Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 5: Ba mẹ



Edit: Thanh Thạch

Khổng Tú Mai ở lại trạm xá ba ngày, chân vừa có thể động liền vội vã trở về. Mà Vương Đại Hổ rất tự nhiên trở thành “khách quen” nhà bọn họ, mỗi ngày đều đến tìm Lý Thanh Nhiên “chơi”. Trong đó có mấy lần hắn nhìn thấy Lý Trường Quý. Người đàn ông ba hơn ba mươi vô cùng tiều tuỵ, mơ mơ màng màng, không hề có sức mạnh như khi điên lên, thấy Vương Đại Hổ còn cười với hắn đầy thiện ý, tựa hồ hoàn toàn không nhớ ra gã đã từng bị đứa trẻ này đánh đến mặt mũi đầy máu.

Cứ như thế, đảo mắt đã qua gần mười ngày, thẳng đến 31 tháng chạp.

“Tết âm lịch” đối với đại đa số người dân mà nói chính là ngày quan trọng nhất trong năm, cũng là ngày cả nhà đoàn tụ. Đến ngày này, cho dù bạn ở trời nam hay đất bắc thì đều sẽ không hẹn mà cùng làm một việc, chính là – về nhà.

Nhà Vương Thủ Dân, thôn trưởng thôn Hưng Nghiệp, cũng như vậy.

“Con trai!!”

Vương Đại Hổ ngơ ngác mở to mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt to đùng.

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ cười ha ha, vươn tay ôm thằng bé đang nằm trên giường vào lòng.

“Nói mau! Có nhớ ba không hả?” Ba Đại Hổ, đồng chí Vương Quang Tông chớp chớp mắt hỏi.

Vương Đại Hổ bị ba ôm chặt đến không thở nổi, giãy giãy hai chân kêu to: “Ây ây, ba! Con ba sắp bị ôm nghẹt thở rồi!”

“Xem, biến con thành cái dạng gì này!” Đột nhiên, một giọng nữ ngọt ngào vang lên, Vương Đại Hổ chỉ thấy bản thân trong nháy mắt di chuyển đến một nơi vừa thơm vừa mềm. Hắn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang ôm mình, ngây ngốc gọi một tiếng: “Mẹ?”

Trương Phương bật cười gõ gõ đầu hắn: “Thế nào? Có hơn một tháng không gặp liền quên mẹ rồi?”

Vương Đại Hổ cười hắc hắc, trong lòng lại có chút xót xa.

Đời trước chuyện mình “xuất quỹ” khiến bà vừa giận vừa buồn, không biết đã khóc hết bao nhiêu nước mắt, thiếu chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Hắn tuy chưa bao giờ hối hận chuyện ở cùng Lý Thanh Nhiên, nhưng không thể phủ nhận hắn đối với ba mẹ vẫn vô cùng áy náy.

“Nào có!” Vương Đại Hổ làm nũng, dụi dụi đầu vào ngực mẹ: “Mẹ, con nhớ mẹ muốn chết luôn!”

Trương Phương nghe vậy ánh mắt phiếm đỏ, cô làm sao lại không nhớ con mình chứ.

“Nào nào, hai mẹ con sao lại khóc!” Vương Quang Tông hai mắt cong cong, cười vỗ mông con trai: “Đều lớn tướng rồi mà còn chui vào lòng mẹ, có doạ người không cơ chứ?”

Vương Đại Hổ quay sang ba mình nhe răng, nói: “Mẹ đẹp nhất, Đại Hổ thích mẹ nhất!”

Trương Phương nghe con nịnh nọt rất vui, cũng không khóc nữa, cười nói: “Thằng quỷ lẻo mép!”

“Quỷ nịnh hót!” Vương Quang Tông một bên nhỏ giọng nói.

“Hử?” Trương Phương híp mắt, thanh âm cao lên vài phần.

Vương Quang Tông chính là “không tiền đồ”, thấy thế lập tức cười so với con mình còn tươi hơn: “Xinh đẹp, vợ của anh so với tiên nữ còn đẹp hơn nhiều!”

Xí! Liếc nhìn lão ba khinh thường một cái, Vương Đại Hổ thầm mắng: “Thê nô!”

Nhưng hắn cũng không ngẫm lại, ở trước mặt Lý Thanh Nhiên, hắn còn không phải một bộ “khúm núm, mặt dày, chỉ đâu đánh đó, bảo đứng không dám ngồi” sao! Bởi vậy có thể thấy được, chứng sợ vợ này cũng có thể di truyền nha.

