Chưa cần đợi đến một tuần, ngay ngày thứ hai Tô Dao đã
nhận được thư tuyển dụng của công ty, yêu cầu cô ngày hôm sau nữa đến nhận
việc.
Tô Dao rất vui, để chúc mừng cho việc cô được nhận vào
làm, tối hôm đó cả nhà đi ăn ở nhà hàng.
Cũng bởi vừa chuyển tới Nam Thành, Tô Dao còn rất
nhiều việc vẫn chưa ổn định được. Cố Nguyên tới đây trước một năm. Căn hộ là do
anh mua lại rồi tu sửa, Tô Dao và Cố Nguyên đã ly hôn, hộ khẩu của cô và Tô Thư
vẫn chưa có nơi để tách. Nếu Tô Dao tìm được việc thì mới có địa chỉ để làm hộ
khẩu và nhận hồ sơ. Vì vậy, đây là một việc rất g
Cố Nguyên là một nhiếp ảnh gia có chút tiếng tăm, sau
khi đến Nam Thành, anh mở một văn phòng riêng. Ý của anh lúc đầu là để Tô Dao
tới văn phòng làm việc, nhưng Tô Dao không đồng ý. Cô không muốn quá dựa vào
đàn ông, cho dù là Cố Nguyên cũng không. Hơn nữa, tự mình tìm một công việc
cũng có nghĩa là mở ra quan hệ xã hội của chính mình tại thành phố xa lạ này,
không phải lúc nào cũng gắn lấy Cố Nguyên.
Trong sáu năm kết hôn, hai người luôn trong tình trạng
xa nhau nhiều hơn là sum họp. Cố Nguyên giống như một cơn gió, hễ đi là đi hơn
nửa năm mới về. Qua những bức ảnh mà anh chụp có thể thấy không nơi nào là
không có bước chân của anh. Từ nơi phồn hoa như New York tới nơi hoang dã như
rừng rậm châu Phi, thậm chí tới thảo nguyên Australia, đỉnh núi Himalaya đều có
bước chân anh qua.
Năm trước, Cố Nguyên tới Nam Thành. Ban đầu anh chỉ
định đi qua, không ngờ lại mua nhà và mở văn phòng ở đây, chuẩn bị an cư. Thế
rồi Tô Dao cảm thấy thời cơ đã chín mùi, bén tát nước theo mưa, quyết định tới
Nam Thành sinh sống cùng Cố Nguyên, đưa theo con gái nhỏ Tô Thư tới nơi này.
Tô Dao đồng ý rời xa gia đình. Huống hồ Nam Thành cách
thành phố mà hai người sinh sống không xa. Nếu lái xe thì chỉ hơn bốn tiếng là
tới. Ngày lễ tết về thăm nhà, thăm họ hàng người thân rất thuận tiện. Điều quan
trọng là sống ở đây sẽ tránh được sự xét nét từ gia đình, có thể dễ dàng giấu
gia đình việc ly hôn với Cố Nguyên để mọi người không can thiệp quá sâu.
Buổi tối, khi Cố Nguyên về nhà, Tô Dao đang vừa xào
rau vừa hát trong bếp, Tô Thư thì đang ngồi trên thảm nhà xem phim hoạt hình
“Cừu vui vẻ và sói xám”, căn phòng tràn ngập bầu không khí an lành, hạnh phúc.
Thấy ba về, Tô Thư vứt đồ chơi trên tay đi, nhào về
phía ba, Cố Nguyên dang tay đón lấy con, xoay một vòng trong không trung, khiến
Tô Thư cười khanh khách.
“ Chúng ta xem mẹ đang nấu món ngon gì nào?”
Cố Nguyên bế Tô Thư nhẹ bước vào cửa nhà bếp, nhìn nét
mặt của Tô Dao, anh nói: “Hôm nay trông em rất vui?”
“Anh đoán xem?” Tô Dao quay lại cười với Cố Nguyên,
huơ huơ chiếc muỗng xào trong tay: “Em đã được nhận vào làm việc rồi.”
