” Đứng lên đi.” Lão Hoàng đế phất tay.
” Tạ Hoàng thượng tha mạng.” Cung nữ kia rối rít dập đầu rồi đi nhanh ra ngoài.
Lúc này, mọi người bắt đầu lâm vào trầm tư. Trong Thánh cung rộng lớn chỉ còn tiếng gió xào xạc, ai ai cũng đuổi theo suy nghĩ riêng của mình.Lão Hoàng thượng không nói gì, vì vậy mọi người ở đây cũng một mực yên lặng.
Đóa Bạch Liên đã khép cánh hoàn toàn, chỉ còn nụ hoa chưa nở chúm chím trong suốt xinh đẹp như thiếu nữ e thẹn.
Bỗng một giọng nói tà mị cất lên phá vỡ không gian tĩnh lặng:
” Thánh thảo nở khi nghe tiếng hát của Thất tiểu thư, nở theo nhịp điệu của bài hát?” Giọng nói lười biếng chẳng có cảm xúc chính xác là của vị Nhiếp Chính Vương nào đó. Đây là câu đầu tiên hắn nói từ khi đến đây đến giờ.
Mọi người ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn. Rồi tất cả giống như bừng tỉnh, kinh ngạc quay sang Thất Nguyệt Hồng đang lạnh lùng đứng một góc.
Lão Hoàng thượng nhanh chóng phục hồi tinh thần, nóng lòng thốt lên:
” Thất tiểu thư, ngươi có thể đàn một khúc nữa cho Trẫm nghe được không?”
Thất Nguyệt Hồng chẳng có phản ứng, vẫn lạnh lùng đứng một góc. Một đồng môn đứng bên khẽ lay nàng:
” Thất Nguyệt Hồng, Hoàng thượng gọi ngươi kìa!”
” Gì?” Lạnh lùng phun ra một chữ khiến cho mọi người sửng sốt. Sao nàng ta dám dùng ngữ điệu đó nói chuyện trước mặt Hoàng thượng? Tuy nhiên, lão Hoàng đế dường như chẳng để ý, lão sốt ruột đến nỗi gọi cả khuê danh của Thất Nguyệt Hồng:
” Thất Nguyệt Hồng, ngươi có thể đàn một khúc nữa cho Trẫm nghe không?”
Sợ Thất Nguyệt Hồng lại luống cuống, Dạ Tuyết Liên nhanh chóng chạy đến bên cạnh nàng, vỗ mạnh một cái vào vai Thất Nguyệt Hồng, miệng hét lên:
” Tiểu Hồng, tỉnh cho ta….”
Thất Nguyệt Hồng nghe thấy tiếng hét này, giật mình tỉnh lại, ôm chặt lấy Dạ Tuyết Liên, miệng còn gào to gấp mấy lần Dạ Tuyết Liên:
” Tiểu Tuyết, có kẻ ăn trộm tiền của chị hả? Ai? Kẻ nào? Bảo em…a~”
Nghe Thất Nguyệt Hồng hô to như thế,Dạ Tuyết Liên phì cười, tháo mấy cái xúc tu của con bạch tuộc nào đó ra khỏi người mình, nhỏ giọng nói với Thất Nguyệt Hồng:
” Hoàng thượng kêu em đàn một khúc nữa kìa!”
” Àaaaaaaaa” Thất Nguyệt Hồng kéo dài giọng, đôi mắt còn dường như vô tình đảo quanh những người đang ở đây, nàng cất giọng cao vút:
” Ai chạy về Quốc Tử Giám lấy cây đàn đến đây cho ta với!”
Lão Hoàng thượng liếc mắt sang tên Thái Giám bên cạnh, tức thì kẻ đó chạy nhanh về phía Quốc Tử Giám như con robot. Đúng là khôn thật.
Tầm một ly trà sau, tên thái giám ôm chiếc hộp đàn hùng hục chạy lại, dâng lên cho Thất Nguyệt Hồng.
Nhận lấy chiếc ghi-ta yêu quý, Thất Nguyệt Hồng ngó nghiêng xung quanh một hồi. Mọi người đang thắc mắc nàng định làm gì thì đã thấy nàng chạy về phía bờ hồ.
