Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 65: Hối hận



Edit: Thanh Thạch

“Uyển Nhi….” Khi Vương Đại Hổ đang thầm nghi hoặc khó hiểu, Khổng Tú Mai xách cặp lồng đi vào, thấy Vương Đại Hổ ngồi bên giường, bà sửng sốt.

“Mẹ….” Con bé cao hứng gọi một tiếng, sau đó nói với bà: “Mẹ, mẹ xem anh Đại Hổ đến thăm con này! Anh ấy là bạn của anh, anh ấy kể cho Uyển Nhi rất nhiều chuyện của anh nha!”

“Ừ!” Khổng Tú Mai hiền lành mỉm cười, lúc này bà không hề giống như lúc trước biểu hiện ra bộ dáng điên cuồng với Vương Đại Hổ, ở trước mặt con gái, bà tựa hồ chỉ là một người phụ nữ thực bình thường.

Vương Đại Hổ đứng lên gật đầu với bà, nhét album xuống dưới gối con bé, hắn khẽ cười nói: “Em dưỡng bệnh cho tốt, lần sau anh lại đến thăm em.”

“Anh Đại Hổ….” Con bé có vẻ luyến tiếc, vươn tay muốn kéo hắn, chỉ là nó hiện tại quá yếu, cánh tay căn bản không có sức. Dưới tình thế cấp bách, nó không khỏi có chút kích động, khuôn mặt vốn tím tái hơi đỏ lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thân thể cũng run rẩy tựa hồ cực kỳ thống khổ.

Khổng Tú Mai kinh hoảng, bổ nhào vào bên giường liên tiếp kêu: “Uyển Nhi…. Uyển Nhi…. Con làm sao vậy…..”

Vương Đại Hổ thấy không ổn, lập tức lao ra tìm bác sĩ. Không bao lâu, ba bốn bác sĩ vây quanh giường bệnh, cấp cứu cho con bé. Vương Đại Hổ đứng sau mọi người, nhìn Tần Uyển Nhi đã hôn mê, giống như con búp bê rách bị người bài bố, trong lòng đột nhiên khó chịu vô cùng.

Rõ ràng một giây trước còn đang hưng trí bừng bừng cùng mình nói chuyện, một giây sau lại đang giãy giụa trước cái chết.

Khổng Tú Mai nhìn chằm chằm con gái trên giường bệnh, bà không biểu hiện ra bộ dáng kích động mà lại bình tĩnh đến quỷ dị.

Ước chừng hơn hai mươi phút sau, bác sĩ tiêm cho con bé mấy mũi, Tần Uyển Nhi mới bình tĩnh lại, thoạt nhìn như đang ngủ.

“Chị Khổng, chị ra đây một chút.” Một bác sĩ nói với Khổng Tú Mai.

Hai người đi ra hành lang.

Vương Đại Hổ do dự một chút cũng lặng lẽ đi theo.

“Bác sĩ, Uyển Nhi còn bao lâu?”

“…. Nhiều nhất là tám chín ngày, đứa bé không chịu được nữa rồi!”

“Hu hu…. Bác sĩ Triệu….. Thật sự, thật sự không thể cứu nó sao? Uyển Nhi còn nhỏ như vậy……. Cứ thế mà đi, làm sao tôi có thể đối mặt với người cha đã mất của nó.”

“…. Thật sự không có cách nào…. Trừ phi tìm được người hiến thận, như vậy mới có thể có tia ty vọng…….”

“Dùng thận của tôi đi…. Cầu xin anh….. Mặc kệ là một cái hay hai cái….. Tôi đều cho cả….. Hu hu…… Xin các anh….. Cứu nó đi….. Đừng bỏ mặc nó mà!”

“Chị Khổng, máu của chị căn bản không tương thích với máu của Uyển Nhi, không đủ điều kiện…..”

“Hu hu hu……” Khổng Tú Mai vừa nghe lời này giống như tử thần tuyên án, rốt cuộc chịu không nổi, mềm nhũn ngã xuống đất, gắt gao che miệng mình, phát ra tiếng khóc dù đã liều mạng áp chế nhưng vẫn khiến người cảm thấy như đứt từng khúc ruột gan.

Không biết vì sao, nhìn thấy cảnh này, Vương Đại Hổ bỗng nhớ tới mười mấy năm trước, cô bé tên là Cố Tiểu Vũ kia, mẹ nó mỗi buổi tối đều sẽ vào phòng vệ sinh khóc, khóc cả một đêm, mà hắn cũng nghe cả một đêm.

Tựa vào vách tường, Vương Đại Hổ thở dài thật sâu.

