Author: Song Tử……………………………………
*********************
Các bác sĩ nhanh chóng cấp cứu cho hai người bọn họ, cô nằm trên giường bệnh nhưng trong lòng luôn bất an lo lắng cho Uy Phong, trước khi anh vào trong phòng cấp cứu vẫn còn nắm chặt tay cô mà nói: “ Hân, anh xin lỗi… anh có lỗi với em rất nhiều.”
Cô còn nhớ khi ấy, trước đi họ đẩy cô ra khỏi anh để đấy anh vào phòng cấp cứu… bàn tay đó như muốn níu lấy cô, không hề có ý muốn buông ra. Cô nhắm mắt lại, giọt lệ rơi xuống khỏi bờ má rồi thấm vào lớp áo bệnh viện vụt tan. Đưa bàn tay sờ vào bụng mình, cô đang mang giọt máu của Uy Phong trong người… Cô rút kim tiêm trên tay, cô muốn tìm Uy Phong… cô không thể ngồi yên nơi này được nữa.
– Ngọc Hân, em có sao không? – Trí Văn từ bên ngoài chạy đến ôm lấy Ngọc Hân.
– Trí Văn, sao anh biết tôi ở đây mà tìm đến. – Cô nhìn thấy Trí Văn thì kinh ngạc hỏi, lùi về sau một bước.
– Anh tìm em khắp nơi, anh có một người bạn làm trong bệnh viện nên họ báo cho anh. – Trí Văn nói tiếp. – Anh đưa em về, theo anh.
Cô rút bàn tay mình ra khỏi tay Trí Văn, cô làm sao có thể đi theo Trí Văn khi chưa biết Uy Phong hiện tại ra sao.
– Uy Phong vì cứu tôi mà bị thương rất nặng, tôi phải qua xem anh ấy thế nào. – Ngọc Hân đáp.
Trí Văn kéo người cô lại mà ôm vào lòng một lần nữa: “Em đừng đi… Tôi biết nếu em đi tôi sẽ mất em mãi mãi… vì vậy xin em đừng đi.”
– Trí Văn… – Ngọc Hân bối rối.
– Em biết tôi yêu em mà, em và Uy Phong không thể được, hãy tin tôi đi… hai người không thể yêu nhau được.
Cô nhẹ người đẩy Trí Văn ra khỏi mình, cô không quan tâm đến lí do vì sao Trí Văn nói ra như vậy. Chỉ là cô nghe theo trái tim của mình, theo tình hay theo lý anh ấy vì cô mà bị thương, cô không thể bỏ mặc. Huống hồ gì, cô đã hứa rằng sẽ mãi mãi không buông tay anh.
– Để tôi đi. – Cô chỉ khẽ nói.
– Em sẽ hối hận. – Trí Văn nói.
– Tôi sẽ chịu trách nhiệm với chuyện mình quyết định. – Cô né người Trí Văn mà bước ra khỏi cửa, hướng về phía nơi Uy Phong đang được các bác sĩ điều trị.
Trí Văn tựa lưng vào tường nhìn về dáng cô, anh bất cười lớn… nụ cười đầy chua xót cho kẻ thủ ác lại đi yêu mồi nhử, chua xót cho kẻ thật bại trong tình trường.
– Rồi em sẽ hối hận vì đã chọn hắn ta… Em và hắn sinh ra đã không thể thuộc về nhau. – Trí Văn tự nói, sau đó ngược hướng cô bước đi như một con sói hoang cô độc.
Đến nơi, bên ngoài đang được người nhà họ Uy canh gác nghiêm ngặt để tránh các tay săn ảnh và phóng viên. Cô nhìn thấy Uy lão gia đang ngồi bên ngoài mà nói chuyện với một vài người, nhìn thấy cô liền bảo bọn họ rời đi rồi tiến về phía cô.
– Ngọc Hân, con không sao chứ. – Uy lão gia nhìn cô hỏi.