“Lợi hại!” – Cố Nguyên cười – “Vừa đến chưa được một
tuần, thế mà đã mở ra một vùng đất cho riêng mình rồi. Thực là phụ nữ thời đại
mới, năng động và thích ứng giỏi!”
“Thôi được rồi, đừng cười em nữa.”
Tô Dao cầm bát đũa đi ra ngoài: “Đợi lát nữa điện
thoại cho ba mẹ, kể cho mọi người nghe về tình hình của chúng ta ở đây. Ngày
mai em đến công ty nhận việc, phải gửi hộ khẩu, hồ sơ. À, đúng rồi, em nhờ một
dì đến giúp việc. Ngày mai anh đưa Tô Thư tới văn phòng của anh nhé. Em nhờ dì
ấy đến trực tiếp chỗ anh, anh xem nếu được thì anh quyết định. Anh nhớ là để dì
ấy đi kiểm tra sức khỏe và thông tin lý lịch nhé.”
“Ừ.”
ôm Tô Thư ngồi xuống bàn ăn: “Ngày mai Tô Thư đi chụp
ảnh với ba, có vui không?”
“Vui ạ!”
Tô Thư xoay người muốn xuống, Cố Nguyên đặt con bé
ngồi xuống ghế, để mặc nó thò tay bốc đồ ăn, ngẩng đầu nhìn Tô Dao: “Ngày mai
em chính thức đi làm?”
“Dự tính là đến để nhận việc thì chắc là chính thức đi
làm luôn! Chúng mình xem chọn trường mẫu giáo cho con trong mấy ngày này đi
anh. Em nghe người ta nói trường mẫu giáo song ngữ ở cạnh khu chúng ta dạy rất
tốt. Chút nữa chúng ta qua đó xem nhé.”
“Ừ.” – Cố Nguyên không phản đối – “Em đi làm cũng bận.
Đừng vội vàng về nhà nấu ăn nữa, bảo dì giúp việc làm là được rồi. Con tan
trường anh sẽ đi đón. Em cứ đi làm chăm chỉ, đừng lo lắng gì nhiều.”
“Vâng.”
Tô Dao cười với Cố Nguyên: “Làm khổ anh quá.”
Sau khi ăn xong, theo thường lệ, Cố Nguyên trông con
còn Tô Dao thu dọn, Tô Thư và ba ngồi ở thảm trong phòng khách chơi xếp hình.
Tô Dao làm xong phần việc của mình rồi đi vào phòng đọc sách, xem xét lại những
phần việc của mình rồi đi vào phòng đọc sách, xem xét lại những tài liệu liên
quan tới công ty mà ban ngày đã tìm kiếm được. Mải mê đọc, bất giác đã mười
giờ, phải đến khi Cố Nguyên đẩy cửa thư phòng, Tô Dao mới chợt giật mình, gỡ
kính xuống xoa xoa sống mũi: “Tô Thư ngủ rồi à anh
“Ừ.”
Cố Nguyên dựa người đứng ở cửa, ánh đèn từ phòng khách
chiếu vào anh, hắt xuống nền nhà chiếc bóng thật dài. Cố Nguyên tiến lên một
bước rồi đóng cửa lại. Tô Dao đeo kính, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tiến
về phía mình.
“Đêm đã khuya rồi, em đừng đọc quá nhiều tài liệu nữa.
Nhìn nhiều quá thị lực sẽ yếu đi, em bị cận như thế chưa đủ hay sao?”
Cố Nguyên bước lên trước, gỡ chiếc kính trên mặt Tô
Dao xuống. Tô Dao làm động tác ngăn lại thì bị Cố Nguyên đẩy nhẹ ra. Cử chỉ của
anh rất tự nhiên, khiến Tô Dao phút chốc trở nên bối rối.
Kính bị tháo xuống, với ánh sáng yếu ớt trong phòng,
Tô Dao cố nhìn cũng không rõ nét biểu cảm trên khuôn mặt anh. Tô Dao cười, đôi
chút gượng gạo: “Em…em tìm ít tài liệu để đọc, chuẩn bị càng đầy đủ thì sẽ
càng có khả năng kiểm soát tình hình.”
