Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 62



Chương 38.2: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (10)

Ánh mắt của Tề Lỗi trở nên âm u: “Sau khi em nghe câu chuyện của cậu ta, vẫn luôn nhớ tới cậu ta từ đó đến giờ sao?”

“Đúng vậy.” Diêu Thiên Thiên không hề để ý tới nguy hiểm đang đến gần: “Đứa con không có ba thật sự rất khổ. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy em đều cảm thấy đau lòng, tại sao trên đời này lại có một người ba như vậy cơ chứ? Thế nên anh nhất định phải tìm ra ba của anh ấy, để ông ta phải gánh chịu sự trừng phạt của pháp luật, cũng giúp Lưu Dương có thể gỡ bỏ được khúc mắc.”

Tề Lỗi nắm lấy mấy sợi tóc dài rủ xuống trên vai Diêu Thiên Thiên. Anh nghịch nó ở trong lòng bàn tay, có chút lơ đãng nói: “Nói thật, anh chưa bao giờ thấy em quan tâm ai như vậy.”

Suýt chút nữa Diêu Thiên Thiên đã cắn nát răng mình rồi. Tại sao lại không giống với kịch bản mà cô đã đề ra nhỉ? Không phải Tề Lỗi nên nghĩa khí vỗ ngực đảm bảo chắc chắn sẽ giúp Lưu Dương không bị người ba vô trách nhiệm kia liên lụy sao? Nghịch tóc cái gì chứ, từ nhỏ đã không ngừng phân cao thấp với tóc, đến bây giờ vẫn còn thù oán với tóc của cô sao?

“Không sai, em rất quan tâm anh ấy!” Cô kéo kéo bàn tay đang không ngừng nghịch tóc của mình ra, vô cùng đứng đắn nói: “Em hiểu tâm trạng vừa khát khao có ba lại vừa không muốn thừa nhận bản thân có một người ba vô trách nhiệm như vậy của anh ấy. Chỉ khi nào ông ta giống một người đàn ông thực thụ – gánh chịu sự trừng phạt của pháp luật, Lưu Dương mới có thể chân chính buông bỏ được quá khứ. Hơn nữa em tin rằng, dựa theo nhân phẩm của Lưu Dương, nhất định sẽ chờ ba của mình ra tù rồi chăm sóc cho ông ta thật tốt!”

Tề Lỗi nhìn Diêu Thiên Thiên trong chốc lát, sau đó nói: “Mệt mỏi quá, mấy ngày nay chưa được ngủ một giấc hẳn hoi nào, thôi anh đi đây.”

Nói xong giơ tay xoa xoa mái tóc của Diêu Thiên Thiên, sau đó bỏ chạy!

Diêu Thiên Thiên: (⊙_⊙)!

Tại sao lại chạy mất tiêu rồi? Còn chưa đồng ý tìm người giúp cô mà? Với cả, sao lại không nhắc đến chuyện trả tiền vậy? Trả tiền đâu? Tiền đâu? Tiền tiền tiền tiền…

Quả nhiên đàn ông toàn mấy người không đáng tin cậy!

Hình như Tề Lỗi ở độ tuổi trưởng thành có gì đó không đúng lắm thì phải? Lúc còn nhỏ rõ ràng là một đứa trẻ nhỏ vô cùng ngây thơ, đến quấy rối tình dục còn quang minh chính đại cực kỳ ( (╰_╯)# ). Một đứa trẻ luôn luôn vui vẻ trong sáng, lúc cười còn lộ ra hai núm đồng tiền đáng yêu, tại sao chỉ mấy năm sau lại trở thành bộ dáng này rồi? Có cần tâm cơ đến vậy không, có cần âm u giống BOSS lớn như vậy không hả!

Được rồi, anh chính là BOSS lớn, càng ngày càng có thêm nhiều fans ~\(≧▽≦)/~!

Là một fan não tàn của Tề Lỗi, mấy năm nay bệnh của Diêu Thiên Thiên càng ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Ba ngày sau.

Lưu Dương: …

“Có ý kiến gì sao?” Tề Lỗi ngồi yên vị trên ghế, bình tĩnh nhìn anh ta.

Lưu Dương cầm bản kế hoạch trên bàn, nhíu mày hỏi: “Đến tỉnh S sáng lập ra một con đường mới? Kế hoạch xây dựng thành phố công nghiệp nặng theo hướng bảo vệ môi trường? Tìm ra thị trường mới cho các sản phẩm tiết kiệm năng lượng và thân thiện với môi trường? Mở công ty con?”

“Đúng vậy.” Tề Lỗi gật đầu.

“Không phải chứ?” Lưu Dương đờ đẫn nhìn về phía Tề Lỗi: “Anh Lỗi, chúng ta chủ yếu tiêu thụ mấy mặt hàng xa xỉ mà. Thị trường của thành phố B bên này còn chưa mở ra nữa…”

Tề Lỗi đứng lên vỗ vỗ vai anh ta: “Tin tôi đi, bảo vệ môi trường là xu hướng chung hiện giờ. Hơn nữa thành phố B còn có tôi mà.”

“Ý của anh là, chỉ có một mình em đến tỉnh S sao?” Lưu Dương nghẹn họng trân trối chỉ vào mũi mình. Anh ta vô cùng rõ ràng bản lĩnh của bản thân đến đâu, làm sao có thể gánh vác được trọng trách lớn như vậy chứ.

