Sống Chung Với Mẹ Chồng

Chương 14: Sau cơn mưa trời lại sáng



Cả một đêm vật vã trong ác mộng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, khóe mắt vẫn bầm tím, vết sưng đỏ cũng chưa tan. Hy Lôi là người thích thể diện, như thế này chắc chắn là không thể đi
làm được rồi, chỉ đành xin cơ quan cho nghỉ hai ngày.

Hứa Bân liên tục gọi điện thoại tới, Hy Lôi để mặc cho điện thoại đổ
chuông, không nghe máy, một lúc sau lại là một núi tin nhắn đổ tới, ban
đầu vẫn là những lời mắng chửi trong tức giận, cuối cùng trở thành lo
lắng và xin lỗi. Hy Lôi liếc qua, cười chua chát rồi ném điện thoại sang một bên. Nhớ lại hai cái tát nặng nề của Hứa Bân giáng xuống mặt mình,
cô tuyệt vọng vô cùng, giờ nhớ lại vẫn còn thấy đau.

Không lâu sau điện thoại lại đổ chuông, là Châu Cường, Hy Lôi đang lúc buồn bực, không biết phải nói gì, nên đành để mặc nó.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, Hy Lôi do dự một lát rồi nhấc máy, lạnh nhạt nói:

– Châu Cường, đừng gọi điện nữa, đã là quá khứ rồi, buông tay đi.

Bên kia thở dài nói:

– Hy Lôi, hôm đó cậu buồn bã bỏ đi, tớ lo lắng lắm, tớ chỉ muốn biết, cậu vẫn ổn chứ?

– Tớ vẫn ổn, không phải lo! – Hy Lôi ngẩng mặt lên, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.

– Thế thì tớ yên tâm rồi. Cậu yên tâm, sau này tớ sẽ không làm phiền
cậu nữa đâu, những lời chôn giấu trong lòng cuối cùng cũng nói ra được,
tớ thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, ít nhất thì tớ cũng không hối hận. Chúc
cậu hạnh phúc!

Cúp điện thoại, mở rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời ấm áp rọi vào phòng, lúc này Hy Lôi mới thấy hơi đói bụng.

Rửa mặt xong, chải lại mái tóc để che đi vết bầm nơi khóe mắt, sau đó cô cầm ít tiền lẻ xuống lầu.

Bên dưới nhà nghỉ có một tiệm bánh bao nhỏ. Đang là buổi trưa nên người ngồi ăn trong quán khá nhiều. Hy Lôi vội vàng mua mấy cái bánh rồi bỏ
đi.

– Chị Hy Lôi, là chị phải không? Em là Tiểu Uyển! – Một cô gái đang ngồi ăn trong tiệm reo lên.

Hy Lôi không muốn bất kỳ ai nhìn thấy điệu bộ thảm hại của mình lúc này, giả vờ như không nghe thấy.

Cô gái đuổi theo, vui mừng gọi:

– Chị Hy Lôi, chị không nhận ra em à, em là Tiểu Uyển đây!

Hy Lôi bối rối rủ tóc xuống, mỉm cười:

– Ồ, là em à, Tiểu Uyển, sao em lại ở đây?

– Nhà em ở gần đây. Còn chị, hôm nay chị không đi làm à?

Ánh mắt Hy Lôi bối rối né tránh, chỉ sợ Tiểu Uyển nhìn thấy vết thương trên mặt mình:

– À, chị ra ngoài có chút việc!

Mặc dù đã cố tránh nhưng Tiểu Uyển vẫn nhìn thấy, kinh ngạc thốt lên:

– Chị Hy Lôi, mặt chị làm sao thế?

Bàn tay Hy Lôi bất giác đặt lên má mình, cố nói thật nhẹ nhàng:

– Không sao, chị bị thương nhẹ thôi.

Tiểu Uyển quan tâm hỏi:

– Có nghiêm trọng không chị, em giúp chị đi mua thuốc nhé.

