Hoàng Thái Hậu ngồi trên ghế đưa mắt liếc nhìn cô nương đang nụp phía sau Hoàng Thượng mà khép nép cúi đầu. Cô nương ta là con cái nhà ai, Hoàng thượng cho cô ta bước vào nơi này xem ra là một cô nương rất quan trọng với Hoàng thượng.
Tịnh Yên hoảng hốt sau cú va chạm vừa rồi, không ngờ không phải là Tuấn Phong quay về mà lại có rất đông người bước vào, cô lại va phải người phụ nữ có gương mặt tràn đầy nét khó chịu, bà ta đang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống… Lần này, lành ít dữ nhiều…ngay cả Tuấn Phong còn có chút e dè.
– Tiểu Liên, ngươi đứng bên cạnh ta… chỉ rõ cho ta biết kẻ nào đã lao vào người ta. – Hooang2 Thái Hậu lên tiếng.
Cung nữ Tiểu Liên là thân cận của Hoàng Thái Hậu, bên ngoài cô ta tuy có nét hiền lành nhưng tâm địa không hề đơn giản. Tiểu Liên nhìn về phía Hoàng Thượng liền đáp:” Thưa Hoàng Thái Hậu, là nữ nhân đang đứng phía sau Hoàng thượng.”
– Hoàng Thượng, nữ nhân đó là ai… vì sao lại từ bên trong cung Thượn Uyển của người mà lao ra… khiến ai da vô cùng kinh sợ. – Hoàng Thái Hậu nhìn về phìa Tịnh Yên mà nói.
– Thưa Hoàng Thái Hậu, đây là hôn thê của nhi thần. – Tuấn Quốc quỳ xuống nói. – Là Tuấn Quốc không quản chặt nữ nhân của mình, để nàng ấy chạy lung tung là tội của nhi thần, xin Hoàng Thái Hậu trách phạt.
Tịnh Yên tính tình khẳng khái, ai làm người đó chịu… và lại cũng không hề muốn Tuấn Quốc lấy danh nghĩa hôn thê ra để bảo vệ cô… Cô thật không thể thành thân cùng anh, vì cô tin vào trái tim mình mách bảo.
– Hoàng Thái Hậu, không phải như Tứ vương gia nói, ai làm người đó chịu… đã khiến Hoàng Thái Hậu kinh ngạc, xin người hãy trách tội thảo dân. – Tịnh Yên bước ra quỳ xuống mà nói.
– Ai da hỏi Hoàng Thượng, ai cho phép nư nhân thấp kém như ngươi đáp lời, phạt tát mồm 20 cái. – Hoàng Thái Hậu nhếch môi nói.
Tiểu Liên vừa nghe xong, liền đi về phía Tịnh Yên định ra tay… nhưng bàn tay kia vừa giơ lên liền bị Tuấn Phong và Tuấn Quốc ngăn lại…
– Hoàng Thái Hậu, nàng ta đã khiến người kinh sợ là một việc đáng tội, nhưng là một Hoàng thượng nhi thân phải xem xét và phân xử mọi việc theo đúng tình đúng lý, không để người đời dèm pha Hoàng nhi thiên vị. – Tuấn Phong hất tay Tiểu Liên ra, bước lên một bước đã che toàn bộ Tịnh Yên bằng dáng người cao lớn của mình.
– Ai da xem Hoàng Thượng phân xữ. – Hoàng Thái Hậu khẽ đáp.
– Là Hoàng Thái Hậu đột nhiên bước vào không hề báo trước, nàng ta cũng chạy ra ngoài không hề báo trước… cả hai đâm vào người nhau và cùng té ngã. Nhi thần thiết nghĩ là một việc do tự nhiên tạo nên không hề cố tình khiến người phải kinh sợ… người ta nói không biết không có tôi, không có lý do nào trách phạt nàng ấy.
– Coi như lời Hoàng Thượng nói là đúng, vậy còn nữ nhân đó là ai… vì sao có mặt trong cung Thượng Uyển của người…. Hoàng Thượng nên nhớ, nữ nhân nào bước vào nơi này chỉ có hai loại… một là cung phi, hai là cung nữ, vậy nữ nhân đó là loại nào? – Hoàng Thái Hậu nói.
Tịnh Yên đưa mắt nhìn Tuấn Phong… câu trả lời của anh sẽ là gì??
– Hoàng Thái Hậu, nàng ấy là hôn thê của nhi thần, không phải là cung nữ cũng không phải là cung phi của Hoàng Thượng. – Tuấn Quốc đáp.
