Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 6: Quỳ từ đường



Chuyển ngữ ♥ Ốc trù nương

Beta ♥ Nhã Vy

Sở Thu Nguyệt cùng Sở Xuân Nguyệt dắt tay nhau đi đại sảnh, chỉ thấy Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình đã ngồi bên bàn ăn điểm tâm.

Trên bàn đặt bánh kẹo, hạnh nhân phật thủ, bột đậu bánh bao, sữa trấp giác, bánh nướng không thịt.

Mặc dù có chút giản dị, nhưng bữa sáng thế này quả thật đã rất tốt. Phải biết rằng nếu là gia đình nghèo khổ, thậm chí còn không có ăn đâu.

Ở giữa đặt hoa quả thịt nguội một phần, bình thường là sau khi ăn xong tùy ý tráng miệng, đủ loại màu sắc trông rất đẹp mắt.

Sở Thu Nguyệt cùng Sở Xuân Nguyệt song song hành lễ với Giang Thiến Thiến và Sở Liên Bình, phân biệt ngồi vào chổ của mình, lấy đồ ăn của mình ăn, Sở Xuân Nguyệt cũng thành thành thật thật, không làm cái gì kỳ quái.

“Tiểu Trúc, ngươi trên trán sao lại bị thương thế này?” Giang Thiến thiến quả nhiên chú ý tới, nhíu mày hỏi tiểu Trúc.

Động tác Sở Xuân Nguyệt bị kềm hãm.

Tiểu Trúc vội vã hồi đáp:” Nô tỳ là hôm qua không cẩn thận té ngã cho nên mới có. Nô tỳ đã thoa thuốc, không có gì đáng ngại.”

Giang Thiến Thiến gật gật đầu, không hề hỏi nhiều.

Sở Liên Bình lại nhớ tới một chuyện khác, nói với Giang Thiến Thiến:” Nương tử, cái kia gia đinh a Hổ, có đem hắn áp giải quan phủ không?”

“Còn chưa, hiện tại đang bị nhốt tại sài phòng (*), còn muốn xem ý tứ của Tiểu Thần.”

(*)sài phòng: phòng bếp/phòng chứa củi/nhà kho

“Vậy sao, Tiểu Thần bây giờ còn chưa trở về sao?”

“Vẫn chưa.” Giang Thiến Thiến lắc đầu, trong mắt không thiếu vẻ lo lắng “Ra chuyện như vậy, Tiểu Thần khẳng định rất khó chịu đựng.”

“Cái gì cái gì?” Sở Xuân Nguyệt vội vàng buông thức ăn trong tay, nhìn về phía hai người “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Sở Liên Bình và Giang Thiến Thiến liếc nhau, đều là khó hiểu nhìn Sở Xuân Nguyệt: “Xuân Nguyệt, con làm sao vậy?”

Sở Thu Nguyệt thiếu chút nữa vùi vào trong bát, Sở Xuân Nguyệt này, vừa mới rồi còn nói nàng an phận kia mà. . . . Nếu Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình nói chuyện, các nàng nghe là được, làm gì chen vào nói? Nếu Sở Xuân Nguyệt thật sự hiếm thấy tốt như vậy, cũng có thể ăn xong bữa sáng lại đến tìm nàng hỏi mà.

Sở Xuân Nguyệt lại trả lời: “Ai, có lẽ ngày hôm qua để lại di chứng. Con đúng là nhiều chuyện cũng đều nhớ không rõ ràng, ngu ngốc mà.”

Nói xong lại bất mãn trộm trừng mắt nhìn Sở Thu Nguyệt liếc mắt một cái, hình như là oán trách nàng không đem chuyện tình a Hổ cùng Tiểu Thần nói cho nàng.

Sở Thu Nguyệt trong lòng tức giận cười lạnh, nàng ngày hôm qua đem chuyện quan trong tất cả nói ra, ngay bản thân mình nhớ lại đầu còn đau, nói đến miệng khô lưỡi khô thì thôi, hôm nay ngược lại bị Sở Xuân Nguyệt trách cứ! Người này thật sự là không biết tốt xấu, đối với một thiếp thân nha hoàn thì nhân nhượng, đối với muội muội ruột sắc mặt lại khó coi.

Sở Thu Nguyệt tức giận không muốn quản nàng, cũng không để ý tới nàng sẽ làm ra chuyện gì, dù sao sinh tử có mệnh, đức hạnh Sở Xuân Nguyệt này, cũng không phải nàng có thể nắm trong tay, liền đoan chính xem Sở Xuân Nguyệt chính mình sẽ muốn làm ra cái gì loạn thất bát tao gì đó đi.

