Sói & Dương Cầm

Chương 7



A May chẳng hề thay đổi, vẫn có bộ dáng như một bà lão, thích hỏi những vấn đề rất khó trả lời.

Vào lúc tâm tình của Hàn Trạc Thần tốt, cuộc đối thoại của họ sẽ có dạng như sau:

“Chúng ta nên có một đứa con được không?”

“Không, có một người như em thôi tôi đã thấy đủ phiền rồi!”

“Khi nào anh sẽ lấy em?”

“Chúng mình bàn bạc về chuyện sinh con trước đi, anh thấy đề nghị này cũng được đấy.”

“…”

“Anh có biết sinh nhật của em không?”

“Ngày nào?” Anh ngồi đọc báo, thuận miệng hỏi

“Vào ngày này tháng sau.”

“Thế à!”

Cô giật tờ báo của anh lại, ép anh nhìn vào cô, để trong phạm vi tầm
nhìn của anh chỉ có khuôn mặt cô: “Anh nghĩ nên tặng em cái gì làm quà
sinh nhât?”

“Em muốn gì nào, cứ nói đi.”

“Em muốn một chiếc nhẫn kim cương thật đẹp, anh có thể tặng em không?”

“À!”

“‘À’ là có ý gì?”

“À…” Anh tiếp tục đọc báo, trên mặt báo viết về cái gì đấy rất thú vị, 14 phiên họp lớn…

“…”

“Anh có biết em tên là gì không?”

“A May.”

“Em muốn nói là tên thật cơ!”

“Em không phải tên là A May sao?”

“…”

“Anh có biết em làm nghề gì không?”

“Em không phải suốt ngày không có việc gì làm sao?”

“…”

“Anh có biết em thích nhất cái gì không?”

“Dương cầm!”

“…”

Thấy cô bất mãn gườm gườm anh, anh hỏi một cách vô tội: “Tôi lại trả lời sai rồi???”

“Là anh…!”

“…”

Khi tâm trạng anh không tốt, cuộc đối thoại của họ sẽ có dạng như sau:

Trời sẩm tối, anh mệt mỏi lê chân về đến nhà.

“Cuối cùng anh cũng đã về, em chờ anh lâu lắm rồi!”

Cô nghe được tiếng mở cửa, đeo một chiếc tạp dề điểm xuyết mấy bông
hoa màu hồng vui vẻ chạy ra, trên người cô còn có hương vị của đồ ăn,
mười ngón tay vốn lả lướt trên phím đàn nay đã dính đầy mỡ.

“Ừ!” Anh quăng bộ quần áo dính đầy máu trong tay xuống sofa, mệt mỏi
ngồi bệt xuống đất, thuận tay lấy một chiếc đệm dựa sofa đặt sau lưng,
vừa vặn đè vào vết thương trên lưng anh.

Chất lỏng ẩm ướt, dính nhớt không ngừng chảy xuống, anh đoán rằng
chiếc đệm sofa màu trắng cô mua ngày mai có khả năng sẽ bị quẳng đi mất.

A May nhìn anh một lát, vẻ tươi cười trên mặt hơi cứng lại: “Khi nào thì anh đưa em đi tới cửa hàng trang sức?”

“Tôi không rảnh.” Anh cau mày

“Anh!” Cô rưng rưng nhìn anh: “Cuối cùng anh có định lấy em không?”

“Không phải tôi nói với em là tôi không rảnh à!”

“Anh có biết hôm nay là ngày sinh nhật em không? Lần trước anh đã đồng ý…”

Hàn Trạc Thần đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng: “Đi dạo phố cùng
với đại tẩu đi, muốn mua cái gì thì mua, đừng có mẹ nó làm phiền tôi!”

Cô khóc, ngồi ôm gối trên mặt đất khóc lóc một lúc, thấy anh chẳng hề để ý đến mình, cô đến bên anh, lắc lắc cánh tay anh: “Anh đừng giận
nữa, em không cần nhẫn đâu… Anh đi với em đi mua một chiếc bánh sinh
nhật là được…”

“Em đừng lải nhải nữa có được không! Em để tôi yên một lúc có được không!”

“Vậy thì… em đi nấu cơm nhé, chắc anh đói bụng rồi, đợi chút…”

“Cút!”

Cô tủi thân ngẩng lên nhìn anh, nước mắt từng giọt từng giọt trong suốt lăn dài.

“Tôi bảo cô cút, cô có nghe thấy không? Tôi không muốn thấy cô nữa!”

