Sớm Muộn Gì Anh Cũng Là Của Em

Chương 30: Buổi sáng cùng đạp xe



Dù cho từ tối qua đến giờ chỉ ngủ không đến bốn tiếng đồng hồ, nhưng hôm sau Nhan Cửu vẫn dậy rất sớm, cả người thấy nhẹ nhõm thư thái hẳn. Khóc lóc đã giải phóng cảm xúc của cô, nhưng công thần lớn nhất khiến cô nghĩ thông suốt chắc chắn vẫn là Triệu Tế Thành.

Nói không khoa trương là, đến giờ cô hoàn toàn giống nữ chính trong phim, ôm quần áo lấy trong tủ ra vừa ca hát vừa xoay vòng. Cô muốn ăn mặc thật đẹp, ăn sáng thật ngon, thậm chí muốn cưỡi chiếc xe đạp cô đã khóa ở chỗ bãi xe rất lâu rồi không đụng tới để chạy tới bệnh viện.

Ai ngờ, vừa mở cửa ra thì đã chạm mặt người ở đối diện.

Phản ứng đầu tiên của Nhan Cửu khi nhìn thấy Triệu Tế Thành lại có chút ngượng ngùng, tuy rằng đây không phải ngày đầu anh mặc sơ mi trắng quần đen, nhưng hôm nay cô cũng mặc sơ mi trắng váy đen, có chút ngượng khi mặc giống nhau như vậy.

Triệu Tế Thành nghe cô chào buổi sáng thì ánh mắt thoáng lướt qua cô, khi quay đi bấm nút thang máy, một nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra lặng lẽ xuất hiện, anh hỏi:

“Sớm vậy? Có thể đi muộn mà.”

Nhan Cửu cúi xuống cười, nhớ lại hôm qua cô đã khóc đến mất cả hình tượng trước mặt anh thì ngại không dám nhìn anh nữa, mà quay đầu sang bên, hỏi:

“Trời đẹp như vậy, tôi muốn đạp xe đến bệnh viện, không phải anh cũng dậy sớm đó sao? Hôm nay anh lái xe đi làm ạ?”

Triệu Tế Thành nghe hỏi thì vô thức giấu chìa khóa xe trong tay ra sau lưng, sau đó lắc đầu, gương mặt vẫn rất ư là tự nhiên:

“Không, hôm nay cũng định đạp xe.”

……

Bảy giờ sáng, thành phố vẫn chưa bị những tiếng ồn và ô nhiễm của giờ cao điểm tắc đường chiếm lĩnh, mùi thơm của sữa đậu nành, bánh quẩy, đậu hũ và cháo lan tỏa, hòa vào mùi vị thanh tân của những phiến lá ngọn cỏ còn đọng hơi sương, giờ là cuối hạ đầu thu.

Lúc Nhan Cửu lấy xe, lau chùi sạch sẽ đẩy ra ngoài thì Triệu Tế Thành đã đứng chờ cô, một chân đạp trên bàn đạp, chân kia chống xuống đất, khoác túi, vẻ mặt không có gì là sốt ruột, khiến Nhan Cửu như trở về thời đại học ngày xưa.

Trong mắt Triệu Tế Thành, chiếc xe kia của cô và kiểu ăn vận hôm nay khiến anh cảm thấy cô giống một giảng viên âm nhạc, cảm giác này khá mới mẻ, anh không kìm được quan sát cô thêm rồi nói:

“Có tiện không?”

Nhan Cửu lúc này đã leo lên xe, gấu váy phủ trên mắt cá chân, sẽ không tạo ra bất kỳ sự cố nào, cô cười hi hi giơ tay ra hiệu OK với anh, rồi đạp mạnh lao vụt qua anh, nói to:

“Đi thôi.”

Nhan Cửu trước đây chưa từng quan sát kỹ những người đi ngoài đường sáng sớm, hoặc cô dậy không nổi, hoặc là do vẫn còn ngái ngủ, mí mắt đánh nhau, bộ dạng cái giường thân yêu vẫn cần tôi, có thể do trải qua đêm hôm qua mà một thứ phủ bụi trong tim cô đã được quét dọn sạch sẽ, không gian còn trống có thể để dành cho thế giới này rồi.

