Chương 34.1: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (6)
Trong khoảng thời gian này Diêu Thiên Thiên đúng là bị thần xui xẻo bám vào người. Sau khi gặp mặt mấy nhân vật trong cốt truyện, cuộc sống của cô đã không còn an nhàn như trước nữa.
Đầu tiên là Diêu Đại Vĩ và Diêu Doanh Tâm. Diêu Đại Vĩ còn dễ giải quyết, ông ta không có một chút cảm tình nào với đứa con gái này, mục đích của ông ta chỉ là muốn tái hợp với Vương Nhị Nha mà thôi. Vì thế Diêu Thiên Thiên chỉ cần tùy tiện nói hai ba câu là có thể đuổi ông ta đi. Nhưng Diêu Doanh Tâm thì lại tương đối phiền toái. Không biết người chị gái này khiến cô ta cảm thấy đáng yêu ở điểm nào, lúc nào cũng giống một con sên nhỏ bám dính lấy cô, cầu ôm cầu hôn cầu yêu thương.
Chẳng lẽ cô ta thiếu thốn tình thương của mẹ nên mới vô thức tìm kiếm nó ở trên người cô? Hay là cô ta đã nhìn ra bộ mặt thật – bề ngoài là loli béo ú nhưng linh hồn bên trong lại là bà cô già cỗi của cô rồi?
Lật bàn!
Thế nhưng Diêu Doanh Tâm vẫn rất nghe lời, dỗ dành hai ba câu rồi sờ đầu vài cái là cô ta sẽ cười ngu ngốc rời đi, rất dễ lừa. Kẻ phiền phức hơn cả cô ta chính là Mộ Dung Nghiêm!
Đúng là sói con nuôi mãi cũng không thân, Diêu Thiên Thiên càng muốn giúp Mộ Dung Nghiêm khỏi sa đọa thì lại vô tình càng khiến cậu ta trở nên biến thái hơn. Diêu Doanh Tâm vừa mới xuất hiện, cậu ta lập tức biến thành một shota ngoan ngoãn đáng yêu, ngày nào cũng đỏ mặt hỏi cô bao giờ Diêu Doanh Tâm tới. Lúc Diêu Doanh Tâm quấn lấy Diêu Thiên Thiên, cậu ta sẽ tìm đủ mọi cách chen vào nói mấy câu. Khuôn mặt ngây thơ ấy, quả thực làm mất hết thể diện của giới biến thái.
Mộ Dung Nghiêm như vậy, ngược lại tạo ra sự cải thiện to lớn đối với mức sống của Diêu Thiên Thiên, phải nói là nông nô xoay người làm địa chủ. Diêu Thiên Thiên từ Dương Bạch Lao hóa thân thành Hoàng Thế Nhân*. Cô nhân cơ hội này liều mạng áp bức Mộ Dung Nghiêm. Có cậu ta ở trong lớp, làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều. Cho nên mới nói, làm người đứng đầu cũng không cần nhiều năng lực, chủ yếu là khai thác năng lực của người khác để người ta làm trâu làm ngựa cho mình.
*Hai nhân vật trong vở diễn “Bạch Mao Nữ”. Nội dung chủ yếu trong ca kịch “Bạch Mao Nữ” là: tá điền Dương Bạch Lao bởi không hoàn trả nổi món nợ cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà bị bức ép đến chết, con gái Hỷ Nhi của ông bị dùng để trừ nợ, bị ép đến nhà Hoàng Thế Nhân làm công, rồi bị Hoàng làm nhục. Về sau cô chạy trốn vào rừng sâu, lót dạ bằng trái cây cúng trong miếu để sống qua ngày, đầu tóc vì vậy trở nên bạc trắng, bị người dân mê tín trong làng tôn xưng là “Bạch Mao tiên cô” (nàng tiên tóc trắng). Về sau, cô đã được Đại Xuân vốn là người yêu ngày trước của mình, giờ đây đã tham gia bát lộ quân cứu thoát, hai người cùng đi xuống núi, triệu khai đại hội đấu tranh, phân chia đất đai, đánh đổ địa chủ. Ở đây là ẩn ý về sự chèn ép.
Nhờ sự chuyển biến của hắn, suy nghĩ của Diêu Thiên Thiên đã thay đổi không ít. Sức lực của một người là có hạn, muốn thay đổi vận mệnh (cốt truyện) cần phải kêu gọi sự chung tay của quần chúng! Diêu Thiên Thiên trong nguyên tác chính là một đứa ngốc! Nữ chính coi cô ta như mối tình đầu, vậy mà cô ta không biết lợi dụng cơ hội này bòn rút giá trị thặng dư của nữ chính và mấy người đàn ông sau lưng nữ chính, đã vậy còn tự khiến bản thân trở nên thảm hại như vậy. Tất cả đều là vì ghen tị với con yêu tinh này!