“Ừ.”
Cố Nguyên lên tiếng đáp lại. Giọng của anh đột nhiên
trở nên rất gần, dường như vang lên từ lồng ngực, mang theo âm trầm nhè nhẹ. Tô
Dao cảm giác như hình dáng của Cố Nguyên trước mặt mình trở nên to lớn hơn, cô
lùi lại để tránh ra, nhưng sau lưng là chiếc ghế tựa ngăn lại khiến cô không
thể lui được nữa.
Hai tay Cố Nguyên nắm lấy hai tay nắm thành ghế, cúi
đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Cử chỉ, dáng điệu của anh khiến cho những sợi
tóc trước trán rủ xuống, khuôn mặt anh nghiêng nghiêng khoảng tối sáng, che
khuất mắt anh, cả gương mặt anh chìm trong bóng tối mờ ảo. Cố Nguyên nở nụ cười
nơi khóe môi nhưng cô nhìn không rõ. Khuôn mặt cô tỏ vẻ hoảng hốt khiến anh cảm
thấy vô cùng thích thú: “Dao Dao, anh phát hiện lần này quay lại em dường như
rất sợ anh.”
“Thế…thế ư?”
Tô Dao cố gắng kiềm chế để không run lên, hai tay nắm
chặt lấy miếng đệm bên dưới mà không hề hay biết cử chỉ của mình đã lọt gọn vào
mắt anh. Cố Nguyên cười, cũng là tiếng cười trầm đục ấy, dường như vang vọng ra
từ lồng ngực anh: “Anh biết em ngay từ khi em còn nằm trong bụng mẹ. Em nghĩ gì
lẽ nào anh không nhận ra sao?”
Cố Nguyên nhìn kĩ gương mặt Tô Dao. Ánh mắt anh quét
qua mắt cô, chiếc mũi nhỏ thanh tú, sau đó dừng lại trên đôi môi cô. Môi Tô Dao
hơi cong lên. Môi cô không thực sự đầy đặn nhưng cho người khác cảm giác giống
như một bông hoa với màu môi mọng ướt.
Yết hầu Cố Nguyên khẽ chuyển động.
“Em…em buồn ngủ rồi.”
Tô Dao lên tiếng, không thể cảm giác được cử chỉ của
người đối diện khiến cô vô cùng bối rối.
“Đừng cử động.”
Tiếng anh vọng từ phía trên đầu xuống. Tiếng anh có uy
lực gì đó khiến cô không thể phản kháng, vậy là cô nghe lời anh, ngồi yên không
động đậy. Cảm giác tim đập thổn thức một lần nữa quay lại. Tô Dao cảm thấy mình
dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, hai tai cô
căng lên hết mức.
Hơi thở của anh thật gần. Tô Dao ngước đầu nhìn sát
vào Cố Nguyên. Cô dường như thấy anh nở một nụ cười thỏa mãn. Tô Dao giật mình
khoảng cách giữa hai người phải gần đến nhường nào thì cô mới thể nhìn rõ nét
mặt anh khi không mang kính!
Cố Nguyên khẽ cúi đầu, nhẹ hôn lên trán Tô Dao, cất
giọng thì thầm: “Em buồn ngủ rồi thì đi ngủ sớm đi, ngày mai là ngày đầu tiên
tới nhận việc, phải thật thoải mái.”
“…Vâng.”
Tô Dao ngồi yên không cử động, cử chỉ của Cố Nguyên
hơi chững lại, làn da dưới môi mềm ấm, sức nóng từ cơ thể và hơi thở ấy của cô
như đang khiêu khích với lý trí của anh. Cố Nguyên hít thật sâu, đứng thẳng
người, nhích sang bên, như một con cún con khẽ huých huých vào vai Tô Dao: “Đi
ngủ đi! Để máy tính anh dùng.”
