Song Kiếm

Chương 82: TÀI



“… Nuôi nàng lớn chính là môn phái, uỷ thác nàng trọng trách cũng là môn phái. Chẳng lẽ nàng không có nghĩ rằng một khi nàng bỏ trốn đi, thì môn phái sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào sao?” Đường Hoa lắc đầu: “Vầy thật quá giả dối. Chẳng hạn như cha của ngươi đi trộm mộ, ngươi biết là không đúng, ngươi cũng có khuyên ông ta dừng tay lại, nhưng ngươi có thể nào đi báo án ông ấy không? Rồi chẳng hạn như cha của ngươi đương lúc trộm mộ đấy, ngươi đứng bên trên giữ dây thừng, có thể nào ngươi vì cảm thấy lương tâm bất an mà lại chạy trốn, quăng cho cha ngươi chết đói giữa ngôi mộ không? Rồi lại nói lúc trước thì còn có cảm tình, mà mới quay lưng cái là bỏ trốn rồi lên giường với người đàn ông khác, có bất nghĩa lắm không? Lẽ nào những người tu tiên đều là những kẻ đùa bỡn với tình người như vậy?”

Mỹ nữ suy nghĩ một lúc thật lâu sau mới nói: “Vậy ý của ngươi nói là môn phái vì ích lợi của bản thân mà đi tàn hại yêu quái là đúng à?”

“Không phải như vậy… Vừa nãy như lời ông già kia có nói ấy, thực ra ta cũng đồng ý với ý kiến của ông ấy lắm. Nhưng… Cho dù là môn phái không đúng đi nữa, thì ta cho rằng người nữ kia cũng không có tư cách gì mà bỏ trốn vào thời điểm đó cả. Hoặc là lúc trước ngươi đừng nhận làm, hoặc là chờ mọi chuyện kết thúc xong rồi hẵng nói, chứ nào có cái chuyện mà đi nửa đường lại tuột dây xích, vậy sẽ hại chết biết bao nhiêu người chứ. Mà oan nhất chính là người nam kia, hắn đã vì lòng trung với môn phái mà quở trách người mình yêu, kết quả là bị đông cứng trong băng lạnh suốt mười chín năm trời… Bà chị, bà chị phải biết rằng trong thời đại này mà đàn ông dám mắng vợ mình là phải cần dũng khí khá lớn đấy.”

Sương Vũ chen vào nói: “Cái nhìn cá nhân của ta đây, trong chuyện này không có ai đúng hoàn toàn, mà cũng chẳng có ai sai hoàn toàn cả. Có điều người nam kia đã bị đông cứng suốt mười chín năm, lại còn phải gánh nỗi đau nhìn người mình yêu sinh con đẻ cái cho người khác nữa… Cho nên hắn chính là người bị bất công nhất.”

“Nói hay lắm, ta nghĩ nếu mà Huyền Tiêu nghe được lời của hai người thì nhất định sẽ rất cảm kích đấy.” Mỹ nữ phất tay: “Đã câu trả lời của các ngươi khiến ta hài lòng, thì ta cũng không thể nào để cho các ngươi tay không mà đi được! Ta có thể cung cấp một lần cơ hội bế quan nguyên anh cho các ngươi, nhưng mà… Các ngươi biết đấy, ải này là ải Sắc, cho nên nếu không thể thông qua được khảo nghiệm mà để bị tẩu hoả nhập ma thì ta sẽ không bồi thường hậu quả đâu đấy.”

Bế quan nguyên anh chính là đãi ngộ mà 10 cấp mới có được một lần, nhưng vạn nhất mà chống cự không nổi, để cho nguyên anh bị tẩu hoả nhập ma thì cần phải tĩnh tu 10 ngày, đồng thời mỗi ngày bị lâm vào trạng thái cuồng loạn 10 phút, chừng nào hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể chữa trị nguyên anh một cách triệt để được.

“Có thể mang kính mắt không?”

