Sống Chung Với Mẹ Chồng

Chương 23: Bà mẹ chồng điên khùng



Xuân qua hè tới, thời gian trôi nhanh như một cơn gió lọt qua khe cửa. Hy
Lôi cũng như đa số các cô gái đơn thân khác, vẻ ngoài thì bình thản
nhưng trong lòng thì như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, ngày nào cũng
bận rộn biên tập, viết bản thảo, cuối tuần đi leo núi, có lúc thì đi
thăm Mai Lạc và Đóa Đóa, ngày tháng trôi qua êm ả. Các đồng nghiệp cùng
tòa soạn rất lâu sau đó mới biết chuyện Hy Lôi ly hôn, họ cũng bắt đầu
nhiệt tình giúp cô giới thiệu bạn trai, Hy Lôi đều khéo léo từ chối, tạm thời cô vẫn không muốn có bất cứ người nào hoặc việc gì phá hỏng mặt hồ đang phẳng lặng trong cô.

Quân Quân và Phó Hinh Doãn sau khi tốt nghiệp thì tìm được việc làm ở
thành phố B, ở lại bên cha mẹ và nhanh chóng cử hành hôn lễ. Hy Lôi quay về dự đám cưới em trai, nhìn họ hạnh phúc, tự trong thâm tâm mình, cô
cũng thấy ngưỡng mộ họ, một tình yêu trong sáng, hai đứa trẻ cũng trong
sáng, vào thời đại vật chất đi trước mọi thứ này thì những người như họ
đã không còn nhiều nữa.

Có lúc nhìn Mai Lạc bế Đóa Đóa, Hy Lôi cũng nảy sinh lòng ngưỡng mộ.
Đóa Đóa đã biết gọi mấy tiếng “bố, mẹ” rồi, nhìn thấy Hy Lôi, lúc nào nó cũng toét miệng ra cười. Ngoại trừ việc có một bà mẹ chồng hay cằn nhằn thì cuộc sống của Mai Lạc đã không còn gì thiếu thốn nữa.

Hôm nay, làm xong công việc của cả ngày, Hy Lôi tắt điện thoại, đang
định ra về thì nhận được điện thoại của Tùng Phi. Nếu Mai Lạc có chuyện
gì đó thì đều đích thân gọi điện cho Hy Lôi, lần này là Tùng Phi gọi
tới, Hy Lôi bắt máy, có một dự cảm không lành dâng lên trong tim.

Giọng nói của anh có vẻ gì đó thấp thỏm, bất an:

– Hy Lôi, em mau tới đây, xảy ra chuyện rồi, em trông Mai Lạc giúp anh.

– Sao thế?

– Xảy ra chuyện rồi, đứa bé mất tích rồi, hôm nay mẹ anh ra ngoài mua
thức ăn, về nhà thì không thấy đứa bé đâu nữa. Giờ Mai Lạc đang khóc dữ
lắm, như phát điên lên rồi. Chẳng nói rõ được câu nào cả. Em mau tới
đây! Anh báo cảnh sát rồi, người ta đang lấy lời khai, lát nữa sẽ đi tìm con, em mau tới đây.

Cúp điện thoại, Hy Lôi không nghĩ ngợi gì, lao thẳng xuống cầu thang,
trong lòng thầm cầu nguyện: cầu trời phù hộ cho không có việc gì xảy ra, đứa trẻ không sao, Mai Lạc cũng không sao.

Buổi chiều, không biết trời đổ mưa to từ lúc này, trời đã tối sầm lại,
dòng xe cộ đi lại như mắc cửi trên đường, chiếc taxi nào đi qua cũng vội vội vàng vàng, không cái nào dừng lại. Buổi sáng ra đường không biết là trời sẽ mưa nên không mang ô theo, cũng chẳng có áo khoác, chỉ mặc một
cái váy liền, Hy Lôi run lập cập trong mưa, một cơn gió lạnh buốt thổi
tới, cái lạnh từ trong tim cô tỏa ra. Lạnh!

2.

Liêu Phàm lặng lẽ ngồi chờ, cô gái mà anh đang chờ đến muộn.