Cô đi, trước khi đi, cô cởi tạp dề xuống, mang theo tất cả những thứ thuộc về cô.

Lúc cô đi tới của, cô quay đầu nhìn anh thêm một lần nữa, hy vọng anh giữ cô ở lại, thế nhưng, anh chẳng hề mở miệng nói câu nào.

Cô đi rồi, căn phòng chỉ còn lại một mình anh, anh lấy hai bàn tay
che mặt, nước mắt chảy dọc theo mười ngón tay, rơi xuống mặt đất…

Cô không biết rằng anh đã đi tới cửa hàng trang sức, chọn cho cô một chiếc nhất rất đẹp.

Vừa mới thanh toán tiền xong, đang muốn cầm lấy chiếc nhẫn, anh nhận
được một cuộc điện thoại của cha dượng: “Mẹ cháu không ổn rồi, bà ấy
muốn gặp cháu lần cuối…”

“Chú nói gì cơ?” Chiếc nhẫn trong tay anh rơi xuống nền đất, kim
cương và sàn nhà va chạm, tiếng động thanh thúy như tiếng đàn: “Không
phải chú nói mẹ chỉ bị viêm dạ dày cấp tính, ở viện vài ngày sẽ không
sao à?”

“Là ung thư gan giai đoạn cuối, bác sĩ dự đoán rằng bà ấy có thể sống thêm nửa năm nữa, nhưng… mới có một tuần đã chuyển biến xấu rồi…”

“Cháu lập tức đến ngay!”

“Nhanh lên một chút nhé, bác sĩ nói rằng bà ấy tối đa chỉ có thể chống đỡ 30 phút nữa thôi.”

Anh lái xe như điên về hướng bệnh viện, khi chiếc xe đến một ngã tư đường, một chiếc xa tải đã đụng vào xe anh.

Anh bỏ lại chiếc xe đã bị đâm nát, đúng vào lúc anh muốn gọi xe đi, mười mấy tên cầm dao xông về phía anh.

Đó là một mùa đông, một mùa đông rét mướt nhất cuộc đời anh.

Vết thương sau lưng bị gió thổi qua, máu dường như bị đóng thành băng, đau đến mức tê liệt, mất đi toàn bộ cảm giác.

Anh cứ chạy về phía trước không hề biết mệt mỏi, không phải bởi vì
phía sau anh có người cầm dao đuổi giết, mà là anh muốn gặp được người
anh yêu thương nhất, mẹ anh đang ở bệnh viện đợi anh, chờ đợi để được
gặp anh lần cuối.

Cuối cùng anh cũng thoát được những kẻ đó, cướp một chiếc xe máy lao
thẳng tới bệnh viện, thế nhưng lúc đấy, mẹ anh đã nhắm mắt mất rồi.

Cha dượng hỏi anh: “Vì sao bây giờ cháu mới đến?”

Hàn Trạc Thần điên cuồng hét lên: “Cháu bị người đuổi giết chú có biết không!!!”

“Bà ấy đã đợi cháu ba tiếng đồng hồ, vừa mới đi… Bà ấy cứ chờ cháu suốt!”

“Mẹ! Con sai rồi!”

Anh quỳ bên giường, ghé đầu vào bờ ngực đã lạnh như băng của bà, sự ấm áp trong ký ức đã chẳng còn nữa…

“Mẹ! Con xin lỗi! Con không chăm sóc tốt cho mẹ, con không nghe lời
mẹ làm một người tốt, con không thực hiện được kỳ vọng của mẹ, trở thành một cảnh sát…”

Cha dượng vỗ vai anh, nghẹn ngào nói: “Chú đã cho bà ấy tất cả mọi
thứ rồi, bà ấy vẫn luôn nhìn về cánh cửa, cố gắng đến hơi thở cuối cùng, bà ấy nói… là bà ấy có lỗi với cháu, là bà ấy hại cháu…”

“Mẹ!” Hàn Trạc Thần lật chiếc khăn phủ màu trắng lên, nắm chặt lấy
bàn tay không còn độ ấm của bà: “Mẹ đi rồi, tất cả những thứ con làm còn có nghĩa lý gì đâu…”

Từ ngày anh đuổi A May đi, nàng không hề trở lại lần nào nữa.

Hàn Trạc Thần vẫn tiếp tục cuộc sống giống như trước, làm những việc
không muốn làm nhưng không thể không làm, trải qua những ngày tháng
không muốn qua nhưng không thể không qua.

