– Nếu không vào, tránh ra cho tôi vào. – Một giọng nói từ phía sau Uy Phong khiến cả cô và anh đều đưa mắt nhìn.
Cô khá kinh ngạc… hai anh em nhà họ đứng bên ngoài từ khi nào chứ…
Uy Vũ bước vào bên trong phòng y tế cứ giống như là nhà cậu ta, mà cũng đúng thật… cậu ta có lẽ là học sinh đến nơi này nhiều nhất trường. Ngọc Hân nhìn ra phía cửa… Uy Phong vẫn đứng bên ngoài nhìn về phía cô, bốn mắt chạm nhau… Ngọc Hân khẽ cuối đầu quay mặt đi… Khi cô ngẩng mặt lên thì bóng dáng ấy đã biến mất…
– Vết thương đó, là do tôi ư? – Uy Vũ nằm trên giường, bàn tay che đôi mắt đã nhắm lại mà nói.
– Cậu thấy có lỗi ư?
– Cô đáng bị như vậy. – Uy Vũ nhếch môi. – Nhưng là đàn ông, mạnh tay với phụ nữ là sai, tôi xin lỗi.
– Không sao… đáng ra tôi không nên nói ra những lời không phải.
– Tôi ngủ rồi. – Uy Vũ nói… sau đó quay lưng về phía cô.
****************************
Sinh nhật của Vân Du diễn ra bên trong biệt thự nhà họ Uy… Cô từng nghe Vân Du kể về việc ba của cậu ấy không muốn cậu ấy nhận ông, và rất căm ghét nhà họ Uy… Tuy nhiên đối với Vân Du, ông rất yêu thương cậu ấy nên không có lý do gì từ chối mối quan hệ ấy.
Ngọc Hân lưỡng lự một chút… thật ra cô chẳng có một bộ quần áo nào ra hồn để đi đến dự tiệc của cô bạn thân kia… Nhìn qua nhìn lại chỉ có mỗi bộ đồng phục trường Đại Uy là đẹp nhất trong tủ quần áo của mình. Nhớ lần trước mặt bộ quần áo của cô trang điểm mà không khỏi xấu hổ… thật là không còn mặt mũi nào.
Trên chiếc xe đạp quen thuộc, Ngọc Hân mang một gói quà mà cô vừa mua ở một cửa hàng quà lưu niệm để tặng Vân Du… có lẽ Vân Du biết gia đình cô thề nào sẽ không quan trọng những thứ này, vả lại cậu ấy nói rằng chỉ là một bữa tiệc nhỏ có vài người.
Nhưng khi đến biệt thự Uy gia, cô mới biết thật ra không phải là như vậy… biệt thự hôm nay đèn sáng lộng lẫy khách khứa ra vào khá đông đúc… Những chiếc xe hơi thương hiệu nỗi tiếng cứ dừng lại rồi chạy đi và nối tiếp như thế… từ trên những chiếc xe kia là những con người ăn mặc vô cùng quý phái sang trong bước xuống.
– Mình có đến nhầm nơi không nhỉ? – Cô tự hỏi, tuy nhiên nơi này trước kia cô giao báo hằng ngày, nhầm lẫn là chuyện không thể.
– Hân, cậu đến rồi. – Vân Du mặc một bộ đầm màu đỏ rất nổi bật, chạy ra ngoài khi nhìn thấy cô.
– Mình cứ nghĩ đến nhầm nơi, không phải là cậu nói chỉ có vài người ư? – Ngọc Hân nói. – À, quà của cậu.
– Vào đi đã… mình sẽ giải thích sau…- Vân Du kéo cô vào bên trong…
Từng ánh đèn dắt lên từng tán cây kiểng đắt tiền bên trong ngôi biệt thự sang trọng thêm phần lấp lánh, khách khứa rất đông đúc và đa phần đều là những người trong giới kinh doanh. Cô đưa mắt nhìn mọi thứ lạ lẫm… thì ra tiệc của những con người giàu có là như thế này.