– Con không sao… nhưng Phong, anh ấy sao rồi ạ.?
Uy lão gia lắc đầu: “Bác sĩ vẫn chưa ra, cũng tại ta quá khinh xuất mà không đến kịp… như vậy thì Phong đã không thảm như vậy.” – Gương mặt đầy nếp nhăng của Uy lão gia chau lại, ông ta chỉ có hai đứa cháu… nhìn Uy Phong bị thương không khỏi xót xa.
Cô đưa mắt nhìn về phía cánh cửa màu trắng vẫn đóng: “Phong, anh đừng xảy ra chuyện gì… em sẽ hối hận cả đời.”
**********************************
Có duyên ắt sẽ gặp, nhưng dù họ không còn duyện phận… bằng sự cố gắng của bản thân, anh cũng sẽ tạo ra duyên phận. Chính là một câu nói: “Cô có trốn đằng trời, anh cũng tìm cho bằng được.”
Không ai dám nghĩ, ở cái nơi rộng lớn như New York anh đã tìm ra cô… mặc dù là mất hết thể diện, mặc dù là làm những việc từ trước đến nay chưa từng làm, mặc dù là phải kiên trì ( điều mà anh chưa từng nghĩ đến) nhưng cuối cùng anh đã thành công mỹ mãn, chính là đã bắt được cô gái ngốc của mình.
Chuyện Uy Vũ đến tận New York để tìm kiếm Bích Trân khiến cô vô cùng cảm động, cứ nghĩ rằng sau chuyện đó anh đã không còn thời gian mà nghĩ đến cô nữa, lại nghĩ anh đang vui vẻ bên người đặc biệt kia nên cũng không muốn phiền anh. Lại nói, cha cô từng nói, cô mang căn bệnh này có thể rời đi bất cứ lúc nào… vậy nên đừng để người khác vì con mà đau lòng. Nghe thì thật xót xa, nhưng ngẫm lại cha cô nói đúng.
Bích Trân quay về bệnh viện điều trị, tim cô ngày càng có dấu hiệu suy yếu và phải túc trực bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi, nếu không cô có thể lên cơn đau bất cứ lúc nào… và điều đó có thể đem cô đi mãi mãi. Bích Trân căn dặn các bác sĩ riêng và người của mình không được nói cho Uy Vũ biết điều đó, nếu anh có đề cập chỉ cần nói rằng cô vẫn ổn, chỉ kiểm tra một chút là được.
– Cháo đến rồi. – Uy Vũ mang cháo đến cho cô.
– Anh vẫn chưa chịu về nước.
– Anh nói rồi, đợi em điều trị xong thì sẽ về cùng em. – Uy Vũ vừa cười vừa đổ cháo ra chén nhỏ. – Còn nóng, ăn nóng sẽ ngon hơn.
– Em sẽ ở lại Mỹ, không về nữa. – Cô thờ ơ.
– Cũng tốt, anh cũng muốn di cư sang đây. – Anh đưa thìa cháo lên miệng cô. – Ăn xong đi, anh có quà cho em.
– Em có thể tự ăn. – Cô dành lấy chén cháo nóng, tự mình múc ăn. – Quà của anh đâu. – Tuy giận nhưng nghe có quà thì không khỏi tò mò, chính là tính cách vẫn trẻ con không thay đổi.
Anh lấy ra từ trong túi áo, chính là một chiếc kẹp hình chú mèo kitty mà cô yêu thích… Uy Vũ hất mái tóc Bích Trân kẹp vào cho cô, nhìn cô ăn cháo cũng không cẩn thận dính một ít ở môi trên liền lắc đầu, sau đó đưa lưỡi liếm sạch trên môi cô hơi cười nói: “Không nên lãng phí.”