Thỉnh thoảng anh có nhớ tới A May, cảm thấy thế giới này thật hài
hước, cô có lẽ sẽ không nghĩ được rằng: anh cả đời này sẽ không quên
sinh nhật cô, bởi vì ngày sinh nhật của cô chính là ngày giỗ mẹ anh…

Một ngày sau đấy một tháng, anh cùng đại ca, thêm cả bà vợ mới cưới
dính lấy đại ca như keo như sơn, và An Dĩ Phong uống rượu nói chuyện
trong căn phòng được bao trọn.

“Sao vậy?” Anh hỏi An Dĩ Phong.

An Dĩ Phong nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. “Em chưa bao
giờ thấy qua loại phụ nữ như thế, em dậy từ tờ mờ sáng đi tìm cô ấy thổ
lộ, em thề non hẹn biển cả một buổi, thật tình chân thành đến nỗi chính
bản thân em cũng xúc động, mà cô ấy một câu chưa nói cũng không tính,
lại còn gọi điện về tổng bộ nói: ‘Tôi gặp phải một người bị thần kinh
phân liệt nghiêm trọng, xin lập tức phái người tới đây đưa anh ta định
bệnh viện tâm thần để đánh giá bệnh tình, tránh khỏi gây nguy hại cho
những người khác! Địa điểm là…”

Hàn Trạc Thần nói: “Cậu tự thấy thỏa mãn đi, cô ta chưa tống cậu vào ngục là may rồi.”

“Em không tin! Em mà không thể lay động được ý chí sắt đá của cô ấy!.”

Anh đạp vào chân An Dĩ Phong một phát: “Cậu mẹ nó giống một thằng đàn ông tí đi được không? Lôi lôi kéo kéo một đứa cảnh sát nữ làm gì? Sớm
muộn gì cũng tự lôi chính mình vào tròng cho xem.”

An Dĩ Phong nâng chén rượu lên rồi lại đặt xuống, lớn tiếng nói: “An
Dĩ Phong ta nếu không chinh phục được cô ấy, ta sẽ đi thi học viện cảnh
sát, cả đời này sẽ dây dưa với cô ấy!”

“Được!” Hàn Trạc Thần vỗ vai cậu ta, cười vang nói: “Tôi muốn thi học viện cảnh sát đến phát điên rồi, chúng ta cùng đi thi, mẹ nó, chờ đến
khi tôi làm cảnh sát, mỗi ngày tôi…”

“Hai cậu tỉnh táo lại đi.” Vị đại ca vốn vẫn đang tình ý miên man,
mười ngón tay lồng vào nhau với đại tẩu cuối cùng cũng nhận ra sự tồn
tại của họ, mở miệng nói với sang: “Các cậu muốn đi làm cảnh sát, trật
tự xã hội này không biết sẽ loạn thành cái dạng gì!”

“Bọn em làm sao cơ?” Hàn Trạc Thần nói: “Hai người chúng em nếu làm cảnh sát, nhà tù chắc chắn sẽ phải mở rộng thêm.

“Có chí anh hùng đấy, có hoài bão đấy! Kiếp sau đi mà thực hiện đi…”

Đại ca nói xong quay sang nhìn An Dĩ Phong: “Phong, cậu cắt đứt sớm
với đứa cảnh sát nữ kia đi, dây dưa với cô ta không tốt với cậu đâu.”

“Đại ca, em có chừng mực!”

“Cậu có chừng mực?” Hàn Trạc Thần ôm lấy bả vai An Dĩ Phong, nói với
anh ta một cách thành khẩn: “Đầu năm nay chơi cái gì tốt không chơi, vì
sao lại học người ta đùa giỡn với tình cảm chứ… Muốn học cũng phải học
theo tấm gương sáng là tôi đây này, hôm nay có rượu hôm nay say, chớ để
hoa rơi chỉ bẻ cành…”

Anh tỏ vẻ không phát hiện ra ánh mắt giết người của đại ca, giơ tay
vẫy vẫy người phục vụ ở ngoài, “Tìm cho tôi hai mỹ nữ tới đây… vóc
người phải tốt nhất…”

Chưa đến ba phút, hai cô gái vóc người hạng nhất ngồi xuống giữa hai người họ.

Anh mới chỉ ôm lấy một cô, đang dùng ánh mắt đánh giá ba vòng của cô
nàng, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, giương mắt nhìn chỉ thấy ánh
mắt An Dĩ Phong lấp lánh ý cười.

