“Tràng thứ hai!” Trong lòng Phong Vân Nộ run rẩy một chốc: “Nghe nói trước giờ Lang huynh luôn luôn nắm chắc bắt được một kích cuối cùng với BOSS, mà ở gần đây lại trùng hợp có một con tiểu đầu mục cấp 25, chẳng bằng bây giờ chúng ta so xem ai sẽ là người đạt được một đòn cuối cùng đi.”
“So ra sao?”
Phong Vân Nộ lấy hai hạt châu màu đen ra, nói: “Đây là Phích Lịch Tử, là ám khí của Phích Lịch đường, mỗi viên đều có thương tổn cố định là 200, mấy thứ này mà chọi người chơi thì có lẽ sẽ không trúng, nhưng mà dùng để chọi tiểu đầu mục cấp 25 thì ta nghĩ không có vấn đề lớn lắm đâu. Mỗi người một viên, huynh thấy sao?”
“Được!” Thứ được khảo nghiệm lần này chính là nhãn lực, vì đầu mục thì không có ống máu, nên ngươi chỉ có thể phán đoán dựa trên biểu tình và tư thái của nó thôi. Một con tiểu đầu mục cấp 25 sẽ có máu chừng 1000 – 5000 bất định, có nắm chắc được hay không thì phải xem thời gian ra tay của ngươi có chuẩn hay không.
Đường Hoa đứng một bên thì lại nghi hoặc: “Tên này lạ a, lại không chiếm tiện nghi của Sát Phá Lang nhỉ?”
“Có khi nào người ta không tồi tệ như ngươi tưởng không?”
“Hắn có tồi tệ hay không thì ta không dám khẳng định lắm, nhưng ta dám chắc hai chuyện, thứ nhất là hắn từng trảm ta, chuyện thứ hai là thằng này có lẽ sẽ trở thành đệ nhất cao thủ trong trò chơi đấy. Phòng ngự tuyệt đối, thiệt là biến thái quá mà.”
Đường Hoa với Tôn Minh nào có biết, phải đâu Phong Vân Nộ không muốn chiếm tiện nghi của Sát Phá Lang, nhưng hắn không dám chiếm! Hắn vốn định tràng thứ hai sẽ so đấu số lượng tiểu quái bị miễu sát với Sát Phá Lang, bởi vì hắn có một tuyệt chiêu gọi là Đống Tiền Nhà Giàu Lùa Dân Nghèo, tin rằng mọi người thấy cái tên là sẽ biết rằng đây là một kỹ năng quần công, và cũng là một cái kỹ năng phá sản.
Trước tiên là hao tổn kiếm nộ của Sát Phá Lang, sau đó thì thi đồ sát tiểu quái, thế là lúc này Sát Phá Lang chỉ có thể dùng phi kiếm đánh lẻ từng con một, mình chỉ cần tuỳ tiện quăng chừng hai trăm kim ra là có thể thoải mái ăn ngay.
Nhưng mà hắn chẳng bao giờ nghĩ được rằng sự hung ác của Sát Phá Lang đã nằm ngoài dự đoán của hắn mất rồi. Hai lần nhân kiếm hợp nhất, tức khắc đánh cho túi tiền của hắn còn lại có 20 kim, mà 20 kim thì chỉ đủ miễu sát được 10 con tiểu quái mà thôi, chỉ cần Sát Phá Lang thao tác phi kiếm tốt thì phần thắng của mình chẳng lớn được bao nhiêu. Mà lại nói, thân là một người đứng đầu bang nếu không có chút ít tiền để phòng thân thì vạn nhất có chuyện gì đột phát…
Cho nên hắn vội vàng điều chỉnh lại chiến lược, từ ban đầu toàn thắng ba trận thì giờ chỉnh thành ba trận thắng hai, dùng sự khéo léo để chiến thắng.
Đối với trò cướp một đòn cuối cùng này, hắn cũng có pháp bảo của mình, gọi là Hỏa Nhãn Kim Tình kính, hiệu quả thì lớn hơn một bậc so với pháp nhãn của hòa thượng, mỗi lần sử dụng phải tiêu hao 5 vạn linh lực và 2 kim. Lý do vì sao phải tiêu phí hai dạng này, thì người ta cũng đã có thuyết minh rõ ràng, rằng pháp nhãn chính là kỹ năng chuyên thuộc của hòa thượng người ta, bây giờ ngươi muốn cướp chén cơm ăn của người ta thì không tiêu phí chút gì đó giá trị là không ăn nói được.