Giang Thiến Thiến tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn là gật đầu nói: “Chuyện là trước đó vài ngày, a Hổ khinh bạc Tiểu Thần.”

“Vậy ạ.” Sở Xuân Nguyệt gật gật đầu, trong mắt lại lóe lên tia sáng “Ôi chao, Tiểu Thần phản ứng ra sao ạ?”

“Cái gì phản ứng?” Giang Thiến Thiến mở to hai mắt “Còn có thể có phản ứng gì? Một khuê nữ mới lớn, bị người khinh bạc, tự nhiên khóc sướt mướt, mấy lần muốn tìm chết . . . . . Ai, hoàn hảo mẹ khuyên hạ nàng, cho nàng một khoản tiền, để nàng trước về nhà mình nghĩ ngơi một chút, về phần a Hổ. . . . . . Chúng ta toàn bộ xem Tiểu Thần. Dù sao nếu thật sự muốn đem a Hổ đưa lên quan, thanh danh của Tiểu Thần cũng không đảm bảo được.”

“Rất cổ hủ!” Sở Xuân Nguyệt kích động hô lên “Chuyện như vậy, là a Hổ không đúng, đương nhiên không thể buông tha hắn, lẽ nào không công tiện nghi hắn sao? Chính là bởi vì mọi người luôn nghĩ như vậy, có điều cố kỵ, mới làm cho những tên hỗn đản ác bá kia ung dung ngoài vòng pháp luật! Người như vậy, nên bị pháp luật. . . . . . Ách, con là chỉ quan phủ trừng trị!”

Giang Thiến Thiến mày thẳng mặt nhăn: “Xuân Nguyệt! Con đang nói nhảm cái gì vậy? Dùng từ lại cổ quái như vậy? Hơn nữa, nếu thật sự làm vậy, Tiểu Thần cũng không gả được, a Hổ sẽ không chết, nhưng Tiểu Thần đời này coi như là xong rồi”.

Sở Xuân Nguyệt vốn là nghe được Giang Thiến Thiến nói câu trước còn có chút ngượng ngùng, vừa định thu liễm, nghe Giang Thiến Thiến nói như vậy lại kích động đứng lên: “Ai nói nữ nhân đời này chỉ có thể dựa vào nam nhân? Ai nói nữ nhân không có nam nhân liền sống không nổi? Hừ, nói cho Tiểu Thần, cứ đem a Hổ đưa đi quan phủ về sau nàng có con phụ trách.”

Sở Liên Bình đều nghe không nỗi nữa, vổ bàn: “Xuân Nguyệt! Con có biết con vừa mới phạm vào bao nhiêu cái đại sai không? Những lời nói sai trái kia không cần phải nói, con chống đối mẹ của con, đó là cực kỳ không đúng.”

Sở Xuân Nguyệt vẫn là có chút sợ Sở Liên Bình, cúi thấp đầu: “ Mẹ, con sai rồi. . . . .”

Giang Thiến Thiến không nghĩ trách nàng, vừa mới chuẩn bị nói không có việc gì, Sở Xuân Nguyệt lại ngẩng đầu: “Nhưng mà, con không thừa nhận những lời nói của con là sai trái, là không đúng!”

Sở Liên Bình lạnh lung nói: “Con nói cái gì?”

Sở Xuân Nguyệt tư tưởng đầy ngang ngược, nói: “Kỳ thật con vốn đã nghĩ được rồi, con dự định mở cửa hàng!”

Sở Thu Nguyệt vốn đang ăn bánh nướng, nghe nàng vừa nói như vậy bị sặc đến lợi hại, nhìn thấy bánh nướng trong tay, nhìn nhìn lại Sở Xuân Nguyệt một bên nghiêm túc . . . . . . Sở Thu Nguyệt càng xem, liền cảm thấy được hai dạng đồ vật khác nhau lại càng giống càng tương tự.