Cô gái đó có mái tóc dài, xoăn, váy chấm gối, gương mặt ưa nhìn, trang
điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế, có vẻ sang trọng và có khí chất. Sau khi
ngồi xuống chỗ của mình, cô thoải mái giới thiệu về bản thân:

– Tôi tên là Lưu Di Quân, làm việc ở công ty x x, năm nay 29 tuổi.

Liêu Phàm mỉm cười nghe cô nói xong bèn hỏi:

– Cô uống gì? – Đây là đối tượng mà người mẹ ở tận nước ngoài nhờ bạn
giới thiệu cho anh, lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên không thể coi
thường.

Hai người gọi món, Liêu Phàm còn chưa nói gì, cô gái đã mở miệng:

– Tôi nói thẳng nhé! Chúng ta đều đã là người trưởng thành cả rồi, cũng cùng chung một mục tiêu nên mới ngồi ở đây, tôi không thấy ác cảm với
việc đi coi mắt để giải quyết chuyện hôn nhân đại sự, trực tiếp như vậy
sẽ giảm bớt được nhiều phiền phức sau này. Không cần phải như hồi trẻ,
yêu nhau, chơi những trò lãng mạn, đến khi kết hôn hai bên lại không thể đối mặt với hiện thực rồi nảy sinh mâu thuẫn.

– Đúng, tôi rất tán thành. – Trong lòng Liêu Phàm dấy lên một tia hy
vọng, có thể lần này sẽ không phải thất vọng ra về nữa, ít nhất thì đây
cũng là một cô gái nhanh nhẹn, thẳng thắn và đơn giản.

– Vậy tôi nói thẳng nhé! Chúng ta nên nêu thẳng ra điều kiện của mình
và hy vọng về đối phương, hai bên cùng cân nhắc xem, nếu cảm thấy được
thì tiếp tục qua lại, nếu không được thì cũng không làm lãng phí thời
gian của đôi bên.

Liêu Phàm càng thấy có hứng thú:

– Ồ! Cũng không tồi, vậy cô nói đi, cô muốn tìm hiểu điều gì?

Cô gái đỏ mặt, nói:

– Người giới thiệu chỉ nói anh có sự nghiệp thành công, có nhà có xe.
Vậy thì anh ở nhà gì, đi xe gì? Yêu cầu của tôi là, ít nhất cũng phải ở
nhà rộng 5 phòng, xe ít nhất cũng phải từ 200 nghìn trở lên.

Cô gái nói xong, Liêu Phàm nhìn ra cửa sổ rồi cười.

– Anh cười cái gì? Anh có thể không có, nhưng anh không thể mỉa mai suy nghĩ của tôi, chẳng nhẽ đàn bà không nên có yêu cầu về phương diện kinh tế với đàn ông sao?

Dừng lại vài giây, Liêu Phàm nghiêm mặt đáp:

– Thưa cô Lưu Di Quân, tôi nghĩ tôi thực sự không phù hợp với yêu cầu của cô.

Cô gái có vẻ thất vọng, nhưng vẫn không cam tâm:

– Thực ra cũng không phải tuyệt đối là thế, còn xem người thế nào đã.

Liêu Phàm lại cười:

– Tôi thấy tôi nên đổi căn biệt thự của mình thành ngôi nhà chung cư
với 5 phòng và đổi cái xe 1 triệu của tôi thành xe 200 nghìn thì mới phù hợp với yêu cầu của cô.

Cô gái vừa nghe vậy, trong lòng đã chuyển lo thành mừng, cười tươi như
hoa, nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng, đang định chuyển chủ đề thì Liêu
Phàm đã đứng lên chuẩn bị rời đi:

– Xin lỗi, tôi còn có chút việc, đi trước đây.

Cô gái hơi bối rối:

– Này! Anh như thế là ý gì?

Trước khi đi, Liêu Phàm còn nói một hơi:

– Thực ra tôi thực sự không phản đối việc phụ nữ có một vài yêu cầu với điều kiện kinh tế của người đàn ông, nhưng hoàn toàn có thể tự mình
quan sát, và rất dễ để quan sát ra, này, xe tôi để ngay bên ngoài. Không cần thiết lần đầu tiên gặp mặt đã nói ra như thế!