Bị anh làm cho đứng hình vài giây, cô gượng đến đỏ mặt…
– Trước đây anh rất ghét con mèo ngu ngốc này, nhưng từ khi quen biết một cô gái thì khi nhìn thấy nó anh đều nghĩ đên cô ấy. Có lẽ em không tin nhưng chiếc kẹp này anh đã mua từ rất lâu trong một lần đưa Ngọc Diệp đi nhà sách, con bé đã cười lăn lộn và trêu chọc anh khi thấy anh mua thứ đó. – Uy Vũ hơi cười. – Bích Trân, anh xin lỗi… ngày hôm đó tại vì anh…
Bích Trân đưa bàn tay lên môi Uy Vũ, khẽ cười: “Chuyện hôm đó, em đã quên rồi.”
– Nhưng… anh vẫn còn nhớ… anh nhớ rất rõ, hôm đó là anh muốn nói: “Anh yêu em”.
Cô mở to đôi mắt to tròn nhìn anh, lời yêu từ anh nghe thật êm dịu, cô cũng đã mong chờ lời yêu ấy rất lâu. chỉ là vì cô cũng rất yêu anh, Bích Trân đưa tay lên tóc mình tháo chiếc kẹp xuống đặt vào trong lòng bàn tay của Uy Vũ trước sự ngỡ ngàng của anh.
– Nếu anh thật sự yêu em, hãy quay về VN đi. – Cô đáp. – Quên em đi, quên luôn con mèo ngu ngốc này đi. Em không yêu anh, không hề muốn nhìn thấy anh nữa… Uy Vũ, anh đừng đến nơi này nữa.
Cô từ chối thẳng thừng, khiến lòng tự tôn của anh bị tổn thương nghiêm trọng. Trước nay đều là anh từ chối phụ nữ, đều là người khác theo đuổi anh không đếm xuễ. Vậy mà, cô gái này lại từ chối anh ư?
Những ngày sau Uy Vũ vẫn đến tìm nhưng vệ sĩ của cô không cho anh vào gặp cô nữa, anh vẫn ngồi bên ngoài phòng bệnh của cô mà chờ đợi, chờ đợi trong vô vọng… Cô chưa yêu anh cũng được, nhưng ít ra cũng phải để anh đeo đuổi để cô cảm động.
Nhận được điện thoại từ nhà họ Uy, Uy Vũ nghe tin Uy Phong bị thương thì nhanh chóng đặt vé máy bay quay về VN. Cô vẫn không chịu gặp anh, anh không tài nào liên lạc với cô… chuyện của Uy Phong gấp gút, Uy Vũ nhanh chóng quay về VN.
Không nhìn thấy Uy Vũ đến nữa, Bích Trân mỉm cười khẽ nói: “Anh ấy cũng đã bỏ cuộc rồi, cũng tốt…”
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, một người vệ sĩ bước vào.
– Anh ấy đến nữa ư? – Bích Trân nghĩ Uy Vũ đến tìm.
– Không phải, là một cô gái đến tìm cô… nói rằng là người quen của người mang tên Trần Ngọc Thoa.
Cô hơi rung người… người quen của mẹ vì sao lại đến tìm cô. Bích Trân bước ra ngoài, nhìn thấy cô gái đến tìm mình lại là cô gái đặc biệt của Uy Vũ… vì sao cô ta lại đến tìm cô, và vì sao cô ta biết cô ở đây?
Hai cô gái ngồi trong một quán cafe sang trọng, Bích Trân vẫn nhìn về phía Minh Minh mà dò xét… cô ta đến tìm cô để đánh ghen???
– Chắc là em bất ngờ lắm. – Minh Minh mỉm cười.
Bích Trân gật đầu: “Chị… vì sao biết tên mẹ tôi.”
– Uy Vũ đâu, vì sao không có bên cạnh em. – Minh Minh thắc mắc, rõ ràng là khi cô hỏi anh nói là đang ở cạnh Bích Trân.
– Chị đến tìm Uy Vũ. – Giờ thì rõ ràng rồi, chị ta là đến tìm cô đánh ghen… nhưng cô có vệ sĩ mà, chị ta dám làm gì cô.
