rùng mình một cái, vội vàng chạy mất.
Lại nói về Trác Vân, sau khi bị Hạ Quân Bình cường hôn, vừa giận vừa dỗi, lại không tìm được cách để trị hắn, tức đến dậm chân. Nàng đi chào Tiểu Vũ một tiếng rồi chuẩn bị đồ đạc về Ích Châu. Không ngờ, nàng vừa bước chân ra khỏi phòng, Tiểu Vũ đã lập tức chạy đi tìm Hạ Quân Bình báo tin. Vì thế, Trác Vân mới dắt ngựa tới cổng, đã bị Hạ Quân Bình chặn lại.
Giữa ban ngày ban mặt, Trác Vân cũng không sợ bị Hạ Quân Bình sáp tới, huống chi, lần này nàng đã có đề phòng, nên không sợ chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hạ Quân Bình sao cam lòng để Trác Vân đi, nhưng lại không dám làm càn, đành níu lấy ống tay áo nàng la lên, “Sao nàng cứ nói đi là đi, chuyện này…. Chẳng phải ngày thành thân của ông chủ Tống còn chưa tới sao? Vả lại việc ở đây vẫn chưa xử lý xong, nàng vội đi làm gì?”
Hạ Quân Bình giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, Trác Vân lại ngại không dám nói thẳng, đành hung hăng trừng hắn một cái, vung ống tay áo, hất tay Hạ Quân Bình ra, lạnh lùng nói “Tránh ra! Chó ngoan không chắn đường!” Dứt lời xoay người nhảy lên ngựa, vung roi quất ngựa đi mất.
Lúc này Hạ Quân Bình mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, dù hắn chắc chắn Trác Vân cũng thích mình, nhưng với tính cách quật cường của nàng, bị tức như vậy, sao dễ dàng nuốt trôi? Nếu để nàng chạy về Ích Châu, sau này muốn dỗ nàng trở lại không phải dễ. điễ,ndanfdlequ.;ycondo/,eno Quan trọng là, Hạ Quân Bình cảm giác mối liên hệ giữa Trác Vân và Lục Phong không hề đơn giản. Chỉ cần vừa nghĩ tới sau khi nàng trở về sẽ gặp lại Lục Phong là hắn đã thấy lo lắng.
Hạ Quân Bình không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đi vào dắt ngựa ra, cũng chưa kịp báo với Yến thế tử một tiếng đã giục ngựa đuổi theo Trác Vân.
“Bình ca nhi đi rồi?” Nửa canh giờ sau Yến thế tử mới biết được tin, cả người giống như một con mèo xù lông, thở phì phò đi loạn trong phòng “Hắn cứ vậy mà đi? Tên khốn này đúng là thấy sắc quên bằng hữu, không có nghĩa khí! Tấu thư của ta vừa mới gửi lên, hắn đã chạy đi Ích Châu, lúc về phụ vương muốn ban thưởng cho hắn, chẳng lẽ ta phải nói với phụ vương hắn đã chạy đi Ích Châu đuổi theo thê tử? Thật là to gan!”
Ngược lại, A Bành không hề kinh ngạc, ngồi xếp bằng trên ghế thái sư nói nhỏ “Ta đã sớm biết trong mắt tiểu tử kia chỉ có cọp mẹ thôi! Nhưng đang yên lành sao cọp mẹ lại chạy? Không phải thế tử cũng ghi công cho cọp mẹ sao?”
Yến thế tử lập tức nhớ tới cảnh tượng hắn đã thấy lúc xông vào phòng, cười bí hiểm, nói “Ta còn tưởng rằng Phương cô nương sẽ dạy dỗ Hạ Quân Bình một trận chứ! Không ngờ nữ nhân dù có mạnh mẽ đến mức nào, khi gặp huyện tình cảm cũng sẽ xấu hổ!”
Mấy người kia nghe vậy, đều nhìn Yến thế tử với vẻ nghi nghờ. Tần Thanh Tùng đỏ mặt hỏi nhỏ “Thế tử đã nhìn thấy gì?”
Yến thế tử không trả lời, giả bộ vẻ thần bí, phất tay một cái “Tiểu hài tử hỏi chuyện này làm gì? Có điều chuyện đó cũng không có gì là lạ, Phương cô nương xinh đẹp như vậy, dù là ta cũng phải động lòng, nếu không do kiêng kị bản lĩnh chém người như chém củ cải của cô nương ấy thì làm gì đến phiên Bình ca nhi…..” Yến thế tử được dịp nói thao thao bất tuyệt một hồi. Mấy người kia nghe xong, hai mắt sáng lấp lánh, lộ ra vẻ mặt ‘ta đã hiểu’, lại gần Yến thế tử rối rít hỏi “Ngài thấy gì?”
“Cái đó Bình ca nhi có to không?”
“…..”
Mấy người kia càng hỏi càng lạc đề, cho đến khi quân Yến về tới vương phủ, vẫn còn nói chưa xong.
Lại nói về Trác Vân, từ khi ra khỏi Quảng Nguyên nàng chạy thẳng một đường về Ích Châu, giục ngựa đi khoảng một canh giờ thì nỗi tức giận và xấu hổ đã dần tan đi, thay vào đó là một cảm giác khó miêu tả thành lời.