Ngắm những cô gái văn phòng ăn diện tinh tế xách theo bánh chiên hoặc sữa đậu, ngắm người đàn ông trung niên mặc âu phục bảo đứa bé đội mũ vàng ngồi vào ghế sau xe, ngắm những học sinh mắt kèm nhèm buồn ngủ vai vác balo đi học buổi sáng, ngắm những bà chủ của sạp quán ven đường làm món trứng ngâm trà, lại ngắm những người trẻ tuổi vừa tốt nghiệp chưa lâu vừa lóng ngóng cầm món đồ nóng hôi hổi đó, vừa quét mã thanh toán rồi vội vã rời đi.

Những cây du hai bên đường đã vượt qua mùa hạ vẫn còn nguyên màu xanh mà ánh nắng oi bức không thể làm phai màu, phiến lá không lớn nhưng những chạc cây trên cao nhất đã đan lẫn vào nhau, ánh nắng như một nắm nước vàng kim rải xuống dưới xuyên qua những kẽ hở, chiếu sáng lan can màu trắng, bóng nắng giao hòa, trời xanh mây trắng.

Nhan Cửu chú ý nhìn con đường phía trước nhưng không quên nhìn ngó hai bên, cô không nhận ra tốc độ của mình lại có thể vượt lên phía trước Triệu Tế Thành, cũng không biết rằng ánh mắt của anh chẳng rõ từ lúc nào lại bị thu hút bởi mái tóc tung bay khi cô xoay đầu nhìn ngó mọi thứ.

Lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư, một cậu bé mũm mĩm đeo khăn quàng đỏ được mẹ dắt đi, cậu định nhảy qua khoảng cách giữa các vạch, chính là từ vạch trắng này nhảy đến vạch trắng khác. Sau đó bị mẹ kéo lại nhắc nhở nên lập tức yên phận, như một quả bóng bỗng bị ấn giữ lại.

Cô cảm thấy dáng vẻ đó vừa quen thuộc lại buồn cười, hỏi Triệu Tế Thành:

“Lúc nhỏ anh có từng làm chuyện đó chưa?”

Hỏi rồi lại thấy đúng là hỏi thừa, học bá như Triệu Tế Thành có lẽ lúc đi bộ đi học đều là vừa đi vừa làm bài cũng nên.

“Có chứ.”

Ấy thế mà anh lại thản nhiên thừa nhận, sắc mặt vẫn bình thản như không, khiến Nhan Cửu không cười nổi, người này cũng kỳ lạ thật, rõ ràng là chuyện thú vị thời trẻ con mà có thể thừa nhận mà không một nụ cười như vậy.

Đoàn Thanh ở cạnh Triệu Tế Thành suốt ngày không “bla bla bla” thì cũng “ ha ha ha”, cho nên khiến anh trông càng ít nói, cười cũng không nhiều.

Bỗng nhiên Nhan Cửu cảm thấy cực kỳ tò mò về anh, điều này trước đây hoàn toàn không có, những lời đồn đại và lịch sử về anh mà Đoàn Thanh kể trước đó, cô không hề để tâm nghe, bây giờ thì bỗng thấy hiếu kỳ khiến cô rất muốn tìm hiểu người ấy.

Triệu Tế Thành thấy Nhan Cửu đang nhìn anh với vẻ mặt vừa chân thành vừa nghiêm túc thì hơi nhướn mày lên, thấy đèn đã đổi màu thì đạp xe vượt qua ngã tư, Nhan Cửu lúc này đạp phía sau anh, bắt đầu ngắm phần cổ giữa mái tóc đen và áo sơ mi trắng đối lập nhau.

Cô nhớ đến một chuyện thú vị của Triệu Tế Thành mà Đoàn Thanh từng kể, đó là năm mà anh vừa tốt nghiệp viện Y khoa của Đại học Oxford, lão Viện trưởng đã đề cử, ông là bạn học đại học của bố mẹ anh, bạn bè thân lâu năm rồi, anh luôn tôn trọng gọi là “thầy”.

Viện trưởng ngoài việc dẫn anh đi tham gia các buổi hội nghị nghiên cứu, bảo anh quan sát những ca phẫu thuật của các chuyên gia hàng đầu trong ngành, còn phụ trách làm theo suy nghĩ của bố mẹ anh đang ở nước ngoài xa xôi, đó là giới thiệu đối tượng kết hôn cho anh.