Nói xong anh thanh toán tiền, để lại một mình cô gái ngượng ngùng ngồi ở nơi đó.

Từ quán đi ra, không biết trời mưa từ lúc nào, ngồi trong xe, hút một
điếu thuốc, trong lòng anh không thể bình tĩnh lại nữa. Thời tiết này,
tình cảnh này khiến người ta dở khóc dở cười. Liêu Phàm nhớ lại Diệp Hy
Lôi, cái cô gái đã từng bước chân vào cuộc đời anh rồi bỗng dưng mất
tích ấy, không biết giờ đây đang làm gì?

Bỗng dưng anh có một ham muốn. Liêu Phàm xuống xe, mua toàn bộ tạp chí
phụ nữ của một sạp báo ven đường, lòng nóng như lửa đốt, anh giở xem
từng quyển, cuối cùng ở trang bìa của một tạp chí cũng nhìn thấy cái tên của biên tập, cái tên quen thuộc, Diệp Hy Lôi. Sau đó anh lại tìm được
địa chỉ của tờ tạp chí đó. Giây phút đó, niềm vui trong tim anh không
khác gì chàng thiếu niên đang chìm đắm trong mối tình đầu, anh đạp
phanh, lái nhanh về phía cơ quan của Hy Lôi.

3.

Hy Lôi đứng dưới lầu, chờ đến nửa tiếng đồng hồ mà không đón được chiếc taxi nào. Từ đằng xa lại có một chiếc taxi trờ tới, cô bất chấp tất cả, lao ra, giang rộng tay, lúc này một chiếc xe màu đen cũng lao tới,
chiếc xe dừng gấp lại, Hy Lôi không tránh kịp, ngã ngay trước xe.

Chàng trai xuống xe, Hy Lôi nhìn cái là nhận ngay ra anh, hơi kinh ngạc:

– Tình cờ quá, gặp anh ở đây. Xin lỗi, tôi quay về bị mất điện thoại, sau đó lại đổi số khác nên…

Lần này cô không quên anh. Anh đưa tay ra đỡ cô dậy, anh không nói mình tới đây để tìm cô, cũng nói:

– Đúng thế! Tình cờ quá. Cô đi đâu vậy, để tôi đưa đi.

Hy Lôi đang nóng ruột, chẳng nghĩ ngợi gì, ngồi ngay vào xe của anh:

– Làm phiền anh, đưa tôi tới nhà một người bạn, nhanh lên. – Hy Lôi nói địa chỉ nhà Mai Lạc. Liêu Phàm không nói lời nào, lái xe đi về phía
trước. Nhìn cô gái yếu ớt như cô bôn ba một mình trong mưa gió, cảm giác thương yêu và đau lòng lại dâng kín hồn anh.

*

* *

Căn nhà của Mai Lạc hiện rõ sự lộn xộn và thê thảm, cảnh sát đang lấy
lời khai tại hiện trường, bà lão không biết là buồn hay tự trách, thái
độ khác hẳn. Mai Lạc thì như người mất hồn, gào thét điên loạn rồi nói
với mẹ chồng:

– Bà trông con thế nào hả, nhà nhiều thức ăn thế rồi bà còn đi mua làm
gì? Vứt đứa bé ở nhà một mình, bà có dã tâm gì hả? Bà là đồ phù thủy, bà không muốn tôi sống hạnh phúc. Bà trả con cho tôi, nếu con tôi mà không tìm thấy thì bà đừng hòng sống được với tôi. – Tùng Phi vừa lo vừa tức, kéo Mai Lạc ra, cũng chẳng biết làm thế nào, hàng xóm tụ tập quanh cửa, những lời bàn tán xôn xao vang lên, có người đang nghe cảnh sát thẩm
vấn, cả căn nhà cứ loạn hết cả lên.

Hy Lôi đau lòng ôm Mai Lạc vào lòng, Mai Lạc khóc lớn:

– Hy Lôi, Đóa Đóa mất rồi, không tìm thấy nữa rồi, nếu không tìm thấy con thì tớ không sống nữa.

