Trở lại nhà ở Phong Đan Bạch Lộ, Chúc Tiểu Diệp đã rất thần kỳ đang ngồi ở đại sảnh đợi Lục Minh trở về, Niếp Thanh Lam và Giai Giai đều lấy làm lạ, Chúc Tiếu Diệp nàng bình thường đâu có thế, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
“Cảnh Hàn bị thương, anh đi xem thử đi!” Chúc Tiểu Diệp vừa nói, Lục Minh nhất thời nhảy dựng lên.
Lục Minh xông lên lầu, cửa còn chưa kịp mở đã định tung một sút, phá tung cửa mà vào.
Ai ngờ cửa đột nhiên mở ra, Cảnh Hàn đứng ngay sau cánh cửa. May mà Lục Minh phản ứng nhanh, nếu không đã có thể một đá trúng nàng rồi. Lục Minh nắm lấy vai Cảnh Hàn, lo lắng hỏi: “Bị thương chỗ nào? Nói mau lên, em muốn dọa chết anh à!” Niếp Thanh Lam đi theo phía sau. Nàng tỉnh táo nhìn thấy vai phải Cảnh Hàn đang quấn băng, vội đưa tay gạt tay Lục Minh ra: “Đồ ngốc, nàng bị thương ở bả vai, không nhìn kỹ đã chạm vào, anh làm đau nàng rồi!”
“A, thực xin lỗi” Lục Minh đổ mồ hôi.
“Không sao, bởi vì hôm nay có Dương Quỷ Tử dùng kế ly gián, mười mấy tên trộm mộ đều bị lừa đánh lẫn nhau, em bị thương một chút, Tiểu Diệp đã xem qua cho em, vết thương cũng khỏi hơn nửa rồi” Cảnh Hàn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, hoàn toàn nhìn không ra là bị thương.
Nhưng Chúc Tiểu Diệp đã đặc biệt nói cho Lục Minh, dưới tình huống có nhiều ‘Tục mệnh dịch’ mà còn không hoàn toàn khép lại vết thương, xem ra nàng bị thương đúng là không nhẹ.
Lục Minh không để ý đến Niếp Thanh Lam và Giai Giai ở phía sau, cúi người ôm lấy Cảnh Hàn.
Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên giường, không nói gì mà dùng tay xé áo nàng ra. Cảnh Hàn cũng không phản kháng, nàng chỉ dùng tay trái che ngực, tùy ý để Lục Minh xé áo mình. Bên trong nàng không mặc áo lót, xoẹt một tiếng, áo đen bị xé ra, lộ ra thân thể trắng muốt và tấm lưng ngọc mềm mại. Phía trước nàng đà dùng tay che bộ ngực cao vút, một phần áo còn lại và tay nàng che nên chỉ có thể nhìn thấy một chút gờ cong tuyệt vời đó.
Vai của Cảnh Hàn cũng cực kỳ đẹp, quả thực là tạo hóa trời sinh, kết hợp với chiếc cổ nhỏ như thiên nga, tuyệt đối là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất trên thế gian.
Nhìn xuống dưới, eo lưng ngọc của nàng thon nhỏ, càng làm cho người ta phải khó thở. Ngay cả Niếp Thanh Lam và Giai Giai là phụ nữ mà không nhịn được thở dài, mặc dù các nàng cũng tự tin về vóc dáng của mình, nhưng nhìn thấy cái eo thon nhỏ nhắn và vóc người ‘ma quỷ’ của Cảnh Hàn, không nhịn được có chút hâm mộ. Mỹ nhân lạnh lùng này quả là có một cái eo quá đẹp.
“Giai Giai em đi lấy nước tới đây. Tiểu Diệp cầm túi châm đến đây, còn Thanh Lam em đi lấy cái tháp ngọc tới cho anh”.
Lục Minh một khi cứu người hoặc gặp chuyện nghiêm túc, sẽ tiến vào trạng thái vong ngã, tập trung cao độ.
Ba nàng nghe thế cũng vội vàng làm theo lời hắn.
Mặc dù bình thường các nàng cũng âm thầm cạnh tranh, nhưng lúc quan trọng lại vô cùng ăn ý. Dù sao mọi người đều vì người đàn ông này mới cùng ở đây, không nghe hắn thì còn nghe ai.
Cảnh Hàn trong lòng rất cảm động, nhưng nàng là người không dễ biểu đạt tâm tình và tâm sự nên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn vẫn có vẻ rất lạnh lùng.