Ai cũng biết là học viện y ở nước ngoài khác hẳn trong nước, từ lúc tốt nghiệp cấp ba và hoàn thành khóa học dự bị rồi đến khi nhập học, học xong lấy được học vị thì ít nhất phải 6 năm, Triệu Tế Thành ngoài lúc học cấp ba ỷ vào thành tích xuất sắc đã hẹn hò một lần, mấy năm học sau đó thời gian anh ở cùng các thầy cô trong phòng giải phẫu có lẽ còn dài hơn thời gian ở cạnh những người bạn là con gái, ba năm đầu học lý thuyết còn đỡ, mấy năm sau thực tập lâm sàng thì đúng là bận tối mày tối mặt.

Lão viện trưởng cũng xem như đã nhìn thấy anh trưởng thành, Triệu Tế Thành lại có bản tính cố chấp, không thích lạm dụng tình cảm riêng, nhưng áp lực học tập lớn, công việc bận, nhà anh từ thời tổ tông đã theo ngành y, anh từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của bố mẹ mà lập chí làm bác sĩ, ước mơ đã được thực hiện, đương nhiên là càng đòi hỏi hoàn hảo hơn.

Nhưng lúc đó anh nghĩ khá đơn giản, cảm thấy lời của trưởng bối đã nói thì không tiện từ chối, thế là…

Lúc Đoàn Thanh bình luận về câu chuyện này, nói rằng sư phụ anh ta có lẽ lúc đó đã đi xem mặt đến phát sợ rồi, một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng.

Bố mẹ thì ở xa giới thiệu, vợ chồng viện trưởng thì sắp xếp những người ở gần, về sau anh từ chối kiểu xem mắt hẹn hò riêng, họ cũng không ép nữa, ai ngờ một lần phu nhân lão viện trưởng lúc đánh mạt chược đã quá kích động, khi ấy anh còn thuê nhà ở bên dưới nhà họ, nghe tiin thì vội vã lên đó cho bà cụ uống thuốc nitroglycerin, bà cụ thì không việc gì, lúc cảm ơn anh thì ba cặp mắt kia đang chuẩn bị giới thiệu đối tưởng đã nhắm vào anh…

“Tôi cảm thấy sư phụ cũng khá hài hước, nhìn vết thương mà người khác sợ đến tê cả da đầu thì không sợ, nhưng nếu nhất định phải hỏi anh ấy sợ cái gì thì… tôi nghĩ là, chính là sợ những bà cụ thích giới thiệu đối tượng cho anh ấy đấy.”

Nhan Cửu nhớ lại dáng vẻ luống cuống, không biết đã xảy ra chuyện gì của Triệu Tế Thành trong vòng vây của các bà “Thủy Thuẫn Nương Thân” kia, nhất thời không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Triệu Tế Thành đằng trước thắng xe lại để nhường đường cho các học sinh từ lối đi bộ băng ngang để qua trạm xe bus, cô không nhìn đường, cứ mải cười đến run cả người nên vội vã thắng lại, đâm sầm vào bánh sau xe của anh.

Triệu Tế Thành thấy sự va đập thì quay lại nhìn cô, lúc này nụ cười của Nhan Cửu còn chưa tắt, ngượng ngùng chớp mắt một lúc rồi nhanh chóng thu lại nụ cười, cúi đầu nói:

“Xin lỗi anh nhé.”

Trời ơi, cô xem như đã biết tại sao mỗi lần Đoàn Thanh bị Triệu Tế Thành nhìn một cái là biết điều ngậm miệng lại rồi.

“Chú ý nhìn đường.”

Lúc anh quay đầu đi dường như còn nghe thấy sau lưng vang lên tiếng cười khe khẽ, có lẽ cảm thấy không đúng nên lại quay lại nhìn Nhan Cửu, cô phản ứng cực nhanh, trên gương mặt không còn nụ cười nào, thấy anh quay lại còn nói:

“Anh nhìn gì chứ, sắp đến bệnh viện rồi, đi thôi bác sĩ Triệu.”

Lại đạp thêm không xa nữa thì đã nhìn thấy bảo vệ và ông bác gác cổng bệnh viện, không biết một cơn gió từ đâu thổi tới, Nhan Cửu vội giữ váy lại nhưng may mà không bị thổi tốc lên, song rõ ràng là có gì đó không đúng, khi đạp có chút khó khăn. Cô không nghĩ gì nhiều, sau đó ra sức nhấn bàn đạp…

Thế là vạt váy bị cuốn vào bánh sau xe.