Hy Lôi kéo Mai Lạc vào phòng ngủ, Liêu Phàm nãy giờ vẫn im lặng đi
theo, giờ cũng vào cùng, chu đáo đưa một cái khăn giấy. Hy Lôi nhận tấm
khăn giấy, lau nước mắt cho Mai Lạc rồi nói với Liêu Phàm:

– Xin lỗi, gặp phải chuyện này, làm lỡ thời gian của anh.

– Không sao đâu. Không biết tôi có giúp được việc gì không? – Liêu Phàm hỏi.

Hy Lôi bất lực lắc đầu, đối diện với sự việc bất ngờ này, cô cũng không biết phải làm thế nào, nói:

– Tất cả đều chỉ hy vọng vào cảnh sát thôi.

Bên ngoài đã ghi chép xong các lời khai, cảnh sát đã liên kết điều tra
vụ án này với các vụ án bắt cóc trẻ con thời gian gần đây, nghi ngờ đây
là hành vi của một đường dây bắt cóc và buôn bán trẻ em, đã yêu cầu các
lực lượng cảnh sát điều tra ở các bến xe và bến tàu lớn. Tùng Phi cũng
theo cảnh sát tới hiện trường. Bà lão im lặng không nói lời nào, ôm
trong lòng hy vọng mong manh, dùng cái cách cổ xưa và ngốc nghếch nhất
là đi ra đường hỏi người qua lại, tìm kiếm trong mù quáng.

Mai Lạc cũng muốn tự mình đi tìm con nhưng bị Hy Lôi ngăn lại:

– Cậu đừng gây rối thêm nữa, nếu thực sự bị bọn chúng bắt cóc thì chúng có bế con ra trước mặt cậu không? Tin vào cảnh sát, họ sẽ xử lý tốt
việc này, yên tâm đi, đứa trẻ không sao đâu, chắc chắn nó sẽ bình an
quay về, cậu chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà chờ thôi. Chờ tin tức tốt!

Nước mắt của Mai Lạc lại lã chã rơi ra:

– Nó còn nhỏ như thế, hai, ba tiếng đồng hồ phải bú một lần, không biết giờ đã được cho ăn chưa, nó mà đi tiểu ướt tã sẽ khóc nữa, không biết
bọn chúng có biết chăm sóc trẻ con không? Làm thế nào bây giờ? Bọn xấu
xa đó bắt cóc trẻ con để mang bán sao? Đóa Đóa của tớ có bị chúng bán đi không?

– Không đâu, không đâu, sẽ tìm thấy ngay thôi, không làm sao đâu, bọn
người xấu đó sắp bị cảnh sát tóm được rồi. – Hy Lôi nói những câu an ủi
Mai Lạc, nhưng bản thân cô cũng cảm thấy không chắc chắn.

Liêu Phàm trầm tư một lát rồi nói:

– Tôi ra ngoài một lát.

Hy Lôi ngượng ngùng nói:

– Nếu anh có việc gì thì cứ đi trước đi, xin lỗi anh nhé!

– Không, tôi chỉ ra ngoài chút thôi, xem mua cái gì đó về ăn, các cô từ chiều tới giờ vẫn chưa ăn gì phải không?

Mai Lạc tâm trạng đã hơi ổn định một chút, lúc này mới để ý tới người đàn ông bên cạnh Hy Lôi, mệt mỏi hỏi:

– Vị này là ai thế, bạn trai mới của cậu à?

Hy Lôi vội vàng phủ nhận:

– Không phải, chỉ là bạn bình thường thôi.

Mai Lạc phẩy tay:

– Giờ tôi chẳng còn tâm trạng ăn gì nữa. Anh đưa cô ấy đi ăn gì đi!

– Tớ cũng không muốn ăn.

Liêu Phàm không nghe lời hai người, nói:

– Gặp chuyện lớn đến đâu thì cũng không thể không ăn cơm được. Có thể
lát nữa sẽ có tin tốt rồi. – Sau đó anh đi thẳng ra ngoài.

Không lâu sau, Liêu Phàm quay về, trên tay là một túi thức ăn và cơm hộp, sau đó vào phòng bếp lấy dụng cụ bày thức ăn ra.