Tô Dao cúi đầu, không nhìn Cố Nguyên, rảo bước tiến
nhanh tới cửa nhưng lại va mạnh vào cửa. Cô kêu “ây da” một tiếng, ôm đầu lùi
lại vài bước, đằng sau vang lên tiếng cười của Cố Nguyên.
Cố Nguyên lại gần, nhẹ nhàng đỡ Tô Dao đang bị ngã
dưới đất, nắm lấy bàn tay cô, hơi ấm từ bàn tay anh truyền sang cô, nhè xoa lên
chỗ đau trên trán cô. Giọng anh cố nén tiếng cười: “Cửa để va thì không ra được
đâu, em phải mở cửa trước đã.”
Tô Dao ngượng ngùng, giơ tay muốn đẩy Cố Nguyên ra xa,
nhưng anh vẫn giữ chặt tay cô, cử chỉ đó đột nhiên bị chặn lại.
Anh đứng chắn toàn bộ ánh sáng trong căn phòng. Cô
càng không thể nhìn rõ biểu cảm của anh, huống hồ anh còn giơ cánh tay vừa xoa
trán vừa che mắt cô lại.
Sau đó cô cảm nhận được hơi thở của anh.
Không phải là ảo giác, cô nghĩ là cô biết anh muốn làm
gì lúc này. Hơi thở cháy bỏng cả gian phòng. Cô không phải là một thiếu nữ chưa
từng trải, chỉ là không nghĩ rằng giữa anh và cô có thể xảy ra điều đó.
Bởi vì nhiều năm sống cùng nhau khiến họ nảy sinh tình
cảm hay là anh nảy sinh ảo giác nào đó với cô trong khoảnh khắc này? Hay đây là
sự kích động sinh lý bình thường của đàn ông?
Cô bất giác lùi lại nửa bước nhưng sau lưng là cánh
cửa lớn kiên cố. Cô không còn đường nào khác để lùi nữa.
Giữa họ dường như không có giới hạn như những đôi nam
nữ thông thường. Một phần là vì cùng sống với nhau từ bé, tình cảm nhiều năm
khiến họ bớt đi phần xa lạ; một phần là vì làm vợ chồng với nhau hơn sáu năm
trời nên những cử chỉ gần gũi thân thiết hơn tình bạn nhưng chưa đến mức độ
thân thiết như giữa hai vợ chồng là điều không hiếm
Thế nhưng trường hợp này lại khác. Tô Dao dường như
nghe rõ từng nhịp tim của Cố Nguyên đan xen vào những nhịp tim hoảng loạn trong
cô, cô thấy tai mình dường như ù đi.
“Mèo con ngốc.”
Tiếng anh thì thầm bên tai cô. Rồi đột nhiên, anh rút
bàn tay đang bịt mắt cô lại, giọng tỉnh bơ như không: “Mắt mà không nhìn thấy
gì thì cũng coi như chẳng có ý nghĩa gì, dứt khoát phải bịt mắt em lại khiến
cho em phải lần đường để đi.”
Anh lùi lại vài bước, ngọn lửa uy hiếp người khác toát
ra từ anh cũng lùi dần. Tô Dao thở phào nhẹ nhõm, cố nén trái tim đang đập loạn
nhịp, xoay người mở mạnh cánh cửa. Ánh sáng từ phòng khách chiếu vào khiến cô
trấn tĩnh lại, ánh sáng phá vỡ bóng tối bao trùm, làm tan đi hơi ấm vương vấn
cả hai trong khoảnh khắc ấy.
Tô Dao chợt dừng bước chân vội vã như đang chạy trốn
của mình, như nghĩ ra điều gì đó bèn quay người trở lại: “Đúng rồi, em đã gọi
điện về cho bố mẹ. Mẹ em nói cuối tuần này không có việc gì nên mẹ và bố cùng
bố mẹ anh sẽ tới thăm xem chúng ta ăn ở ra sao”
Cố Nguyên “Ừ” một tiếng đáp lại một cách hờ hững rồi
bước tới bàn ngồi xuống, không ngước lên nhìn cô: “Biết rồi.”