Thất Nguyệt Hồng tìm một tảng đá khá cao, bắt chéo chân, để chiếc đàn vững vàng lên đùi. Cầm lấy miếng gảy, nàng nhanh chóng bắt đầu đàn:
” Chúng ta đồng ý rằng sẽ không gặp nhau trong ba năm
Chúng ta hãy cùng khóa thời gian lại với tình yêu
Em đã cười và nói đó là thử thách của chúng ta
Và đó là lời hứa của chúng ta
Cứ như vậy ba năm đã trôi qua
Anh đã trở lại nơi đây
Anh nhắm mắt và chờ đợi em đến
Anh gửi nụ hôn cho em trong không khí.
… ………”
[ Ước định – Quang Lương ]
Giọng hát ngọt ngào một lần nữa cất lên, hòa cùng giai điệu trầm ấm đặc trưng của đàn ghi-ta.
Tiếng hát bay cao, lan tỏa trong không gian. Nhẹ nhàng len lách vào lòng người.
Đóa Bạch Liên trong suốt như thủy tinh ở giữa hồ nhẹ nhàng nở ra từng cánh, tỏa ánh sáng lấp lánh như pha lê, chói lọi giữa dòng nước xanh biếc.
Bên bờ hồ, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần ôm đàn lẳng lặng ca hát. Thiếu nữ nhắm hờ đôi mắt, dung mạo xinh đẹp thanh khiết như đóa phù dung không nhiễm bụi bẩn của bùn.
Thời gian như dừng lại ở đó, trong mắt mọi người tràn đầy kinh diễm. Mọi người không ai nói một câu như sợ một khi họ cất tiếng, thiếu nữ như tiên ấy sẽ tan biến mất.
Khẽ mở mắt, Thất Nguyệt Hồng dừng hát, nàng không dám đắm mình trong bài hát, nàng không dám bộc lộ cảm xúc. Nơi đây không phải thế kỉ 21, lơ là một chút là nàng có thể mất đầu.
Tiếng đàn và tiếng hát dừng lại, đóa Bạch Liên cũng không tiếp tục nở ra nữa mà trái lai, nó từ từ khép những cánh hoa trong suốt lại thành nụ hoa e ấp.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Thất Nguyệt Hồng mỉm cười nhìn những cánh hoa đang dần dần khép lại. Thật kì diệu!
Đúng lúc này, một tiếng đàn chói tai vang lên, đánh thức mọi người bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Thất Nguyệt Hồng cho đàn vào hộp, hành lễ với lão Hoàng thượng:
” Thua Hoàng thượng, thần nữ đã đàn xong theo yêu cầu của người. Người nên…..” Bỏ lửng câu nói, Thất Nguyệt Hồng lấy ngón cái và ngón trỏ xoa xoa với nhau, miệng nở nụ cười nham hiểm.
Dạ Tuyết Liên ôm trán. Bệnh tham tiền của con nhóc này lại tái phát rồi.
Tuy nhiên, lão Hoàng thượng chẳng hiểu cái kí hiệu đó là gì. Lão cười tươi rói, dương dương đắc ý quay sang nhìn hai vị Đông Sở Hoàng và Nam Lăng quốc Nhiếp Chính Vương.
Lão phất tay ra hiệu với tên thái giám bên cạnh. Tên thái giám thấy vậy liền lấy từ trong ống tay áo một chiếc hộp, trong đó chứa đầy những cuộn giấy màu vàng.
Đặt một cuộn giấy lên bề mặt chiếc hộp, lão Hoàng thượng ghi ghi chép chép gì đó. Một lát sau, lão thu bút, lấy ngọc tỷ trong ống tay áo, ấn một nhát lên cuộn giấy.
Tên thái giám bên cạnh đỡ lấy cuộn giấy vàng, tiến lên phía trước, cất giọng the thé:
” Thất tiểu thư tiếp chỉ.”
Thất Nguyệt Hồng nghe vậy bèn quỳ xuống đất, nghe tên thái giám the thé tuyên chỉ:
” Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tam tiểu thư tướng quân phủ tài mạo song toàn. Một khúc đàn làm cho Thánh thảo ngủ yên hơn ba trăm năm phải nở rộ.Nay Trẫm nhận ngươi làm nghĩa nữ, hiệu Nguyệt Liên công chúa. Ban thưởng Nguyệt Linh cung. Khâm thử.”