Chương 12: Cốt truyện này chạy lệch ( 4 ) ( tiếp theo )
Hai chiếc xe kia, một cái là Quách Tử Càn lái đến, một cái là Nam Cung Tiêu Minh lái đến, chen lấn một chút cũng vừa đủ cho hơn mười người ngồi. Vì ba chiếc xe được giấu ở cánh cửa bí mật trong nhà kho nên nhóm lính đánh thuê không phát hiện ra nó.
Họ kiểm tra xe thì thấy nhiên liệu rất dư dả, trong xe còn có một chút thức ăn, nước uống, đủ để họ chống đỡ đến gần biên giới.
Vì vậy, Kha Dực gật đầu, lên xe cùng mọi người.
Điều đáng nói là một trong hai chiếc xe mà Nam Cung Tiêu Minh để lại. Ngoài một chút thức ăn và nước uống, còn có một chiếc áo blouse trắng và một chiếc áo khoác. Chính là chiếc áo mà Nam Cung Tiêu Minh mặc khi “bắt cóc” Diêu Thiên Thiên. Chiếc xe đó cũng đã bị “treo biển” tại đồn cảnh sát nhờ vào sự nỗ lực của Vương Nhị Nha…
Xin được mặc niệm mười giây cho con đường gian khổ sau này của đám người Kha Dực…
…
Tất cả đều diễn ra tốt đẹp, không chỉ cứu được mấy đứa bé bị “bắt cóc”, còn thành công phủi sạch tội danh “bắt cóc trẻ em”. Nam Cung Tiêu Minh hớn hở ôm Diêu Thiên Thiên ngồi trên ghế sau, thỉnh thoảng bóp bóp khuôn mặt bụ bẫm của cô, xoa xoa cái đầu tròn lông lốc của cô.
Còn về Diêu Doanh Tâm, ừ thì cô ta đang được Thượng Quan Lẫm ôm vào trong lòng ngồi ở ghế phó lái. Thực sự không biết trong mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, khiến hành động của Thượng Quan Lẫm giống như thể: Đây là con dâu nuôi từ bé của tôi, Diêu Doanh Tâm.
Nam Cung Tiêu Minh không có hứng thú với một đứa bé chỉ biết khóc. Trong cốt truyện gốc, anh ta cũng đã có sẵn kháng thể với “vầng hào quang thánh mẫu” nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Trái lại, đứa bé béo Diêu Thiên Thiên lại thu hút sự chú ý của Nam Cung Tiêu Minh hơn.
“Béo này, khi anh bắt em sao em không rên lấy một tiếng? Có phải định giả làm người câm, thừa dịp người tới thì kêu cứu đúng không?” Nam Cung Tiêu Minh nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, lập tức nhìn ra được âm mưu của cô.
Từ “béo” này vô cùng chói tai, nó cứ văng vẳng trong đầu Diêu Thiên Thiên không ngừng, nhưng cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh và khinh thường sự nghi ngờ của Nam Cung Tiêu Minh.
Thấy cô không để ý tới mình, Nam Cung Tiêu Minh cũng không tức giận. Dọc theo đường đi chỉ lo trêu đùa đứa bé này, hơn nữa anh ta còn bắt đầu suy nghĩ tới chuyện sau này có nên nuôi một “thứ” mập mạp gì đó làm thú cưng hay không…
Nếu Diêu Thiên Thiên biết được suy nghĩ hiện tại của Nam Cung Tiêu Minh, cô chắc chắn sẽ vứt bỏ ý định ôm đùi. Nhưng rất tiếc cô lại không biết…
Chiếc xe này được sử dụng để chạy trốn, huống chi nó lại chạy về hướng thành phố. Mà trên cơ bản thì cảnh sát chỉ điều tra chiếc xe đi, không chú ý nhiều đến những chiếc xe đang vào nên nhóm người Diêu Thiên Thiên trở lại tỉnh S vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Trong khi Vương Nhị Nha đang bình tĩnh chờ đợi kết quả điều tra tại đồn cảnh sát, thì đúng lúc đó Diêu Đại Vĩ cũng chạy tới hỏi vụ án của Diêu Doanh Tâm có tiến triển gì không. Ông ta không ngờ lại gặp được Vương Nhị Nha ở đây.
“Bà tới đây làm gì?” Diêu Đại Vĩ lạnh mặt: “Sao không ở bệnh viện chăm Thiên Thiên của bà đi?”
Thực ra ông ta cũng không muốn nói chuyện lạnh lùng như vậy. Ông ta rất vui khi biết tin Thiên Thiên làm náo loạn lên là vì muốn tới tìm em gái mà phải nằm viện, ông ta cũng rất đau lòng. Nhưng vừa nhìn thấy mặt Vương Nhị Nha, Diêu Đại Vĩ lại nghĩ tới chuyện bọn họ vừa mới cãi nhau nên thật sự không thể cười nói bình thường được.