Diêu Thiên Thiên đang trong bước đầu lập ra kế hoạch. Tranh thủ khi Diêu Doanh Tâm đang ra sức lấy lòng mình, phải nắm được thời cơ bẻ lại tam qua cho cô ta, đồng thời cắm một chiếc cọc “chị gái là số một” trong lòng cô ta (đã vốn như vậy rồi 0-0). Có Diêu Doanh Tâm ở đây, chỉ cần chú ý không làm bia đỡ đạn cho cô ta là được. Nếu kế hoạch này thành công, bản thân sẽ có thể an nhàn cả đời.
Sau lần gặp mặt trước, Nam Cung Tiêu Minh thường xuyên xuất hiện ở bên ngoài trường học. Nhưng người này thực sự rất dễ đối phó, tùy tiện nói hai ba câu là được. Dù sao cô cũng chỉ là một học sinh tiểu học mà thôi. Đồng ngôn vô kỵ*, cà khịa hay chỉ cây dâu mà mắng cây hòe gì đó, cũng chỉ là vì cô ngây thơ chất phác. Điều rắc rối là, hình như Nam Cung Tiêu Minh là một tên M** chính hiệu. Rõ ràng anh ta nghe hiểu ý tứ không tốt của cô, vậy mà càng nghe lại càng cười vui vẻ.
*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
**Ý chỉ những người thích bị ngược đãi về thể xác, tinh thần.
Mấy chuyện này vẫn còn bình thường, điều khiến cho Diêu Thiên Thiên buồn bực nhất chính là Tề Lỗi đột nhiên biến mất. Không phải nói không thấy tăm hơi anh đâu, đôi khi cô vẫn có thể thấy Tề Lỗi ở nhà họ Tề. Chẳng qua anh không chủ động tới tìm cô, nhìn thấy cô cũng không chạy tới ăn “đậu hũ”. Diêu Thiên Thiên phát hiện ra một điều, một khi Tề Lỗi không còn quan tâm đến mình nữa, ngay cả muốn nhìn thấy anh cũng là một chuyện khó khăn.
Những ngày tháng nhàm chán của Diêu Thiên Thiên cùng với mấy người nhàm chán nhanh chóng trôi đi. Mùa đông đã tới, thành phố B lại ở phương bắc, vì thế mùa đông ở đây có thể nói là lạnh lẽo vô cùng. Lúc Diêu Thiên Thiên mặc chiếc áo lông vũ dày cộp, tự quấn cơ thể giống như một cục bông khổng lồ, Vương Nhị Nha đã ném ra một quả bom lớn.
“Thiên Thiên, mẹ chuẩn bị kết hôn.” Một ngày nào đó sau bữa cơm chiều, Vương Nhị Nha vô cùng bình tĩnh nói với Diêu Thiên Thiên.
Ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời, cơn gió Bắc hiếm thấy ở thành phố B bắt đầu rít gào giận dữ, giống như tâm trạng của Diêu Thiên Thiên lúc này vậy.
Thì ra những lần trong tiểu thuyết hay phim truyện trên TV, một khi xảy ra chuyện lớn, thời tiết sẽ đột nhiên thay đổi là có thật! Trong lòng Diêu Thiên Thiên có từng trận từng trận tuyết lớn thổi qua, não bị đông cứng không cách nào tự mình suy nghĩ.
Kiểu người quả phụ (Diêu Đại Vĩ: (╰_╯) #) có con riêng đi bước nữa gì đó, không phải là mẹ và ba dượng (nhanh như vậy đã gọi ba dượng rồi) lén qua lại với nhau từ trước rồi sao? Kiểu như người quả phụ phải chịu cuộc sống khó khăn vất vả dưới sự giúp đỡ của người đàn ông không có ý tốt (cô chắc chắn là không có ý tốt chứ?), lâu ngày sinh tình, hai người dần dần nảy sinh tình cảm với nhau. Nhưng ngại với lễ nghĩa, quả phụ ngây thơ thuần khiết vẫn duy trì giới hạn không chịu vượt rào. Rồi vào một đêm trời tối gió lớn, người đàn ông không có ý tốt lợi dụng lòng cảm kích của quả phụ đối với mình, cuối cùng thành công đoạt người về tay.
Hai người tình cảm nồng nhiệt, yêu thương thắm thiết, nhưng từ đầu tới cuối vẫn chỉ lén lút qua lại. Quả phụ muốn tìm một người đàn ông đối xử với con mình, lại sợ con không đồng ý, thế là không chịu kết hôn để người đàn ông kia có thể quang minh chính đại làm những việc cầm thú mà ông ta hằng mong muốn. Giấy không thể gói được lửa, kết quả có một ngày đứa con phát hiện ra gian tình giữa hai người. Quả phụ khóc lóc cầu xin đứa con thông cảm, đứa con lại sống chết không chịu tha thứ, cuối cùng chia rẽ uyên ương gì đó……
Dựa theo trình độ lừa người của tác giả, chẳng lẽ cốt truyện không phải nên phát triển như vậy sao?
Được rồi, Vương Nhị Nha vốn đã không tồn tại trong cốt truyện, không thể nói theo lẽ thường được.