– Không cần đâu, không sao mà, nhanh khỏi thôi. – Lúc này Hy Lôi chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Tiểu Uyển gặp Hy Lôi ở nơi này, cảm thấy rất vui mừng, không hề có ý định đi ngay:

– Chị Hy Lôi, hoa em tặng chị, chị có thích không?

– Thích chứ! Đẹp lắm, cảm ơn em! Tiểu Uyển, sau này nhớ ủng hộ công việc của chị đấy nhé!

Tiểu Uyển vui vẻ cười:

– Chắc chắn rồi! Chị Hy Lôi, vào kia ngồi cùng ăn đi!

Hy Lôi vội vàng từ chối:

– Thôi, chị còn chút việc, phải đi trước đây, hôm khác nhé! – Vội vã tạm biệt Tiểu Uyển, Hy Lôi đi vào cổng nhà nghỉ.

– Hy Lôi, về nhà đi! – Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc của Hứa Bân, giọng nói buồn bã, hối lỗi, nghèn nghẹn nơi cổ họng.

Cô quay đầu lại, nhìn gương mặt của Hứa Bân, mắt thâm quầng, trong mắt
còn vằn tia máu. Cái dáng vẻ của anh khi tát cô lập tức hiện lên trong
đầu, Hy Lôi kiên quyết quay đầu đi lên lầu, gằn giọng nói:

– Anh còn tới làm gì, chờ tôi dưỡng thương xong, chúng ta sẽ ly hôn.

– Anh tìm em một ngày rồi, đang định báo cảnh sát, không ngờ lại gặp em ở đây.

Hứa Bân đưa tay ra kéo Hy Lôi, cúi thấp đầu, nước mắt lấp lánh:

– Hy Lôi, xin lỗi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, Hy Lôi, về nhà thôi, bà
nội bị bệnh phải nằm viện, sắp không qua khỏi rồi, bố đi cả đêm để về
nhà, chúng ta cũng về nhà thôi.

Hy Lôi thấy tim mình đập nhanh một nhịp, cô biết Hứa Bân rất yêu quý bà nội mình, chắc chắn không mang bà nội ra để làm lý do khuyên cô về nhà.

– Anh nói sao? Bà nội làm sao?

– Bệnh hen suyễn của bà nội lại tái phát, đang cấp cứu trong bệnh viện, sợ không qua khỏi được nữa. Vấn đề của chúng ta để sau rồi nói, giờ về
nhà trước đã, anh xin em đấy.

Bà nội vẫn luôn đối xử rất tốt với Hy Lôi, cô cũng rất thích bà nội,
bởi vậy đành phải gạt qua mọi mâu thuẫn với Hứa Bân, ngồi lên xe, đi
thẳng tới bệnh viện.

Trên xe, Hứa Bân nắm tay Hy Lôi, xấu hổ nói:

– Vừa nãy anh đứng cạnh nghe thấy rồi, thì ra bó hoa đó là do cô gái ấy tặng em, xin lỗi, anh hiểu lầm em rồi, là lỗi của anh, em đánh anh đi!

Anh tài xế taxi tò mò quay đầu lại nhìn. Hy Lôi rút tay mình về, lạnh nhạt nói:

– Đừng nói nữa, giờ tôi về với anh là nể mặt bà nội.

Lúc này bố chồng gọi điện thoại cho Hứa Bân:

– Tìm được Hy Lôi chưa? Mau lên, bà nội sắp không xong rồi.

Nghĩ tới người bà hiền lành nhân hậu sắp ra đi, lần đầu tiền Hy Lôi cảm nhận được sự vô thường của sinh mệnh, nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của
Hứa Bân, cô cũng không nỡ đòi ly hôn Hứa Bân vào lúc này nữa.

2.