Minh Minh lắc đầu: “ Chị đến tìm em.”
– Tìm tôi? Chúng ta có quen biết sao? Uy Vũ đã quay về VN rồi, tôi không tranh giành gì với chị đâu nên chị không phải lo lắng. – Cô đáp.
– Bích Trân, chị đến tìm em không phải vì Uy Vũ. – Minh Minh đưa bàn tay nắm lấy tay Bích Trân.
“Không lẽ bà này bị chuyển đổi giới tính” – Bích Trân nghĩ… vội rút tay mình về.
– Chị muốn nói với em một sự thật… sự thật này chị cũng vừa mới biết.
“Thôi chết rồi… chị ơi em là con gái 100%… em không thể đáp trả được đâu mà… Em dâng Uy Vũ cho chị luôn ấy, miễn là chị đừng nói chị yêu em là được.” – Suy nghĩ bán Uy Vũ của Bích Trân.
– Sự thật là… mẹ của em cũng chính là mẹ của chị.
– Chị… chị… nói… – Cô ấp úng.
Minh Minh mỉm cười: “Đúng vậy, chúng ta là chị em cùng mẹ khác cha.”
– Mẹ em, hiện giờ bà ấy đang ở đâu. – Bích Trân khóc òa, nỗi nhớ mẹ da diết.
– Mẹ đang ở VN. – Minh Minh đáp. – Mẹ cũng rất nhớ em nhưng không dám tìm gặp em… sợ em hận bà ấy.
Bích Trân lắc đầu: “Dù em không biết chuyện gì xảy ra, nhưng em không bao giờ hận mẹ… Em chỉ muốn mẹ quay về bên cạnh em mà thôi…”
– Nhưng em đang bị bệnh, chị sẽ đưa mẹ sang đây thăm em. – Minh Minh đáp. – Nếu mẹ biết em thương nhớ mẹ như vậy, mẹ sẽ rất vui mừng.
Bích Trân nghe Minh Minh kể lại chuyện ngày xưa của người mẹ sinh ra họ, mặc dù bà đã bỏ rơi cả hai nhưng bọn họ đều rất yêu thương bà. Cũng chỉ vì sóng gió cuộc đời xô đẩy, nay họ đã lớn… chỉ muốn được phụng dưỡng và sà vào lòng hưởng hơi ấm từ trước đến nay thiếu thốn.
– Em và Uy Vũ thế nào, cậu ấy thật sự rất yêu em. – Minh Minh khẽ hỏi.
– Anh ấy nói với chị rằng anh ấy yêu em ư?
Minh Minh gật đầu: “Vũ nói em chính là người đặc biệt của cậu ấy, vượt qua bao nhiêu ngàn cây số tìm kiếm em, em còn nghi ngờ điều gì?”
– Không giấu chị, tim em đang rất yếu… bác sĩ nói rằng em có thể đột quỵ vì cơn đau tim bất cứ lúc nào. – Bích Trân khẽ buồn. – Hiện tại em chỉ muốn gặp mẹ một lần cuối, còn những việc còn lại… em không quan tâm đến nữa.
Họ trò truyện rất nhiều, về cuộc sống của họ trước đây ra sao… Hai kẻ đều cô đơn thiếu thốn tình cảm, chỉ là tình yêu của cả hai đều dành cho một người… Chỉ một mình Minh Minh biết, nhưng cô không nói ra, cô không muốn khiến Bích Trân khó xữ.
***********************
Bác sĩ thông báo Uy Phong bị đa chấn thương, gãy chân và tay… tệ hơn chính là những cú va đập nở đầu khiến não anh từng bị tổn thương nghiêm trọng trước kia chấn động. Hiện tại họ đã chữa trị ổn định, chỉ là khi nào bệnh nhân có thể tỉnh lại là điều chưa xác định được.