Mai Lạc vẫn còn khóc rấm rứt, chẳng có chút cảm giác ngon miệng gì. Liêu Phàm nói:

– Tôi vừa gọi điện cho mấy người bạn làm ở bến tàu với sân bay rồi, nhờ họ điều tra giúp xem có người nào đáng nghi bế trẻ con hay không, tôi
nghĩ chắc chắn họ cũng sẽ làm hết sức.

Nghe những lời Liêu Phàm nói, Mai Lạc dường như nhìn thấy chút tia sáng le lói trong tuyệt vọng, tâm trạng được an ủi hơn rất nhiều, nhìn thấy
đồ ăn ngon mới cảm thấy mình cũng hơi đói rồi.

– Cảm ơn anh. – Mai Lạc nói. Cô nhận đôi đũa Liêu Phàm đưa cho.

– Anh cũng ăn chút gì đi!

Hy Lôi nhìn những món ăn trước mắt. Nước quả, canh, trứng sốt, cơm tẻ.
Mặc dù là mua vội nhưng món nào trông cũng ngon mắt. Cô bất giác thầm
khen ngợi sự chu đáo của Liêu Phàm.

Ăn cơm xong thì điện thoại của Liêu Phàm đổ chuông, thì ra bạn ở bến
tàu gọi tới, họ thực sự gặp một người hành tung đáng nghi ôm theo một
đứa trẻ, bây giờ người bạn đó đang phối hợp với cảnh sát để điều tra!

Một cảm giác hân hoan và niềm cảm kích dâng lên trong lòng Mai Lạc, cô vui lắm, liên tục cảm ơn Liêu Phàm:

– Cảm ơn, cảm ơn anh! – Trước nay vốn không tin vào Phật, nhưng giờ cô
chắp hai bàn tay lại, lẩm bẩm cầu nguyện, – Ông trời phù hộ, phù hộ cho
Đóa Đóa của con không sao.

Ba người lại ôm hy vọng chờ đợi, một lúc sau bạn Liêu Phàm lại gọi điện thoại tới, mang theo một tin tức khiến người ta thất vọng. Người đáng
nghi đó là một ông bố trẻ không biết trông con, anh ta nói Tùng Phi cũng đã kiểm tra rồi, không phải là Đóa Đóa.

Liêu Phàm bất lực và ăn năn, thở dài.

Ngọn lửa hy vọng vừa nhen nhóm giờ lại tắt ngúm. Mai Lạc ngồi trên giường, muốn khóc mà chẳng còn nước mắt.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Ba người đều im lặng. Mai Lạc
ban đầu thì phẫn nộ, sau đó là hy vọng, thất vọng, cuối cùng là tuyệt
vọng, ngồi lặng lẽ như một khúc gỗ.

Rất muộn bà mẹ chồng mới về, một mình bà lặng lẽ đi vào căn phòng nhỏ
bên cạnh. Một lúc sau Tùng Phi cũng về, dáng vẻ rất mệt mỏi, ngồi trên
salon của phòng khách, hút thuốc liên tục.

Hy Lôi quyết định ở lại với Mai Lạc, rất muộn rồi nên Liêu Phàm cáo từ ra về. Hy Lôi đưa anh xuống lầu.

– Hôm nay xảy ra chuyện này làm lỡ thời gian của anh, tôi xin lỗi!

– Không sao, chỉ cần tìm được đứa bé là được. Cô nhớ khuyên nhủ cô ấy nhé.

– Tạm biệt!

– Tạm biệt!

Hàng ngàn hàng vạn lời nói nhưng cuối cùng chỉ còn lại từ “tạm biệt”.
Đối diện với tình cảnh này, Liêu Phàm đành phải tạm quên những lời mình
muốn nói, nhìn Hy Lôi quay người đi lên. Chỉ có điều nó một lần nữa
chứng minh ánh mắt của anh không nhìn nhầm, sự rung động của anh là xứng đáng, một cô gái thực lòng lo lắng cho bạn bè thế này rất đáng để anh
yêu. Anh chỉ hy vọng chuyện của đứa bé sớm có kết quả như mong muốn, Hy
Lôi sớm bình tâm lại, để nghe anh kể câu chuyện về sự tương phùng.

