” Dạ tiểu thư, ngươi cũng là người xuyên không đến đây sao?”
Bàn tay đang gõ từng nhịp của Dạ Tuyết Liên bỗng dừng lại, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thất Nguyệt Hồng đang từ từ bước lại.
Đó không phải đóa hoa sen mà nàng gặp ngoài sảnh đường sao? Xuyên không? Sao nàng ta lại nói vậy?
Thất Nguyệt Hồng nhìn thấy Dạ Tuyết Liên ngẩng đầu lên cũng hết sức kinh ngạc. Đó không phải bông oải hương mà lúc nãy nàng gặp ở sảnh đường sao?
Cho đến khi nhìn thấy nét kinh ngạc trong mắt đối phương, 2 người dường như mới vỡ lẽ.
” Ngươi…”
” Ngươi…”
” Ngươi nói trước đi”
” Ngươi nói trước đi”
Cả 2 người cùng đồng thanh nói, ngơ ngác nhìn nhau. Rồi họ cùng phì cười, nụ cười chứa cả những giọt nước mắt. Dạ Tuyết Liên bỗng đứng bật dậy, bất ngờ nhào đến ôm chặt lấy Thất Nguyệt Hồng, Thất Nguyệt Hồng cũng gắt gao ôm trả lại. Nước mắt cứ như vỡ đê trào ra không ngừng, thấm ướt cả áo của đối phương. Họ vẫn chưa hết ngỡ ngàng, thật sự họ đều đến từ cùng 1 thế giới? Bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu lời muốn chia sẻ đều được họ gửi gắm vào cái ôm này.
Cho đến khi con ruồi đang đậu bên đĩa bánh chảy giọt mồ hôi thứ n thì rốt cục 2 mỗ nữ nào đó cũng buông nhau ra.
Thất Nguyệt Hồng đang định nói gì đó thì tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên. 2 người vội vàng cầm cặp sách chạy về phía lớp học.
— —
Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng 1 trước 1 sau bước vào lớp học, trên môi là nụ cười rạng rỡ khiến cho cả người tỏa ra 1 ánh hào quang khiến cho người khác phải nghẹt thở. Nhẹ nhàng hành lễ với Vương thái phó rồi đứng bên cạnh thầy.
Vương thái phó chừng hơn 50 tuổi, nổi danh là 1 người hiền từ nhưng dạy học trò rất nghiêm. Thầy là 1 người tri thức đạt lễ, ngay đến cả Hoàng thượng cũng phải nể 3 phần.
Thấy Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng hành lễ, thầy mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt bộ râu trắng xóa mà Thất Nguyệt Hồng chỉ muốn đưa tay kéo sạch, quay đầu nói với các môn đồ của mình:
” Chắc các trò đã biết, đây là Dạ tiểu thư Dạ Tuyết Liên của Phủ Thừa tướng,lần trước trò ấy cáo ốm đến nay đã đi học lại. Còn đây là Tam tiểu thư Thất Nguyệt Hồng của Tướng quân Phủ, năm nay 15 tuổi, sẽ là đồng môn mới của các trò.”
Mấy hoàng tử công chúa và con cháu quan lại ngồi phía dưới rất muốn đứng lên châm chọc vài câu nhưng ngại có Vương thái phó ở đây nên chỉ dám dùng những ánh mắt khinh thường và chế giễu nhìn Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên. Nhất là Hoàng Phủ Vũ, trong mắt hắn tràn đầy vẻ chán ghét.
” Chắc các trò cũng biết, 2 trò ấy bị thương rất nặng, hôn mê hơn 1 tháng liền. Sau khi tỉnh dậy, 2 trò ấy đều bị mất trí nhớ. Vì thế sau này ta muốn các trò phải giúp đỡ đồng môn của mình, nghe rõ chưa?”
” Rõ rồi ạ!” 1 đám không cam lòng hô to. Mất trí nhớ? Càng dễ bắt nạt.
” Rất tốt. Dạ Tuyết Liên, Thất Nguyệt Hồng 2 trò hãy tự tìm chỗ ngồi đi” Vương thái phó quay sang nói với Thất Nguyệt hồng và Dạ Tuyết Liên.
” Vâng.” Cả 2 cùng đồng thanh đáp.
Thất Nguyệt Hồng kéo tay Dạ Tuyết Liên:
” Tiểu Tuyết, trước đây em bị cận nhẹ, không ngờ bây giờ vẫn bị. Hay là chúng ta ngồi bàn đầu tiên nhé?”