Chẳng qua trong đôi mi mắt kia đã hơi có một chút nước, hòa tan đi vẻ băng lạnh.
Lục Minh cởi bỏ băng vải, phát hiện bả vai nàng có một vết thương nhìn như sắp khép miệng, nhìn như là bị đạn bắn. Hắn vội từ tay của Tiểu Diệp, rút ra một cây ngân châm, nhẹ nhàng đâm vào, dẫn máu đọng ở vết thương ra ngoài, một bên bảo Chúc Tiểu Diệp châm cứu huyệt vị phía sau lưng Cảnh Hàn, một bên hắn truyền vào vết thương của Cảnh Hàn một luồng tiên thiên chân khí.
Nếu như đổi lại là người bình thường, làm như vậy hiệu quả sẽ rất tốt, khẳng định vết thương sẽ nhanh chóng khép lại.
Nhưng nếu tùy tiện truyền tiên thiên chân khí vào thân thể Cảnh Hàn và Chúc Tiểu Diệp có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng, đó là do trong cơ thể các nàng có hàn khí và tử khí cắn trả.
“Đưa nước cho anh, mau lên! Tháp ngọc thì đặt dưới chân anh, chờ một lát mọi người đừng ai nói chuyện gì, cũng đừng nhúc nhích!” Lục Minh cảm thấy hàn khí trong cơ thể Cảnh Hàn đang cắn trả, không nhịn được rùng mình một cái, bởi vì đã từng có kinh nghiệm, hắn nhanh chóng đem luồng hàn khí dẫn ra hướng xa khỏi tay, rồi một tay đưa vào chậu nước của Giai Giai mới bê đến.
“…” Phía sau ba nàng kinh ngạc nhìn thấy, chậu nước bỗng nhiên tỏa ra rất nhiều hàn khí, có dấu hiệu sắp đóng băng, quả là phi thường đáng sợ.
“Đừng, đừng động đến em, vết thương sẽ chóng khỏi thôi mà!” Cảnh Hàn không dám động, sợ sẽ tổn thương đến Lục Minh đang cứu mình. Nàng trong lòng có cảm giác muốn khóc, nhỏ giọng cầu khẩn nói: “Không sao đâu, rồi sẽ tốt thôi, anh dừng lại đi, được không?”
“Em đừng cử động, anh biết nên làm thế nào!” Lục Minh phun ra luồng khí lạnh màu trắng, hàm răng lập cập ra lệnh: “Ai cũng không được phép cử động!”
“Bọn em sẽ không động, anh cẩn thận một chút!” Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn trước đã xem qua cảnh Lục Minh suýt nữa bị đóng thành người băng, nàng khóc lóc nói một câu, rồi giữ lấy Giai Giai, sợ cô gái nhỏ này không nhịn được lao lên ôm lấy Lục Minh, sẽ bị hàn khí trên người hắn làm bị thương. Chúc Tiểu Diệp nhắm mắt lại, hai tay mô phỏng giống ‘Thiên thủ minh tâm độ kiếp thuật’, chậm rãi đưa các cây châm cho Lục Minh, tận lực trợ giúp hắn, nhưng tốc độ của nàng lại chậm, hoàn toàn không giống động tác liên tục liền lạc khi thi triển ‘Thiên thủ minh tâm độ kiếp thuật’.
Lục Minh nhất tâm đa dụng, vừa cố nén hàn khí cắn trả, một bên đồng thời vận chuyển chân khí, tay kia dẫn hàn khí vào trong chậu nước, hai chân hấp thu năng lượng tháp ngọc để tăng cường năng lượng cho mình.
Loại thí nghiệm này, cũng là lần đầu tiên hắn tự khiêu chiến chính mình.
Biết rõ giúp Cảnh Hàn vận chuyển chân khí là rất nguy hiểm, lại không tiến vào trạng thái huyền diệu thần kỳ, chính mình làm sao để đối phó đây.
Hắn có thể tại thời gian ngắn nhất nghĩ ra được biện pháp, đó là phương pháp trị liệu ‘nhất tâm đa dụng’. Trước đó, Lục Minh còn không biết chính mình có loại bản lĩnh này, chẳng qua hắn cảm giác mình có thể làm được, to gan liều thử một lần, quả nhiên hiệu quả không tệ. Cảnh Hàn trong mắt đã sớm mọng nước, trong nháy mắt có một giọt nước mắt như pha lê nhỏ rơi xuống, tốc độ rất nhanh, không ai nhìn thấy, nhưng trên quần nàng có một vết nhỏ lệ ngân, không tiếng động mà nói hết tâm tình của chủ nhân.