– Đi theo mình. – Vân Du kéo cô vào bên trong biệt thự Uy gia, đến một căn phòng liền kéo cô vào trong mà nói. – Mình biết cậu không kịp chuẩn bị trang phục nên có mang đến cho cậu… mau thay đồng phục ra đi… mình sẽ làm cậu thật đẹp.
– Nhưng… – Cô chưa kịp nói.
– Không còn nhiều thời gian đâu… nhanh lên Hân.
Vì bị Vân Du giục như giục giặc nên cô cuống cuồng chuẩn bị cùng Vân Du… phải nói cô bạn này rất khéo tay, trang điểm và làm tóc cho cô rất là nhẹ nhàng tự nhiên nhưng rất la đẹp, cô còn không nhận ta mình trong gương… công với bộ trang phục màu trắng thướt tha tôn lên đường cong cơ thể khiến cô càng xa lạ.
– Giày cao gót, một thứ không thể thiếu. – Vân Du nháy mắt khẽ cười.
– Mình không mang quen đâu. – Cô há hóc nhìn chiếc gót của đôi giày.
– Mình sẽ không bỏ rơi cậu… – Vân Du nói. – Không đi quen cứ bám vào mình.
Ngọc Hân được Vân Du dìu đi từng bước để quen dần với đôi giày cao khủng khiếp kia… Cô và Vân Du vừa bước ra ngoài khỏi biệt thự liền nhận được sự chú ý của một vài người… trong đó có cả hai anh em nhà họ Uy đang tiếp khách cùng Uy lão gia.
– Du… mình cần lời giải thích. – Cô kéo Vân Du mà nói.
– Thật ra hôm nay không phải sinh nhật mình, là bữa tiệc chia tay anh Phong sẽ đi du học… Mình biết hai người đã chia tay, nhưng thật sự anh Phong rất muốn tạm biệt cậu trước khi đi xa, lại biết dù anh ấy có tìm cậu cũng sẽ không gặp nên mình và anh Vũ đành bày ra cách này.
– Thật ra cũng là người quen cũ… tạm biệt một câu cũng không phải là chuyện khó.- Cô khẽ cười buồn.
Bên cạnh Uy lão gia là một thiên thần nhỏ đang đứng bên cạnh, cô bé giống như báu vật của Uy lão gia vì đi đâu ông cũng mang theo Ngọc Diệp. Ngọc Diệp nhìn thấy chị Hai liền chạy đến, vô cùng vui vẻ.
– Chị Hai. – Cô bé vừa chạy vừa gọi, vô tình động phải người phục vụ đi qua mà té ngã.
Cô hoảng hốt nhanh chóng chạy lại… chiếc giày cao gót khó đi khiến cô bị vấp… không ngờ một bàn tay ôm cô lại… cô ngã vào lòng anh. Mùi hương quen thuộc, bàn tay quen thuộc, lòng ngực quen thuộc… mọi thứ đều khiến cô nhớ đến cái ôm đầy hạnh phúc của anh.
– Cậu làm việc kiểu gì vậy hả, không thấy tiểu thư đang chạy qua hay sao mà khiến tiểu thư té ngã chứ. – Vị quản gia trách mắng.
– Là lỗi của Ngọc Diệp chạy quá nhanh không chú ý… không phải là tại anh ấy đâu ạ. – Ngọc Diệp đứng lên nói. – Bác khó tính như vậy, đừng trách Ngọc Diệp không nhẹ tay. – Cô bé tinh nghịch nói.
– Ngọc Diệp, không được vô lễ với người lớn. – Ngọc Hân rời khỏi tay Uy Phong mà đi về phía em gái mình.
– Không phải vậy đâu ạ. – Bị quản gia giải thích chính là trò chơi đánh cờ búng mũi. – Đó gọi là có chơi có chịu.
Uy lão gia cười lớn đi về phía Ngọc Diệp mà bế cô bé trên tay mà nói:” Tiểu bảo bối của ta, rất là người lớn rồi.”