Hoàng Thái Hậu đập bàn, tức giận nói:” Là nữ nhân của nhà ngươi, tại sao lại chạy vào cung Thượng Uyển, còn ra thể thống gì nữa.”
– Tứ vương gia, Tịnh Yên mang ơn người đã cứu Tịnh Yên nhưng Tịnh Yên đã nói rằng sẽ không thành thân với người…xin Tứ vương gia đừng nói Tịnh Yên là hôn thê của người nữa… Tịnh Yên biết mình nói những câu này ra rất là khó nghe, sẽ khiến vương gia không hài lòng, nhưng Tịnh Yên không thể nào ép bản thân mình không nghe lời trái tim mách bảo. – Tịnh Yên nhìn Tuấn Quốc mà nói, cô cảm thấy vô cùng có lỗi với anh… và cũng không muốn anh vì cô mà lần này chịu phạt.
– Các người làm ai da hồ đồ rồi, Hoàng Thượng… mau trả lời ai da là chuyện này là như thế nào? – Hoàng Thái Hậu tức giận nói.
– Hoàng Thái Hậu, nàng ấy không phải cung nữ trong cung… cũng không phải nữ nhân của Trẫm. – Tuấn Phong đáp. – Nàng ấy là nữ nhân của Tuấn Quốc, vì chưa quen đường đi trong Hoàng cung nên đã lạc chân đến nơi này, nhi thần liền đưa nàng ấy vào cung Thượng Uyển mà nhốt lại sau đó truyền Tuấn Quốc đến đón về. – Tuấn Phong khẽ đáp. – Mọi chuyện là như vậy, xin Hoàng Thái Hậu đừng quá bận lòng.
Cả Tịnh Yên và Tuấn Quốc đều bất ngờ trước câu trả lời của Tuấn Phong… chẳng phải anh biết cô yêu anh ư, chẳng phải anh cũng yêu cô ư… tại sao lại muốn đẩy cô vào tay một nam nhân khác, là anh xem trọng tình thân hơn tình cảm của cô dành cho anh ư?
– Tuấn Quốc, khanh mang nữ nhân của mình về vương phủ mà quản lí cho kĩ đừng để nàng ta chạy lung tung nữa. – Tuấn Phong không nhìn qua cô, khẽ nói.
– Tuấn Quốc tuân lệnh. – Tuấn Quốc nhanh chóng mang Tịnh Yên đi… không đợi Hoàng Thái Hậu kịp ngăn lại.
Hoàng Thái Hậu cứ ngỡ lần này trách tội được hai anh em bọn chúng nhưng lại bị lý lẽ của Tuấn Phong khiến cho không thể nói được một lời. Đúng là tiên hoàng thật khéo chọn người kế vị, cái đầu của tên Hoàng thượng trẻ tuổi đó, không thể xem thường được.
– Hoàng Thái Hậu, người đến tìm con có việc gì… – Tuấn Phong khẽ hỏi.
– Vừa nãy vì quá kinh sợ ta đã không còn nhớ nữa, Tiểu Liên… hồi cung. – Hoàng Thái Hậu cũng nhanh chóng rời đi, còn ngồi lại đây cũng khiến bị anh chọc đến tức giận.
Tuấn Quốc và Tịnh Yên đi cạnh nhau nhưng hai người không ai nói câu nào, không gian yên lặng này khiến trái tim anh vô cùng đau nhói. Đến một lúc, đi ngang qua Ngự hoa viên, cảnh đẹp rực rỡ với hàng trăm loại hoa đang đua nở khiến cô ngây người một chút, cô nhìn một cánh hoa Tường vi nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp đang đua nở lại khẽ cười… nhưng trong nụ cười kia chứa đầy sự chua chát.
– Tứ vương gia, ngài sẽ mặc cho tôi không muốn mà thành thân với tôi ư?
Tuấn Quốc lắc đầu mà nói:” Ta sẽ không làm những điều mà nàng không muốn.”
– Ngài yêu Tịnh Yên đến như vậy ư?
Tuấn quốc không đáp… im lặng ngắm nhìn Tịnh Yên đang thưởng hoa.
– Hoàng huynh của ngài… con người huynh ấy là như thế nào chứ… Vừa mới cách đó không lâu vô cùng ngọt ngào với Tịnh Yên, sau đó liền nói ra những câu vô tình đến mức khiến trái tim của tôi dày xéo. – Cô đưa tay lên ngực mà nói, giọt lệ trực chờ trên mi đã rơi xuống đất.