Nàng đi quá gấp, chỉ chuẩn bị một ít ngân lượng, không mang theo lương khô, thấy bên đường có quán trà nhỏ, bèn dừng lại, gọi mấy món ăn sáng bổ sung thể lực.
Món ăn chưa dọn lên hết, trước mặt nàng đã xuất hiện một người.
Hạ Quân Bình cẩn thận ngồi xuống đối diện Trác Vân, mặc dù không nói gì, nhưng trên mặt cơ hồ viết rất rõ mấy chữ ‘Ta biết sai rồi!’. Trác Vân không để ý tới hắn, cắm đầu cắm cổ ăn cơm, Hạ Quân Bình thấy vậy, vội vàng kêu tiểu nhị cho thêm chén đũa, thản nhiên xới cơm ăn.
Trác Vân lập tức nổi giận, ném chén đũa lên bàn, nói với tiểu nhị “Tiệm các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Cả chó mèo cũng tùy tiện cho ngồi vào bàn, có để cho người ta ăn cơm hay không?”
Tiểu nhị sững sờ, nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình. Cũng không thể trách tiểu nhị trông mặt mà bắt hình dong, bởi vì Hạ Quân Bình rất tuấn tú, mặt dù còn trẻ, lại tản ra khí thế uy nghiêm, cộng thêm quần áo trên cũng làm từ vải tốt, không giống kẻ ăn quịt, lại thấy hắn tự nhiên ngồi xuống bàn Trác Vân, nên mới cho rằng hai người biết nhau, không ngờ Trác Vân lại nổi giận.
Tiểu nhị vội vàng khom lưng xin lỗi Trác Vân, rồi nói với Hạ Quân Bình, “Mời khách quan ngồi sang bàn bên này ạ!”
Hạ Quân Bình không phản ứng tiểu nhị, chỉ nhìn Trác Vân với vẻ mặt bất đắc dĩ, dịu dàng nói “A Vân, lúc nãy đi gấp quá ta không mang theo tiền. Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta đói bụng?”
Tiểu nhị nghe vậy, trợn mắt nhìn, lặng lẽ lui qua một bên. Phu thê trẻ cãi nhau đều là đầu giưỡng cãi, cuối giường làm hòa, chẳng có chuyện giận lâu, huống chi, tiểu tướng công tuấn tú này lại hạ mình cầu xin nương tử như vậy, chắc chắn tiểu nương tử sẽ hết giận ngay thôi.
Trước giờ, Trác Vân luôn không chịu nổi Hạ Quân Bình giả bộ đáng thương, chỉ cần vừa thấy dáng vẻ tội nghiệp của hắn là lập tức mềm lòng, nhưng lần này lại không. Nàng không chỉ không mềm lòng, ngược lại còn tức hơn, đứng dậy nói “Ngươi không đi ta đi!” Dứt lời, không thèm trả tiền cơm, dắt ngựa đi mất.
Lúc tiểu nhị chạy ra thì Trác Vân đã đi xa mấy chục trượng, có đuổi theo cũng không kịp. Tiểu nhị ngẩn người nhìn theo, hồi lâu sau mới lộ vẻ mặt khó xử nói với Hạ Quân Bình, “Khách quan, tiền cơm….”.
Hạ Quân Bình móc một thỏi bạc ra đưa cho tiểu nhị, nghĩ một chút lại nói “Gói cho ta mười cái bánh màn thầu.”
Trước giờ Trác Vân chưa bao giờ tự ngược đãi bản thân, bên này ăn chưa no, nàng lại tới một tiệm ăn nhỏ khác ăn cơm. diễn.đà/.ln.lequycdoenx.d Lúc này Hạ Quân Bình không dám tới chọc nàng nữa, tội nghiệp ngồi chồm hồm trước cửa quán gặm màn thầu, vừa gặm vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Trác Vân.
Hai người họ vốn xuất sắc, trên đường đi không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, nay thấy Hạ Quân Bình như vậy, khách ăn cơm bèn châu đầu lại nói nhỏ, thậm chí còn có người khuyên Trác Vân, “Tiểu nương tử à, ngươi xem, ngươi ngồi đây ăn uống thơm ngon, nam nhân nhà ngươi lại ngồi xổm góc tường gặm màn thầu! Thật đáng thương!”
“Đúng vậy! Phu thê giận nhau, cãi một trận là được rồi!”
Dĩ nhiên cũng có người nói giúp Trác Vân, “Các ngươi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói xen vào làm chi? Nam nhân kia nhất định đã làm chuyện rất tệ mới khiến tiểu nương tử của mình tức như vậy!”
“………”
Trác Vân không biết phải nói gì, cũng chẳng còn muốn ăn uống nữa.
Hạ Quân Bình gặm xong hai cái màn thầu, thấy đã tới lúc, bèn cẩn thận bước chậm tới trước mặt Trác Vân, cúi đầu nhận lỗi “A Vân, ta sai rồi, nàng muốn đánh muốn mắng thì tùy, nhưng đừng không để ý đến ta được không? Chúng ta cùng nhau trở về đi, đại ca thấy nhất định sẽ rất vui mừng!”