Tô Dao không dám chần chừ, vội bước ra khỏi thư phòng,
khép cửa lại. Cô cảm giác như trái tim mình vẫn đang đập rất mạnh, hai chân như
nhũn ra. Cô tựa người vào cửa, đứng lại hồi lâu, đầu óc trở nên trống rỗng.
Phải một lúc sau cô mới lấy lại được tinh thần, vội tiến về phòng của bé Tô
Thư.
Tô Dao đi rồi, trong thư phòng, Cố Nguyên uể oải mở đi
lật lại những tập file trong máy tính, định tìm một bộ phim nào đó để xem cho
bớt tâm trạng. Đầu ngón tay dường như vẫn còn đâu đó hơi ấm và làn hương tỏa ra
từ làn da cô. Cố Nguyên mân mê ngón tay, dường như vẫn có thể cảm nhận thấy sự
mềm mại ấm áp ấy.
Nếu vừa rồi anh làm gì đó thì giữa hai người liệu có
thể phá bỏ được khoảng cách như bây giờ hay không?
Cô sẽ nghĩ như thế nào? Hay cô vẫn chỉ coi anh là một
người anh quen thuộc như từ trước đến nay cô vẫn làm vậy? Nếu anh hôn cô, liệu
cô có hoang mang hoảng sợ rồi bỏ chạy hay không? Anh nhớ lại nét bối rối trong
cô vừa rồi, tấm thân khẽ run lên ấy khiến lý trí của anh gần như vỡ tan. Anh cố
gắng không làm gì mạo muội, khi chưa thể nắm chắc trong tay điều gì, anh không
muốn dọa cô. Anh hiểu rất rõ cá tính của cô, anh không hy vọng cô sẽ vì sợ quá
mà bỏ chạy.
Cố Nguyên lơ đễnh tìm kiếm trong máy tính, anh chẳng
tìm thấy bộ phim nào nhưng lại nhìn thấy bức hình anh và Tô Dao chụp khi kết
hôn năm nào.
Hôn lễ của Cố Nguyên và Tô Dao được tổ chức rất long
trọng. Cố Nguyên châm thuốc, anh rít từng hơi nhè nhẹ. Tô Dao cười bẽn lẽn,
bình yên tựa vào anh. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã sáu năm rồi.
Cố Nguyên đứng dậy mở cửa sổ, làn gió đêm lạnh buốt
tràn vào phòng, thổi tấm mành treo cửa lay động như những đợt sóng. Cố Nguyên
quay trở lại chỗ ngồi, trầm ngâm xem lại những bức hình náo nhiệt ấy, bên tai
dường như vang lên tiếng nhạc khi đó, đấy chính là khoảnh khắc quan trọng nhất
cuộc đời cô và anh. Thế nhưng trái tim anh khi đó vẫn luôn ám ảnh, người phụ nữ
trước mặt và hôn lễ đó không thuộc về mình.
Cố Nguyên và Tô Dao là đôi thanh mai trúc mã, Cố
Nguyên lớn hơn Tô Dao năm tuổi. Hai nhà Cố Nguyên và Tô Dao là thâm giao lâu
năm. Vì vậy ngay từ bé, Cố Nguyên giống như một người anh trai luôn bảo vệ Tô
Dao bé nhỏ, cứ như vậy cho đến năm 18 tuổi, anh học đại học.
Cố Nguyên đam mê nhiếp ảnh, sau khi tốt nghiệp đại
học, anh không giống như các bạn khác của mình là tìm một công việc ổn định mà
bắt đầu theo đuổi sự nghiệp nhiếp ảnh.
Lúc đó anh còn trẻ, tràn đầy nhiệt huyết theo đuổi lý
tưởng, xông pha cuộc sống một thời gian thì bị gia đình cắt chi viện tài chính.