Tuấn Quốc biết bản thân mình thất bại trong cuộc chiến tình ái này, Đồng Lân kia dù trước hay sau đều không chấp nhận tình cảm của anh dành cho nàng. Nàng ta yêu Hoàng huynh ư, điều này anh nên mừng hay lo lắng cho nàng… thâm cung hiểm ác liệu một mình Đồng Lân ngây ngô kia có thể vượt qua.
– Nàng yêu Hoàng huynh của ta ư?
Tịnh Yên gật đầu:” Nhưng… liệu có ý nghĩa gì?”
– Tịnh Yên… vì những câu khi nãy của Hoàng thượng mà nàng đau lòng ư. – Anh khẽ cười mà nói. – Chỉ là Hoàng Thượng đối phó cùng Hoàng Thái Hậu nên sai ta mang nàng đi trước, Hoàng Thái Hậu nhất định sẽ không tha cho nàng nếu nàng còn ở nơi đó.
Cô quay đầu lại nhìn Tuấn Quốc mà nói:” Tứ vương gia, ngài không tức giận khi người Tịnh Yên yêu là Hoàng huynh của ngài ư, ngài không oán trách Tịnh Yên sao?”
– Tịnh Yên… nàng hãy nhớ cho rõ lời Tuấn Quốc nói… Vì yêu nàng, ta sẽ khiến nàng hạnh phúc… dù người bên cạnh nàng không phải là ta. – Tuấn Quốc vuốt mái tóc Tịnh Yên mà nói. – Ta sẽ khiến nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ, vì nàng xứng đáng ngôi vị đó hơn ai hết.
**************************
Tuấn Quốc không đưa Tịnh Yên về phủ vương gia mà đưa nàng cung Hoàng phi, đây là nơi mà ngày còn bé thơ anh và Hoàng huynh sinh sống cùng mẫu thân… Nay vì mẫu thân đã mất, Hoàng huynh lên ngôi nên trang hoàng lại nơi này để làm kỉ niệm, Hoàng cung rộng lớn duy chỉ nơi này là chỉ có anh và Hoàng thượng được phép bước vào.
– Tham kiến Tứ vương gia. – Thị vệ bên ngoài thi lễ.
Tuấn Quốc đưa Tịnh Yên vào bên trong, anh chỉ lên bàn bài vị của mẫu thân được đặt ngay ngắn trên bàn… Điều này là cấm kị trong cung, nhưng Hoàng huynh vì quá thương nhớ mẫu thân nên không làm theo mà lập bài vị trong Hoàng phi nương nương ngay tại cung.
– Tịnh Yên, nàng hãy ở lại nơi này… đêm nay Hoàng huynh sẽ đến gặp nàng. – Tuấn Quốc nói.
– Đây là nơi nào? – Tịnh Yên hỏi.
– Đây là nơi rất an toàn, dù Hoàng Thái Hậu cũng không thể bước vào… nàng cứ an tâm.
Tuấn Quốc rồi khỏi cung Hoàng phi, nếu nàng ta đã không yêu anh hà cớ gì anh phải ép buộc Đồng Lân, một mực thành thân cùng nàng càng khiến nàng đau đớn mà ghét anh hơn. Người nàng ấy yêu thương lại là Hoàng huynh… chi bằng tác hợp cho bọn họ, cả hai đều là người mà Tuấn Quốc yêu thương.
Tuấn Phong đang ngồi trong ngự thư phòng, trước mắt cứ để Đồng Lân ở phủ vương gia để anh một thời gian bình tâm mà suy nghĩ… Tuấn Quốc xem ra rất yêu Đồng Lân, anh không thể vì tình riêng mà cướp đi người đệ ấy yêu thương như vậy, Tuấn Phong thật sự cảm thấy thật khó lòng để anh và cô có thể được phép trao tình cảm cho nhau.
– Hoàng thượng, Tứ vương gia cầu kiến. – Tiệu Lộ Tử báo.
– Cho Tứ vương gia vào. – Anh đáp.
Tuấn Quốc bước vào, trên tay cầm theo một chung nữ nhi hồng thượng hạng nhìn Tuấn Phong khẽ cười:” Hoàng huynh, hôm nay đệ muốn say cùng huynh, muốn chúng ta giống như trước kia… lén mẫu thân uống rượu cho đến say khướt báo hại mẫu thân lần đó chăm sóc cho cả hai huynh đệ.”
– Được, ta tiếp đệ. – Tuấn Phong nhếch môi cười…
Rượu thịt được bày trên mâm, họ bắt đầu uống… từng chung rượu cạn dần cạn dần cho đến khi Tuấn Quốc đứng lên,0tự tay rót từ bình một chung rượu vào ly rồi đưa về phía Tuấn Phong mà nói.