* * * * * *
Đây là một con sóc, là đầu mục có tên màu vàng, là loại đầu mục không chủ động công kích. Những con quái như này công kích tuy thấp, nhưng lại không có rớt thứ gì cả, được kinh nghiệm thì cũng ít, cho nên rất nhiều người chẳng có hứng thú gì với chúng. Tác dụng duy nhất của chúng đó là để cho tiểu tổ đoàn đội luyện tập phối hợp với nhau.
“Quy tắc rất đơn giản, bên ta có hai tên kiếm thủ cấp 27, cứ mỗi 10 giây sẽ dùng công kích phổ thông để công kích con sóc một lần, nếu sóc bị bọn họ giết mất thì ván này coi như hoà, còn không thì xem ta với huynh ai thắng ai thua, nhưng ta xin nhắc Lang huynh, cơ hội chỉ có một lần thôi.”
Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.vn
“Được!”
“Vị đại hoà thượng này, có thể vui lòng thoát ly đội ngũ với Lang huynh được không?” Phong Vân Nộ rất khách sáo ôm quyền với Tôn Minh. Tôn Minh gật đầu, Sát Phá Lang rời khỏi đội ngũ, một mình tổ đội với Phong Vân Nộ.
Hai tên kiếm thủ bay đến, đầu tiên đưa trang bị và phi kiếm ra để cho Sát Phá Lang cùng Phong Vân Nộ quan sát, sau đó một trái một phải bắt đầu công kích con sóc.
“Hắn không có mang theo hòa thượng, mà cũng không có người chơi nào là phương sĩ cả, tại sao hắn vẫn còn có vẻ tin tưởng tràn đầy như vậy?” Đường Hoa nói: “Lẽ nào hắn có cái chiêu thức hay pháp bảo kỳ quái gì đấy nhỉ?” Bàn chuyện cướp BOSS thì chẳng có ai có ánh mắt độc bằng Sát Phá Lang được, người ta chuyên hành nghề này mà. Nhưng mà trước kia hắn có thương tổn cao, số liệu mạnh mẽ để mà phỏng đoán, chứ bây giờ trong tay chỉ có thương tổn 200 nhỏ xíu, thật cũng khó khăn lắm.
Theo thời gian trôi đi, con sóc đã bắt đầu kêu to hơn, trên trán Sát Phá Lang chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh… Nếu đổi lại là trước kia thì mình chắc chắn đã ra tay rồi, nhưng mà giờ trong tay mình chỉ có thương tổn 200 thôi… Ừm, có vẻ như sắp chết rồi… nhưng có lẽ 200 thương tổn thì không đủ để trí mạng.
Mẹ nó còn tới một nửa máu! Phong Vân Nộ lần thứ hai mở gương ra, trong lòng thì cả giận: làm gì mà trưng ra cái bộ dạng như sắp chết vậy?
* * * * * *
“Còn một phần ba máu.” Tôn Minh báo cáo cho Đường Hoa: “Nhưng cự ly xa quá, ta không truyền âm đến được.”
* * * * * *
Đừng nói là Phong Vân Nộ, cho dù là bản thân hai tên kiếm thủ bây giờ cũng không thể nào đoán ra được một kiếm đánh ra sẽ được bao nhiêu máu. Nguyên nhân rất đơn giản, là vì đòn đánh bộc phát.
Phong Vân Nộ đã dùng tấm gương bốn lần rồi. Dựa theo trang bị của hai tên kiếm thủ mà suy đoán thì con sóc này chắc phải xấp xỉ 2500 – 3500 máu, cũng tức là mình chỉ có thể động thủ lúc nó còn khoảng 1/25 máu. Nhưng khổ nỗi dù hắn có dùng cái kính này thì hắn cũng không biết được sinh mệnh của con sóc này cụ thể là bao nhiêu, chỉ trông thấy một ống máu thôi.