Ngọc Hân khẽ cười có chút an tâm, để Ngọc Diệp đến nơi này thật là quyết định sáng suốt… con bé có môi trường lớn lên thật tốt, không phải một mình trong một căn nhà nhỏ bé mà đợi chị gái kiếm từng đồng sống qua ngày.
Cô muốn lảng tránh Uy Phong… cái ôm khi nãy khiến trái tim cô dường như đập loạn nhịp nhưng mọi thứ đã kết thúc, cô và anh đều đã kết thúc…
Trong một góc khuất của bữa tiệc… Ngọc Hân đứng nhìn về phía nơi đông người ấy, cô biết mình không thuộc về nơi này, tuy nhiên cô bị Vân Du ép ở lại không cho ra về.
– Thời gian qua, em sống tốt chứ. – Uy Phong đi đến phía cô.
– Ừ, cũng không đến nỗi tệ. – Cô gật gù.
– Em có nhớ tôi không? – Uy Phong nhìn lên bầu trời đêm mà nói. – Tôi rất nhớ em.
– Phong… chúng ta…
– Em đừng nói, tôi biết chứ… – Uy Phong khẽ cười. – Cuộc sống không phải là những quyển tiểu thuyết… nếu em là nữ chính thì nam chính không phải là tôi, đúng không?
– Khi nào anh sẽ quay về. – Ngọc Hân cuối đầu, ánh mắt u buồn.
– 5 năm, 10 năm… hoặc là sẽ không bao giờ. – Anh đáp.
– Chúc anh thành công. – Ngọc Hân đưa tay về phía anh.
Anh khẽ cười chua xót, đưa bàn tay mình vào bàn tay cô mà nói:” Cảm ơn em.” Tuy nhiên, anh không hề muốn buông cô ra…
– Tam biệt anh, Uy Phong. – Cô đứng lên mà bước đi…
Anh nhìn cô… muốn gọi nhưng không biết lấy lí do gì để ngăn cản bước chân cô… Anh quyết định rời đi vì không còn một chút lưu luyến gì ở nơi này, cũng như muốn quên đi tất cả quá khứ đầy vết thương.
Cô bước vào bên trong phòng thay đổi trang phục, mặc lại bộ đồng phục của trường trung học Đại Uy mà bước ra ngoài. Cái cô bạn thân Vân Du đáng ghét, nói rằng sẽ không buông cô ra ấy vậy mà chạy đi đâu không còn nhìn thấy bóng dáng, cô gặp Uy lão gia ngay trước cửa ra vào khẽ cuồi đầu chào.
– Ông, cháu thật xấu hổ khi nhìn ông. – Cô khẽ nói.
– Vì cái gì?
– Cháu đã không thể làm gì để khiến hai anh em họ hòa thuận.
– Thật ra mà nói, cháu đã làm rất tốt. – Uy lão gia khẽ cười… – Ta đã già rồi, không nên xen vào chuyện của bọn cháu thì đúng hơn, nhưng ta sẽ cho cháu một thời khuyên…Có những thứ cháu nhìn thấy là vậy, cảm nhận là vậy nhưng không phải là như vậy… cũng có những thứ tưởng chừng như không phải nhưng thật ra nó chính là như thế.