” Ừ. Mai về chị sẽ làm cho em 1 cái kính cận.” Dạ Tuyết Liên mỉm cười kéo tay Thất Nguyệt Hồng về phía bàn đầu tiên xin nhường chỗ ngồi.
Câu nói này khiến những kẻ ngồi phía dưới sững sờ 1 trận, 2 kẻ tình địch này từ bao giờ lại thân thiết như vậy? Nhất là nữ tử áo vàng lúc nãy mới bị Thất Nguyệt Hồng dọa sợ, lúc này mắt nàng ta trợn to hết mức. 2 kẻ này nói cái gì vậy? Cái gì cận nhẹ? Cái gì kính cận? Lại còn Tiểu Tuyết, lôi kéo tay nhau thân thiết nữa chứ!
Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên nhẹ nhàng ngồi xuống. Chưa được 1 lúc đã thấy Thất Nguyệt Hồng ngọ nguậy liên hồi. Thấy vậy, Dạ Tuyết Liên nhẹ giọng hỏi:
” Tiểu Hồng, em làm sao vậy?”
” Còn làm sao nữa, ngồi khó chịu gần chết, có phải đi uống trà đạo đâu? Đi học thì nên ngồi bàn ghế mới chống bị còng lưng chứ! Ngồi thế này có nhiều người muốn ra vẻ đạo mạo mà mải chỉnh chu sao cho mình có 1 tư thế đẹp nhất rồi quên luôn việc quan nhất khi đến đây, chính là học.”
Giọng nói của Thất Nguyệt Hồng nói nhỏ không nhỏ, nói to không to nhưng đủ cho mọi người ngồi đây đều nghe rõ. Tất cả mọi người, kể cả Vương thái phó cũng quay lại nhìn Thất Nguyệt Hồng. Có mấy vị tiểu thư bị nói trúng tim đen xấu hổ cúi đầu, còn lại phần lớn mọi người ở đây đều là vui sướng khi người khác gặp họa. Ai chẳng biết quỳ trên thảm học trên bàn thấp là cách học từ xưa đến nay, mặt khác những chiếc bàn này đều là do hoàng thượng ngự ban, có thể tùy tiện nói bỏ là bỏ được sao?
Nhưng 1 điều lại khiến mọi người sững sờ là Vương thái phó lại lên tiếng tán thưởng:
” Thất Nguyệt Hồng, trò nói rất có đạo lí, mai ta sẽ tâu lên Hoàng thượng xin cho đổi thành bàn ghế vậy.”
Nói rồi sai đệ tử của mình trải tấm giấy Tuyên Thành to đùng lên bảng, cầm lấy bút lông bắt đầu dạy chữ.
Dạ Tuyết Liên nghe giảng rất chăm chú, vì trước đây nàng là người Trung Quốc chính hiệu nên học chữ cũng không khác biệt lắm.
Còn đối với Thất Nguyệt Hồng, tiếng giảng của Vương thái phó đối với nàng chẳng khác gì tiếng ong vo ve vo ve. Tại vì trước đây nàng sống những 18 năm tại Việt Nam, dù cha có dạy tiếng Hoa cho nàng thì nàng cũng chỉ biết được vài ba từ đơn giản. Đối với nàng, tiếng Việt dễ học hơn, chỉ cần ghép từ là xong. Xuyên không đến đây, chỉ đối với việc nói tiếng Hoa đã đày đọa nàng cực lắm rồi, giờ còn viết mấy chữ kiểu này nữa chứ. Nghĩ thế, Thất Nguyệt Hồng nằm bò ra bàn, dùng miệng thổi thổi tóc mai. Vương thái phó đang giảng bài say sưa, quay sang thấy Thất Nguyệt Hồng như vậy bèn cất giọng hỏi:
” Nguyệt Hồng, trò làm sao vậy?”
” Thầy vương, con chẳng hiểu gì hết. Thầy có thể giảng từ từ cho con ghi chép được không?”
Đúng lúc này, 1 giọng chua ngoa từ đâu đó cất lên:
” Đúng là phế vật, có viết chữ mà cũng không biết.”
” Ồ, mình nghe thấy tiếng chó sủa đâu đây.” Thất Nguyệt Hồng chẳng thèm động đậy liền mở miệng phun ra 1 câu.
” Ngươi bảo ai là chó?” Giọng nữ chua ngoa lại tiếp tục cất lên.