* * * * * *
Sát Phá Lang đã mồ hôi đầy đầu, hắn cảm thấy có lẽ nên ra tay ngay, nhưng cũng có cảm giác là nên chờ thêm 10 giây nữa. Cứ qua mỗi 10 giây, con sóc bị công kích lần nữa nhưng chưa chết, là hắn lại thở ra một hơi. Có điều người bên ngoài nhìn thấy biểu tình của hai người, người thì khẩn trương chuyên tâm chăm chú, còn người thì nhàn nhã mà lại tự tin tràn đầy, cũng suy đoán đại khái được là tràng này thắng thua thế nào.
“Hoa tử, tìm xem có dụng cụ ăn gian nào không, ta thấy Sát Phá Lang chắc hung nhiều cát ít rồi.”
Đường Hoa lục lục túi Càn Khôn, thấy không có kết quả xong bèn nói: “… Bộ trông ta giống cái loại tiểu nhân đê tiện lắm hay sao?”
* * * * * *
Đột nhiên sau một đợt công kích, ánh mắt của Sát Phá Lang sáng rực lên, nắm chặt viên Phích Lịch Tử trong tay lại. Phong Vân Nộ thấy kinh hãi cực kỳ, vội vàng sử dụng gương để nhìn qua, liền thả lỏng tinh thần lại, còn 1/5 nhánh máu lận, ngươi ra tay đi, ngươi ngon ngươi ra tay đi a…
Chỉ thấy Sát Phá Lang trợn mắt lên một chút rồi lại hồi phục như cũ ngay: “Nhìn một vật thể lâu quá thấy mắt hơi hơi khó chịu.”
“…” Ngươi khó chịu, còn ta thì phải quăng 2 kim vào đấy.
* * * * * *
Lại qua mấy đợt công kích nữa, ánh mắt Sát Phá Lang lại sáng lên, Phong Vân Nộ lại vội vàng mở gương, trong lòng thì giận dữ: Nằm trong phạm vi 1/22 đến 1/27, ánh mắt của thằng này sao lại độc đến thế được? Mình có nên ra tay hay không? Hiện giờ ra tay hay là chờ đợt sau?
5, 4, 3, 2… Sát Phá Lang rốt cục nhịn không nổi nữa, quăng Phích Lịch Tử ra, chỉ thấy viên Phích Lịch Tử kia nện lên trên thân con sóc, con sóc bị ngiêng người, đứng trên một chân xoay tròn tại chỗ hai vòng, tựa hồ như phải ngã xuống, lại cũng tựa hồ như sẽ không ngã… Tâm của Phong Vân Nộ xoắn lại…
“Xoẹt, xoẹt!” Hai thanh phi kiếm đúng hạn lại tới, Phong Vân Nộ lập tức ra tay, đánh cho con sóc thành ánh trắng. Phong Vân Nộ so sánh điểm kinh nghiệm đạt được giữa mình với Sát Phá Lang xong thì lau mồ hôi: Thắng hiểm, thắng hiểm…
* * * * * *
“Ta nhất định sẽ đến!” Sát Phá Lang gật đầu xuống.
“Tốt, Lang huynh nhất ngôn cửu đỉnh tất nhiên là đáng tin!” Phong Vân Nộ phất tay: “Mọi người lui, buổi trưa ngày mai, xin đợi đại giá nơi lầu Tụ Tiên ở chủ thành Lôi Châu.”
“Oa… Phong vân ca ca thật là đẹp trai quá.” Một cô nàng MM ở giữa đám người hô lên: “Vẫn còn thời gian, mọi người nói xem có nên đi ăn mừng một chút hay không?”
“Không nên!” Phong Vân Nộ nghiêm nghị nói: “Bây giờ mà chúc mừng, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là sẽ làm cho người ta khó xử hay sao? Lại nói mọi người còn phải chuẩn bị cho sự kiện đêm nay nữa, rượu thì… ngày mai chúng ta hẵng uống!”
Toàn bộ mọi người bái phục: Thật là một bang chủ nhân cách cao thượng.
Không cao thượng thì có được đâu? Mình dù cũng muốn để cho toàn thế giới biết năng lực của mình lắm chứ, nhưng… trong túi chỉ còn có 2 kim. Phong Vân Nộ trong lòng kêu rên một tiếng: Ta phải lấy tiền nơi đâu để trám cái lỗ lớn đến thế đây?