“Cùng nhau về đi thôi!” Có người nói xen vào “Tiểu nương tử đừng giận nữa, trượng phu ngươi tuấn tú như vậy, ngươi còn giận, cẩn thận hắn bị hồ ly tinh câu đi mất đó!”
“Đúng vậy! Hai người trông xứng biết bao nhiêu, đúng là trời đất tạo nên một đôi! Nhanh về với nam nhân của ngươi đi, đừng dỗi nữa!”
Trác Vân “…..”
Cuối cùng, vẫn là hai người cùng nhau về Ích Châu. Trác Vân vẫn chưa nguôi giận, dọc theo đường đi không thèm nói chuyện với Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình thì cứ cười cười đi theo, hầu hạ đầy đủ hết. Hai người chạy chừng năm sáu ngày thì về tới nhà.
Nghe nói hai người về, Trụ Tử rất vui, nhất là nghe tin Hạ Quân Bình cũng về, vì hắn đã rời nhà mấy tháng, có thể nói là lần đầu tiên đi lâu như vậy từ ngày tới nhà họ Phương.
“Thạch Đầu về rồi à? Chúng ta còn tưởng đệ sẽ không về nữa? Không phải nói đi gặp mẫu thân sao? Mẫu thân đệ chịu để đệ đi à? Sao đệ lại về chung với Nhị nha? Chẳng lẽ Nhị nha tới Nghi Đô tìm đệ…?” Trụ Tử vừa mở miệng đã hỏi luôn một tràng dài, khiến Hạ Quân Bình không biết phải trả lời từ đâu.
Trác Vân thấy Trụ Tử còn thân với Hạ Quân Bình hơn mình thì nghiêm mặt nói “Đại ca, người ta giờ là người quan trọng bên cạnh Yến thế tử, rất bận, lập tức phải đi rồi, đại ca đừng níu kéo người ta nữa!”
“Hả?” Trụ Tử dường như không nhận ra Trác Vân đang giận Hạ Quân Bình, nghe vậy thất vọng thở dài nói “Mới về, chưa kịp ăn cơm đã muốn đi? Có điều, Thạch Đầu, nếu đệ có chuyện lớn phải làm, không thể ở đây lâu được, đại ca cũng không nên giữ đệ lại!”
Hạ Quân Bình “………”
Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân một cái, rồi nói với Trụ Tử “Đại ca, đệ chọc giận Trác Vân, nên nàng mới muốn đuổi đệ đi đó! Nhưng đệ không muốn đi! Phòng đệ đại ca vẫn còn giữ chứ? Dù sao trước khi a Vân chịu tha thứ, đệ sẽ không đi! Đúng rồi, mọi người đều chưa ăn cơm, hay là để đệ đi làm?”
Trụ Tử vội ngăn Hạ Quân Bình lại, cười nói “ Được rồi, ngươi là khách từ xa tới, sao có thể để ngươi đi nấu. Một lát chúng ta ra ngoài ăn!”
Hạ Quân Bình buồn bực nói “Đại ca, đệ mới đi được bao lâu, đại ca đã xem đệ là khách!”
Trụ Tử không nói lời nào, lặng lẽ nháy mắt với Hạ Quân Bình, ý bảo hắn đi tìm Trác Vân. Hạ Quân Bình lại nói thẳng “Đệ nói muốn cưới a Vân, nên nàng giận.”
Hai mắt Trụ Tử bỗng sáng lên “Thật sao? Cưới, cưới…. cưới a Vân?” Trụ Tử kích động nói xong, lại cảm thấy không ổn, lập tức ngừng cười, kiêu ngạo hừ nói “Thạch Đầu à, ta nói, bình thường ngươi rất biết điều, sao nay lại lỗ mãng như vậy? Người ta cầu hôn đều có bà mối đến nói chuyện, sính lễ bày cả sân, a Vân nhà ta xinh đẹp như vậy, ngươi không mời bà mối đến, chỉ nói một câu muốn cưới là được?”
Hạ Quân Bình lập tức hiểu ý, vội vàng vái Trụ Tử một cái, cao giọng nói “Đại ca dạy rất phải, đệ sẽ đi tìm bà mối!”
Trác Vân nghe xong, tức giận nói “Đại ca nói lung tung gì đó? Ai muốn gả cho hắn?”
Trụ Tử lập tức trợn mắt hỏi “A Vân, muội không gả cho Thạch Đầu thì gả cho ai? Hai đứa không phải một đôi sao?”
“Ai là một đôi với hắn chứ?” Trác Vân tức muốn nổ đầu.
Trụ Tử cũng sốt ruột nghiêng đầu nói với A Đông và Tiểu Kiều đang nhìn lén sau cửa “A Đông, Tiểu Kiều, hai đứa nói đi, Nhị nha và Thạch Đầu có phải một đôi không?”
A Đông và Tiểu Kiều lập tức đáp “Sư phụ và Thạch Đầu ca đúng là một đôi!”
Trác Vân tức muốn khóc!