Khi còn trẻ, nhan sắc Trương Phương cũng không kém, gương mặt đoan trang, dáng người cao gầy, đầu làm kiểu tóc cuộn sóng phổ biến, khoác một chiếc áo lông đỏ, cả người nhìn qua khiến người ta có cảm giác chói mắt, khó trách Vương Quang Tông đối với cô “vâng lời” như vậy.

Một nhà ba người đang sung sướng nói chuyện thì bà nội xốc mành đi đến.

Vương Đại Hổ nhìn thấy, ngẩng đầu nói: “Bà nội, cháu chúc bà năm mới vui vẻ!!”

Bà lão liền cười đến không thấy răng cũng chẳng thấy mắt, liên thanh nói: “Năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ, cháu của bà là ngoan nhất!”

Trương Phương vội lấy ghế cho bà, cười nói: “Mẹ, mấy ngày nay làm phiền mẹ với ba, Đại Hổ không làm ba mẹ mệt mỏi đi!”

“Nói cái gì nha!” Bà lão giả vờ trừng cô: “Đại Hổ ngoan lắm, rất hiểu chuyện! So với ba nó hồi trước còn ngoan hơn nhiều!”

“Ai u, mẹ ơi, mẹ thật đúng là có cháu rồi liền không cần con nữa.” Vương Quang Tông ở bên cạnh than thở.

Mấy người còn lại nghe thấy càng cười lớn.

Cả phòng tràn ngập vui vẻ cùng ấm áp.

Trương Phương mua cho cả nhà mỗi người một bộ quần áo mới. Vương Đại Hổ được một bộ màu xanh ngọc, trước ngực là hình đầu hổ uy phong lẫm lẫm, theo như mẹ nói, chính là làm để cho con cô mặc mà. Của bà nội là một áo khoác lông màu hồng trắng, bà tuy ngoài miệng nói: đồ này sặc sỡ quá, đáng lẽ nên để người trẻ tuổi mặc, nhưng biểu tình lại cực kỳ cao hứng vừa lòng. Vương Đại Hổ thấy mà không khỏi thở dài, kiếp trước sau vụ hắn ngã bị thương nghiêm trọng, mẹ vẫn thầm trách ông bà, hai nhà từ đó vướng một cái khúc mắc ở giữa.

Lần này hẳn là sẽ khác đi!

.

Tết âm lịch ở nông thôn rất náo nhiệt, kim giờ vừa tới số chín, bên ngoài liền bắt đầu đốt pháo ầm ầm, Đại Hổ nghe mà nhịn không được, chạy đến phòng bếp hỏi mẹ đang chuẩn bị cơm tất niên: “Mẹ ơi, lần trước con gọi điện nhờ mẹ mua sữa bột, mẹ có mang về không?”

“Có đấy! Ở trên xe ba con ấy.” Trương Phương buồn cười nói với bà Đại Hổ bên cạnh: “Mẹ xem đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi mà còn đòi uống sữa bột, thật mất mặt nha!”

“Có gì đâu, cũng đều là đồ ăn cả thôi.” Bà lão không thèm để ý bĩu môi, cháu bà muốn ăn gì cũng được hết: “Con không nghe trên đài nói sao, sữa bột có cái dinh dưỡng gì đó, trẻ con uống nhiều một chút thì mới khoẻ mạnh….”

Không để ý mẹ chồng nàng dâu cứ như vậy bắt đầu bàn luận về việc “nuôi con”, Vương Đại Hổ nghe được đáp án liền vọt ra ngoài, chạy tới chỗ chiếc xe tải màu đỏ đậu ngoài cổng.

Đến đây không thể không nói một chút về nghề nghiệp của ba mẹ Đại Hổ.

Ba Đại Hổ làm vận tải, trong nhà có một xưởng xe, ở trên huyện chuyên môn chở hàng cho người ta.

Mẹ Đại Hổ thì mở một “Cửa hàng trái cây sấy khô” trên phố, làm chút buôn bán. Một nhà tuy không thể nói cái gì mà đại phú đại quý, nhưng cũng tính là áo cơm không lo.

Vương Đại Hổ rốt cuộc tìm thấy trên ghế phó lái một túi sữa bột Anh hùng[1], 5 đồng một gói.

Hắn lấy ra 10 gói, cho vào một cái túi khác, hơi nặng, xách khá mệt.