4.

Cả người Mai Lạc như bị hút kiệt sinh lực, cô thực sự đã sụp đổ, khóc
khản cả tiếng, cơm nước không ăn, Hy Lôi ngày nào cũng ở cạnh cô, an ủi
cô, nghĩ tới việc không biết Mai Đóa đang ở nơi nào là lại cùng bạn rơi
lệ.

Mẹ chồng cũng cảm thấy tự trách bản thân mình, thái độ thay đổi hẳn,
lúc nào cũng nhỏ nhẹ với Mai Lạc, Mai Lạc giống như một người đàn bà
đanh đá, mắng chửi bà không tiếc lời, bà cũng không nói lại, chỉ lẳng
lặng làm việc nhà, nấu sẵn cơm nước, mang tận vào phòng cho Mai Lạc,
thận trọng nhìn sắc mặt của cô rồi nói:

– Ăn chút cơm đi!

Trong lòng Hy Lôi cũng cảm thấy bà lão vô ý làm mất cháu là không đúng, nhưng nhìn dáng vẻ khép nép, tự trách của bà lúc này, cô lại thấy đáng
thương, thế là cũng đẩy đẩy Mai Lạc:

– Ăn chút đi! Bác gái nấu món mà cậu thích đấy.

Mai Lạc nãy giờ vẫn im lặng, nay hét lên, giơ tay hất đổ mâm cơm:

– Tôi không ăn cơm bà nấu. Bà là phù thủy, muốn hại chết tôi, muốn đầu
độc tôi phải không? – Nói rồi cô đứng lên định nhào về phía bà.

Hy Lôi cảm thấy trạng thái thần kinh của Mai Lạc đã gần tới ngưỡng sụp
đổ và phát điên, bèn vội vàng kéo cô lại. Bà lão không nói lời nào, lặng lẽ thu dọn đống đồ vương vãi khắp nơi và mảnh bát vỡ, đi ra ngoài.

Ngày trước khi giữa mẹ chồng con dâu xảy ra tranh chấp hay cãi vã, Tùng Phi đều trách Mai Lạc vài câu, bắt cô phải nhường nhịn bà, đừng làm mẹ
anh nổi giận. Sau khi đứa bé mất tích, cho dù Mai Lạc mắng chửi bà lão
thế nào, Tùng Phi nghe thấy cũng chỉ biết thở dài.

Thi thoảng Liêu Phàm lại gọi điện tới hỏi thăm, Hy Lôi chỉ có thể nói
với anh là không có tiến triển gì, tung tích của đứa trẻ vẫn không thấy
đâu, Liêu Phàm muốn hẹn gặp cô, nhưng thấy Hy Lôi có vẻ không có tinh
thần gì nên đành thôi.

Thời gian trôi nhanh, một tháng trôi qua từ lúc nào không biết, trong
lòng mọi người đều hiểu rõ, nếu để lỡ mấy ngày đầu tiên, thời gian càng
dài thì hy vọng tìm thấy đứa bé càng mong manh, nếu bị bán tới một nơi
xa xôi nào đó thì giống như mò kim đáy biển, hầu như không thể nào tìm
về được nữa.

Hy Lôi cũng nhờ những người bạn làm báo của mình giúp đỡ, đăng lên báo
ngày và vãn báo một tin tìm người, gắn kèm với bức ảnh Đóa Đoa khi được 3 tháng, trên bức ảnh đó, Đóa Đóa nở nụ cười ngọt ngào, ai nhìn thấy cũng phải xót xa. Gương mặt trẻ con không giống người lớn, không dễ nhận ra. Hy Lôi cũng chỉ đành nghe theo số phận.

Bên cảnh sát lưu lại mẫu DNA của Mai Lạc và Tùng Phi, mỗi khi phá được
một vụ án bắt cóc và buôn bán trẻ em nào đó, cứu được những đứa trẻ có
đặc điểm tương đồng là lại thông báo cho họ đến nhận, nhưng lần nào cũng đành thất vọng ra về.