.

Chạng vạng tối Tần Uyển Nhi rốt cuộc tỉnh lại, thấy Vương Đại Hổ còn ngồi bên giường chưa đi, nó có vẻ rất vui, trên khuôn mặt xanh tím không khỏi lộ ra một mạt tươi cười.

Chỉ là nó quá yếu, đã không có khí lực để nói nữa.

Khổng Tú Mai dựng thẳng gối đầu, nâng người con gái, giúp nó tựa vào gối.

“Uyển Nhi, thấy đỡ hơn chưa?” Xoa xoa đầu con gái, bà ôn nhu nhẹ giọng hỏi.

Tần Uyển Nhi khẽ gật đầu, nhìn mắt mẹ đỏ rực, tựa hồ muốn nói gì đó.

“Mẹ không sao!” Khổng Tú Mai hít hít mũi: “Vừa rồi bác sĩ Triệu nói cho mẹ, thuốc hồi trước con uống rất có tác dụng, chỉ cần tiếp tục uống, không bao lâu sẽ khỏi!”

Tần Uyển Nhi nghe xong lại bỗng nhiên rơi lệ.

Khổng Tú Mai nhìn con gái gầy teo khô khốc, hơi thở mong manh, trong lòng như bị lăng trì, đau không chịu được nhưng bên ngoài vẫn giả bộ lạc quan.

“Con gái ngoan, sao lại khóc.” Bà vươn tay lau nước mắt trên mặt nó, nghẹn ngào nói: “Chỉ cần con tiếp tục kiên trì… kiên trì một chút, nhất định…. nhất định….”

Tần Uyển Nhi tựa vào lòng mẹ, nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Đại Hổ khụt khịt mũi, lặng yên đi ra ngoài.

.

Cứ thế, lại qua hai ngày, Vương Đại Hổ mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện thăm con bé.

Mà khi hắn đến, Tần Uyển Nhi không thể nghi ngờ là cực kỳ vui vẻ. Chỉ có Khổng Tú Mai nằm ngoài dự kiến của Vương Đại Hổ, từ hôm đó, bà hoàn toàn không hề nhắc lại chuyện Lý Thanh Nhiên, cũng không tiếp tục ép hỏi hay đau khổ cầu xin, biểu hiện của bà vô cùng bình tĩnh, giống như tội phạm sắp bị tử hình, giây phút sắp chết ngược lại thật sự trấn định.

Có điều bệnh của Tần Uyển Nhỉ càng ngày càng nặng, giống như đèn gần cạn dầu, cả ngày hầu như đều ngủ. Vương Đại Hổ thậm chí cảm giác một lúc nào đó nó nhắm mắt rồi sẽ không mở ra nữa.

“Đại Hổ….” Một buổi trưa, Khổng Tú Mai nói với hắn: “Cô có thể nói chuyện với cháu một lúc được không?”

Vương Đại Hổ sửng sốt một chút, lập tức gật đầu.

Hai người ra khỏi phòng bệnh, tại hành lang tìm một chỗ im lặng.

“…. Có thể, có thể kể cho cô…. chuyện của Nhiên Nhiên được không?” Khổng Tú Mai cúi đầu, trên mặt là thấp thỏm không thôi.

“…….. Thế thì kể từ lúc cô đi đi!” Thanh âm Vương Đại Hổ trầm thấp mà thong thả vang lên bên tai bà. Mẹ cùng người đàn ông khác bỏ đi, cậu bị mắng là tiện loại, bị bọn Dương Lệ bắt nạt thiếu chút nữa thì bị bán, đương nhiên…. còn cả chuyện Lý Trường Quý từng phạm tội giết người….

“Nhiên Nhiên lúc ấy vẫn luôn khóc, căn bản không ngủ được… Em ấy nói chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy cảnh ba đang phân thây, là có thể nghe thấy tiếng thằng bé kia sợ hãi hét thảm. Có đoạn thời gian tinh thần em ấy hoàn toàn sụp đổ, ai cũng không nghe, cũng không nói, chỉ cuộn mình trong góc, chỉ cần chạm vào em ấy là có thể khiến em ấy giống như sắp chết. Sau đó, em ấy bắt đầu tự thương tổn chính mình…. Không ăn cơm, không uống nước….. Mới có ba ngày mà gầy trơ xương…. Cháu lo cho em ấy, cả đêm đều thức cùng em ấy, nhưng vẫn có ngày không trụ được, vừa mở mắt ra đã không thấy tăm hơi em ấy đâu… Cháu tìm, tìm khắp nơi, cô biết em ấy đi đâu không?” Vương Đại Hổ nghẹn ngào nói: “Em ấy lại đến cái chỗ khủng bố kia, cầm dao cắt cổ tay mình, nếu không phải cháu chạy tới đúng lúc….. Em ấy hẳn là đã đền mạng cho thằng bé kia!”