“Mở cửa hàng?” Sở Liên Bình nhíu mày “Mở cửa hàng cũng không phải không thể, chỉ cần sạch sẽ là sẽ có lời, hơn nữa tận lực không xuất đầu lộ diện là được. Chính là con còn quá nhỏ, như vậy khó tránh có chút không tốt. . . . . . Bình thường nếu phải mở cửa hàng cũng ít nhất phải là làm mẹ người khác! Hơn nữa, ngươi mở cửa hàng, cùng những lời nói loạn thất bát tao này có quan hệ gì? Nếu để cho những người bên ngoài nghe được sẽ truyền thành bộ dáng gì nữa? Xuân Nguyệt con vốn lúc nhỏ rất nghe lời, làm sao rơi xuống nước một lần tính tình thay đổi lớn như vậy?!!”

Sở Xuân Nguyệt khinh thường nói: “Người bên ngoài truyền liền truyền đi, cha, châm ngôn của con là . . . . . Chính là kiên trì với lí niệm (lí lẽ và ý niệm) của mình ____đi con đường của mình, để cho người khác muốn nói gì thì nói! Con mở cửa hàng, liền chứng minh con có tiền, con về sau sẽ đem cửa hàng dần dần mở rộng, thậm chí trở thành thủ phủ! Thủ hạ của con chính là lấy nữ nhân làm việc chính, những nhóm nữ nhân chịu áp bách ấy sẽ tìm được tổ chức, chúng ta phải cùng nhau theo đuổi nữ quyền, cũng chính là quyền lợi của nữ nhân! Đầu tiên, chúng con muốn phế trừ chế độ một chồng một vợ nhiều thiếp, chỉ có thể một chồng một vợ! Nếu thật sự không được, những nữ nhân cũng có quyền gả cho thật nhiều phu quân! Còn có chính là, dựa vào cái gì khuê nữ mới lớn mới là báu vật, không phải khuê nữ mới lớn, cũng là báu vật!”

Dừng một chút, nàng lại nói: “Còn có còn có, cái kia thanh lâu! Thanh lâu dựa vào cái gì đều là nam nhân đi, cũng nên để nữ nhân đi mới phải!”

Giang Thiến Thiến nghe xong lời này, một hơi suýt nữa nghẹn lại, cơ hồ đã té xỉu, Giang Ninh chạy nhanh tiến lên đỡ lấy Giang Thiến Thiến , giúp nàng thuận thuận ngực, Giang Thiến Thiến mới chậm chạp có hồi phục.

Sở Liên Bình tức giận gân xanh đều nhanh bùng nổ, vổ bàn: “Người đâu, đem nghiệt nữ này mang đi từ đường, ở trước bài vị tổ tông quỳ đến đầu giờ chiều rồi hãy nói!”

Gia đinh lập tức đi lên, ấn phân phó làm, Sở Xuân Nguyệt ngược lại không phản kháng, chỉ lạnh lùng nói: “Con biết, bất luận cái gì cải cách ngay từ đầu đều bị ngăn cản, nhưng mà con sẽ không khuất phục!”

Sở Thu Nguyệt cũng nổi giận gạt bỏ: “Tỷ Tỷ, tỷ đừng hồ ngôn loạn ngữ, cho dù tỷ còn muốn làm cái gì phải trước tiên nhớ là ai cho tỷsinh mệnh này!”

Nàng lời này một chữ hai ý nghĩa, người bên ngoài nghe xong, chỉ biết Sở Thu Nguyệt là nhắc nhở Sở Xuân Nguyệt phải chú ý trường ấu chi tự (lớn lên từ trẻ nhỏ), không thể chống đối cha mẹ, nhưng Sở Thu Nguyệt hiểu được, Sở Xuân Nguyệt nghe xong còn có một tầng ý tứ khác, chính là Sở Xuân Nguyệt vốn chiếm thân thể của người khác, nàng sao có thể làm càn như vậy?

Sở Xuân Nguyệt nghe xong lời này, quả nhiên lộ vẻ mặt áy náy, nhưng con vịt chết vẫn mạnh miệng không chịu giải thích, bị áp đi từ đường.

Kỳ thật, Sở Xuân Nguyệt là rất muốn đem hai tên hạ nhân ném ra, nói: “Không cần các ngươi áp, ta tự mình đi!” Nhưng, chính là, nàng vừa định làm như vậy, mới phản ứng lại mình không biết từ đường ở đâu, đành phải ủy ủy khuất khuất bị áp đi.

Sở Xuân Nguyệt bị áp đi, Sở Thu Nguyệt vội vàng chạy đến bên người Giang Thiến Thiến , cũng giúp Giang Thiến Thiến vỗ lưng: “Mẹ, mẹ, mẹ không có việc gì chứ?”