Thời gian lâu dần, Hy Lôi đành phải dùng lời lẽ khác an ủi Mai Lạc:

– Nếu thực sự bị bán rồi thì cậu nghĩ đi, nhà nào mua con chắc chắn là
vì không sinh được con cái, chắc chắn sẽ đối xử tốt với nó, chỉ cần nó
khỏe mạnh thì sẽ này vẫn còn cơ hội, đúng không?

Tinh thần của Mai Lạc đã không còn được như trước kia, đã lâu lắm rồi
cô không đi làm, cho dù đi làm thì cũng để tâm trí tận đâu đâu, nghe Hy
Lôi nói vậy, cô bật cười, tỏ ý tán đồng, rồi lại lập tức tỏ ra hoảng sợ:

– Nhưng tớ nghe nói, có người không bán cho những người không sinh được con, có một tổ chức phi pháp sẽ lấy các cơ quan nội tạng của nó, sẽ
giết người.

Lời của Mai Lạc khiến người ta không rét mà run, những gì cô nói cũng không phải là không có lý, Hy Lôi vội vã ngắt lời bạn:

– Không được nói bừa, không đâu!

Thời giạn trậm rãi trôi qua trong sự chờ đợi thấp thỏm và vô vọng, lại
đã đến cuối năm. Những ngày này, Hy Lôi và Liêu Phàm thi thoảng hẹn gặp
nhau, cùng ăn cơm, uống trà, nhưng nội dung những cuộc trò chuyện đa số
chỉ là về Mai Lạc và đứa trẻ, Liêu Phàm cũng giúp đỡ rất nhiều, thi
thoảng lại an ủi Hy Lôi để xua tan đám mây đen đang đè nặng trong lòng
cô.

Tháng 12, hôm nay lẽ ra là sinh nhật của Đóa Đóa. Cả nhà ba người của
Tùng Phi ngồi trên mâm cơm, không khí nặng nề, nhớ lại đứa trẻ hoạt bát
đáng yêu bỗng dưng biến mất khỏi cuộc sống của mình, biến mất không để
lại dấu vết, trái tim lại đau nhói.

Trên bàn, Mai Lạc mua một cái bánh ga tô nhỏ, thắp nến, cô nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì.

Mẹ chồng mở miệng mấy lần, cuối cùng cũng đủ dũng khí nói:

– Mai Lạc, thời gian này câu nói khó nghe nào con cũng chửi rồi, chắc
cũng bớt giận rồi, mẹ biết là vì mẹ vô tâm sơ ý, là lỗi của mẹ, bây giờ
đã thế rồi chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác, nhưng cuộc sống của
chúng ta thì vẫn phải sống, đúng không?

Mặt Mai Lạc không chút biểu cảm.

Mẹ chồng hơi nghiêng đầu về trước, thận trọng nói:

– Mẹ thấy, hay là các con nhân lúc còn trẻ, sinh thêm đứa nữa, có thêm
đứa con nữa thì sẽ không còn nhớ Đóa Đóa như thế nữa, cũng không buồn
nữa.

– Im đi! Câm cái miệng thối của bà lại. Những câu độc ác như thế mà bà
cũng nói ra được sao? – Mai Lạc đứng bật dậy, ngoác miệng chửi.

Bà lão rụt rè im lặng, Tùng Phi tỏ ra bất nhẫn, quát lớn:

– Mai Lạc!

– Quát cái gì? Anh cũng câm miệng cho tôi, không ai có thể thay thế
được con gái tôi, tôi nói cho bà biết, Đóa Đóa của tôi chắc chắn sẽ tìm
thấy, chắc chắn! – Nói xong cô đi về phòng, hai mẹ con đưa mắt nhìn
nhau, ngồi trước bàn ăn, thở dài một tiếng.

5.