Mỹ nữ mỉm cười nói: “Sắc từ tâm mà ra, dùng bàng môn tả đạo thì chỉ có thể ngăn được nhất thời mà thôi.”

Đường Hoa quay đầu lại hỏi Sương Vũ: “Ngươi nhắm chịu được nổi không?”

Sương Vũ toát một giọt mồ hôi: “Khó nói lắm. Vì nghe ý của mỹ nữ kia thì tác dụng của kính mắt là chẳng bao nhiêu.”

Đường Hoa đi lại kề sát tai Sương Vũ: “Ta dạy ngươi cái pháp môn chống đỡ hấp dẫn có một không hai này.”

Nguồn tại http://Truyện FULL

“Pháp môn gì thế?”

“…”

“…” Sương Vũ nghe xong vừa xấu hổ lại vừa toát cả mồ hôi lạnh ra: “Có tàn nhẫn lắm hay không?”

“Nữ nhân mà, hạ thủ với chính bản thân mình thì phải ác một chút chứ.”

* * * * * *

Một quầng sáng loé lên, Đường Hoa được truyền tống đến trên giường của một gian phòng nhỏ. Sau khi ấn chọn tu luyện nguyên anh, thì nguyên anh xuất khiếu, bắt đầu ngưng thần tu luyện ở trên đỉnh đầu của Đường Hoa. Đường Hoa nhìn nhìn thanh tiến độ, còn đại khái 12 tiếng đồng hồ nữa.

Lúc này chợt “Xoẹt, xoẹt” vài tiếng, trên cái giường rộng rãi này đột nhiên xuất hiện ba nàng mỹ nữ, người thì diêm dúa, người thì thanh thuần, người thì kín đáo. Ba người bắt đầu sử dụng các ngôn từ lẫn động tác để dụ dỗ Đường Hoa.

Đường Hoa nghiến răng quẹt máu mũi của mình, sau đó mò từ trong túi Càn Khôn ra một trái sầu riêng, thầm than một tiếng: muốn đứng ở trên đầu người khác thì phải chịu được cái đau hơn người khác, thế là mở ra 100% cảm giác đau, giơ trái sầu riêng lên nện thẳng vào jj của mình…

Sau một tiếng kêu thảm thiết, Đường Hoa nước mắt nước mũi tèm lem nói với ba mỹ nữ kia: “Đừng có mà làm quá lên, đằng nào cũng không làm ăn gì được đâu, làm quá nữa thì ta tự cung luôn đấy.”

“Ca ca, để muội xem…”

“Há há, ta đã là công công rồi, xem cái gì nữa!” Đường Hoa không chút khách khí, nói: “Các ngươi cho rằng bây giờ ta còn có hứng thú nổi sao? Cút qua một bên chết hết đi.”

* * * * * *

Sương Vũ hằm hằm nhìn Đường Hoa: “Cái trò này của ngươi ác thật đấy, ta đau chết mất.”

“… Đau ở đâu?” Đường Hoa nhìn trên nhìn dưới tìm tìm.

“Cút ngay!” Sương Vũ quát lớn một tiếng, rồi lại cảm thấy buồn cười, hỏi: “Còn ngươi thì sao? Có khả năng nào sẽ lưu lại bệnh tâm lý không?”

“Sẽ không đâu… Ta chỉ để đau có một giây để hù bọn nàng, sau đó đã ngắt cảm giác đau liền… Ngươi… Ngươi… Không phải ngươi vẫn cứ mở cảm giác đau hoài đó chứ?”

“Ta…” Sương Vũ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhớ đó, có thù không báo không phải là nữ tử.”

Đường Hoa làm như không nghe thấy, nhìn thoáng qua bên trái bên phải, mỹ nữ thì đã mất tiêu, chỉ còn lưu lại một cái pháp trận truyền tống.