Triệu Tế Thành đạp đi xa mấy mét, liếc thấy người phía sau không xuất hiện thì dừng lại, quay đầu nhìn xem Nhan Cửu bị thế nào, thấy cô đang lặng lẽ đứng đó, nở nụ cười ngượng ngập nhưng rất lễ phép với anh.

Thực ra chỉ cần đẩy bánh xe lùi lại một vòng là không sao nữa, nhưng hiện giờ váy bị cuốn vào với một góc độ kỳ quặc, cô không thể dùng chân đẩy lùi bánh xe, nếu không rất dễ gặp cảnh còn thảm hơn.

Triệu Tế Thành dừng xe bên vệ đường, đi lại chỗ cô, lúc giúp cô đẩy lùi xe lại thì nhìn Nhan Cửu, ánh mắt ấy hàm chứa ý gì thì Nhan Cửu đã không còn mặt mũi nào phân tích nữa, chiếc váy bị cuốn vào cứ như đang “trả thù” cô đã lén cười anh vậy.

Lúc giải cứu thành công, cô còn cười vẻ ngượng ngùng với anh.

“Buồn cười không? Đạp xe mà không để ý gì hết.”

Anh nói với vẻ mặt không cảm xúc.

“Tôi sai rồi mà, làm phiền anh nữa rồi.”

Nhan Cửu thu lại nụ cười trong tích tắc, Triệu Tế Thành đã nói vậy rồi, cô không tiện cười nữa.

Triệu Tế Thành lại đạp xe đi, vẫn là phía trước cô, cô lặng lẽ theo sau, chỉ có thể nhìn thấy phần gáy của anh.

Cuối cùng phải rẽ vào cổng khoa cấp cứu, ông bác gác cổng đang cầm ly giữ nhiệt từ xa đã giơ tay chào họ, Nhan Cửu vừa định đáp lại “chào bác” thì lại thấy ông bác tỏ vẻ mặt thú vị, nhìn Triệu Tế Thành đang đạp xe lại gần và nói:

“A ha! Bác sĩ Triệu hôm nay có chuyện vui gì à! Cười tươi như hoa thế kia!”

Giọng nói đó rổn rảng, âm vang khắp mọi nơi.

Xem ra trà câu kỷ tử đúng là bồi bổ cơ thể.

Triệu Tế Thành không ngờ ông bác lại cho anh một câu như vậy, nụ cười trên gương mặt lập tức biến mất, đầu xe đảo một cái, ngại ngùng lên tiếng chào ông bác rồi vội vã đạp xe ra bãi đậu.

Hả?

Cười tươi như hoa, tuyệt đối là ông bác nói quá rồi, người đẹp trai thì không cười cũng như hoa mà.

Nhưng mà…

Ban nãy chắc chắn là anh cười.

Xì, lại còn không thừa nhận.

……

Nhan Cửu và Triệu Tế Thành chắc hẳn không biết, khi họ sánh vai nhau từ đằng xa tiến lại, ánh nắng rắc lên áo sơ mi trắng của cả hai, một người mặc quần tây được cắt cúp vừa vặn dáng người, một người mặc váy lụa, trông thu hút ánh nhìn đến nhường nào.

Nhan Cửu đang định trêu ghẹo Triệu Tế Thành bị ông bác gác cổng “vả mặt” thì điện thoại rung lên, lấy ra xem thì lập tức ngẩn người.

Triệu Tế Thành cao hơn cô nhiều, ánh mắt thoáng nhìn đã thấy ngay màn hình trên tay cô đang cầm là gì, vốn không định xem nhưng cô đứng ngây ra đó quá rõ ràng, sau đó anh nhìn thấy ba chữ người gọi đến…

Tô Gia Hành…

Ồ, anh biết người này.

Nhan Cửu che điện thoại nghe máy bằng giọng nói khe khẽ, cùng lúc đó hai người đã bước vào đại sảnh cấp cứu dù cho sáng sớm nhưng đã có người, anh vô thức chú ý mấy người đó, mặc áo blouse trắng, đang nói gì đó với y tá trưởng đứng ở quầy.

Y tá trưởng thấy Triệu Tế Thành thì mỉm cười, các bác sĩ thực tập mới tới lần lượt quay đầu lại nhìn, lúc này một người trong số đó ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ kêu lên:

“A! Sư huynh! Anh đến rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.