“Hu hu hu…… Nhiên Nhiên…… Nhiên Nhiên….. Mẹ thật xin lỗi con….. Mẹ thật xin lỗi con!” Hối hận cùng thống khổ xé rách tâm linh Khổng Tú Mai, khiến bà thất thanh kêu lên: “Mẹ không nên bỏ con, đều là mẹ không tốt, đều là mẹ không tốt!”

“Nhiều năm như vậy, tại sao cô không trở lại gặp em ấy?” Vương Đại Hổ hỏi từng chữ: “Cô có biết Nhiên Nhiên nhớ cô như thế nào không, cô có biết bao nhiêu đêm êm ấy vừa ngủ vừa khóc gọi tên cô, một lần lại một lần kêu mẹ đừng bỏ con!”

“Cô không biết, cô không nghĩ tới!” Khổng Tú Mai không ngừng lắc đầu, hiển nhiên lời Vương Đại Hổ khiến bà bị kích thích rất nhiều: “Bọn cô khi ấy thật sự rất sợ…. Mang, mang theo Nhiên Nhiên là không đi được….”

“Cho nên cô liền vứt bỏ em ấy, cô biết rõ Lý Trường Quý có bệnh, còn bỏ lại con nhỏ bên người gã, có nghĩ tới Nhiên Nhiên về sau phải làm thế nào? Em ấy làm thế nào để sống sót?” Vương Đại Hổ tràn ngập hận ý chất vấn, hắn quả thực không thể tưởng tượng, nếu chính mình không có sống lại, không gặp Nhiên Nhiên sớm như vậy, thế thì Nhiên Nhiên của hắn phải làm sao, chỉ cần nghĩ đến “kiếp trước” cậu phải một mình chịu đựng cái loại tra tấn này, tim hắn đau như sắp vỡ ra.

“Hu hu….. Cô, cô ban đầu nghĩ sau khi chạy đi, đợi dàn xếp tốt thì sẽ trộm trở về mang nó đi, nhưng mà, nhưng mà…. sau này ba Uyển Nhi gặp tai nạn giao thông, mang theo trẻ sơ sinh, cô ngay cả chính mình còn không nuôi nổi, ăn đều là ăn đồ thừa ở chợ, ở cũng là ở nơi hầm tàu. Cô thật sự không phải không cần nó…. Cô thật sự không có biện pháp…. Cô thật sự không có biện pháp…..” Khổng Tú Mai rơi lệ đầy mặt càng không ngừng nói: “Nhiên Nhiên cũng là con cô, là đứa con cô đẻ ra, nó ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, nó là bảo bối của cô! Cô thất sự nhớ nó, rất nhớ nó…. Thế nhưng cô không có mặt mũi nào đi gặp nó…. Cô sợ, cô sợ…. Nó còn có thể nhận ra cô sao? Nó phải chăng đã sớm hận cô? Cô không dám đi tìm nó…. Hu hu cô không dám đi tìm nó….”

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…. Mẹ thực xin lỗi con….”

Giọt nước từ mắt Vương Đại Hổ chảy xuống, hắn vươn tay ôm người mẹ đang thống thổ hối hận không thôi.

“Cô….” Hắn nhẹ nhàng nói: “Cô nói những lời này với Nhiên Nhiên đi, em ấy nghe xong nhất định sẽ rất vui, em ấy sẽ không hận cô, bởi vì những năm qua em ấy chờ đợi chính là lý do để tha thứ cho cô mà thôi!”

Vương Đại Hổ vỗ vỗ người phụ nữ đã khóc không thành tiếng, thầm nghĩ: Nhiên Nhiên rất định sẽ thật vui vẻ, mẹ em ấy không phải không hối hận, mẹ em ấy cũng không quên em ấy. Hơn nữa em ấy còn có một cô em gái rất ngoan, nó rất rất thích người anh trai này, luôn chờ đợi một ngày có thể nhìn thấy anh ấy, cho nên –

Vương Đại Hổ hít sâu một hơi, hắn tuyệt đối không cho phép kết cục vui vẻ này có chỗ nào không viên mãn.

Không phải bởi vì đồng tình, cũng không phải bởi vì “tình cảm” vĩ đại nào.

Hắn chỉ là – muốn nhìn thấy nụ cười của người yêu, chỉ thế mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.