Trong phòng bệnh, mấy người con của bà nội đang đang khóc sụt sùi, bà
nội nằm trên giường bệnh, cắm ống dưỡng khí. Hai mắt nhắm nghiền, bố
chồng Hứa Trường Thiên kéo tay mẹ mình, gương mặt bi ai, nghẹn ngào gọi:

– Mẹ, mẹ tỉnh dậy đi! Mẹ nói vài câu với con đi.

Hy Lôi và Hứa Bân đi vào, khẽ khàng gọi:

– Bà nội. – Bà lão khẽ mở mắt ra, miệng mấy máy nói gì đó, nhưng rồi lại thở hổn hển.

Mắt Hứa Bân đã đỏ, khóc nói:

– Bà nội, bà đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi!

Bỗng dưng bà nội lại thở hổn hển một hồi nữa. Hy Lôi chưa bao giờ thấy
dáng vẻ đau khổ của người sắp chết, bởi vậy cô đau lòng quay mặt đi.

Ông Hứa Trường Thiên bỗng dưng quỳ sụp xuống trước giường, khóc lớn:

– Mẹ, con trai có lỗi với mẹ! Mẹ vất vả cả đời nhưng không để mẹ hưởng
phúc được ngày nào, còn khiến mẹ nổi giận, con thật là bất hiếu! – Bà
lão vẫn thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng, không thể thở nổi, đau khổ vô
cùng. Ông Hứa Trường Thiên bỗng dưng quay đầu lại, nghiêm khắc gọi vợ
Phương Xảo Trân nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh cửa sổ, – Phương Xảo Trân,
em lại đây!

Mẹ chồng sa sầm mặt, miễn cưỡng lại gần bên giường, bố chồng kéo tay
bà, dùng lực mạnh một cái, bắt bà phải quỳ trước giường, bà còn giằng
lại định đứng lên nhưng bị chồng giữ chặt, ông gắt khẽ:

– Gọi mẹ, gọi một tiếng mẹ đi, anh xin em đấy, bà sắp không qua khỏi
rồi, em gọi một tiếng mẹ, bao oán hận cả đời này của hai người cũng kết
thúc, chẳng nhẽ em muốn để bà chết không nhắm mắt sao?

Mẹ chồng bất lực, rồi ấm ức thốt ra một tiếng “Mẹ” nhỏ xíu từ trong
lồng ngực. Tiếng “Mẹ” này khiến sự tự tôn mà bà vẫn ngụy trang bỗng dưng sụp đổ, bao nhục nhã theo nước mắt trào ra, khóc lớn thành tiếng.

Lồng ngực phập phồng của bà nội cuối cùng cũng bình yên lại, nhắm chặt mắt.

Tiếng khóc trong phòng bệnh lại vang lên, Hứa Bân nhào tới bên bà nội,
nước mắt tuôn trào. Hy Lôi nhìn dáng vẻ đau buồn của Hứa Bân, cũng rất
đau lòng, quên hết mọi oán hận trong lòng, cô lại gần, nắm chặt tay Hứa
Bân, lặng lẽ rơi lệ.

*

* *

Bởi vì bà nội và ông nội vẫn luôn sống ở vùng nông thôn ngoại ô, có thể thổ táng, theo như phong tục thổ táng, tang lễ của bà nội được cử hành
rất long trọng. Hứa Bân nắm tay Hy Lôi, trịnh trọng quỳ trước mộ, những
người con rồi cháu đều khóc sướt mướt, nhất là mẹ chồng Phương Xảo Trân, bà bò ra cả mộ, tiếng khóc thật là ai oán, mấy cô con dâu nhỏ hơn ở
thôn bên cạnh xì xào bàn tán:

– Nhìn kìa, con dâu nhà người ta tình cảm với mẹ chồng tốt biết bao nhiêu, khóc đau lòng thế.