“Tốt, tốt. Tiểu Diệp giúp tôi lấy châm ra, mấy cô đứng xa ra một chút, tôi phải đi tắm rửa, người nào cũng không cho phép đi theo…” Lục Minh trên mặt có một lớp sương bạc, hắn cảm thấy bả vai Cảnh Hàn đã có chuyển biến tốt đẹp, vội vàng thu tay lại.
“Nhanh lên một chút…” Cảnh Hàn là người tiến lên đầu tiên, mở cửa phòng tắm của mình, để Lục Minh đi vào.
Chúc Tiểu Diệp kinh ngạc nhìn ngân châm trong túi châm, chúng nó vốn đâm vào lưng của Lục Minh, bây giờ toàn bộ đều đóng băng, từ đó có thể thấy hồi nãy hắn phải chịu cái lạnh đáng sợ đến thế nào. Giai Giai… cô gái nhỏ này sớm đã rơi lệ đầy mặt, nàng không dám khóc thành tiếng, vừa thấy Lục Minh nhảy vào phòng tắm, cũng muốn vào theo nhưng bị Niếp Thanh Lam giữ lại.
Niếp Thanh Lam biết Giai Giai chỉ là cô gái bình thường, không biết võ, một khi lại gần Lục Minh bây giờ chắc chắn sẽ bị hàn khí làm bị thương, vội vàng giao cho nàng một nhiệm vụ: “Cô quay về phòng anh ấy, đem chăn mền ôm lại đây, tôi cũng sẽ ôm lại đây, anh ấy không sao đâu, đi nhanh đi!”
Giai Giai chùi nước mắt, đi ra ngoài.
Chúc Tiểu Diệp nhưng vẫn đứng tại chỗ, hai tay vẫn làm động tác của ‘Thiên thủ minh tâm độ kiếp thuật’, dường như đang ngộ ra gì đó. Cho đến khi Giai Giai ôm đống chăn nệm tới cửa thì bị té ngã, mới giật mình như tỉnh mộng vội vàng đi tới đỡ nàng dậy.
Trong phòng tắm, Lục Minh ngồi trong bồn tắm, lấy tiên thiên chân khí chậm rãi xua tan hàn khí. Cảnh Hàn cùng Niếp Thanh Lam vội vàng chuẩn bị nước nóng cho hắn, vô cùng bận rộn.
Mãi đến khi nhìn thấy sắc mặt của Lục Minh dần khôi phục bình thường, trên người đầy khí màu trắng, Cảnh Hàn mới giật mình nhớ ra ngực mình nãy giờ không che, hai tòa ‘tuyết ngọc thánh nữ phong’ hoàn toàn lộ ra, thấy cả hai cái núm đỏ thắm . Nàng trong lòng xấu hổ, vội lấy tay che lại, nhưng không rời đi, vẫn ở bên cạnh Lục Minh. Niếp Thanh Lam cười cười, một bên dùng nước nóng vẩy lên Lục Minh, một bên vứt cho Cảnh Hàn một cái khăn lông.
“Lục Minh không sao chứ?” Giai Giai ôm chăn mền đứng chờ ở cửa, nàng mặt đẫm lệ như hoa đào gập mưa, khổ sở đáng thương, thần sắc vẫn còn bàng hoàng.
“Không việc gì. Anh ấy quả là tên ngốc, cứ người khác gặp chuyện không may là anh ấy liều mình cứu giúp. Bất kể là Cảnh Hàn, tôi, cô hay là Tiểu Diệp… Hồi sáng, Hạ Linh gặp chuyện không may, anh ấy cũng vội vàng đi ngay. Chúng ta phải tin tưởng anh ấy, Giai Giai đừng sợ” Niếp Thanh Lam cảm giác được chính mình cần phải đứng ra an ủi Giai Giai đang kinh hoảng, mặc dù trong lòng nàng cũng rất muốn được người khác an ủi một chút.
“Tôi, tôi không sợ, tôi tin tưởng anh ấy” Giai Giai nhớ lại lúc Hoắc Vấn Dung gặp chuyện không may, Lục Minh cũng không để ý mà cứu giúp, ở cao ốc Ngân Phong, hắn cũng cố hết sức để cứu Hạ Linh.