Tuy rằng Vương Nhị Nha liên tục gặp đả kích, nhưng bà càng ngày lại càng trở nên kiên cường hơn. Khi đối mặt với sự chất vấn của Diêu Đại Vĩ, bà không chửi bới, cũng không náo loạn, chỉ bình tĩnh trả lời: “Thiên Thiên đã bị bắt cóc trong bệnh viện.”
Diêu Đại Vĩ: (⊙_⊙) Gia đình bọn họ là nam châm hút bọn bắt cóc à?
Nếu mấy tiếng trước Diêu Đại Vĩ gặp được Vương Nhị Nha, thì chắc chắn bà sẽ không có dáng vẻ bình tĩnh như hiện tại. Chồng là trời của bà, con gái đột nhiên mất tích, sao bà có thể không ỷ lại chồng cầu xin ông ta giúp đỡ chứ. Nhưng gọi mười mấy cuộc điện thoại ông ta đều không chịu nhận, còn cho số của bà vào sổ đen, điều này đã khiến trái tim Vương Nhị Nha hoàn toàn băng giá. Bà buộc mình phải mạnh mẽ lên, chạy đến đồn công an tự mình kêu gọi mọi người đi tìm con gái.
Sau nhiều giờ tìm kiếm với cảnh sát và được họ an ủi, bà dần dần tỉnh táo lại. Dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng Vương Nhị Nha vẫn đủ bình tĩnh để suy nghĩ về mọi chuyện. Khi Diêu Thiên Thiên được sinh ra, Diêu Đại Vĩ đã vô cùng lạnh nhạt. Tới lúc có tiền rồi, Diêu Đại Vĩ lại đi ngoại tình. Đến khi Diêu Doanh Tâm được sinh ra, Diêu Đại Vĩ lại coi thường hai mẹ con bà. Sau khi Diêu Doanh Tâm mất tích, thái độ của Diêu Đại Vĩ đối với hai mẹ con bà càng làm trái tim của Vương Nhị Nha trở nên băng giá, khiến bà hoàn toàn tuyệt vọng với người đàn ông này.
Còn hi vọng thì mới có thể náo loạn, mới có thể cãi vã, dùng cách la hét để cầu xin sự chú ý của đối phương. Chẳng qua một khi đã hoàn toàn hết hy vọng, bà thế nhưng có thể bình tĩnh mà đứng đối diện với Diêu Đại Vĩ, dù sao trong mắt bà hiện giờ, ông ta cũng chỉ là một người xa lạ.
Trong khi hai vợ chồng đang “bằng mặt không bằng lòng” chờ tin tức ở đồn cảnh sát, thì lúc này Nam Cung Tiêu Minh đã đưa ba đứa trẻ đến đó!
Thật ra bọn họ đã quay về bệnh viện trước, nhưng khi nghe tin Vương Nhị Nha đã tới đồn cảnh sát, bọn họ đã ngay lập tức lái xe tới đây. Thượng Quan Lẫm ở tỉnh H, thế nên muốn thông báo với cha mẹ cậu ta thì cũng phải tới đồn công an trình báo.
Vừa bước vào cửa liền gặp được hai vợ chồng, một người thì ôm con gái lớn, một người thì ôm con gái út, kích động đến nỗi bật khóc. Đương nhiên, bật khóc là Vương Nhị Nha. Diêu Đại Vĩ là nam giới nên sẽ có phần cứng rắn hơn, chỉ lau lau khóe mắt, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được niềm vui của ông ta.
Sau đó Diêu Thiên Thiên cũng không còn tiếp xúc quá nhiều với Nam Cung Tiêu Minh. Cô chỉ biết thiếu niên này thừa dịp người khác không chú ý, nắm lấy cái mũi toàn thịt của cô, nói: “Bé béo đầu trọc, về nhà an toàn nhé. Nếu có thời gian anh sẽ tới tìm em.”
Thuận tiện mang thú cưng về nhà luôn… Nam Cung Tiêu Minh cố nuốt những lời này xuống.
Đầu trọc! Còn bé béo! Hai mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của Diêu Thiên Thiên. Cô không hề cảm động một chút nào, mau chóng túm lấy tay của Nam Cung Tiêu Minh, há miệng hung dữ cắn một cái!
Răng của trẻ nhỏ không sắc lắm, nhưng cũng có thể cắn trầy da của Nam Cung Tiêu Minh, quả thực rất đau.
Nhưng người đau hơn lại là Diêu Thiên Thiên. Cô nhìn cái răng sữa nhỏ của mình, luc này đang dính trên mu bàn tay Nam Cung Tiêu Minh, không khỏi òa khóc.
Cuộc sống này, không thể nào sống nổi mà!