Hy Lôi nhìn bà mẹ chồng phủ phục trước mộ không ai kéo ra được, trong
lòng hiểu rõ nhất vì sao bà lại khóc đau lòng như thế. Những mâu thuẫn
và oán hận ăn sâu trong tim hai người, cho dù nay người đã ra đi nhưng
oán hận vẫn không thể chôn vùi dưới lòng đất sâu, ngược lại, nó còn theo tiếng “mẹ” bị ép phải nói khiến bà càng cảm thấy nhục nhã và không chỗ
nào giải phóng, bởi vậy nó đã theo những dòng nước mắt để phóng thích ra ngoài.

Bỗng dưng cả đám người lao nhao, mẹ chồng đã ngất ngay trước mộ, bố
chồng và Hứa Bân vội vàng chạy lên, bố chồng len trong đám người, tâm
trạng rối bời của Hứa Bân do bà nội qua đời nay lý trí trở lại, thấy mẹ
ngất, anh hét lên:

– Mẹ, mẹ làm sao thế?

Trong lúc hỗn loạn, có người gọi 120. Bệnh tim của mẹ chồng lại tái phát, được đưa tới bệnh viện.

3.

Mẹ chồng đã được cấp cứu tỉnh lại, ở bệnh viện nghỉ ngơi hai hôm, bà lúc nào cũng im lặng, hai mắt thì đờ đẫn.

Bận rộn suốt hai ngày trời, về tới nhà, cuối cùng Hy Lôi cũng có thể tĩnh tâm lại, đối diện với Hứa Bân.

Vào giây phút bà nội qua đời, anh thể hiện sự yếu đuối và buồn đau của
mình là thật, trong phút chốc, hình ảnh đó đã khơi dậy chỗ mềm yếu nhất
trong tim Hy Lôi, cô vẫn luôn im lặng nắm tay Hứa Bân, an ủi anh, giây
phút đó cô mới hiểu, thì ra tình cảm mình dành cho Hứa Bân không hề giảm bớt, chỉ là do những nỗi đau quá nhiều khiến nó tạm thời lẩn trốn mất
mà thôi.

– Bà xã, tha lỗi cho anh, anh sai rồi, anh không nên ra tay đánh em, em đánh lại anh đi! – Hứa Bân kéo tay Hy Lôi, thấp giọng cầu xin.

– Sao anh lại có thể không tin tưởng em như thế, sao cái gì anh cũng
nghe mẹ anh, em là loại người đó sao? – Hy Lôi nhớ lại sự việc ngày hôm
đó, vẫn không thể nào hiểu nổi.

– Anh sẽ không bao giờ làm thế nữa, anh biết là anh hiểu lầm em, nghe
nói em với người đàn ông đó hẹn hò, nghe nói gã đàn ông khác tặng hoa
cho em nên anh ghen mà! – Hứa Bân bỗng dưng như người làm ảo thuật, biến ra một bông hoa hồng từ vạt áo vest của mình. – Sau này anh cũng sẽ
thường xuyên tặng hoa cho em.

Bao nhiêu oán giận của Hy Lôi đã bị bông hoa hồng làm cho tan chảy, cô mỉm cười:

– Thực ra hôm đó đúng là em đi gặp một người đàn ông, là Châu Cường, nhưng không hề như mẹ anh nghĩ.

Nhìn vẻ lo lắng của Hy Lôi khi giải thích, Hứa Bân xấu hổ ôm chầm lấy cô:

– Anh biết, anh biết, anh tin em, sau này anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa.

Hy Lôi thoát ra khỏi vòng ôm của Hứa Bân, nghiêm giọng nói:

– Thế thì chúng ta phải hứa với nhau ba điều, sau này, không được chỉ
nghe lời nói của mình mẹ anh, không được nghi ngờ em, điểm quan trọng
nhất, không được quát nạt em, cũng không được đánh em.

Hứa Bân giơ tay lên thề:

– Anh xin thề, sau này cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng không đánh em nữa.

– Nếu không làm được thì sao?

– Nếu không làm được thì… – Hứa Bân giơ tay ra cứa ngang cổ, làm động tác cắt cổ.