“Tôi tin cậu.” Vẻ mặt của Tề Lỗi chứa đầy sự tín nhiệm.

Lưu Dương đột nhiên cảm thấy chân tay luống cuống: “Đại học…”

“Sẽ có người đi học thay cậu. Cậu chỉ cần về để đi thi là được.” Sau khi gây dựng sự nghiệp, ngoại trừ một số môn học cần phải chú tâm ra, bọn họ căn bản không hề đi học. Tề Lỗi nói như vậy cũng không có gì là quá đáng. Hơn nữa dựa theo tính cách của Lưu Dương, cho dù không tới công ty làm việc thì đầu óc của anh ta cũng không phù hợp với việc học, chắc chắn sẽ chạy đi chơi game.

Thấy vẻ mặt tín nhiệm của Tề Lỗi, Lưu Dương cuối cùng hít sâu một hơi, gật đầu đáp ứng: “Anh Lỗi, em nghe anh! Nhưng đi hướng nào thì lại phải nhờ anh chỉ đường rồi.”

Tề Lỗi lại vỗ vỗ vào vai Lưu Dương: “Đi đi, tôi đã mua cho cậu một căn hộ ở tỉnh S rồi, coi như là tiền thưởng tạm ứng của chuyến công tác lần này.”

Lưu Dương: (⊙_⊙)?

“Nếu gặp được một cô gái tốt ở tỉnh S, trực tiếp kết hôn luôn cũng được.”

Lưu Dương: …

“Tốt nhất định cư luôn ở tỉnh S đi. Có anh Lỗi ở thành phố B rồi, tôi sẽ thường xuyên đến thăm cậu!”

Lưu Dương: …

Rõ ràng được coi trọng là một chuyện tốt, nhưng vì sao anh ta cứ có cảm giác mình bị sung quân ra ngoài biên cương ấy nhỉ? (⊙_⊙)

Mùa hè nóng nực rốt cuộc cũng trôi qua, một học kỳ mới lại bắt đầu. Diêu Thiên Thiên cuối cùng cũng trở thành một học sinh cấp 3 – nghênh đón thời khắc đẹp đẽ nhất của thời thanh xuân!

Còn chờ gì nữa, cơ hội ngàn năm có một không thể bỏ qua, bỏ qua thì cơ hội sẽ không đến lại nữa. Thanh xuân vẫn luôn lặng lẽ trôi đi. Có thể sống lại một lần, một lần nữa hưởng thụ cuộc sống của một học sinh cấp ba bận rộn nhưng lại phong phú đầy đủ, mệt nhọc nhưng lại tốt đẹp. Chắc chắn cô phải nắm thật chắc ba năm trân quý này!

Nhất định phải tìm được một người bạn trai!

Diêu Thiên Thiên nắm chặt tay.

Kiếp trước bởi vì Diêu Thiên Thiên quá béo, lại tương đối tự ti, thế nên thời cấp 3 không có ai theo đuổi cô. Cô cũng chỉ có thể buồn bực nhìn “crush” của mình ngọt ngọt ngào ngào với nữ sinh xinh đẹp khác trong suốt ba năm. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác xưa rồi. Cô vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, thành tích học tập cũng tốt, quả thực không khác gì “hoa khôi giảng đường”! Quan trọng nhất chính là: hai năm nữa Diêu Doanh Tâm mới lên cấp 3, trong mấy năm này nam sinh trong trường cô sẽ không bị đầu độc, vì vậy phải nắm thật chắc cơ hội!

Ở thời đại này, mấy nữ sinh học cấp 3 như cô đều vô cùng thuần khiết, nắm tay hay hôn cái miệng nhỏ đều có cảm giác ngọt ngào khi nếm thử trái cấm. Còn khi lên đại học, loại tình cảm này lại mang theo một chút thế tục. Chỉ có tình cảm thời cấp 3 mới là thuần khiết nhất tốt đẹp nhất, một khi bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.

Tề Lỗi đang góp vốn cho công ty mới ở tỉnh S đột nhiên cảm thấy sau lưng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tại sao lại có cảm giác bị đào góc tường nhỉ*? (⊙_⊙)?

*Đào góc tường: Là từ ngữ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu của bạn bè, hoặc kiểu như mua cầu thủ đá banh, thấy đội kia có cầu thủ hay thì hao hết tài lực để chiêu mộ về v.v… Ngoài ra đây còn là từ ngữ chỉ loại tinh thần ham học hỏi, thu nhặt cái mới, ví dụ như khoa học kỹ thuật, hoặc là chỉ việc ăn cắp chất xám. Nói chung là thế, nghĩ rộng kinh hồn.

Tác giả có lời muốn nói: Mấy bạn trẻ đang mong đến đoạn “bạch bạch bạch” thật sự không thuần khiết một chút nào! Thiên Thiên mới 15 tuổi, trước khi thành niên sẽ không để Tề Lỗi thực hiện được ý đồ đâu!

Hôm nay vẫn đăng hai chương như cũ, có lẽ sẽ đăng vào lúc 9 giờ tối gì đó. Thanh niên lười đột nhiên chăm chỉ đến nỗi tự bản thân còn cảm thấy cảm động nữa là!

Lưu Thương tặng một Tia Sét, ôm lấy hung hăng hôn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.