Không có nguồn thu nhập, lúc dó Cố Nguyên mới hiểu ra rằng, lý tưởng cũng cần
có hỗ trợ từ vật chất hiện thực. Anh bắt đầu đi tìm việc, một người chưa có
kinh nghiệm đến bất kể nơi nào cũng gặp rào cản khó khăn. Để duy trì cuộc sống,
anh không thể không làm thêm các công việc bán thời gian khác như trước khi có
một công việc chính thức, thế nhưng với thu nhập eo hẹp, đến tiền thuê nhà cũng
không đủ chứ chưa nói đến tiền ăn ngày ba bữa. Lúc này anh vô tình gặp lại một
người anh em đang làm ăn buôn bán và kéo anh vào tham gia góp vốn làm ăn chung.
Cố Nguyên tin tưởng người anh em này, tìm người bạn thân để vay tiền đầu tư mà
không đắn đo nhiều. Nào ngờ, người anh em này là một kẻ lừa đảo, đẩy Cố Nguyên
– với danh nghĩa là cổ đông – rơi vào cảnh nợ nần chồng chất.
Chưa bắt đầu đã bị rơi xuống hố, trên vai mang một món
nợ khổng lồ, điều đó khiến Cố Nguyên – một người luôn cao ngạo – không thể tìm
kiếm sự giúp đỡ từ những mối quan hệ của mình nữa. Lòng tự tôn lại không cho
phép anh để những người thân phải đứng ra gánh nợ thay mình nên khi đó mỗi ngày
của anh đều là xoay tiền đến hoa mắt chóng mặt, một mặt phải lùng sục mọi nơi
tìm kiếm tung tích kẻ lừa đảo.
Trong hoàn cảnh ấy, tết năm đó trở về nhà vì sự tha
thiết của mẹ. Lúc đó anh không còn cách nào khác là quay trở về nhà. Nơi đây
chí ít cũng là nơi duy nhất để anh an tâm nghỉ ngơi một thời gian.
Năm đó Tô Dao vừa tốt nghiệp, đi làm được nửa năm, anh
trong tâm trạng bồn bề chán nản gặp cô cũng trong cảnh ngộ ấy.
Tô Dao mang bầu.
Tô Dao xem anh như anh ruột, nói cho anh biết mình đã
mang thai nhưng không chịu kẻ chi tiết cho anh nghe, chỉ nói rằng mình muốn tìm
cách nào đó để giữ lại đứa con. Cố Nguyên mang một gánh nặng lâu như vậy, gặp
lại Tô Dao cũng coi như gặp được một người để bộc bạch, anh kể cho cô nghe
những năm tháng lưu lạc và một loạt những đen đủi đã đến với anh. Ban đầu nói
để nói thôi, Cố Nguyên không nghĩ nhiều, nào ngờ tối 30, ăn cơm tất niên xong,
Tô Dao kéo anh lên sân thượng, bàn với anh về việc kết hôn giữa hai người.
Lúc đầu Cố Nguyên không khỏi kinh ngạc khi nghe lời đề
nghị của Tô Dao. Sau đó anh bình tĩnh nghe cô phân tích, cảm thấy đây là một
biện pháp tốt để giải quyết khó khăn cho cả hai. Tô Dao muốn cho đứa bé một
danh phận chính thức, có bầu trước khi kết hôn, chưa nói đến việc gia đình nổi
tiếng gia giáo khắt khe như gia đình Tô Dao sẽ nổi giận như thế nào, cứ coi như
cô đã qua cửa ải này, nhưng còn giấy khai sinh? Hộ khẩu? Cô kiên quyết đòi giữ
đứa bé lại, nhưng nếu vậy thì bắt buộc phải có biện pháp giải quyết những vấn
đề này.
Cố Nguyên giống như một người anh ruột, cho cô cảm
giác hoàn toàn tin cậy. Còn Cố Nguyên thì sao? Anh bây giờ đang cần tiền. Hai
nhà họ Cố và Tô vốn là những gia đình có điều kiện kinh tế tại thành Bình
Thành, những mối quan hệ trong nhiều năm giống như một cây cổ thụ bám rễ sâu
trong đất. Nếu hai người kết hôn, riêng tiền mừng thu được trong đám cưới đã là
một khoản đáng kể. Đó là chưa kể đến khoản hồi môn của gia đình Tô Dao và khoản
tiền mừng cưới của gia đình Cố Nguyên. Có được khoản tiền này Cố Nguyên có thể
trả được hết món nợ từ trên trời rơi xuống.