– Cháu không hiểu. – Ngọc Hân ngẩng người…
– Rồi cháu sẽ hiểu. – Uy lão gia vuốt mái tóc của cô liền nói. – Ngày mai 7h, Uy Phong sẽ lên máy bay… – Nói rồi ông bước đi…
Cô quay lại ngôi nhà của mình… mang sách vở trong chiếc balo của mình để học bài chuẩn bị cho buổi học ngày mai. Anh ta đã muốn đi thì cô có lí do gì mà phải suy nghĩ chứ, không phải anh ta xem cô chỉ là vật thế thân ư…
Một quyển sổ rơi ra từ chiếc balo… lại là quyển số chết tiệt kia… vì sao nó cứ xuất hiện mãi như vậy, cô ghét nó và muốn xé nát nó. Tuy nhiên đó chỉ nằm trong suy nghĩ, Ngọc Hân rất là tôn trọng tài sản của người khác… cô đẩy nó sang một bên mà bắt đầu cho đóng bài tập về nhà. Tuy nhiên cô không tài nào tập trung được, đôi mắt cứ liếc nhìn quyển sổ kia… cuối cùng lại không kiềm lòng được…
Lần này cô đọc quyển sổ kia từ những trang đầu tiên, cô muốn tìm hiểu về cô gái mang tên Minh Minh kia như thế nào lại được anh yêu thương như vậy… Cô hiểu ra mọi chuyện, thì ra cô gái ấy bị bệnh nặng nên mới muốn rời xa anh… tình yêu thật là kì diệu, họ dù có chịu đựng mọi thứ cũng không muốn người họ yêu chịu đau khổ. Cô gái đó như vậy, vì vậy mới được cả Uy Phong và Uy Vũ đến tận bây giờ còn thương nhớ.
Cô nhìn thấy ngày tháng sau khi Minh Minh mất… rất lâu sau khi cô ấy mất anh mới bắt đầu viết lại… và đó chính là ngày anh và cô gặp nhau…
Chuyện tình của họ tựa như một quyển tiểu thuyết khá dày, rất nhiều kỉ niệm đẹp đều được anh lưu giữ lại trong này… cô vừa đọc vừa khóc cho những thăng trầm mà họ phải trải qua và khi Minh Minh mất đi chính là lúc cô bật khóc nức nở không cần ai đánh. Đến khi anh viết về cô… Ngọc Hân không còn ghét anh, chỉ cản thấy anh thật đáng thương vì có lẽ sự xuất hiện của cô khiến anh càng đau lòng hơn khi nghĩ về Minh Minh…
Cuối cùng mà những đang được dán lại tỉ mĩ và đầy vết nhàu giống như có ai đã xé đi và vò lại…
Từng dòng chữ của Uy Phong khiến Ngọc Hân có chút bối rối… cô thật sự đã hiểu nhầm Uy Phong ư… thật sự đã cố chấp như vậy ư…
Đồng hổ đã chỉ vào lúc 6h sáng… cả đêm qua cô đã thức trắng để đọc quyển nhật kí của anh… nó khiến cô say mê hệt như một quyển tiểu thuyết sủng rất thích thú… Còn kết thúc quyển tiểu thuyết này… nữ chính nhất định phải là cô.
Ngọc Hân nhanh chóng chạy đến biệt thự Uy gia… cô bấm chuông cho đến khi có người ra mở cửa.
– Tìm ai? – Cô người làm khó chịu.
– Tôi tìm Uy Phong.
– Đại thiếu gia không có nhà.
– Sao, anh ấy ra sân bay rồi ạ.
– Đúng vậy, hôm nay cậu ấy bay sớm. – Cô người làm nói.
Ngọc Hân không kịp đáp lời mà nhanh chóng quay xe chạy thật nhanh ra sân bay… Cô không muốn anh đi, cô muốn níu giữ anh lại, cô hối hận vì những gì đã làm khiến anh buồn bã như vậy. Từng dòng nhật kí của Uy Phong hiện lên trong đầu cô…
“ Anh đang yêu, cô ấy tên là Ngọc Hân, anh đã nghĩ cô ấy giống em nhưng không phải như vậy… cô ấy thật sự rất mạnh mẽ, thật sự rất kiên trì và nỗ lực… anh đang làm mọi cách để có thể bước vào trái tim cô ấy.”
“ Trong tình yêu quan trọng nhất điều gì nhỉ, đó chính là hai trái tim hướng về nhau… đó chính là biết nghĩ cho nhau và cùng nhau vượt qua mọi thử thách… Anh yêu em, anh sẽ làm mọi thứ vì em, vì em là Ngọc Hân… một cô gái quá mạnh mẽ.”