Sương Vũ nhắc nhở trước: “Ải sau chính là ải Tài, chủ trận chính là thần Tài. Lúc trước điều kiện qua ải của bọn ta chính là thu thập tiền rơi từ trên trời xuống giúp cho ông ấy. Ải này khảo cứu nhãn lực, vì chỉ có thể bắt nguyên bảo với kim tệ, chứ không nên vớt bom.”

* * * * * *

Vàng, toàn là vàng, khắp gian phòng ánh kim loè loè. Kim nguyên bảo nằm lăn lóc trong góc phòng như một thứ rác rưởi. Cái ghế bằng vàng, cái bàn bằng vàng, đôi đũa bằng vàng, cây tăm cũng bằng vàng… Còn có một người nữa, cũng bằng vàng.

Đường Hoa túm chòm râu của người vàng giựt một cái… Thiệt giựt được hai sợi. Chỉ thấy người vàng kia nhảy dựng lên giận dữ: “Các ngươi thế mà dám công kích thần Tài à, ta nguyền rủa các ngươi 30 năm không lượm được túi tiền.”

“…” Đường Hoa nhỏ giọng hỏi: “Tên NPC này sao lại hẹp hòi thế nhỉ?”

“Nói thừa!” Thần Tài đáp: “Ngươi từng thấy qua người nào hào phóng mà lại có nhiều tiền chưa? Những người mà ngươi nhìn thấy đều là những người có tiền rồi mới sinh ra hào phóng cả. Tiền… Có thể xui ma. Tiền… Có thể khiến quỷ. Tiền… Có thể giúp ngươi thành tiên. Tiền… Có thể giúp ngươi có được mọi thứ trên đời này. Vấn đề thứ nhất: Thứ gì là thứ mà dùng tiền cũng tuyệt đối không mua được?”

“Khỏe mạnh!” Sương Vũ trả lời ngay.

“Sai! Không có tiền thì ngươi phải đi lao động, không có tiền thì ngươi không dám đi khám nơi bác sĩ giỏi, không có tiền thì ngươi không có thời gian tập thể dục, không có tiền thì ngươi trả không nổi tiền thuốc. Trả lời sai, nên giờ ngươi phải lập tức đi lắc cái cây tiền đằng kia rồi chụp 10 kim nguyên bảo cho ta, nếu như không hoàn thành được thì ta sẽ trừ 20 kim của ngươi.”

Sương Vũ than một hơi, bắt đầu chơi trò chơi đại phú ông đón nguyên bảo.

“Bà xã của ngươi à?” Thần Tài rất bà tám hỏi Đường Hoa.

“Không phải!” Đường Hoa ngồi xổm trên mặt đất với thần Tài, cùng nhau tán thưởng Sương Vũ thướt tha muôn vẻ ở đằng kia.

“Quá đáng tiếc!” Thần Tài thần bí nói: “Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm quan sát của ta, thì cô nàng này chắc chắn sẽ là một người vợ tốt, và tuyệt đối là một người phụ nữ biết kiếm tiền.”

“NPC ai cũng soi gái như vậy sao?”

“Nói bậy, ta đang nhìn nguyên bảo mà. Còn ngươi, ngươi đang nhìn cái gì?”

Đường Hoa nghẹn giọng, ngoắt đầu sang phía khác: “Không nói ông biết.”

Sương Vũ hổn hà hổn hển trở về, thấy ánh mắt mà Đường Hoa đang nhìn mình, trong lòng cười nhẹ, giao nguyên bảo cho thần Tài xong thì thuận tiện hỏi: “Gia Tử, có dễ nhìn không?”

“…” Đường Hoa xoay người nói với thần Tài: “Ta không nhìn ra được.”

“Tất nhiên là ngươi không nhìn ra được rồi, ta là thần mà. Chỉ có thần mới có thể nhìn ra được.”

Sương Vũ buồn bực hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”

Đường Hoa với thần Tài đồng thanh: “Không nói ngươi biết.”

* * * * * *

“Vấn đề hai: Thứ gì là thứ mà có tiền cũng tuyệt đối không mua được?”