Một cuộc hôn nhân hai bên cùng có lợi khiến hai người
cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình.
Và như vậy, vừa qua Tết, hai người bèn nói chuyện
thẳng thắn với gia đình về việc kết hôn. Bố mẹ hai bên mặc dù hơi bất ngờ nhưng
vô cùng mừng rỡ. Thế là mồng một tháng năm năm đó hai người tổ chức đám cưới vô
cùng đình đám. Cuối tháng 12, Tô Thư được sinh ra đủ tháng đủ ngày. Mặc dù năm
sinh tháng đẻ của đứa trẻ rõ ràng không đúng như hai người đã kết hôn. Người
lớn hai gia đình mắt nhắm mắt mở cho qua những việc hai đứa làm trước hôn nhân,
đắm chìm trong niềm vui chào đón đứa cháu đầu tiên.
Cố Nguyên trả hết nợ, cùng với sự giúp đỡ của gia
đình, công việc làm ăn của anh ngày một thuận lời, dần dần đã đi vào quỹ đạo.
Cuộc sống được đảm bảo, Cố Nguyên lại tiếp tục theo đuổi niềm đam mê nhiếp ảnh
của mình và dần dần anh đã có chút tên tuổi trong làng nhiếp ảnh. Sau vài năm,
cha Cố Nguyên nghỉ hưu, Cố Nguyên giao lại việc kinh doanh cho cha quản lý, còn
mình thì dành toàn bộ tâm huyết cho nhiếp ảnh. Lúc này gia đình không còn phản
đối kịch liệt niếm đam mê này của anh nữa. Tô Dao thì ủng hộ Cố Nguyên một cách
vô điều kiện, bố mẹ hai bên còn biết nói gì hơn. Thế là Cố Nguyên tự do bay
nhảy khắp nơi, cho đến khi dừng chân tại Nam Thành.
Theo ước định ban đầu, hai người sau khi đã trải qua
cửa ải khó khăn lúc đầu và ổn định trở lại bèn bí mật ly hôn.
Thuốc đã cháy hết, đốm lửa trên tay sáng lên rồi lịm
tắt. Cố Nguyên dụi đầu điếu thuốc, ngẩng đầu dựa vào ghế.
Anh đã phải mất một thời gian dài mới nghĩ thông suốt
chuyện giữa anh và cho đến khi ngồi một mình nhìn giấy ly hôn, lưu lạc ở Nam
Thành rất lâu anh mới biết, Tô Dao đối với anh không phải là một cô em gái đơn
thuần như trước đây nữa.
Lẽ nào người đàn ông chỉ biết những thứ mình từng có
là quý báu sau khi đã thực sự mất đi?
Cố Nguyên cười một mình, khẽ thở dài, giơ tay chạm vào
khuôn mặt Tô Dao đang mỉm cười trong màn hình máy tính.
Thật mày, điều anh hiểu ra không phải là quá muộn, có
lẽ là còn kịp.
Vì vậy, anh đón cô và Tô Thư tới Nam Thành để hai
người sống bên cạnh mình. Để cô dần dần đón nhận anh.
Mặc dù Tô Dao có tình cảm sâu sắc thế nào với quá khứ của
mình nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy. Điều quan trọng là anh hiểu rất rõ,
bên cạnh cô, ngoài anh ra không còn một người đàn ông nào khác.
Dù cô có trải qua những chuyện gì, dù thân thế Tô Thư
ra sao, anh cũng không quan tâm. Anh bây giờ chỉ muốn đưa người “vợ trước” của
mình trở thành người phụ nữ anh yêu.
Vì vậy anh cố gắng nhẫn nại. Cố Nguyên buông tay, hít
một hơi thật dài, dù sao đã ở cùng dưới một mái nhà, rồi sẽ có cơ hội thích hợp
để anh bày tỏ tình cảm của mình với cô.