“ Hôm nay bác sĩ nói bệnh của anh đã thuyên giảm, có thể không cần dùng đến thuốc nữa… anh nghĩ đi nghĩ lại, có phải em là vì sao may mắn của anh không, Ngọc Hân…”
“ Nhìn thấy em vất vả, anh chĩ muốn bao bọc em nhưng… anh biết em sẽ không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ anh… Nếu em yếu đuối như các cô gái trong tiểu thuyết, có phải dễ dàng hơn cho anh không?”
………………………
Đồng hồ chỉ 6h45… cô không buồn gửi chiếc xe thân yêu của mình vì có thể sẽ không kịp thời gian, cô sợ anh đi mất, sợ sẽ không được nhìn thấy anh nữa, sợ sẽ mất đi mãi mãi người cô yêu thương. Đây là nơi lần đầu tiên cô đến, chạy khắp nơi tìm kiếm cũng không biết anh đang ở đâu… Ngọc Hân dùng điện thoại công cộng gọi vào số điện thoại anh thì anh đã khóa máy…
– Phong… anh đang ở đâu chứ. – Ngọc Hân bắt đầu lo lắng, nước mắt khẽ rơi…
Tiếng thông báo máy bay đi từ VN đến American đã xuất phát khiến trái tim cô thắt lại… cuối cùng thì cô đã thua cái định mệnh mà ông trời đã sắp đặt cho cô và anh… Ngọc Hân bước ra khỏi sân bay trong trại thái không còn biết xung quanh là như thế nào… Chiếc xe của cô cho không ai lấy đang dựng bên kia đường vì khi nãy quá gấp nên cô không tiện mang qua… Cô từ từ bước qua đường…
– Hân… – Tiếng gọi quen thuộc của anh vang lên.
Cô quay đầu lại… nhìn thấy Uy Phong đang vẫy tay với cô…
Cô bật khóc… nhanh chóng tìm quyển sổ trong balo mình là giơ lên rồi hét lên:” Em muốn làm nữ chính trong quyền sách này.”
– Em chính là nữ chính trong cuộc đời anh. – Uy Phong hét lên.
Cô như không nhìn thấy xung quanh, vui mừng khi anh quay lại… nhanh chóng lao về phía anh…
– Coi chừng, Hân. – Uy Phong hét lên…
– Két… – Tiếng xe lao đến phía Ngọc Hân…
Cô chỉ có thể nghe tiếng ầm ầm, sau đó là tiếng hét thất thanh bên tai.
Cô ngửi được mùi tanh của máu, toàn thân cô ê ẩm không nguôi… khi cô gắng mở mắt ra chỉ còn nhìn thấy Uy Phong đang nằm trên vũng máu. Cô cố gắng lếch lại gần anh… bàn tay cô nắm lấy bàn tay lạnh ngắt kia đã cứng đơ… nhịp tim anh đã tắt…. Quyển nhật kí kia vẫn nằm bên cạnh hai con người đã bất tỉnh.
Một tuần sau khi tỉnh lại, cô mới biết Uy Phong đã thật sự ra đi, biến khỏi cuộc đời cô giống như cái cách mà cô từng đuổi anh khi anh cứ mãi lảng vảng trêu chọc cô.
Ngọc Hân bước lên sân thượng… bầu trời trở nên xám xịt, từng làn mây đen bắt đầu kéo đến sấm chớp liên hồi… Ngọc Hân đau lòng nhìn lên bầu trời đầy sớm chớp không một chút e sợ… cô bước lên lan can…
– Uy Phong, đợi em… em còn chưa nói nếu như anh là nam chính ngôn tình… em nguyện làm nữ chính bị anh ngược mà. – Giọt nước mắt rơi xuống… cũng là lúc cô thả mình xuống khoảng không trung trong tay vẫn ôm lấy quyển sổ nhật kí của anh mà người ta bảo nhặt ở hiện trường.
Bầu trời đen kịt lại mặc dù đang là thời điểm 12h trưa… một làn khói đén ôm lấy cô gái đang gieo người từ trên tầng cao… xuyên qua không gian và thời gian… đưa cô đến một nơi, để cô trở thành một nữ chính trong một câu chuyện ngôn tình ngược sủng.