Mâu thuẫn giữa hai người thế là được hóa giải. Hy Lôi yêu thương ôm cổ Hứa Bân, nét u buồn hằn lên trên mắt:

– Hứa Bân, chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Cãi nhau làm ảnh hưởng tới tình cảm quá.

– Ừm! – Hứa Bân tặng cho cô một nụ hôn nồng ấm thay cho câu trả lời.

4.

Từ sau khi bà nội qua đời, mẹ chồng trở nên yên lặng hơn trước rất
nhiều. Thấy con trai và con dâu lại quấn quýt như xưa, sáng sớm dắt tay
nhau đi làm, bà chỉ đứng ở cửa sổ thở dài, nghĩ bụng, có thể là mình đã
quản lý quá nhiều việc, thế là ánh mắt nhìn con trai lại thêm vài phần
oán hận, mỗi khi Hứa Bân và Hy Lôi chọi nhau vài câu, mấy phút sau anh
lại thì thầm xin lỗi cô, Hy Lôi nghe thấy rõ ràng mẹ chồng chế giễu cô:

– Xem cái vẻ vô dụng của con kìa, cứ như là chưa thấy đàn bà bao giờ vậy! – Hứa Bân nghe thấy thế cũng chỉ cười ha hả.

Vết bầm trên mặt đã tan, nhưng vết thương trong lòng thì Hy Lôi biết,
nó vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Tình cảm của họ vì cái tát của Hứa Bân
mà gần như đã đi đến bên bờ vực tuyệt vọng, còn sự ra đi của bà nội đã
kéo hai người lại với nhau, trong vô hình như có một sức mạnh nào đó
đang đẩy hai người, Hy Lôi nghĩ, có thể đó là số phận. Lúc ăn trưa, Hy
Lôi bỗng dưng nghĩ tới hai chữ “số phận”, cô cảm thấy tin vào số phận
khiến mình trở nên già hơn.

Giữa trưa thì Mai Lạc gọi điện thoại tới, nghe giọng có vẻ rất vui, không che giấu được niềm vui đang chảy tràn qua giọng nói:

– Gái yêu ơi, nói cho cậu một tin vui nhé, tớ được giải thoát rồi, tự do rồi.

Hy Lôi ngơ ngác:

– Thế là có ý gì?

– Mẹ chồng tớ về rồi, bà phù thủy đi rồi, không còn ai hành hạ tớ nữa.

– Vì sao? – Hy Lôi nghe thấy thế cũng vui lây cho bạn, cái cảm giác
đụng độ khó chịu với mẹ chồng thì cô hiểu quá rồi vì cùng chung hoàn
cảnh.

Ở đầu dây bên kia, Mai Lạc vui vẻ cười:

– Đúng là ông trời giúp tớ, anh trai Tùng Phi bị thương khi làm việc,
con trai đương nhiên phải quan trọng hơn là con dâu rồi, thế là bà lão
phải về nhà chăm sóc con trai.

– Sao mà cậu ác thế, anh trai người ta bị thương, cậu còn vui như thế! – Hy Lôi phê bình Mai Lạc.

– Đúng thế, tớ cũng cảm thấy mình hơi xấu xa, nhưng cho dù là nguyên nhân gì thì bà già đi rồi, tớ cũng vui lắm!

– Đừng mừng quá sớm, bà ấy đi rồi còn quay lại không?

– Đúng thế, không nói! Tớ không biết!

Lời của Hy Lôi vô tình dội cho Mai Lạc một gáo nước lạnh, bên kia điện
thoại im lặng vài giây. Đúng thế, bao giờ thì bà già lại quay lại nhỉ?

Hy Lôi cũng than thầm trong bụng, Mai Lạc còn chờ được một ngày sau cơn mưa trời lại sáng, còn những ngày tháng tăm tối của mình thì bao giờ
mới kết thúc đây?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.