“Lượng Thiên Xích!” Đường Hoa moi Lượng Thiên Xích ra, vỗ vỗ nó rồi nói: “Ngươi muốn mua, nhưng ta muốn bán cũng không bán được, bởi vì đã buộc định lại rồi. Ngươi có tung nhiều tiền hơn nữa cũng mua không được.”

“…” Thần Tài sững người một lúc rồi mới nói: “Trả lời hay! Vậy tiếp theo đây ta sẽ kể một chuyện lúc xưa, chuyện này tất nhiên cũng là chuyện của Côn Lôn. Mỗi cách mười chín năm. thì sẽ có Huyễn Minh giới đi ngang qua Côn Lôn. Chưởng môn Côn Lôn nghe rằng có thể hấp thu yêu khí để khiến cho toàn bộ Côn Lôn phi thăng thành tiên, cho nên đã khổ tâm nghiên cứu, sau cùng đã đúc nên hai thanh thần binh, chúng có thể trói buộc Huyễn Minh giới, đồng thời hấp thu tinh hoa của đá Tử Tinh nơi đó, từ đó tạo thành kiếm trụ, khai quang cho Côn Lôn, để mọi người phi thăng thành tiên.”

“Không thể thương lượng với người ta để lấy ít đá Tử Tinh cho Côn Lôn à, hà tất gì cứ phải đánh đánh đấm đấm chớ?”

“… Cái này thì thành mua bán mất rồi.” Thần Tài vò đầu bứt tóc: “Phỏng chừng bên yêu giới đó không nguyện ý bán đâu.”

“Cần gì phải vậy, vì bên yêu độc chiếm tài nguyên như vậy thì rất không đúng a. Chẳng hạn như mỏ sắt hiện nay đó, Brazil cùng với vài quốc gia hợp tác nhau nâng giá lên đến 100%, bởi vì bọn họ có tài nguyên, ngươi có muốn mua hay không thì kệ ngươi. Như vậy cũng không công bình đó mà. Cá nhân ta cho rằng Côn Lôn cũng đừng nên quá đáng như thế, cứ đi thương lượng với người ta xem sao, chẳng hạn như ra điều kiện thế này: Về sau Bồng Lai Nga Mi gì đó có tìm các ngươi gây sự, thì cứ việc báo cho ta, ta sẽ bãi bình giúp ngươi. Yêu quái bên kia cũng phải sinh sống chứ, dưới tình huống không làm thương tổn nguyên khí của bản thân mình thì họ sẽ bán được cái nào hay cái nấy ngay. Đâu mà cứ phải đến tình cảnh ngươi chết ta chết mọi người cùng chết chớ. Hơn nữa, yêu quái bên đó mà thấy không vừa mắt với bọn yêu khác, nhưng bản thân ra tay lại không tiện thì có thể lén nhờ Côn Lôn ra mặt xử lý bọn họ cơ mà. Hợp tác là phát triển, đối kháng là diệt vong, đen trắng cấu kết nhau mới chính là chân lý.”

“Đã như thế…” Thần Tài tuyên bố giao một nhiệm vụ cho Đường Hoa: “Đêm trước khi Côn Lôn cùng với Huyễn Minh giới đại chiến, ngươi sẽ được truyền tống tới Huyễn Minh giới. Nếu như ngươi không đàm phán thành công, thì ngươi sẽ bị trừ năm nghìn điểm công đức. Còn nếu ngươi đàm phán được, thì sẽ được cộng thêm năm nghìn.”

“Ta nhận!” Đường Hoa chọn xác định, chả phải chỉ là múa ba tấc lưỡi thôi sao? Mình xuất thân là dân dịch vụ đấy, nào giờ đâu hề sợ phải đàm phán. Năm ngàn công đức a… Năm ngàn công đức đủ cho mình giết biết bao nhiêu người lận! Cuộc đời nhiều lúc cũng hạnh phúc lắm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.