Sở Liên Bình nắm tay Giang Thiến Thiến: “Nương tử, trước đừng quá kích động, từ từ từ từ.”

Giang Thiến Thiến nhắm mắt lại, thật lâu không nói lời nào, nửa ngày mới rơi lệ: “Xuân Nguyệt sao biến thành như vậy? Hôm qua cho dù có rơi xuống nước, sau đó chúng ta đi xem nó, nó cũng vẫn còn tốt lắm mà. . . . .”

Sở Thu Nguyệt nhìn Giang Thiến Thiến rơi lệ, trong lòng càng hận não tàn Sở Xuân Nguyệt , nàng tưởng tượng thì thôi, nếu thật muốn làm, cũng nên chậm rãi tích lũy từng bước một đợi thời cơ! Nói lung tung làm chi! Nhưng mà, nếu nàng dự đoán được, cũng không đến nỗi như vậy.

Tiểu Trúc ở một bên khúm núm nhìn ba người, đại khái cũng nghĩ tới ngày hôm qua Sở Xuân Nguyệt khác thường, nàng nhìn Sở Thu Nguyệt, ý là muốn cùng nói cho Giang Thiến Thiến biết, để cho bọn họ đi thăm dò điều tra xem cuối cùng xảy ra chuyện gì.

Sở Thu Nguyệt vội vàng lắc đầu.

Bọn họ có tra như thế nào cũng vô dụng, bởi vì “Sở Xuân Nguyệt”, nàng chính là Sở Xuân Nguyệt , chỉ là linh hồn bất đồng mà thôi. Nếu Tiểu Trúc thực đem ngày hôm qua Sở Xuân Nguyệt quỳ xuống nói ra, kia chẳng phải càng làm Giang Thiến Thiến ấm ức?

“Mẹ, con đoán tỷ tỷ vẫn là bởi vì chuyện hôm qua mới như vậy, đầu óc không minh bạch, không phải vào nước thì chính là bị cái gì không sạch sẽ gì đó bò lên. . . . . . Con tin tưởng, nàng hiện tại quỳ trong từ đường, đối mặt liệt tổ liệt tông, cuối cùng có thể nghĩ thông suốt. Trễ một chút con lại đi khuyên nhủ nàng, mẹ cùng cha trước hết đừng động, dù sao, con cùng tỷ tỷ nói chuyện vẫn thuận tiện hơn.”

Sở Thu Nguyệt khuyên nhủ.

“Ai, Xuân Nguyệt trở nên kỳ kỳ quái quái, con lại hiểu chuyện hơn một chút.” Sở Liên Bình lắc đầu, cũng an ủi Giang Thiến Thiến, nói: “Một người đang tốt lành không có khả năng thay đổi lớn như vậy, nhất định đã xảy ra cái gì. . . . . Bây giờ trước tiên để cho Sở Xuân Nguyệt quỳ ở trong từ đường tỉnh táo lại, ngày mai lại xem ra sao.”

Giang Thiến Thiến gật đầu, cũng không nói, chỉ nhìn thức ăn trên bàn mà ngẩn người.

Ai, vốn là một đứa nhỏ ngoan, bỗng nhiên nỗi điên lên, mặc cho ai cũng không thể bình tĩnh đi?

Sở Thu Nguyệt một ngày này đều làm tổ ở trong phòng xem Thoại bản(*) xem như không có việc gì đợi đến chạng vạng, nhìn xem sắc trời, phỏng chừng Sở Xuân Nguyệt cũng quỳ quá sức, vì thế trước đứng dậy, chậm rãi đi về phía Từ đường.

(*)Thoại bản: một loại tiểu thuyết.

Kỳ thật theo lý thuyết, bình thường nữ hài tử không ngoan đều phải đến từ đường, lần này Sở Liên Bình cũng thật sự quá tức giận mới có quyết định này.

Lảo đảo đi đến từ đường, Sở Thu Nguyệt lại phát hiện Sở Xuân Nguyệt cũng không quỳ gối ở giữa.

Sở Thu Nguyệt nghĩ đến Sở Xuân Nguyệt là lười biếng đi, lắc lắc đầu liền vào từ đường, một bên hô: “Tỷ tỷ? Tỷ tỷ?”

Chỉ là nàng đi khắp từ đường, ngay cả trong góc phòng cũng không bỏ qua, cũng không phát hiện Sở Xuân Nguyệt .

Sở Thu Nguyệt trong lòng lộp bộp một cái, biết không xong rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.