Anh quay đầu lại một cách cứng nhắc, A May đang đứng trước của phòng, cô mặt một chiếc váy dài màu xanh nhạt, quấn quanh thân hình mảnh dẻ,
nhìn thoáng qua dường như gầy đi một vòng so với trước đây.

Cô nhìn vào người phụ nữ trong lòng anh, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, xin nhường lại chỗ này cho tôi, đây là vị trí của tôi.”

Hàn Trạc Thần từ từ buông xuống cánh tay đang khoác lên vai mỹ nữ, nâng cằm mỹ nữ có vóc người siêu chuẩn đang tức giận kia lên.

Mỹ nữ rất biết điều đứng lên, trước khi đi còn hôn nhẹ lên khuôn mặt anh, nũng nịu nói: “Lúc nào rảnh rỗi liên lạc lại nha!”

“Không cần, cám ơn!”

Sau khi anh nói xong, An Dĩ Phong hoàn toàn không thèm nể mặt anh mà
cười một cách điên cuồng, cười đến mức anh rất muốn cầm chai rượu đập
xuống khuôn mặt cười hết sức đáng ghét kia.

Hàn Trạc Thần châm một điếu thuốc, khi thở ra làn khói đậm đặc anh đã thấy khuôn mặt A May hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Từ khi nào anh đã bắt đầu hút thuốc?”

Cô không biết anh đã từng hút từ lâu, sau lần cai nghiện lần trước, ngay cả thuốc cũng cai.

Thế nhưng bây giờ anh đã hút lại, cảm giác rất không tệ, trong lúc
hít vào thở ra, nicotine sẽ làm tê liệt đi nhiều lần trái tim đau khổ mà anh không thể nào vứt bỏ được.

Nhất là lúc nửa đêm, khi anh khó đi vào giấc ngủ, anh hút một điếu
rồi lại một điếu, có thế mới phát tiết được sự kiềm chế và mâu thuẫn
đang giãy dụa trong lòng, có thế mới nhắc nhở chính mình rằng: mình là
Hàn Trạc Thần như trước đây, chưa hề thay đổi.

“Vì sao lại đến đây?” Hàn Trạc Thần ngồi dựa trên ghế sofa, nghiêng
người nhìn khuôn mặt của cô: “Tôi không nghĩ ra loại đàn ông như tôi còn điểm nào đáng giá để em lưu luyến?”

“Vì từ trước đến giờ anh chưa từng nói không lấy em…”

Cô lẳng lặng đứng đối diện anh, chưa lần nào đôi mắt cô lại ánh lên
sự lý trí đến như vậy: “Em biết rằng em đã hỏi chuyện này vô số lần rồi, thật ra mỗi lần đó câu trả lời mà em muốn nghe là: tôi sẽ không lấy em, tôi chỉ chơi đùa với em thôi, em đừng ngây thơ nữa!”

“Sao em không nói sớm chút? Tôi sẽ không lấy em…”

“Em biết anh sẽ! Anh sẵn lòng chịu trách nhiệm vì sự kích động nhất
thời của anh, mặc dù về cơ bản là anh không yêu em. Anh là một người đàn ông tốt, anh có nghĩa khí, trọng cảm tình, đầy trách nhiệm, lại có
nguyên tắc của chính mình. Người đàn ông như anh đáng để một người phụ
nữ dùng cả tính mạng đi yêu.”

“Tôi mẹ nó là một thằng khốn nạn lòng lang dạ sói!”

“Anh không phải! Anh có cảm tình đối với em, anh chưa từng ràng buộc
tự do của em, em muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, vị trí bên cạnh anh
vẫn luôn giữ lại dành cho em, cho dù em có đi bao lâu…. Anh luôn luôn
mắng em bởi vì anh thật sự không thích em, cho dù anh có nổi giận với
em…. anh cũng không muốn em lãng phí tính mạng, anh luôn hy vọng em có
thể tìm được hạnh phúc của chính mình. Có đúng không?”

“Sau khi em rời khỏi tôi đi đổi gen à? Lần đầu tiên hỏi được những câu hỏi có chiều sâu như thế!”

“Thần, em sẵn lòng thay đổi vì anh, anh nói ra yêu cầu gì em cũng có
thể làm được, em chỉ xin anh đừng nổi cáu với em, để em ở bên cạnh anh,
được không?”

Trong đôi mắt của A May, hơi nước bất đầu ngưng tụ lại, mỗi lần anh
nhìn thấy nước mắt của cô thì lại thấy đau đầu, đau đến nỗi đầu muốn nổ
tung.