Cô ngồi bên cạnh anh, nhìn toàn thân anh bị băng bó mà khóc ngất xót xa…
– Uy Phong phúc lớn mạng lớn, sẽ nhanh chóng tỉnh lại. – Uy lão gia vỗ vai Ngọc Hân nhè nhẹ. – Con còn yếu lắm, về nhà nghĩ ngơi đi.
– Con muốn ở bên cạnh chăm sóc anh ấy. – Ngọc hân đáp.
– Con quên mình đang mang thai sao, phải nghĩ đến đứa bé trước. – Uy lão gia nói. – Mau quay về nghĩ ngơi.
Cô biết Uy lão gia muốn tốt cho cô, mặc dù không nỡ rời đi nhưng người lớn đã nói cô cũng không thể cải lại. Ngọc Hân rời khỏi bệnh viện thì trời đã về đê,, cô nhìn lên trên cao từng ngôi sao sáng lấp lánh.
– Cô thấy ngôi sao kia không? – Một giọng nói vang lên khiến cô giật nảy mình.
– Ông… ông muốn nhát tôi ư? – Ngọc Hân ôm ngực nói.
– Ngôi sao đang đứng một mình lẻ loi, từ từ mờ nhạt dần. – Ông ta nói tiếp. – Khi nó biến mất, sinh mệnh của người đó cũng sẽ chết.
– Ý ông muốn nói gì? – Cô quay đầu nhìn qua ông lão.
Ông ta quay mặt lại nhìn Ngọc Hân mà nói: “ Duyên số mẹ con của cô và đứa bé trước kia cô đánh mất chưa dứt. Phần số của nó sinh ra chính là thế tử của nước Triệu, là một vị hoàng đế sau khi thiên tử băng hà. Cô rời Triệu quốc lại mang thế tử đi, lại không cẩn thận mà khiến thế tử không được sinh ra theo đúng ngày. Lần này cô mang thai, vẫn là đứa bé ấy làm kiếp con trai cô… cô phải mang thế tử trả về Triệu quốc.”
– Đây là con của tôi và Uy Phong… ông nói điều gì kì lạ. – Ngọc Hân không thể tin được.
– Thiên tử là con trời, số phận của nó sinh ra chính là hoàng đế. – Ông ta đáp. – Nếu cô không mang đứa bé về, cuối cùng cũng không thể giữ lại được… vì đứa trẻ ấy chỉ có thể sinh ra ở Triệu quốc.
– Vì sao ông lại bắt mẹ rời xa con, tôi rõ ràng là người ở hiện tại…con tôi cũng là người ở hiện tại… Tuấn Phong là vua một nước, chàng có rất nhiều phi tầng sẽ sinh ra cho chàng rất nhiều con cái.
Người đàn ông nọ đặt lên tay Ngọc Hân quyển sách mà cô thường đọc và nghi hoặc: “Hoàng thượng vì thương nhớ cô gái tên Tịnh Yên… không lập thê thiếp, sau khi phát hiện hoàng hậu gian dối… truất thế tử. Sau đó trận chiến kéo đến, liều thân ra trận dù Triệu quốc có rất nhiều tướng.”
– Chàng sẽ chết ư? – Ngọc Hân rùng người.
– Ngày mai chính là thời điểm duy nhất để đi… cô hãy suy nghĩ kĩ càng, sau khi sinh ra thế tử… cô có thể quay về.
– Mọi người sẽ… thắc mắc tôi đi đâu? – Cô đáp. – Uy Phong tỉnh lại không thấy tôi, sẽ rất lo lắng.
– An tâm… cô đến Triệu quốc 1 năm… chỉ bằng 1 ngày ở hiện tại. – Ông lão nói. – Là vì thiên mệnh của thế tử, đành phải thay đổi thời khắc.
Nhìn ánh sao trên trời ngày càng lu mờ, Tuấn Phong ư, cô có ý nghĩa với chàng đến như vậy ư?