Trương Phương ngoại trừ mua cho con sữa bột, còn mang theo một ít đồ ăn vặt mà trẻ con rất thích, mấy thứ này ở nông thôn không có bán, ví dụ như kẹo nổ, bỏ vào miệng sẽ nổ lép bép[2]; kẹo cao su có thể kéo ra rất dài[3]; kẹo que hình chữ nhật xanh xanh đỏ đỏ[4]; còn có bánh nhân hạt bỏ vào miệng liền tan[5];… Lần đó chỉ là viên kẹo bạc hà đã khiến cho con mèo nhỏ “thích thú” đến vậy, lần này sẽ khiến cậu càng vui vẻ đi? Vương Đại Hổ tủm tỉm nghĩ thầm.

“Con ra ngoài chơi một lát nha.” Vương Đại Hổ hướng vào phòng hét to, cũng không đợi ai trả lời liền vội vàng chạy đi.

Lạch bà lạch bạch một hồi lâu rốt cuộc cũng tới nhà Lý Thanh Nhiên.

Đến gần mới phát hiện ở cửa có hai người đang đứng.

Là Khổng Tú Mai và một người đàn ông xa lạ, hai người tựa hồ có điểm kích động, Vương Đại Hổ cau mày bước qua.

“Cháu chào cô, chúc cô năm mới vui vẻ, cháu đến tìm Nhiên Nhiên chơi!” Hắn ngửa đầu nói.

“A! Là Đại Hổ đấy à!” Khổng Tú Mai rõ ràng có chút bối rối, cô nói: “Mau vào đi, Nhiên Nhiên đang ở trong nhà đấy!”

Cũng trong chốc lát đó, người đàn ông đeo kính kia liếc nhìn Khổng Tú Mai một cái rồi xoay người rời đi.

Vương Đại Hổ vào phòng, nhìn lướt qua bốn phía, chẳng hề giống như nhà mình được trang hoàng rực rỡ, nơi này không khác gì bình thường, lạnh lẽo, trống trải, cũ nát. Bất quá mặt đất cùng đồ dùng trong nhà ngược lại rất sạch sẽ, có thể thấy nữ chủ nhân là người ngăn nắp, chỉ là, có hơi nghèo. Lý Thanh Nhiên lúc này đang ngồi trên giường đọc sách, là cuốn truyện tranh “Tây Du Kí” mấy hôm trước Vương Đại Hổ đưa cho cậu giải buồn, lại không nghĩ truyện vừa tới tay, Lý Thanh Nhiên lập trước vứt hắn qua một bên, mỗi ngày đọc rất tập trung, khiến Vương Đại Hổ hối hận một hồi.

“Anh Đại Hổ, anh đến rồi!” Thấy hắn đến, khuôn mặt nhỏ của Lý Thanh Nhiên lập tức vui vẻ hẳn lên.

Vương Đại Hổ cười cười, giơ tay vỗ vỗ đầu cậu.

Hai người nằm cùng nhau, thì thầm nói chuyện, đương nhiên đại bộ phận đều là Vương Đại Hổ nói. Hắn vốn là người hai thế, Lý Thanh Nhiên lại còn nhỏ chưa thấy qua xã hội, thường xuyên bị hắn hù cho ngây người nhưng vẫn nghe Vương Đại Hổ kể chuyện đến sung sướng.

Mà mỗi lúc như thế này, hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn không thôi.

“Kiếp này” hai người gặp nhau ngay từ lúc còn nhỏ, khiến hắn có thể dễ dàng chiếm lấy hảo cảm của Lý Thanh Nhiên, từng bước tiến vào lòng cậu. Tuy rằng cậu chỉ coi hắn là bạn, hoặc là một anh trai tốt bụng, nhưng mấy cái đó không vội, quan trọng là bọn họ có thể ở cùng một chỗ. Cứ như vậy tựa vào nhau trò chuyện, anh một câu em một câu, Vương Đại Hổ liền cảm thấy mỹ mãn.

Ở lại đấy đến hơn hai giờ chiều, Vương Đại Hổ nghĩ trong nhà chắc cũng sắp ăn cơm, liền lấy đồ mang đến đưa cho Lý Thanh Nhiên, để lại một câu “Không lấy là lần sau anh không chơi với em nữa!” không có tý uy hiếp nào, rồi mới dưới con mắt lưu luyến của đối phương mà rời đi.

Về đến nhà, quả nhiên trên bàn đã bày một đống đồ ăn vô cùng phong phú.

Nhưng tầm mắt Vương Đại Hổ lại không có dừng trên mặt bàn bao lâu, bởi vì toàn bộ tâm trí hắn đều đặt ở hai người đang ngồi bên cạnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.