Nàng trong lòng kích động, nhớ lại ngày ấy hắn mang theo mình bò sát dọc ống thông gió…
Lúc đó, mình hoàn toàn tin tưởng hắn, tin từ tận đáy lòng, cho dù xung quanh là vô số tội phạm hung ác, vậy mà không hề sợ hãi chút nào. Nhớ kỹ lại, hắn đã từng khen mình rất dũng cảm… Giai Giai dường như nghĩ thông suốt, dùng sức gật đầu: “Anh ấy sẽ không sao, tôi tin tưởng anh ấy. Tiểu Diệp, cô ôm chăn mền đi, tôi đi chuẩn bị trà nóng!”
Nhìn thấy Giai Giai chạy như bay ra ngoài, Niếp Thanh Lam có chút ngạc nhiên, nàng tưởng rằng Giai Giai có khi phải khóc cả đêm, không ngờ mới an ủi vài câu nàng ta đã trấn tĩnh lại được.
Cô gái nhỏ này quả là không tầm thường, bảo sao hắn lại yêu thích như vậy.
Lục Minh sau khi trừ hết hàn khí, phát hiện mình trong họa được phúc, tiên thiên chân khí sau khi giúp Cảnh Hàn trị liệu vết thương, phải chống lại hàn khí giờ đã có tiến bộ rất lớn.
Đương nhiên cũng có cả phần của việc hấp thu năng lượng của tháp ngọc.
Chẳng qua quan trọng nhất là thi triển trạng thái ‘nhất tâm đa dụng’ có chút lĩnh ngộ, làm cho Lục Minh cảm giác được mình có tiến bộ không nhỏ, tự tin cùng dũng khí tăng lên, tâm cảnh có biến hóa, dẫn tới cảnh giới được đề thăng. Hắn cảm thấy mình chỉ cách Đồng tử công tầng thứ mười một khoảng cách cực nhỏ, bất cứ lúc nào đều có thể đột phá. Cái loại cảm giác này vô cùng thoải mái, giống như vừa đấu xong một trận bóng rổ, toàn thân sung mãn cảm giác thoải mái, chỉ kém một chút xíu nữa thôi là chính thức đột phá.
Nếu như không phải sợ bốn nàng lo lắng phản đối, Lục Minh còn muốn tiếp tục dùng ‘Nhất tâm đa dụng’ trị liệu hết cho Cảnh Hàn, thử xem có thể đột phá Đồng tử công tầng mười hay không.
Bây giờ hắn không có cách nào mở miệng, giờ hắn như một ông chủ lớn vậy, có Niếp Thanh Lam cùng Cảnh Hàn, còn có Giai Giai vội vàng cởi quần áo ướt cho hắn, Chúc Tiểu Diệp thì ôm chăn mền đứng chờ ngoài cửa, đôi mắt to vốn như tinh linh mơ hồ thấy có chút tán thưởng.
“Ngủ! Anh đừng nghĩ gì nữa, ngoan nằm ngủ đi, có gì mai hãy nói!” Niếp Thanh Lam vội đỡ Lục Minh ra giường của Cảnh Hàn nằm xuống, mà Cảnh Hàn cũng không hề phản đối.
“Uống một ngụm trà cho nóng người đi!” Giai Giai có chút đỏ mặt, bởi vừa rồi có Niếp Thanh Lam mới dám to gan cởi quần lót ướt của Lục Minh, nàng nhìn thấy ‘quái vật’ to lớn phía dưới của hắn mà giật mình, nhưng cũng có chút… vui vui, vì bí mật của hắn đã bị mình thấy, sau này quan hệ giữa mình với hắn sẽ càng thêm thân cận.
Thật ra, trừ cô gái nhỏ này, ba nàng Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam, Chúc Tiểu Diệp đều đã sớm nhìn rồi.
Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam không nói, đã từng nhìn trước đây lâu rồi. Còn Chúc Tiểu Diệp thì thấy nhiều nhất, gần như mỗi lần châm cứu đều lột sạch quần áo của hắn, đối với thân thể hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Lúc đó, các nàng cũng không thấy gì, nhưng nghĩ lại, các nàng đều âm thầm đỏ mặt.
“Gối thơm quá.Lục Minh tinh thần thoải mái, rất nhanh thiếp đi.
Bốn nàng vẫn đứng ở đầu giường, không ai chịu rời đi trước.
Tất cả còn muốn ở lại với hắn thêm lúc nữa. Đương nhiên cả bốn người đều ở lại cũng được, nhưng các nàng trong lòng chỉ muốn một mình mình ở lại với hắn…
“Chúng ta chơi đoán quyền đi!” Niếp Thanh Lam thấy vậy bèn đưa ra biện pháp giải quyết tình huống xấu hổ hiện tại.