“Đừng khóc nữa, nghìn vạn lần đừng có khóc!” Anh đứng dậy ôm lấy bờ
vai gầy yếu của cô, vừa dỗ cô vừa nói: “Cô gái xinh đẹp thế kia mà còn
bị em đuổi đi, tôi còn chưa khóc, em khóc cái gì chứ!”

A May dừng khóc rồi mỉm cười, ôm ấy eo anh chu đôi môi nói: “Cô ta xinh đẹp gì đâu, cô ta đâu có xinh đẹp như em được!”

Anh quan sát kỹ khuôn mặt của cô, gương mặt trái xoan chuẩn mực của
người con gái phương Đông, nước mắt trong đôi mắt to tròn vẫn còn chưa
ráo, mỗi một lần chớp mắt đều động sóng đung đưa, đôi môi mỏng cố sức
chu ra, lại mang vẻ đầy đặn rất ngọt ngào.

Anh nhịn không nổi hôn một chút rồi cười ôm cô đi ra khỏi căn phòng
được bao trọn: “Rồi, em xinh, trong toàn bộ phụ nữ trên thế giới này em
xinh nhất!”

Cô cười, cười rất hạnh phúc mãn nguyện!

A May là một người con gái tốt, cô đáng có được hạnh phúc chính cô tự mình theo đuổi.

Hàn Trạc Thần không chỉ muốn kết hôn với cô, mà anh còn muốn thử yêu cô.

Chỉ tiếc rằng không yêu chính là không yêu, không có cách nào thay đổi.

Cô, vĩnh viễn không làm cho anh có được cảm giác tê dại tinh thần, cái thứ cảm giác muốn ngừng mà ngừng không được.

Có một số người mà bản thân cho rằng cô ấy sẽ rời khỏi, thế nhưng cô ấy luôn luôn quay trở về.

Có một số người mà bản thân cho rằng cô ấy sẽ cả đời không rời mình đi, thế nhưng cô ấy lại rời đi.

Cái ngày mà A May rời khỏi anh, mặt trời tỏa sáng chiếu xuống mặt đất, trời trong nắng ấm không dễ gì thấy được.

Anh nhận được một cuộc điện thoại từ Cửu thúc của Khi Dã gọi tới:
“Hàn Trạc Thần, cậu giao An Dĩ Phong ra đây, không thì đừng trách tôi
trở mặt.”

Giọng nói của Cửu thúc còn cứng rắn hơn cả lời nói của ông ta, anh vừa nghe liền biết An Dĩ Phong đã gây nên họa lớn.

“Cửu thúc, chuyện gì làm chú tức giận nhiều như vậy ạ? Xin chú bớt giận đi đã, cháu giúp chú dạy bảo nó là được rồi.”

“Thằng đấy giết con tôi! Ba giờ chiều nay, cậu dẫn nó tới gặp tôi.”

Anh sững sờ nửa phút, đến khi phục hồi lại tinh thần thì điện thoại đã bị cắt mất rồi.

Khi Dã là một bang phái lớn trong giới, về căn bản thì thế lực ngang cơ với bọn họ.

Thế nhưng Cửu thúc đã lăn lộn trong giới bốn chục năm, bọn họ mới
chân ướt chân ráo bước vào chỉ giống như bọn lớp dưới, về mặt nhân lực
thì kém hơn rất nhiều so với Khi Dã.

Cho tới nay, hai bang phái đều không động chạm đến nhau, nước giếng
không phạm nước sông, yên ổn vô sự, có đôi khi thỉnh thoảng chạm mặt,
anh cũng tôn trọng gọi ông ta một tiếng Cửu thúc.

An Dĩ Phong dám giết con của ông ta, thật sự là chán sống rồi!!!

Khi anh gặp được An Dĩ Phong, chỉ hận không thể đánh cho cậu ta một trận đế xả mối hận trong lòng.

Thế nhưng đánh rồi sao? Con trai Cửu thúc cũng không thể sống lại, lại vừa chẳng thể giải quyết được mọi chuyện.

“An Dĩ Phong, cậu không muốn sống nữa thì tự đi mà nhảy từ trên sân thượng xuống, đừng có mà rỗi việc đi gây sự được không?”

“Em biết em sai rồi, Thần ca, chuyện này để mình em giải quyết.”

“Cậu có thể giải quyết như thế nào? Cái mà ông ta muốn là mạng sống của cậu!”