Vào một buổi sáng, mẹ chồng dậy sớm, quét dọn nhà cửa, làm bữa sáng,
sau đó đi tới đồn cảnh sát, thú tội về việc mình đã câu kết với một
người đàn bà ở tỉnh khác, bán cháu gái của mình đi. Bà vốn định dùng
cách này để bắt Mai Lạc sinh thêm một đứa nữa, hoàn thành giấc mơ có
cháu đích tôn của bà, không ngờ cuối cùng lại đưa đến kết cục này. Bà
rất hối hận, Mai Lạc thì điên điên khùng khùng, con trai thì than vắn
thở dài, mình cũng sống trong dằn vặt, một gia đình đang hạnh phúc giờ
đứng trước nguy cơ tan vỡ, bà hối hận lắm. Bà muốn bù đắp cho con dâu,
bà miêu tả cho cảnh sát nghe về ngoại hình và giọng nói của người đàn bà đó, cung cấp manh mối, tưởng rằng vẫn có thể tìm được Đóa Đóa. Nói
xong, bà như trút được gánh nặng trong lòng, tưởng rằng sẽ nhanh chóng
tìm được cháu nội, tưởng rằng cái nhà này sẽ nhanh chóng quay lại với
niềm hạnh phúc khi xưa.

– Tôi đi được chưa? – Bà tưởng mình nói xong những điều này là có thể về nhà.

– Bà không thể đi.

– Con trai tôi chắc tan làm rồi, tôi còn phải nấu cơm cho nó nữa. – Bà
tưởng rằng mình thực sự có thể về nhà để nấu bữa tối cho con trai.

Cảnh sát lắc đầu cười.

Khi Tùng Phi biết những điều này, anh hầu như không dám tin vào tai
mình, anh ngồi trong đồn cảnh sát, khóc rống lên. Mai Lạc hoàn toàn sụp
đổ, cô lao vào túm lấy bà mẹ chồng, bao nhiêu lời độc ác nhất đều tuôn
ra từ miệng cô:

– Mụ đàn bà độc ác, bà là ma quỷ, tôi biết mà, chính bà, bà là phù thủy. Tôi phải giết bà!

Những móng tay sắc nhọn đã để lại dấu vết trên cổ bà lão. Bà lão cúi
đầu, để mặc cho Mai Lạc đánh chửi. Mấy nữ cảnh sát phải chạy lại kéo Mai Lạc ra, nhưng bị cô đẩy mạnh.

Tùng Phi lao tới, quỳ xuống trước mặt mẹ và Mai Lạc, nước mắt rơi lã chã:

– Mẹ! Sao mẹ lại hồ đồ như thế! – Rồi anh phủ phục xuống chân Mai Lạc, – Mai Lạc, Mai Lạc, anh xin em, đừng chửi mẹ nữa, mẹ đã phải chịu sự
trừng phạt rồi.

Bà lão bị nữ cảnh sát dẫn đi. Mai Lạc khóc khản cả giọng, trước mắt tối sầm rồi từ từ gục xuống trước mặt Tùng Phi.

Khi Hy Lôi tới bệnh viện thì Mai Lạc đã tỉnh lại, hoang mang nhìn mọi thứ trước mắt, không biết mình đang ở đâu.

Hy Lôi vui vẻ hỏi:

– Tỉnh rồi à? Uống nước nhé, có đói không?

Mai Lạc nhìn cô, không nói gì.

Tùng Phi thấy Mai Lạc tỉnh dậy thì cũng lo lắng hỏi:

– Em dọa anh sợ chết khiếp. Thấy đỡ hơn chưa?

Một lúc lâu sau, Mai Lạc mới hoảng hốt nói:

– Tùng Phi, mấy giờ rồi, cho con bú chưa? Em lại ngủ quên mất rồi. –
Rồi cô quay sang bên cạnh, Hy Lôi cũng đứng đó, cười nói. – Hy Lôi, cậu
cũng ở đây à, đến thăm con gái nuôi phải không, nó còn đang ngủ!

Hy Lôi và Tùng Phi ngơ ngác nhìn nhau, lo lắng hỏi:

– Mai Lạc, cậu đừng dọa mọi người nữa. Cậu không thể nào có chuyện gì được!

– Suỵt! Nói nhỏ thôi, đừng làm con bé thức.

– Mai Lạc! – Hy Lôi khóc lóc cầu xin. Tùng Phi lao ra ngoài gọi bác sĩ.

Đúng thế, sau khi biết mẹ chồng đã bán cháu nội của mình, bán con gái của cô, Mai Lạc bị tổn thương thần kinh và hóa điên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.