– Hoàng huynh, tưởu lượng của Hoàng huynh quả nhiên không ai sánh bằng… đệ chịu thua, chịu thua… Đây là ly rượu đệ tự mình rót kính huynh, đệ mời huynh.
Tuấn Phong đưa tay… cầm lấy ly rượu từ trong tay Tuấn Quốc mà uống cạn…
– Hảo tửu lượng, hảo tửu lượng. – Tuấn Quốc nói lớn. – Hoàng huynh, chúng ta đến nhận tội với mẫu thân thôi… vì đã uống quá nhiều rồi.
Tuấn Phong chưa hề say nhưng lại cảm thấy Tuấn Quốc thật sự đã quá say rồi, xem ra tưởu lượng của Hoàng đệ cần phải cố gắng hơn. Vì Tuấn Quốc nhất định đòi đi đến cung Hoàng phi nên anh đành chìu ý mà dời bước. Theo thói quen, khi đi đến cung Hoàng phi, Tuấn Phong đều không mang theo người, vì không thích bọn họ biết quá nhiều.
Đứng trước cửa cung Hoàng phi, Tuấn Quốc bất chợt lại nói:” Hoàng huynh, đệ chợt nhớ ở phủ còn một việc quan trọng chưa giải quyết… đệ phải về phủ ngay lập tức.”
– Đệ say như vậy, có cần trẫm đưa đệ về?
Tuấn Quốc xua tay:” Dù sao cũng đã đến đây, Hoàng huynh vào xin mẫu thân tha tội giúp Tuấn Quốc…Đệ đi đây.” – Nói rồi nhanh chóng rời đi.
Cũng đã lâu không ghé qua nơi này, từ lúc đăng cơ công việc triều chính bận rộn khiến anh không có nhiều thời gian viếng thăm mẫu thân. Tuấn Phong bước vào bên trong, anh đứng trước bài vị của mẫu thân mà cảm thấy xót thương… ngày xưa bà chết tức tưởi, không một thái y nào đoán được bệnh của bà, khiến bà chết trong uất hận của anh.
– Mẫu thân, Tuấn Phong đến nhẫn lỗi. – Anh quý xuống trước bài vị.
– Ta tha lỗi cho con, mau đứng lên đi. – Từ phía trong, Tịnh Yên bước ra nói.
Tuấn Phong nhìn thấy Đồng Lân thì thật sự ngạc nhiên, chẳng phải nơi này đã ra lệnh không ai được phép bước chân vào ư… Nhưng cô nương này, cà cung Thượng Uyển cũng lẻn vào được, huống hồ chi nơi không có người này.
– Nàng làm gì ở đây? – Tuấn Phong hỏi.
– Tứ vương gia bảo tôi ở đây, nói là Hoàng thượng sẽ đến… không ngờ là người đến thật. – Tịnh Yên đáp. – Nhưng sao, mặt ngài đỏ như vậy… đêm nay khí trời rất mát mẻ mà.
Nghe Đồng Lân nói, Tuấn Phong mới nhận ra cơ thể mình đang nóng dần lên… như muốn cởi bỏ tất cả y phục trên người… Trong người bỗng chốc có những ý nghĩ không đứng đắn khi nhìn thấy Đồng Lân…
– Hoàng thượng, người sao vậy… không khỏe ư? – Tịnh Yên bước tới, đưa tay lên trán Tuấn Phong. – Ôi, nóng quá… để tôi gọi thái y.
Triệu Tuấn Phong không thể nào kiểm soát được nữa… anh không cho Đồng Lân kia đi, bàn tay nắm chặt lấy tay cô mà kéo cô vào lòng mình. Anh bế thốc cô lên… bước vào bên trong giường ngũ mà đặt cô xuống…
– Hoàng thượng, người làm sao vậy… có chuyện gì đã xảy ra. – Cô nhìn vào mắt anh mà nói.
– Có lẽ… Tuấn Quốc đã chuẩn bị sẳn sàng mọi thứ… – Tuấn Phong toàn thân như muốn nổ tung khẽ tức giận mà nói. – Nếu như ta không làm như vậy, có lẽ ta không thể sống qua đêm nay… Thứ lỗi cho ta…
Không hiểu lời Tuấn Phong nói là gì… cô trơ mắt nhìn anh thì bàn tay của anh ta… đả xé bỏ y phục trên người cô không chút thương tiếc…
Mọi ý chí cuối cùng cũng bị thuốc loại bỏ… Tuấn Phong biến thành một con sói chính hiệu đang nhìn thấy một con mồi thơm béo bở…