Lăn lộn hơn ba năm trong giới này, An Dĩ Phong luôn luôn đi sau anh,
từ trước đến giờ anh chưa bao giờ coi An Dĩ Phong như thuộc hạ, mà xem
như một người anh em.

Đương nhiên anh sẽ không để An Dĩ Phong đi chịu chết, nhưng chuyện lần này rất nghiêm trọng.

Anh cũng không nắm chắc có thể xử lý được không.

“Phong, tôi nghe nói là vì nữ cảnh sát kia phải không?”

“Đúng!”

“Cô ta rõ ràng là hãm hại cậu. Cô ta là cảnh sát, làm sao có thể thật lòng nói chuyện yêu đương với cậu được? Đây là cô ta đang lợi dụng
cậu….”

An Dĩ Phong không nói gì, tất cả những gì trong mắt cậu ta là không oán thán không hối hận!

Hàn Trạc Thần châm một điếu thuốc, ngồi trên bàn rít một hơi, tâm
trạng cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Tôi đã sớm nói với cậu đừng có học
người khác động vào tình cảm. Đến một ngày thật sự động tình chẳng khác
nào một bước đến thẳng quỷ môn quan. Chúng ta lăn lộn trong chốn này,
ngày hôm nay ở bên ngoài chơi bời sung sướng, ngày mai đã có khả năng
nằm trong quan tài! Tình cảm… chúng ta chơi không nổi!”

“Em cũng biết mà! Thần ca, anh cứ thử qua thì biết, mấy thứ tình ái thế này, giống như ma túy vậy, cai không được…”

“Tôi chưa từng thử yêu bao giờ, nhưng tôi từng thử heroin rồi… Cai
được bỏ được!” Anh dừng lại một chút, lại hít tiếp một hơi thuốc: “Quá
trình quả thật là sống không bằng chết, thế nhưng cố gắng là được là tốt rồi…”

“Thần ca.” An Dĩ Phong quỳ xuống trước mặt anh, đời này cậu ta chỉ
quỳ gối một lần này thôi: “Em chỉ muốn xin anh một điều… anh đừng nhúng
tay vào việc này, em không muốn liên lụy đến anh.”

“Coi tôi là anh em thì đừng nói với tôi những lời này!”

Hàn Trạc Thần rất ít khi đi làm phiền đại ca, vì An Dĩ Phong mà anh
đi tìm đại ca nói chuyện: “Đại ca, em muốn mang theo những người này đi
nói chuyện với Cửu thúc.”

“Thần, con trai của Cửu thúc chết thì cũng đã chết rồi, cậu đi nói cái gì đó chẳng có cái dụng gì hết.”

“Nếu như hôm nay người Cửu thúc muốn là em, anh có giao em ra không?”

Đại ca lắc đầu.

“Thế nên em cũng sẽ không…”

“Cho dù cậu mang tất cả mọi người theo, cho dù cậu gặp may san bằng
được Khi Dã, thế thì cậu khá lắm sao? Mạng của An Dĩ Phong là mạng, mạng của mấy anh em khác lại không là mạng à?

“Đại ca…”

Hàn Trạc Thần quay người lại, chăm chú nhìn quan sát vẻ mặt của đại ca.

Từ khi đại ca có vợ, có gia đình, anh ấy đã thay đổi, anh ấy không
còn hứng thú với sự đánh đánh giết giết của xã hội đen, hết thảy chỉ
theo đuổi tình yêu, theo đuổi cuộc sống an ổn bình định.

Anh ấy đã hoàn toàn không còn tâm huyết và khí phách như những ngày trước đây.

Lúc này đây nghe được những lời anh ấy nói, Hàn Trạc Thần mới hiểu ra một điều, có những thứ anh ấy chẳng hề thay đổi, đại ca vẫn như trước
coi anh là anh em.

Đại ca vẫn là cái người tư mình đâm một dao vào ngực, cứu anh dưới khẩu súng của người khác…

Vẫn còn là một người mang thêm vài anh em đến bao vây, lôi anh ra từ dưới loạn dao của kẻ khác…

Vẫn còn là một người cười vang chụp lấy bờ vai anh, nói rằng: “Làm anh em, có kiếp này, không kiếp sau!”…

“Đại ca, em hứa với anh, em sẽ không ra tay với họ, anh sẽ không làm các anh em đổ máu…”

“Cậu không biết cái quy tắc cuộc chơi này hả!” Đại ca mệt mỏi khoác tay: “Đi đi! Nhất định phải còn sống trở về!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.