Lúc này, Thất Nguyệt Hồng mới quay đầu lại, nhìn thấy kẻ đang nói là nữ tử áo vàng lúc nãy bị nàng dọa cho sợ bèn ‘À’ 1 tiếng kéo dài thật to. Ánh mắt như đang nói ‘Bảo ngươi đó’, nhưng miệng lại bảo:
” Ta nói nghe thấy tiếng chó sủa, chứ không bảo ngươi là chó. Ngươi không cần tự nhận, ở đây ai cũng biết điều đó rồi.”
Nữ tử áo vàng nghẹn họng, những người xung quanh quay lại khinh thường nhìn nàng ta, đúng là loại nữ nhân ngực to não phẳng.
Lúc này, Vương thái phó mới nhịn cười hắng giọng:
” Tử Hàm, trò hãy ngoan ngoãn ngồi học đi. Còn Nguyệt Hồng, ta sẽ cố gắng giảng tỉ mỉ để cho trò có thể hiểu.”
” Vâng” Cả 2 cùng đồng thanh đáp.
Vương thái phó hài lòng gật đầu, quay lên tiếp tục giảng bài. Lần này thầy giảng rất chậm mà Thất Nguyệt Hồng cũng chú ý lắng nghe vì vậy cũng hiểu được chút ít. Tuy nhiên, nàng không thể ngày 1 ngày 2 bảo học là có thể học được. Vì vậy, nàng cứ viết 1 chữ tiếng Hoa rồi viết 1 chữ tiếng Việt đồng nghĩa bên cạnh.
Đến khi Vương thái phó đi đến bên cạnh nàng, nhìn thấy những kí tự kì lạ của nàng bèn hỏi:
” Nguyệt Hồng, những kí tự này là gì vậy?”
” Thưa thầy, đây là những chữ cái La-tinh được ghép lại với nhau thành 1 từ ạ. Người ta gọi đây là tiếng Việt.”
” Tiếng Việt?”
” Đúng vậy ạ, sau khi tỉnh dậy con có nhờ nha hoàn đọc cho mấy cuốn sách. Con thấy nó ở trong 1 cuốn sách cổ, thấy loại chữ này khá dễ học nên đã học theo.” Thất Nguyệt Hồng mặt không đỏ tim không đập nói dối, Dạ Tuyết Liên bên cạnh quay sang tặng cho nàng 1 ánh mắt đầy thâm ý, Thất Nguyệt Hồng bất giác le lưỡi.
” À, biết ham học hỏi thế là tốt. Nhưng trên đại lục này không thấy nước nào dùng đến nó, chắc là 1 loại chữ đã thất truyền từ lâu. Trò cũng không cần phải học nó nữa.”
” Vâng”
Vương thái phó hài lòng tiếp tục quay lên bảng giảng bài.
… ….
—–
Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, Dạ Tuyết Liên khoác ba lô đi ra cửa. Vì Thất Nguyệt Hồng bị Vương thái phó giữ lại học chữ nên nàng đành đi về trước. Phải về làm cho con nhóc kia chiếc kính cận đã.
Đang đi trên sảnh đường, bỗng có 1 cánh tay ngăn nàng lại. Dạ Tuyết Liên ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt là 1 nam tử ngũ quan khá xinh đẹp. Đôi lông mày dày, 1 đôi mắt ưng sắc bén, đôi môi đầy đủ hơi hơi cười. Miễn cưỡng có thể coi là xinh đẹp. Đây là đánh giá của Dạ Tuyết Liên khi xem quá nhiều tạp trí ngôi sao.
” Ngươi là ai?” Dạ Tuyết Liên chẳng chút dao động hỏi.
” Hỗn láo, thấy Tam hoàng tử mà không hành lễ?” tên thái giám đi bên cạnh tên này cất giọng the thé quát.
” Tam hoàng tử? Ồ, hình như Hoàng thượng có quy định khi bước vào Quốc Tử Giám thì không phân biệt thân phận thì phải?” Đây cũng là lí do Vương thái phó có thể gọi cả khuê danh của các nàng lên.
” Ồ, theo bản hoàng tử thấy hình như là đã tan học rồi thì phải.” Hoàng Phủ Vũ mở miệng nói.
” À, hình như Tam hoàng tử quên mất 1 điều nơi chúng ta đang đứng là sảnh đường của Quốc Tử Giám thì phải.”
Hoàng Phủ Vũ không thể phản bác, bèn đứng thẳng người:
” Dạ Tuyết Liên, ngươi giỏi lắm!”
Giỏi? Đương nhiên nàng chả giỏi thì sao?
Hừ! Cuối cùng cũng lộ cái mặt thật ra
Trò chơi bắt đầu rồi đây…..